Nhân Gian Hoan Hỉ

Chương 22

Editor: Hoa Lan Nhỏ.

“Vì tôi không muốn gặp lại anh ta.”

Tin nhắn của Cố học trưởng gởi đến thẳng thắn nói ra lý do làm cho Đa Ninh có chút rầu rĩ: ngoài Ô Giang không hợp với Chu Diệu ra, hiện giờ quan hệ giữa anh và Cố học trưởng cũng không được tốt sao?

Đột nhiên Đa Ninh nhớ tới lúc trước, cô và Chu Diệu cùng nhau lớn lên với một đám bạn thời thơ ấu, vì tính tình của Chu Diệu không tốt lại là một đứa bé khôn khéo quỷ quyệt, nên mấy đứa bạn không dám chơi với anh. Cô và Chu Diệu lại rất thân thiết, nên khi cô và đám bạn chơi trò chơi, họ đều nhắc nhở cô: Ninh Ninh, cậu đừng gọi Chu Diệu chơi chung được không?

Thật sự cô không kêu Chu Diệu đi, là Chu Diệu muốn đi với cô...

Với những lời mà Cố học trưởng vừa gởi, Đa Ninh nhanh chóng nghĩ rằng... đây là sự giận dỗi trong truyền thuyết.

Dù sao thời học đại học hay là chuyến đi Thiên Sơn lần trước, thoạt nhìn quan hệ của Cố học trưởng và Chu Diệu không tệ lắm. Chu Diệu không thích liên lạc với bạn học, mà bạn học sẵn lòng để liên lạc càng không có, Cố học trưởng là một trong những người đó. D~~Đ~~L~~Q~~Đ~~

Tất nhiên, Cố học trưởng cũng là một người... đặc biệt nhất trong số đó.

Suy cho cùng cô không muốn đi gặp Cố học trưởng một mình. Nếu không thể đi với Chu Diệu, vậy có thể đi với người khác hay không?... Ví dụ như Nhan Nghệ.

Rất nhanh đã đến công ty của Chu Diệu.

Hoạt động tín dụng Nhất Nguyên nằm ở phía tây thành phố A gần công viên thương mại, công viên lớn nhất thành phố A, nó cũng nằm gần với công viên nước lớn nhất khu vực này.

Xe thương vụ chạy vào cổng công viên, bác tài béo chạy theo đại lộ vào bên trong, cảnh vật xung quanh thật làm cho lòng người dễ chịu. Dù là một tòa nhà cao tầng hay là một dãy văn phòng vài tầng đều được sắp xếp so le chằng chịt với nhau trong công viên, hai bên trồng cây cối thích hợp cho mùa hè xanh um tươi tốt.

Ngoài ra, công viên thương mại còn phân chia khu vực kinh doanh rất rõ ràng.

Hoạt động tín dụng Nhất Nguyên của Chu Diệu nằm ở khu A 102, là một tòa nhà gồm hai tầng và một tầng lửng, tường sơn màu trắng kết hợp với gạch lót nền màu đỏ tạo nên không khí rất đặt biệt. Bức tường ở phía ngoài có một dãy màu xanh lục, có tên công ty sừng sững trên đó và logo là đồ án hình chim bồ câu đưa tin đang giương cánh bay lượn. D~~Đ~~L~~Q~~Đ~~

Đồ án bồ câu đưa tin này Đa Ninh biết rất rõ, đó là khi cô ở Toronto đã vẽ giúp cho Chu Diệu, lúc ấy Chu Diệu tìm cô hỏi xem động vật nào mang lại cảm giác tin tưởng, đầu tiên cô nghĩ đến là chó con; nhưng Chu Diệu không thích sử dụng chó con làm logo, cho nên cô nghĩ ra bồ câu đưa tin.

Chúng nó giỏi về bay lượn, lại am hiểu di chuyển và rất mạnh mẽ, dù phải bay xa bao nhiêu cũng có thể trở về đúng thời gian. Nếu phải dùng một loại động vật tượng trưng cho tín dụng, dùng bồ câu đưa tin là thích hợp nhất.

