Edit: Hoa Lan Nhỏ + Linh Đang
Nguyên văn là “Tối nay cùng nhau ăn bữa cơm đi.” Bởi vì thay đổi tình huống, Chu Diệu cố ý nói chậm lại, dịu dàng đổi thành “Buổi tối có thể cùng nhau ăn một bữa cơm hay không?”
Kết quả, chờ được một câu trả lời cứng rắn lạnh lùng là: “Không rảnh!”
Đa Ninh nói không rảnh với anh? Còn là nói một cách chém đinh chặt sắt như vậy? Ngay tại văn phòng của tổng giám đốc tín dụng, Chu Diệu nhìn di động bị ngắt, dựa người vào ghế dựa, không thể tưởng tượng nổi chớp mắt.
Đây là dê con của anh sao? Anh có cảm giác tựa như con dê con đang biến thành nữ tướng quân của Dương gia tướng đang đánh nhau ở chiến trường, căn bản không rảnh quan tâm đến hạng vô danh tiểu tốt như anh.
Chu Diệu chạm vào trước ngực mình, giống như đang bị lựu làm hại vậy. Năm phút sau, anh bấm số điện thoại cho bạn cùng phòng của Đa Ninh. Điện thoại của Nhan Nghệ là do anh và cô cùng nhau trao đổi, Chu Diệu cố ý lưu để phòng. Chính là dùng để đối phó với loại tình huống như thế này.
Di động bên kia cũng không có ai nghe máy, Chu Diệu kiên nhẫn chờ đợi, ngay tại thời điểm muốn ngắt máy, âm thanh Nhan Nghệ cao vút theo ống nghe truyền đến: “… Ai vậy?”
“Chu Diệu.”
“A… Chu tổng, anh tìm em có việc gì?”
“Anh tìm Đa Ninh.” Chu Diệu cường điệu giải thích.
“….”
Khi cô nhận điện thoại của Chu Diệu, Nhan Nghệ đã ra khỏi cổng nhà họ Vương cùng Đa Ninh. Cô ấy đang chỉ huy nhóm công nhân chuyển nhà cuối cùng sắp xếp máy chạy bộ, ti vi, giường quý phi, tranh ảnh lên xe.
Bận rộn đến nỗi không rảnh để nghe điện thoại.D~~Đ~~L~~Q~~Đ~~
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Trong di động, Chu Diệu hỏi thăm Nhan Nghệ trước tiên.
Trước cổng lớn của biệt thự họ Vương, Vương Diệp đi ra, Nhan Nghệ tỉ mỉ nói với Chu Diệu: “Hôm nay Đa Ninh giúp em đối phó với với tên chồng trước cặn bã cùng tiểu tam bạch liên hoa.”
Chu DIệu thật sự hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề, nhưng cũng có thể hiểu được thấu đáo vấn đề, sau một hồi anh trề môi dưới, ném một câu: “… Cô ấy cũng thật có năng lực.”
Vừa nhắc đến chuyện đó, Nhan Nghệ liền kích động nói quá lên với Chu Diệu về Đa Ninh: “Chu tổng, mới vừa rồi thật sự Đa Ninh rất có năng lực, rất lợi hại đó.”
Chu Diệu: “….”
Sau đó lại hỏi thêm một vài câu hỏi để biết rõ tình huống, Chu Diệu mới nâng cổ tay lên nhìn thời gian, nghĩ tới lịch làm việc hôm nay cũng không quá bận nên tốt bụng hỏi Nhan Nghệ: “Cần anh giúp đỡ gì không?”
“Không cần.” Nhan Nghệ cao giọng trả lời trước sau như một, “Hoàn toàn không cần.”
“… Vậy hai người cẩn thận một chút.” Chu Diệu nói.
“Yên tâm, đã có Đa Ninh ở đây.”Nhan Nghệ trả lời.
Chu Diệu đã hết chuyện nói, ngắt di động, sau đó đưa tay nâng trán. Anh đã biết Đa Ninh hơn hai mươi năm, thật sự không tin Đa Ninh lại có thể có năng lực đối phó chuyện như vậy. Không cần nghĩ, khẳng định là muốn giúp cho bạn thân có chỗ dựa tinh thần.
