Editor: Mỹ Mạnh Mẽ
Chu Diệu nhận được ba cuộc điện thoại, từ anh trai, mẹ và ba anh.
Đều hỏi cùng một việc.
Ba Chu tạo một nhóm chat gia đình. Đa Ninh vừa đồng ý kết bạn với ba Chu thì giây sau đã bị kéo vào nhóm. Về chuyện Chu Diệu được cờ thưởng của Đài Truyền Hình, Đa Ninh xấu hổ khoe lên mạng, trước hết là ở trong nhóm chat nhà họ Chu.
Hình cái đầu Thiểm Thiểm chớp chớp, ba Chu là người đầu tiên phản ứng: “Mua à?”
Cô giáo Đỗ: “Đừng xem thường con trai ông, Chu Diệu đâu phải loại người sẽ làm mấy chuyện đó? Lúc nhỏ nó chẳng được mấy cái rồi ý chứ.”
Anh cả Chu không nói gì, trực tiếp gửi đến một hồng bao, ghi là Đa Ninh đại diện tặng.
Đa Ninh xấu hổ, cuối cùng vẫn nhận.
Sau đó, chú Chu, cô Giáo Đỗ và anh cả Chu liên tiếp gọi cho Chu Diệu.
Chu Diệu tiếp từng cuộc điện thoại, Đa Ninh cúi đầu ngồi ở sô pha, tay cầm di động khồng ngừng chấm chấm. Chu Diệu nhíu mi: “Em làm gì đó?”
“Anh chờ chút.” Đa Ninh nói, sau đó giơ màn hình cho Chu Diệu xem.
Chu Diệu xem hình, chỉ thấy một con hồ li ra vẻ oai phong tay cầm một lá cờ sặc sỡ, cờ thưởng mang màu sắc hoạt hình, cực kì ấm áp đáng yêu, cũng rất ngốc nghếch.
“Hình đại diện tạm thời, anh thích không?” Đa Ninh cười với Chu Diệu, đôi mắt lấp lánh nhìn anh, mong chờ khen ngợi.
Chu Diệu mím môi, đáp lại: “… Kĩ thuật vẽ rất tốt.”
Đương nhiên, ngày nào cô chẳng vẽ trên phần mềm này.
Đa Ninh cũng gửi tin nhắn hẹn học trưởng Cố, thứ bảy học trưởng Cố đi học ở học viện Phật giáo, liền đặt bàn ăn tối ở một nhà hàng chay đối diện học viện.
“Ăn chay chúc mừng anh?” Chu Diệu bất mãn hỏi lại Đa Ninh, trong mắt rõ ràng hiện lên dòng chữ “Em đối xử với anh tốt quá ha”.
Đa Ninh ngắm khuôn mặt tuấn tú đang nhăn lại vì khó chịu, giải thích: “… Em thấy mấy lần vất vả học trưởng chạy tới chạy lui, thật là không tốt lắm.” Lời này là lời thật lòng, song do trong lòng cũng có chút tính toán riêng, nên giọng điệu cũng yếu đi; ngoài việc chúc mừng chuyện cờ thưởng đài truyền hình, cô và Nhan Nghệ cũng muốn mượn thời cơ nói chuyện Bách Gia cho Cố Gia Thụy.
Về việc này, Chu Diệu lắc lắc đầu, lát sau mói với cô: “Đến chỗ anh đi.”
Đề nghị này của Chu Diệu thật không tệ, nhà trọ của anh đủ riêng tư, dụng cụ bát đũa có đủ, làm đồ ăn cho vài người không thành vấn đè. Có khi còn có thể nặn hai loại bánh chẻo mặn chay như lần trước.
Liên hoan thứ bảy, đến “Chúc mừng” không chỉ có học trưởng Cố mà còn có cả Hà Hạo.
Lâm trận bỏ chạy là Nhan Nghệ dặn dò cô lúc ăn cơm hãy nói chuyện Bách Gia xong liền nhanh chóng về Hải Thành: “Đa Ninh, hôm qua mẹ mình khiêu vũ ở quảng trường bị trật chân, bà là người đứng đầu đội múa, bây giờ chắc đang rất buồn, mình phải về an ủi bà ấy.”
Mọi việc thì việc hiếu là trước nhất, Đa Ninh muốn Nhan Nghệ ở lại cùng cô nói chuyện Bách Gia với Cố Gia Thụy, nhưng không có lí do.