Sau đó, cô còn vẽ nhiều logo khác nữa, nhưng Chu Diệu chọn ra một cái có xúc cảm tốt nhất làm logo công ty Nhất Nguyên mới. Nói cho cùng thì Chu Diệu có ánh mắt khá tốt.

Giống như con bồ câu màu trắng đang bay lên trên theo bảng màu xanh lục thế này, thoạt nhìn sẽ cho người ta cảm giác hăm hở muốn tiến về phía trước.

Lần đầu tiên cô đến nơi này, lại thấy được bức vẽ logo của mình biến thành vật thật sự tồn tại, Đa Ninh có ý tưởng chụp ảnh lưu niệm. Nhưng lại e ngại Chu Diệu bị mất mặt, nên không lấy điện thoại ra.

Cô ngẩng đầu, đi theo vị tài xế béo.

Bác tài béo dừng chân ở trước sân, cười nói với cô: “Tôi không lên trên được, lát nữa còn phải đón một người khách. Chu tổng ở lầu ba.” Sau đó chỉ chỉ thang lầu bên trong, ý hướng dẫn cho cô nên đi từ đâu. D~~Đ~~L~~Q~~Đ~~

Đa Ninh gật đầu, nói lời cảm tạ: “Cảm ơn chú.”

Bác tài béo: “... Khách khí khách khí.”

Một mình Đa Ninh bước vào cửa, trong công ty cũng không có người nào, ngoại trừ hai người đang ngồi ở khu vực chính giữa sảnh. Bọn họ chỉ quét mắt nhìn cô một cái sau đó tiếp tục thảo luận công việc.

Đa Ninh xem thời gian, đã là giữa trưa.

Cô tiếp tục đi vào phía trong, thấy được cầu thang thì muốn lên lầu. Từ phía sau một người đàn ông vừa mới thảo luận công việc hướng về cô kêu lên: “Tiểu mỹ nữ, em đến phỏng vấn à?”

Không đợi cô trả lời, cậu ta lại nói với cô: “Bây giờ nhân viên đều ra ngoài ăn cơm hết rồi, em phải đợi lâu lắm đấy”.

Đây là câu nói có ý nhắc nhở nhưng lại làm cho Đa Ninh có chút xấu hổ, cô quay đầu, giải thích với bọn họ: “Tôi không phải đến phỏng vấn... “

Cô...  tới gặp giám đốc của bọn họ.

Vì cô chưa nói câu sau, nên bọn họ nhíu mày, vẻ mặt trở nên nghi hoặc.

Đa Ninh càng ngượng ngùng. Thật ra...  Không thể trách bọn họ nhận lầm, đúng là cô rất giống người đến đây xin phỏng vấn, áo sơ mi quần jean túi vải bố, trong tay còn đang cầm bản kế hoạch, nhìn qua giống như là sơ yếu lý lịch.

“Vậy em đến làm gì?” Một người đàn ông khác cũng trêu ghẹo hỏi cô, trong lời nói mang theo ý cười. Vì lúc này chưa đến giờ làm việc, câu hỏi của bọn họ có chút tùy ý, thậm chí còn mang theo một chút khôi hài.

Nhưng bọn họ biết người mà bọ họ đang trêu chọc là ai sao, là vợ trước của tổng giám đốc!

Đa Ninh vẫn đỏ mặt, đang định trực tiếp lên lầu.

Một trong hai người còn nhiệt tình sắp xếp giùm cô: “Hay là em ngồi chờ trong phòng họp trên lầu một đi, cà phê của công ty chúng tôi không tệ lắm, anh pha cho em một ly.” D~~Đ~~L~~Q~~Đ~~

Đa Ninh..... Vì sao chỉ muốn lên lầu thôi cũng khó như vậy?