Cốc cốc. Anh dùng khớp xương ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bàn làm việc vài cái, Chu Diệu cầm lấy áo khoác đứng lên, đang muốn ra khỏi cửa thì gặp phải trợ lý gõ cửa muốn tiến vào phòng.
“Chu tổng, anh muốn đi ra ngoài à?”
“Cậu quản tôi?” Chu Diệu lạnh nhạt hỏi lại trợ lý. Giống như là bạn bè thuận miệng nói, lại có chút tính cách của cấp trên.
Dĩ nhiên không dám. Trợ lý nhanh chóng lắc đầu, sau đó bắt đầu nói vào việc chính: “Không phải tối nay anh phải cùng phó tổng giám đốc của Thiên Tinh hẹn nhau ăn cơm sao… Tôi muốn đến báo cho anh biết đã đặt bàn tại nhà hàng đó rồi.”
Chu Diệu nhíu mi cúi đầu: “Chuyện khi nào?”
Trợ lý: “Đã sắp xếp từ tuần trước ạ.”
Được rồi, Chu Diệu gật đầu. Anh chỉ không xem qua thời gian biểu của bản thân thôi mà, loại tình huống này là sau khi Đa Ninh trở về mới xảy ra. Bằng không, đối mặt với một đống công việc bận rộn đến đòi mạng, anh xem xong thời gian biểu sẽ vô cùng phiền lòng.
“Phó tổng của Thiên Tín là ai?” Chu Diệu hỏi.
“Họ Diệp.” Trợ lý hơi hạ mí mắt, nói ra tên đầy đủ, “Diệp Tư Tư.”
Chu Diệu cũng hạ mí mắt nói: “Đã biết, đi ra ngoài đi.”
***********
Tại cửa lớn nhà họ Vương, khi Nhan Nghệ nghe điện thoại của Chu Diệu gọi đến, Vương Diệp cũng đi đến bên cạnh cô, khi nghe đến lúc cô nói đến chồng trước cặn bã và tiểu tam bạch liên hoa, không nhịn được hít vào một hơi.
Cho đến khi Nhan Nghệ cúp điện thoại, anh ta mới lên tiếng nói với Nhan Nghệ: “Nhan Nhan, anh khẳng định là em hiểu lầm rồi, hôm nay Ngô Tâm chỉ đến đây thăm ba mẹ anh… Em cũng biết, đến tận bây giờ mối quan hệ của họ vẫn luôn rất tốt đẹp.”
Trước sau vẫn bênh vực như thế, Nhan Nghệ cắn chặt răng không nói.
Vương Diệp tiếp tục nói: “Còn chuyện chúng ta ly hôn, không phải là do Ngô Tâm. Cô ấy vốn không phải là bồ nhí của anh, vì sao em cứ phải đặt tội danh lên người cô ấy…”
Đột nhiên Vương Diệp ngừng lại.
Nguyên nhân không phải vì Nhan Nghệ ngăn anh ta lại, cũng không phải là không nói tiếp được… Mà là Đa Ninh đã đi tới. Đa Ninh đứng bên cạnh Nhan Nghệ, ngẩng đầu nhìn Vương Diệp đứng đối diện.
Cũng giống như Đa Ninh, hôm nay cũng là lần đầu tiên Vương Diệp trông thấy ngoài đời Đa Ninh. Trước đó, ấn tượng của anh ta đối với Đa Ninh chính là mỗi khi Nhan Nghệ nhắc đến người bạn cùng phòng có vẻ đẹp giống như cô tiên bé nhỏ: anh ta cũng xem qua ảnh chụp, cũng xác nhận gương mặt đó rất phù hợp với điều Nhan Nghệ đã hình dung. Căn bản nếu anh ta và Nhan Nghệ không ly hôn, anh ta cũng muốn có cơ hội trông thấy tiên nữ trong truyền thuyết.
Kết quả may mắn được gặp, không phải là tiên nữ, mà chính là tiểu ma nữ.