Nhan Nghệ không ở lại, tức là cô phải một mình làm cơm tối cho ba người đàn ông, lại còn mặn chay riêng biệt. Đa NInh chỉ có thể lôi kéo Chu Diệu giúp đỡ. Lúc nhặt rau, Chu Diệu chậc chậc bỏ rau vào rổ, giọng điệu lành lạnh hỏi cô: “ Đa Dương, đây là cách em chúc mừng anh à?”
Đa Ninh mặc tạp dề vàng đi tới, khom lưng hôn lên má Chu Diệu.
Chú Diệu không nói gì, lát sau lại hừ nhẹ một tiếng, rõ ràng vẫn còn bất mãn.
“Chu Diệu, anh không thể như vậy… Chẳng lẽ sau này chúng mình kết hôn anh sẽ không làm việc nhà sao? Về nhà nằm khểnh?” Đa Ninh cầm muôi xào hỏi lại Chu Diệu, đánh đòn phủ đầu.
Hai chữ kết hôn không hề xa lạ, nhưng bây giờ cảm xúc đã không thể bình tĩnh rồi. Chu Diệu đưa rau đã nhặt xong cho cô: “Anh nhặt xong rồi… Bây giờ làm gì đây?”
Đa Ninh ghét bỏ nhìn đống rau Chu Diệu nhặt, không lên tiếng.
May mắn, anh cả Chu từ trên tầng xuống hỗ trợ, Đa Ninh và anh cả liên thủ, trước khi học trưởng Cố và Hà Hạo tới, đã chuẩn bị xong tất cả đồ ăn, kể cả bánh chẻo hai loại chay mặn cũng vô cùng tinh xảo.
Chu Diệu đứng cạnh bàn ăn, nhìn Đa NInh đang bận rộn trong phòng bếp: “Đa Ninh, cần anh làm gì không?”
“Không cần.” Đa NInh cũng không quay đầu lại.
Chu Diệu: …
Học trưởng Cố và Hà Hào cùng đến một lúc, Đa Ninh và Chu Diệu ra mở cửa, có hơi ngạc nhiên về cách ăn mặc của học trưởng Cố, không phải áo nhà sư, mà là áo vải sợi ngắn tay phối với quần dài màu vàng rộng thùng thình.
“Trời nóng quá rồi.” Học trưởng Cố nói với cô.
Trên lưng có nhiều hơn một bàn tay, Chu Diệu khẽ ôm eo cô, nói với hai người bên ngoài: “Vào đi.”
“Chúc mừng em Chu.” Trước bàn ăn, Cố Gia Thụy mặt mày mỉm cười nói với Chu Diệu.
Chu Diệu khẽ hừ một tiếng, đối với kiểu chúc mừng giả dối này không lấy làm vui vẻ. Ai sẽ vì một cờ thưởng mà làm tiệc chúc mừng, ai muốn lấy cờ đó thì lấy đi.
Cố Gia Thụy nói:”Vậy thì tôi chúc mừng chuyện tốt gần đây của cậu và Đa Ninh.”
Tiếng chúc mừng này thì Chu Diệu nhận, gật gật đầu: “… Cảm ơn.”
Cố Gia Thụy và anh cả Chu cũng rất quen thuộc, vì thời đại học nhiều lần da mặt dày đến nhà họ Chu xin cơm, anh cực kì thích mọi người trong nhà Chu Diệu.
Anh cảm nhạn được hơi ấm của gia đình, trong nhà họ Chu.
“Mấy hôm nữa tôi đi rồi.” Cơm tối vừa bắt đầu, Cố Gia Thụy thông báo tin này cho Đa Ninh Chu Diệu, ánh mắt mềm mại lướt qua Đa Ninh, nhanh chóng thu lại.
Đi? Chắc không phải về núi Thiên Lũ… Thân thể Chu Diệu nhẹ nhàng dựa vào tường, chờ Cố Gia Thụy nói tiếp.
Đa Ninh nhìn học trưởng Cố hỏi: “Về núi Thiên Lũ sao?”
Học trưởng Cố nhìn cô lắc đầu, không phải về Thiên Lũ.
“Vậy cậu muốn đi đâu?” Hà Hào mồm nhai bánh chẻo ngẩng đầu, nghĩ đến một khả năng, nuốt hết rồi hỏi lại: “Là đi… Thỉnh kinh à?”
Đa Ninh: …
Chu Diệu liếc mắt.
Học trưởng Cố cười cười, giả thích rõ ràng cho bọn họ: “Là đi mỗi nơi một chút, qua các nước du lịch một phen.” Cúi xuống: “cũng không biết bao giờ về, cho nên nhân hôm nay đến tạm biệt mọi người.”