Hay là chấp nhận sự sắp xếp của bọn họ, đến phòng họp chờ Chu Diệu đi xuống? Đúng lúc này, có tiếng bước chân không nặng không nhẹ từ hành lang truyền đến, theo mỗi bậc cầu thang từ phía trên đi xuống dưới. Đa Ninh ngẩng đầu, đập vào mắt là cái chân dài đang mặc quần tây của Chu Diệu.

....... Thật tốt quá, cô không cần đi lên rồi. Vì Chu Diệu đã đi xuống.

Chu Diệu không nhanh không chậm đi xuống, hai tay đút vào túi quần, hơi nổi cáu nhìn vào mắt cô làm cho Đa Ninh nghĩ đến chuyện trước kia, cô đi đến ban của Chu Diệu tìm anh tặng quà, sau đó bị đám nam sinh chặn lại không ngừng đặt câu hỏi, Chu Diệu bước ra từ phòng học cũng có bộ dạng như vậy.

Có chút phiền, có chút bất đắc dĩ, sau đó ác liệt liếc mắt nhìn đám nam sinh đang ngăn đón cô.

Nhưng hiện giờ, nam sinh biến thành nhân viên cấp dưới. Chu Diệu hoàn toàn không cần trừng mắt, chỉ cần nhẹ nhàng đảo qua, thì hai người vốn rất nhiệt tình đã trở thành hai nhân viên nói năng thận trọng.

Không rên một tiếng cúi đầu cùng một lúc.

Chu Diệu không nói lời nào, đặt tay lên vai đang đeo túi vải bố của Đa Ninh, trực tiếp đưa cô ra khỏi công ty. Hai người kia sinh năm 95 vừa mới vào công ty làm sinh viên thực tập, thật không thể tưởng tượng nổi Đa Ninh lại bị họ ngăn đón không lên trên được!

Đa Ninh......

Công viên thương mại thành tây rất lớn, khu vực trung gian có mấy dãy phố buôn bán. Chu Diệu nói buổi trưa có thể đến đó ăn, sau đó hỏi cô muốn ăn món Pháp hay món Thái, còn có món cay Tứ Xuyên, món ăn Quảng Đông, đương nhiên cũng có thể lựa chọn món ăn Nhật mà anh ghét nhất.

Chu Diệu dễ dãi như vậy, Đa Ninh cũng rất tùy tiện chọn một nhà hàng nhìn có phong cách một chút.

Đối với lựa chọn của cô, Chu Diệu cũng rất vừa lòng: “Ừm, đây cũng là lần đầu tiên anh đến nhà hàng này.”

Đa Ninh do dự một chút, còn Chu Diệu thì lập tức đưa cô vào bên trong.

Nhà hàng sáng tạo, trang trí bên trong cũng rất khác lạ. Nhưng lượng khách lại không nhiều lắm, so với nhà hàng mì nước rất đông khách ở bên kia đường.

Đa Ninh có chút hiểu ra, tuy làm việc ở khu công viên thương mại làm người ta có cảm giác nhẹ nhàng thích chí, nhưng cuộc sống thật sự không dễ dàng gì..... Ngồi xuống ghế, cô hỏi Chu Diệu: “Bình thường buổi trưa anh ăn gì, ăn ở đâu?”

Chu Diệu nói với cô, gần đây có một nhà hàng, ông chủ nơi đó là khách hàng của công ty tín dụng cho nên nơi đó cơ bản là căn tin của công ty anh. Đương nhiên sẽ được giảm giá.

Đa Ninh gật đầu, có chút hối hận vì đã chọn một nhà hàng có ít thực khách, nhưng cô lại đỗ lỗi cho Chu Diệu: “Vậy sao anh không đưa em đến nơi đó?”

“Buổi trưa ở đó toàn là nhân viên công ty anh, nếu gặp bọn họ....” Chu Diệu nhìn cô, dáng vẻ nghiêm túc, chớp mắt nói: “Anh sợ em ngại ăn không nổi.”

Đa Ninh.....