“Vương tổng, đến cuối cùng quan hệ giữa anh và Ngô tiểu thư như thế nào thì chỉ có trong lòng anh biết rõ ràng, anh không phải mất công đi giải thích.” Đa Ninh mở miệng nói, vẻ mặt bình tĩnh. Sau đó cô giữ chặt tay Nhan Nghệ, lòng bàn tay hơi phát run. Nguyên nhân không phải là do cô luống cuống, mà bởi vì những lời nói tiếp theo cô muốn nói ra làm cho cô nghĩ đến chuyện không vui trước kia, “Anh biết cái tồi tệ nhất của đàn ông là gì không? Chính là rõ ràng đã phạm sai lầm, lại còn muốn đổ chuyện đó lên đầu người khác. Loại người như thế này tôi chỉ biết có hai người, nhưng luận đến ghê tởm, thì Vương tổng anh đứng thứ nhất.”
Không muốn phí lời, Đa Ninh trực tiếp mang theo Nhan Nghệ rời đi. Vòng qua đầu xe Macan, đầu tiên cô giúp cho Nhan Nghệ mở cửa bên ghế phụ lái, sau đó mới tiếp tục đi qua bên ghế lái, lần này vẫn là cô lái xe.
Nhẹ nhàng lái xe Macan đi, cô chạy trước dẫn đầu, sau đó là đến chiếc xe tải chuyển nhà chứa đầy vật dụng trong nhà, vững vàng chạy theo ở phía sau.D~~Đ~~L~~Q~~Đ~~
Hai chiếc xe cùng nhau chạy ra khỏi khu biệt thự của nhà họ Vương.
Hùng hổ đi đến gặp mặt, oanh phong lẫm liệt rời đi. Nhan Nghệ không nhịn được giơ ngón tay cái với Nhan Ninh, cảm giác kích động không thôi mở miệng nói: “Đa Ninh, hôm nay cậu chính là nữ thần của mình.”
“Nhan Nghệ, thực ra mình…” Đa Ninh trề môi, nói với Nhan Nghệ: “Đột nhiên mình cảm thấy chân mình run lẩy bẩy rồi.”
Nhan Nghệ: “Cậu nói thật hả?”
Đa Ninh nhếch miệng: “Giả.”
Trước kia Chu Diệu cũng giỡn chơi với cô như vậy, Đa Ninh cũng muốn làm vậy cho Nhan Nghệ vui vẻ một chút. Cô hiểu rõ, tuy rằng hôm nay Nhan Nghệ cùng cô tức giận đi đến lấy đồ đạc trở về, nhưng trong lòng Nhan Nghệ vẫn sẽ có chút đau khổ.
Không đau khổ, không được đau khổ. Nhan Nghệ nhìn đường cái thẳng tắp ở phía trước, từ hôm nay trở đi tuyệt đối cô sẽ không khổ sở nữa. Cô muốn sống một cuộc sống tốt đẹp hơn, cuộc sống tốt đẹp đó sẽ không có chuyện mỗi ngày phải cố ý giảm cân, ngũ âm không đầy đủ cũng phải ép mình đi học đàn dương cầm, nghĩ mọi biện pháp để lấy lòng một người đàn ông không xứng đáng…
Cô sẽ đối tốt với bản thân mình, đối tốt với người nhà của cô, còn có bạn bè nữa.
“Đa Ninh, mình yêu cậu rất nhiều.” Nhan Nghệ ngồi ở ghế lái phụ thổ lộ.
“Nói thêm lần nữa.” Đa Ninh cười hì hì.
Nhan Nghệ tiếp tục nói: “Đa Ninh, tớ yêu cậu…”
Có thể giúp cho bạn thân, chính mình cũng thấy vui vẻ. Nhan Nghệ có thể thoải mái, Đa Ninh cũng sẽ vô cùng vui vẻ. Đột nhiên, cô nhớ đến cú điện thoại với giọng nói vênh váo mà cô tiếp máy ở nhà họ Vương… là Chu Diệu sao?
************
Để có một cuộc sống tốt đẹp, thì phát triển sự nghiệp là một điều hết sức quan trọng. Bởi vì phải đi nhà họ Vương chuyển đồ làm tốn không ít thời gian, buổi chiều Đa Ninh cùng Nhan Nghệ chạy đến được thành phố công nghiệp chuyên sản xuất đồ chơi ở Thiên Sơn, thì đã tầm khoảng ba giờ chiều.