Tiếng học trưởng Cố vừa ngừng, Đa Ninh có hơi buồn phiền. Buồn phiền vì học trưởng Cố đi xa không hẹn ngày về, cũng buồn vì hôm nay Nhan Nghệ không đến, nếu Nhan Nghệ thực sự thích học trưởng Cố, chắc chắn sẽ nuối tiếc không ở lại đây hôm nay.
Sau đó, tất cả phiền muộn đều tan thành mây khói sau tiếng reo của Hà hạo: “… Ra là du lịch! Còn du lịch nước ngoài!”
Đa Ninh: … Cũng đúng nhỉ.
Không phải chỉ nói suông, Hà Hạo thực sự raats hâm mộ Cố Gia Thụy, lúc trước học đại học mỗi ngày Cố Gia Thụy đều thay một bạn gái, bay giờ làm hòa thượng vẫn có một đống nữ thí chủ chờ anh ta hoàn tục.
Hẳn là anh ta phải tu luyện mấy đời mới được phúc khí như vậy, là Đường Tăng chuyển thế sao?
Không bi kịch như anh, ở phòng kí túc đứa nào cũng ngon hơn mình, không cẩn thận liền làm nề cho mấy thằng bạn nên không kiếm được bạn gái, ánh mắt nữ sinh hoặc là đổ dồn lên Cố Gia Thụy, hoặc là với Chu Diệu, cả cái tên tính cách quái gở Ô Giang cũng khiến họ mê muội.
Cũng có thời gian các cô gái lôi kéo làm quen anh, nhưng chỉ là vì gần quan được ban lộc, coi anh như cầu gỗ tiếp cận ba người kia của phòng anh. Chịu đựng đến lúc tốt nghiệp, gia nhập Nhất Nguyên sự nghiệp anh có chút khởi sắc, bỏ công kiên trì theo đuuổi khoa khôi công ty Trịnh Văn Na hai năm, lại bỏ hết vốn liếng hẹn hò một năm, đến lúc chuẩn bị kết hôn thì bị đá đến suýt mất cả quần cộc.
“Cố Gia Thụy, cậu vẫn nhận đồ đệ à?” Hà Hạo giương mắt nhìn Cố Gia Thụy, giọng điệu chân thành: “Hay là tôi cũng xuất gia làm hòa thượng với cậu đi, cậu ở đâu tôi liền ở đó… Tôi hộ giá cho cậu?”
“Tiền lương cũng không cần cao như Chu tổng trả đâu, chỉ cần bao ăn bao ở, cuối năm cho thêm vài hào.”
“Đúng rồi, đầu tôi hình khối rất đẹp, cạo đi hẳn là cũng đẹp trai.” Tội anh ta tóc bạc sớm, tóc đã hoa râm, khiến cho mấy cô gái trẻ tuổi đều chào chú.
Hà Hạo càng nói càng hăng, hận không thể khiến cho Cố Gia Thụy lập tức cho anh ta quy y cửa Phật, Cố Gia Thụy mỉm cười với Hà Hạo: “Chuột nhỏ à, cậu vẫn chưa hết trần duyên.”
Hà Hạo thở dài một hơi.
Hà Hạo thật sự không muốn nói tới chuyện tình của mình, nhưng mà thực sự hôm nay anh rất muốn thổ lộ hết tâm tư, cũng chẳng coi Chu Diệu như ông chủ nữa, giống như lúc còn học đại hcoj họ cùng ăn cơm nói chuyện phiếm vậy, có gì nói đấy, chẳng sợ đối phương đánh giá mình.
Hà Hạo kể lể chuyện tình của anh ta với Trịnh Văn Na, từ lúc yêu đến chuẩn bị kết hôn anh ta trả giá khá nhiều, vì thỏa mãn yêu cầu của Trịnh Văn Na mà anh sống thắt lưng buộc bụng như thế nào, cô ta muốn gì liền mua cái đấy, đến túi sách hàng hiệu cũng phải năm sáu cái.
Tiền lương của anh đương nhiên có thể đáp ứng, nhưng mà không thể chịu nổi cứ mua mua mua như vậy! Còn cả nhà cửa… hai phòng không ở được, ít nhất phải ba phòng. Lại còn căn hộ giáp biển, căn bản là anh không mua nổi, Trịnh Văn Na còn bắt anh về xin tiền bố mẹ mua căn hộ giáp biển… Nếu bố mẹ anh có tiền cho anh mua căn hộ giáp biển, anh còn phải liều mạng kiếm tiền như vậy sao!
Hà Hạo kể khổ, trong khoảnh khắc không ai nói tiếp.