Chu Diệu cười cười, sau đó thu lại ý cười, ăn ngay nói thật: “Thật ra nơi đó rất đông, anh cũng không muốn đưa em đến chỗ đông đúc như vậy.”

A! Không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào..... Chỉ cần trong lòng Đa Ninh vui vẻ, sẽ biểu lộ trên gương mặt.

Chu Diệu nhìn cô một cái, vì thức ăn còn chưa mang lên nên xem qua bản kế hoạch mà cô mang đến. Như là thời còn đi học trước kia, Chu Diệu thường xem bài giúp cô, sợ rằng có sai sót gì đó. Còn Đa Ninh thì chống má nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nhìn một người lại một người đang đi bên ngoài, khi bọn họ nhìn lại cô, cô lập tức thu hồi tầm mắt. D~~Đ~~L~~Q~~Đ~~

Ở đối diện, Chu Diệu vẫn đang xem bản kế hoạch của cô. Chu Diệu là một người rất tập trung khi đọc bất cứ thứ gì, Đa Ninh không quấy rầy anh, cho đến khi nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên, Chu Diệu mới buông bản kế hoạch, nói với cô: “ Ăn trước đi, chút nữa về công ty anh sẽ hướng dẫn cho em.”

Đa Ninh nhịn không được hỏi: “Em viết như thế nào?”

“Tự nghĩ xem.” Chu Diệu đáp lời cô.

Thì là..... Không được tốt. Đa Ninh cúi thấp đầu, may mắn là từ nhỏ đến lớn cô luôn bị Chu Diệu đả kích, có thể chịu đựng được thất bại, quệt miệng một cái, bắt đầu ăn thức ăn.

“Được, rất tốt.” Chu Diệu mở miệng bổ sung, đồng thời liếc mắt nhìn cô một cái.

“Thật hả?” Đa Ninh có chút không tin. Kế hoạch của cô được Chu Diệu đánh giá là rất tốt....... Như vậy, có nghĩa là được hơn 60 điểm rồi?

Sau đó, Chu Diệu lại nói thêm một câu: “Đã khi nào anh lừa gạt em đâu.” Giọng điệu không một chút do dự.

Đa Ninh gật đầu, đúng như vậy! Về căn bản, Chu Diệu sẽ không lừa cô, cho nên 5 năm trước khi anh nói anh yêu Diệp Tư Tư, cô phản ứng thật lâu, xác định Chu Diệu không nói giỡn với cô..... 

Không thèm nghĩ chuyện đó nữa, Đa Ninh tiếp tục ăn rau. Sau đó hiểu rằng nhà hàng này vắng khách không phải vì nó quá đắt đỏ. Bởi vì ngoài mắc ra thức ăn cũng không ngon.

Cũng may Chu Diệu không kén chọn, sức ăn của cô cũng không nhiều, nên hai người qua loa ăn xong bữa cơm, Chu Diệu đưa cô quay lại công ty của anh.

Không thể so với công ty trước kia chỉ có vài người, sau khi cô và Chu Diệu ăn cơm xong trở về, khu làm việc ở lầu một đã ngồi đầy người. Đối mặt với ánh mắt chiếu đến của mọi người, Đa Ninh chỉ có thể tận lực xem nhẹ, đi bên cạnh Chu Diệu.

Trong lòng hi vọng nhanh chóng lên lầu, đến phòng làm việc của anh.

“Đúng rồi, để anh giới thiệu với em một chút.” Chu Diệu đột nhiên ngừng lại, nói với cô.

Giới thiệu? Không cần đâu...  Về sau cô cũng không đến đây làm gì nữa... Đúng không.

Trong nháy mắt, Đa Ninh nhắc nhở Chu Diệu không cần giới thiệu cô, chỉ cần đưa cô đến văn phòng của anh là được rồi. Bình thường ngôn ngữ lẫn thần thái của cô Chu Diệu nhìn qua đã hiểu, nhưng lần này không có.