May mắn chủ nhà xưởng này là bạn thân của ba Nhan Nghệ, không khó chịu khi cô cùng Nhan Nghệ đến muộn gần nửa ngày.
Bản vẽ gấu bông hình thỏ đã được thông qua, lần này cô cùng Nhan Nghệ đến nhà xưởng, là muốn trực tiếp đến đây vẽ mẫu thiết kế. Đợi khi có hàng mẫu, nếu được khách hàng chấp thuận, thì có thể tiếp tục làm ra một trăm con thỏ.
Mặt khác, hôm nay cô muốn làm thử hai kiểu gấu bông hình con thỏ, bởi vì cô đã vẽ ra hai kiểu khác nhau. Tuy rằng một trăm con thỏ này chỉ là quà tặng cho ngày một tháng sáu, nhưng với đối tượng là học sinh nhỏ tuổi, lúc vẽ Đa Ninh cố ý phân chia giới tính: thỏ mặc quần yếm dành cho bé trai, thỏ mặc váy dành cho bé gái.
Thông qua hai kiểu mẫu này, có thể giáo dục giới tính một cách đơn giản cho các bé.
Đương nhiên quan trọng nhất, chính là chất liệu làm ra thỏ bông phải là loại bảo vệ môi trường. Mặc kệ bên ngoài được làm bằng vải nhung mềm mại, hay bên trong được lót thêm bông PP, Đa Ninh đều phải làm cho thật tốt.
Yêu cầu cao, tất nhiên phí tổn cũng phải cao.
Theo đó thì đương nhiên có vấn đề cần phải giải quyết.
Ở trong phòng chứa vải của chủ nhà xưởng, Đa Ninh cùng Nhan Nghệ nhìn nhau, rốt cuộc phải quyết định xem nên sử dụng nguyên liệu rẻ hơn để giảm thiểu phí tổn, hay vẫn nên sử dụng vật liệu tốt nhất để bảo vệ môi trường.
Bởi vì đơn hàng lần này đến quá bất ngờ, Nhan Nghệ cùng cô của mình đã tính lầm phí tổn rồi. Nếu hiện tại vẫn dựa vào tiêu chuẩn để làm ra thỏ bông của Đa Ninh, mỗi con thỏ được làm ra đều cao giá hơn giá bán mà Nhan Nghệ đã báo cho cô bạn nữ sinh kia đến hai mươi đồng.
Tính toán một cách đơn giản, phí bỏ ra cho nhà xưởng gia công hàng và phí dịch vụ của cô cùng Nhan Nghệ, thiệt hại mà hai người phải gánh khoảng hai ngàn đồng.D~~Đ~~L~~Q~~Đ~~
Đa Ninh vẫn tự nhiên yêu cầu dùng nguyên liệu tốt nhất, nhìn về phía đối tác là Nhan Nghệ xin ý kiến.
“Đúng là nên dùng cái tốt nhất nha!” Nhan Nghệ không hề chần chờ, mở miệng đáp: “Chúng ta phải bảo vệ danh tiếng, chính là cho dù có lỗ vốn cũng vẫn sẽ cam đoan làm ra hàng có chất lượng tốt nhất.”
Đa Ninh gật đầu. Thật sự rất cao hứng vì cô và Nhan Nghệ có thể cùng nhất trí tư tưởng.
Thật ra, nếu trước khi nhận đơn đặt hàng, cô nhờ Chu Diệu làm bản kế hoạch, thì có thể sẽ tốt hơn một chút.
Trở về trong xe, Đa Ninh nói chuyện muốn nhờ Chu Diệu xem qua bản kế hoạch cho Nhan Nghệ nghe, vẻ mặt Nhan Nghệ như chuyển qua trăm vạn biểu cảm, nhìn cô hỏi: “Đa Ninh, chuyện tốt như vậy tại sao không đồng ý?”