Chu Diệu là không muốn nói, nên nhắc nhở anh đã sớm nhắc nhở, huống chi bây giờ anh có ý kiến khác với Hà hạo, hạng mục bên Quảng Hồng rất có khả năng Hà Hạo nhận không ít tiền hoa hồng, thậm chí còn có phần mờ ám.
Mọi chuyện đang tra cứu, anh hi vọng đây chỉ là suy đoán ác ý của anh.
Đa Ninh cũng không lên tiếng, chủ yếu là đang nghĩ chuyện của mình.
“Chuột nhỏ, đây là tự cậu chuốc khổ.” Người nói chuyện là học trưởng Cố.
Dừng một chút: “Tôi mà lấy người bên em Chu thì thật không phúc hậu, nhưng nếu cậu thực sự muốn xuất gia, tôi thu nhận cậu cũng được. Nhưng mà cậu phải gọi cho bố mẹ cậu, nói chuyện cậu muốn xuất gia.”
Hà Hạo trề miệng: “… Vậy tôi không xuất nữa.”
“Đa NInh, công ti gấu bông của em thế nào rồi?” không nghĩ tới học trưởng Cố lại chủ động nahwsc tới chuyện công ti thiết kế thú bông của cô.
Công ti gấu bông… hẳn là cách nói của Chu Diệu. Nếu học trưởng Cố đã gợi chuyện, Đa Ninh nói thẳng đến Bách Gia: “… Em và Nhan Nghệ chuẩn bị ra mắt một quầy chuyên doanh ở trung tâm thương mại.”
“Trung tâm nào thế?” Học trưởng Cố lại hỏi.
Đa NInh hơi căng thẳng, trả lời: “Bách Gia.”
“Bách Gia à…” Học trưởng Cố nghĩ nghĩ, cười nói: “Thế là anh đoán đúng rồi.”
Đa Ninh: …
Học trưởng Cố chủ động nhắc tới đơn đặt hàng một vạn con thỏ kia, giải thích: “Chủ Bách Gia và anh có chút quan hệ sâu sa, ngày đó ông ta tới chùa tìm anh, anh liền nhân tiện kéo cho em một đơn.”
“…”
Hóa ra một vạn con thỏ không phải từ trên trời rơi xuống, mà là học trưởng Cố hỗ trợ giật dây. Đối với anh mặt kinh ngạc sung bái của cô, học trưởng Cố ra vẻ thoải mái phóng khoáng: “Việc nhỏ thôi mà, không cần nói đến.”
“Trời ạ Cố Gia Thụy, cậu còn biết cả ông chủ Bách Gia!” Khó hiểu nhất là Hà hạo, vỗ vỗ bả vai học trưởng Cố: “Cậu được đấy, quả nhiên hòa thượng giao thiệp sâu rộng kết toàn thiện duyên!”
Học trưởng Cố quay đầu nhìn Hà Hạo: “Nếu cậu muốn xuất gia, còn kịp.”
Hà Hạo lập tức im bặt.
…
Về chuyện Bách Gia, sau khi học trưởng Cố và Hà Hạo ra về, Đa Ninh nói lại với Chu Diệu, chuyện ngài Tạ nói học trưởng Cố là con trai ông ta, và cả chuyện Bách Gia cho cô và Nhan Nghệ rất nhiều ưu ái.
Lúc đầu cô cho rằng việc này học trưởng Cố không nói cho Chu Diệu, cô nói không ổn lắm.
Nhưng mà kìm nén khó chịu thật.
Sau khi nói xong, Đa Ninh chêm một câu: “Chuyện học trưởng Cố và Bách Gia… Anh cứ coi như không biết nhé?”
Chu Diệu nói lại: “Em nghĩ anh sẽ chủ động hỏi cậu ta chắc?”
Đa Ninh lắc đầu, cô biết Chu Diệu sẽ không chủ động hỏi, cô chỉ muốn chắc chắn hơn thôi.
“Phỏng chừng ba phần chiết khấu kia, có liên quan đến Cố Gia Thụy.” Chu Diệu nói.
Đa Ninh cũng có ý nghĩ này, theo như lúc ăn tối, hẳn là học trưởng Cố biết rõ Alice tiến vào Bách Gia, nên chủ động nói ra.
Thật ra, cảm xúc Đa Ninh rất phức tạp, cảm thấy thiếu Cố Gia Thụy một cái nợ nhân tình rất lớn.
Tâm trạng Chu Diệu cũng có chút phức atpj, nếu Cố Gia Thụy có một ông bố giàu có như vậy, sao thời đại học cứ ba ngày hai bữa lại em Chu em Chu cho anh mượn tiền? 25, 100 … Sô tiền nào cũng đã từng mượn qua.