Anh kéo cánh tay của cô, trực tiếp đưa cô đi đến khu vực phòng ban thứ nhất, giọng điệu trong vắt nói: “Đây là bộ phận mở rộng thị trường.”

Đa Ninh đứng ở bên cạnh Chu Diệu gật đầu với nhân viên bộ phận mở rộng thị trường.

Chu Diệu cũng đưa mắt nhìn về phía bọn họ, giải thích cụ thể bộ phận mở rộng thị trường: “Nói chung họ làm về nghiên cứu thị trường, lập quan hệ với khách hàng, ngày thường cũng phụ trách về đàm phán nghiệp vụ,làm hợp đồng nghiệp vụ... Ừm, tương đối quan trọng.”

..... Tổng giám đốc nói bọn họ tương đối quan trọng. Nhân viên bộ phận mở rộng thị trường cùng lúc ngẩng đầu, nhìn vào Đa Ninh mỉm cười thăm hỏi.

Đa Ninh lập tức hơi khom người, gật gật đầu đáp lễ bọn họ.

Không nói gì thêm ở nơi này, Chu Diệu lại nắm cánh tay cô, đưa cô đi đến một văn phòng khác, tiếp tục giới thiệu nói: “Nơi này là bộ phận nghiên cứu và phát triển sản phẩm.”

Cũng như trước đó, anh giới thiệu đại khái về công việc của bộ phận này: “Họ là nguồn lao động chủ lực cho việc thiết kế và phát triển việc cho vay tại Đài Loan. Do đó, công việc rất bận rộn, phải tham dự vào các hạng mục công việc, quyết sách, thống kê phân tích số liệu, phương án cải tiến, còn có nhiệm vụ phải duy trì và nâng cao chất lượng công việc ở Đài Loan này..... À, bọn họ rất quan trọng.”

..... Rất quan trọng, bọn họ rất quan trọng nha. Sau khi tổng giám đốc giới thiệu bọn họ, thì nhóm kỹ sư của bộ phận nghiên cứu và phát triển sản phẩm cũng gật đầu chào hỏi Đa Ninh.

Đa Ninh tiếp tục lễ phép đáp lễ những kĩ thuật viên quan trọng này.

“Nơi này là bộ phận khống chế tin tức, bộ phận khống chế phiêu lưu mạo hiểm.” Chu Diệu lại đưa cô đến một bộ phận khác. Mỗi nơi anh đều dùng ngôn ngữ cụ thể để giới thiệu mọi người. Cuối cùng, đều thêm vào một câu rất quan trọng.

........

Lầu một, lầu hai, đều được Chu Diệu giới thiệu qua với cô, Đa Ninh cảm thấy cô giống như là Lưu bà bà bị Chu Diệu dẫn đi tham quan công ty lớn của anh. Ngoại trừ có một chút khẩn trương, còn lại chỉ có khâm phục sát đất.

Khâm phục Chu Diệu dùng thời gian 5 năm làm cho công ty kinh doanh tốt đến vậy.

Giống như anh giới thiệu, từng bộ phận đều rất quan trọng, bao gồm luôn cả lúc anh đem cô đi gặp qua bộ phận mở rộng kinh doanh tiêu dùng, bộ phận tài vụ, bộ phận chăm sóc khách hàng.

Bộ phận chăm sóc khách hàng là nơi cuối cùng tham quan, bởi vì nơi này rất ồn ào, thời gian Chu Diệu dắt cô đến đây cũng ngắn nhất. Nhưng ở đây Đa Ninh lại thấy được một gương mặt có chút quen thuộc, Trịnh tiểu thư.

Bạn gái của Hà Hạo.

Trịnh tiểu thư mỉm cười, đi đến phía cô và Chu Diệu, đang muốn mở miệng, thì Chu Diệu đã lên tiếng nói: “Không cần tiếp đãi.” Sau đó, đưa cô lên lầu ba, là văn phòng tổng giám đốc của anh.