Cô không có đáp ứng, Đa Ninh liếc nhìn Nhan Nghệ, cô ấy cũng là người quăng nồi (chối bỏ) mà, nhẹ giọng nhắc nhở Nhan Nghệ: “Không phải là cậu muốn cùng bạn bè họp mặt à? Bước đầu tiên lập nghiệp, người quen cùng quan hệ trong đó… Cậu nói…”
Nhan Nghệ giải thích: “Đó là…. Biện pháp ngu ngốc nhất, vấn đề là Chu Diệu giúp chúng ta về phương hướng kinh doanh, chính là chỉ ra một con đường tắt. Hiện tại chúng ta có thể đi đường tắt, thì còn phải đi quanh co làm gì chứ?”
Đa Ninh tiếp tục giải thích, cũng dùng lời nói của Nhan Nghệ trước kia: “Trước đó cậu còn nói muốn dựa vào chính mình?”
“Đó là không phải do người đàn ông của mình sao?” Nhan Nghệ phản bác, “Cho nên chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.” Lại ngừng một chút, “Nhưng hiện tại cậu có người đứng sau lưng mà, cậu không thể mang theo mình cùng dựa vào người đàn ông của cậu sao?”
Người đàn ông của cô… là Chu Diệu sao? Đa Ninh không hề tranh cãi cùng Nhan Nghệ. Nhưng cô hiểu ra rằng tài ăn nói của phụ nữ là vốn cơ bản để dựa vào, hiện tại Nhan Nghệ hoàn toàn phát huy rất tốt chuyện này, thật sự rất tốt.
Bởi vì cô bị thuyết phục.
“Đúng rồi, một lát nữa cậu nên liên hệ với Chu Diệu đi.” Nhan Nghệ nhắc nhở cô, đồng thời nói cho cô một việc khác, “Lúc trưa, Chu Diệu có gọi điện thoại đến cho mình hỏi về cậu… Mình cảm thấy anh ta có phần tức giận khi nghe nói cậu muốn giúp mình đối phó Vương Diệp. Khi cậu gọi điện thoại cho anh ta nhớ nói lời dễ nghe, nói cho hay một chút nhé.”
Đa Ninh: ….
Nhan Nghệ chỉ bảo cô: “Có thể làm nũng một chút, đàn ông đều thích được như vậy.”
Đa Ninh: ….
Có điều Nhan Nghệ không hề nói: “Được rồi, kinh nghiệm thất bại thì vẫn là kinh nghiệm.”
……
Đa Ninh trở lại đường cao tốc ở thành phố A thì gọi điện thoại cho Chu Diệu, đường cao tốc hướng về phía Tây Bắc. Ánh hoàng hôn rực rỡ như là những miếng vàng vỡ vụn hắt lên kính chắn gió, che khuất một nửa tầm điều khiển xe của cô.
Một lần nữa Đa Ninh đeo lên kính râm che ánh nắng, đợi Chu Diệu nghe điện thoại liền lên tiếng hỏi: “Chu Diệu, buổi trưa anh gọi điện thoại cho em là muốn tìm em ăn cơm?”
A, không biết tại sao kính râm của cô lại bị lệch đi.
Trong di động, Chu Diệu không nói chuyện, cô chỉ có thể nghe tiếng hít thở của anh.
Ngoài mang kính râm, bên tai Đa Ninh còn đeo tai nghe bluetooth. Sau đó cô điều chỉnh lại gọng kính, da mặt cũng dày lên. Cô ho khan một chút nói: “Hiện tại em đang rảnh.”
Bên kia Chu Diệu vẫn không nói chuyện, qua một lúc, anh mới nói với cô: “Nhưng mà hiện tại anh đang dùng cơm cùng người khác.”
“……..”
“Phó tổng Thiên Tín, Diệp Tư Tư.” Chu Diệu bổ sung một câu, giọng vô cùng thật thà.
….. Diệp Tư Tư?
Chu Diệu tựa như lý giải được sự trầm mặc của cô, thay cô xác định nói: “Đúng vậy, chính là Diệp Tư Tư mà anh và em đều quen biết.”
“Vậy thôi đi.” Đa Ninh nói, thiếu chút nữa cắn luôn đầu lưỡi của chính mình.
“Đến đây đi.” Chu Diệu gần như nói cùng lúc với cô.
Cái gì!
Sau đó, Chu Diệu đã báo cho cô địa chỉ của nhà hàng, còn tiếp tục nói cho cô biết: “Còn chưa bắt đầu gọi món ăn.”
Đa Ninh: “…….”