Đợt cổ phiếu bị rớt giá, trên người anh cũng không có tiền, Cố Gia Thụy cho ý kiến: “Hay là chúng ta mượn Đa Ninh một ít?”
Dù sao cũng đã từng thấy quá nhiều lần vứt hết mặt mũi của Cố Gia Thụy, Cho dù bây giờ cậu ta có dáng vẻ của một cao tăng đắc đạo, Chu Diệu cũng cảm thấy có vấn đề.
Nhưng mà, trong lòng amnh cũng thực sự coi Cố Gia Thụy là bạn bè.
Chu Diệu không tính toán Cố Gia Thụy giấu diếm chuyện Bách Gia, đàn ông không tính toán mấy chuyện đó, huống chi theo lời Đa Ninh, có khả năng quan hệ hai cha con nhà này không tốt lắm.
Ngay hôm sau… Học trưởng Cố đi rồi.
Hôm sau trước khi rời đi, anh mang đến cho cô hai quyển sách đã kí tên, hai quyển đều là chữ kí đặc biệt, một quyển viết tên cô, một quyển khác anh hoie cô: “Cho Nhan Nghệ?”
Sau đó viết tên Nhan Nghệ lên trang sách, cùng bốn chữ chúc phúc: “Cả đời bình an.”
Ảnh Chu Diệu nhận cờ thưởng giúp người làm niềm vui, Đa Ninh khoe với dì, lại còn kể tất cả những gì đã trải qua, Chu diệu cầm cốc nước đi tới, nghe Đa Ninh miêu tả sinh động.
Nhận thấy Đa Dương của anh không đi viết tiểu thuyết quả thực đáng tiếc!
Ban đêm Đa Ninh ngồi ở sô pha nhà trọ Chu Diệu gọi cho dì, Thiểm Thiểm và dượng đưa Betty ra ngoài phơi nắng. Vì Thiểm Thiểm không ở đó, nên Chu Diệu để cho Đa Ninh và dì nói chuyện với nhau, anh ngồi ở một bên.
“… Chu Diệu, dì cảm thấy em vẫn chưa đủ cứng rắn với anh.”
“Vậy em cứng rắn lên.”
“Được!”
Ý của anh là mỗi lần gọi cho dì cô có thể cường điệu một chút… Anh sẽ phối hợp!
Chuyện năm năm trước, dì vẫn không quá tin tưởng cô có thể trấn giữ được Chu diệu, tính cô tương đối nhu nhược cũng là sự thật. Để sớm có được sự tin tưởng của dì, Đa Ninh nói với Chu Diệu tất cả nhưng băn khoăn, cả hai cùng phân tích, và tìm ra biện pháp.
Trong video dì hỏi chuyện làm việc của cô, Đa Ninh ngồi xếp bằng trên sô pha trả lời tự tin thoải mái, ngẩng đầu nói với Chu Diệu đứng bên: “Anh lấy hộ em cốc nước!”
“Được.” Chỉ chốc lát, một cốc nước ấm tới tay cô. d.d.l.q..d
Đa Ninh vừa nói chuyện với dì vừa uống một hớp, trả lại Chu Diệu: “Hơi nóng.”
Chu Diệu: “… À.” Anh đi lấy cốc khác. d.d.l.q..d
Qua màn hình máy tính, ánh mắt dì tìm tòi quan sát, Đa Ninh sờ sờ tay, lại nói với Chu Diệu: “Lấy hộ em cái chăn, điều hòa hơi lạnh.”
Chu Diệu đi tìm chăn, nửa phút sau chăn tự động che ở vai cô, Chu Diệu tự động lùi sang bên.
“Có vẻ con và Chu Diệu rất tốt.” Dì nói như vậy.
Đúng! Đa Ninh Cười cười, một dáng vẻ cô đã giáo dục Chu Diệu thành cừu non, lấy vẻ không để ý nói với dì: “Bây giờ Chu Diệu rất nghe lời con ạ.”
Chu Diệu ngửa đầu, tiếp tục làm một người đàn ông im lặng.
Mãi đến lúc video cắt đứt, Đa Ninh tiếp tục nằm dựa vào sô pha, còn muốn là “nữ vương trong nhà” tiếp, cơ mà cô đã bị Chu Diệu bế lên…
“Đến lượt anh cứng rắn rồi.” Chu Diệu cắn răng nói với cô. d.d.l.q.d.
Đa Ninh: … Trong nhà không được nói bậy đâu!