Từ lầu hai đi lên còn có một tầng lửng, chỉ có phòng làm việc của Chu Diệu. Thêm vào đó là một sân thượng rất lớn. Nơi này có tầm nhìn tốt nhất, hoàn cảnh xử lý công việc cũng tốt nhất.

Ông chủ đều là nhà tư bản, Chu Diệu cũng vậy.

Đa Ninh đến văn phòng của Chu Diệu, Chu Diệu cũng giới thiệu một chút: “Đây là văn phòng tổng giám đốc, là nơi anh làm việc, công việc của anh chính là trông nom bọn họ.”

Đa Ninh không cần gật đầu thăm hỏi, ngồi xuống sô pha đối diện với bàn làm việc của Chu Diệu. Bởi vì vừa mới đi tham quan một vòng nên chân cô hơi mỏi.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa. Một nhân viên trẻ tuổi có khuôn mặt tròn đi vào, cậu ta gật đầu chào cô.

Một lần nữa Đa Ninh đứng lên từ sô pha, hai tay nắm lại, hướng về phía cậu ta gật đầu.

Không hứng thú! Chu Diệu đi đến bàn làm việc của mình.

Người vào là trợ lý, bưng hai tách cà phê, một tách đặt ở phía trước Chu Diệu, một tách bưng cho Đa Ninh. Đa Ninh đón lấy: “Cảm ơn.”

“Hứa tiểu thư, đừng khách sáo.” Trợ lý nói.

Cậu ta biết cô họ Hứa..... Vậy cậu ta có biết cô là..... Đa Ninh không tiếp tục dòng suy nghĩ, bởi vì rất nhanh trợ lý đã bị Chu Diệu đuổi ra ngoài.

Văn phòng chỉ còn lại hai người, Đa Ninh nghĩ đến Chu Diệu chỉ có một tiếng đồng hồ để nghỉ ngơi, lập tức muốn bóc lột anh. Cô lấy vở và bút trong túi vải ra, nói với Chu Diệu: “Anh nói đi.”

“Được.” Chu Diệu gật đầu nói, “Hiện nay cũng không có đề nghị cụ thể gì, anh chỉ có mấy vấn đề cơ bản muốn nói với em.” Ngưng một chút, anh lại nói thêm một câu: “Không cần ghi chép.”

Phải ghi, cô phải ghi lại để tiếp tục thương lượng với Nhan Nghệ chứ. Hơn nữa, nếu Chu Diệu nói quá phức tạp cô nghe không hiểu thì phải làm sao bây giờ.

Chuyện này không có khả năng xảy ra.

Bởi vì cho dù thuật ngữ thương vụ có phức tạp bao nhiêu đi chăng nữa, Chu Diệu cũng sẽ chuyển đổi thành ngôn ngữ thường ngày, vô cùng đơn giản đưa ra vài ý tưởng khi anh xem hết bản kế hoạch, cùng vài đề nghị của anh.

Đây là bản kế hoạch khởi nghiệp của một cửa hàng thú bông, tuy rằng Chu Diệu không biết rõ về ngành sản xuất thú bông, nhưng anh là một thương nhân, thương nhân nhìn vấn đề chỉ có hai góc độ: phát triển và lợi nhuận.

Hai phương diện này, cũng là hai thứ thiếu sót nhất trong bản kế hoạch của Đa Ninh, anh có thể giúp cô trù định một kế hoạch khác.

Ví như trong bản kế hoạch mà Đa Ninh viết việc làm ăn bắt đầu từ cửa hàng, Chu Diệu không đồng ý.

“Nếu em muốn phát triển thương hiệu, bước đầu tiên phải biểu diễn nhạc dạo thật tốt.” Nãy giờ Chu Diệu vẫn ngồi trên sô pha, sau đó thay đổi kế hoạch từ tiệm thú bông thành kế hoạch mà anh đề nghị: “Anh cảm thấy tốt nhất nên lập ra một trang web chính thức cho cửa hàng.”

Cái gì.....  Đa Ninh lập tức bị dọa sợ. Mở ra website nghĩa là phải nhờ sự giúp đỡ của người khác tại Đài Loan, thành lập trang web thì cô chính là người đầu tiên làm ở Đài Loan, chuyện này có phải là làm quá lớn hay không.

Hơn nữa, còn phải lo lắng tình hình thực tế, hiện nay cô và Nhan Nghệ không có năng lực thiết kế một trang web.

Vấn đề này, nếu Chu Diệu nói như vậy, khẳng định không phải là một lời nói suông.

“Anh giúp em thiết kế.” Chu Diệu thản nhiên nói, tiếp theo xem bản vẽ chó mèo trong bản kế hoạch, cảm thấy rằng nếu những thiết kế này đặt trên trang web rất thích hợp. Huống chi tạo một trang web với anh mà nói là không khó.

Anh đã có sẵn đội ngũ kỹ thuật.

Chu Diệu vừa nói như vậy, Đa Ninh cũng nghĩ đến Chu Diệu muốn dùng nhân lực của công ty anh giúp cô làm việc. Nhưng như vậy có phải không tốt lắm không.

“Không có gì, để bọn họ tăng ca thêm vài ngày thì xong rồi.” Chu Diệu nói, đồng thời nói thêm một câu, “Em không phải người ngoài.” Đều là làm công, bọn họ giúp anh hay giúp cô cũng không có gì khác biệt.

Nhưng tăng ca vài ngày....  Đa Ninh vẫn cảm thấy không tốt lắm.

Chu Diệu có chút bất đắc dĩ, chầm chậm nói: “Không sao đâu, cùng lắm thì em mời bọn họ một bữa cơm, mua chút cà phê đến đây cho bọn họ.”

Đa Ninh có chút do dự, hỏi Chu Diệu: “..... Anh có trả lương tăng ca cho bọn họ không?”

Chu Diệu ngẩng đầu, đương nhiên là không có chuyện này...  Anh nhìn người trước mặt, cắn chặt răng nói: “Trả, dĩ nhiên là trả! Anh là một ông chủ rất tốt.”

Thành lập một trang web chính thức là sự mê hoặc rất lớn đối với Đa Ninh, hơn nữa có Chu Diệu nguyện ý hỗ trợ, Đa Ninh vui vẻ nhiều hơn rối rắm. Cô lập tức gởi tin cho Nhan Nghệ, Nhan Nghệ cũng rất hưng phấn, trực tiếp gởi tin nhắn âm thanh trở lại: “Chấp nhận, nhất định phải chấp nhận.....”

Đa Ninh nhanh tay bấm nút tắt để ngăn lại giọng nói, không muốn Chu Diệu nghe được.

Chu Diệu cũng không mấy quan tâm.

“Vậy chúng ta có nên viết hợp đồng gì hay không.” Đa Ninh mở miệng, cố gắng không muốn lợi dụng Chu Diệu.

“Viết, dĩ nhiên phải viết chứ.” Chu Diệu quay sang cô, liếc mắt nói: “Cho em bên A, anh bên B.”

Đa Ninh.... .  Cô không có ý này.

Thời gian nói chuyện qua mau, Đa Ninh nhìn di động, nghĩ đến Chu Diệu nói anh chỉ có một giờ nghỉ ngơi, lúc này đã lấn hơn nửa giờ rồi. Dĩ nhiên trong vòng một giờ này, bản kế hoạch đã được bàn thảo xong rồi.

Thời gian bị lố chẳng qua là do Chu Diệu đưa cô đi tham quan các ban ngành trong công ty gần nửa giờ.

“Thôi em về trước đây.” Đa Ninh nói với Chu Diệu.

“Về?” Chu Diệu dựa vào sô pha, “Không ở lại chờ anh.... cùng ăn cơm chiều à?”

Không được, Đa Ninh lắc đầu: “Em phải trở về cùng Nhan Nghệ thương lượng cụ thể một chút, cô ấy là đối tác của em.”

“Phía đối tác rất quan trọng đấy.” Chu Diệu nhắc nhở cô, rõ ràng ý nói cô đã chọn sai đối tác.

“Nhan Nghệ rất tốt.” Đa Ninh bênh vực Nhan Nghệ.

Chu Diệu cũng không phải người nhiều chuyện, trưng ra biểu tình tùy ý cô và Nhan Nghệ muốn thế nào cũng được, sau đó nhìn cổ tay, lát nữa anh còn có việc phải xử lý. Nếu Đa Ninh ở lại thì anh sẽ bị phân tâm.

Đa Ninh đứng lên, trước khi đi thì nghĩ đến tin mà Cố học trưởng gởi cho cô. Cố học trưởng bảo cô đừng đưa Chu Diệu theo, nhưng không nói là không được cho Chu Diệu biết có phải không... Cho nên, những gì có thể nói Đa Ninh đều nói ra, bao gồm cả việc Cố học trưởng không muốn gặp anh.

Chu Diệu trầm mặc, nhìn cô: “Chẳng lẽ em muốn đi?”

......  Có thể không đi hay không? Đa Ninh nhìn lại Chu Diệu, cô cũng không muốn đi. Nhưng khó có một lần Cố học trưởng xuống núi, còn mời cô đi ăn cơm. Đương nhiên nếu cô đi, nhất định phải giành trả tiền mới được.

“Tùy hai người.” Chu Diệu nói một câu. Bộ dáng không quan tâm cũng không muốn đi.

Nhưng cô hi vọng Chu Diệu đi cùng với cô. Rất nhanh Đa Ninh đã nghĩ ra biện pháp, mở miệng thương lượng: “Chu Diệu, thứ bảy này nếu anh có thời gian, có thể giả vờ ngẫu nhiên gặp bọn em hay không.”

Chu Diệu......  Không nói lời nào, chỉ nhìn cô.

Được rồi, cô biết Chu Diệu sẽ không đáp ứng.

Chu Diệu không đi, không biết Nhan Nghệ có thể đi hay không? Bác tài béo lại đưa cô trở về hoa viên Lam Thiên. Đa Ninh nói với Nhan Nghệ chuyện Cố học trưởng xuống núi muốn mời cô ăn cơm, hỏi Nhan Nghệ có thể đi cùng với cô hay không.

“Có thể chứ!” Ánh mắt Nhan Nghệ sáng rực,  bộ dáng kích động còn hưng phấn hơn chuyện muốn tạo trang web chính thức, “Phải đi cùng chứ!”

Thật tốt quá, may mắn là Nhan Nghệ không ngại năm đó Cố học trưởng thiếu chút nữa đã....  Đa Ninh lập tức gởi tin nhắn cho Cố học trưởng, hỏi có thể đưa Nhan Nghệ theo cùng có được không.

Nửa giờ sau, Cố học trưởng phúc đáp lại... có thể.

Nhan Nghệ cũng nhắn tin. Trong hộp thư thoại có vài tin nhắn tán gẫu cùng Nhất Thành Đại sư, nhưng lại ngừng tại một địa chỉ trang web.

Ngày hôm qua, cô hỏi Cố Gia Thụy, nếu đại sư hiểu rõ mọi chuyện như thế, vậy có thể chỉ điểm cho tôi làm sao tìm được đối tượng tái hôn hay không?

Qua nửa giờ sau, cô nghĩ Cố Gia Thụy không trả lời, Cố Gia Thụy lại gởi cho cô một địa chỉ trang web. Cô tức giận mở ra xem, lương duyên XX, là trang web có uy tín của quốc nội chuyên giúp nam nữ tìm kiếm đối tượng yêu đương và kết hôn.

Cmn, cô không nên tìm Cố Gia Thụy nói chuyện phiếm! Cho nên thứ bảy này nhất định cô phải đi, xem thử rốt cuộc Cố Gia Thụy biến thành cái dạng gì.

Không, không phải, phải nói là có thể giả bộ đến trình độ nào rồi!
Bình Luận (0)
Comment