Nhân Gian Hoan Hỉ

Chương 69

Toronto là một thành phố khá lớn, ngoại trừ cảnh vật hấp dẫn, còn có sự đa dạng văn hóa muôn màu muôn vẻ, các loại văn hóa đều có. Đa Ninh thích Toronto, ngoại trừ thành phố A thì Toronto cũng là quê nhà thứ hai của cô; mà cô thích Toronto không chỉ là vì cô sống ở đây năm năm, quan trọng hơn nơi này còn là nơi chứng kiến việc quan trọng nhất trong đời mà cô đã làm.

Thiểm Thiểm đã sinh ra ở nơi này.

Làm Đa Ninh cảm thấy ngoài ý muốn là, trước đây Chu Diệu đã đến Toronto; đó là vào mùa đông năm thứ hai cô sống ở đây, là thời điểm gần tết âm lịch. Năm thứ hai đến Toronto, thì cô sinh Thiểm Thiểm, sau đó dì yêu cầu cô đến trường tiếp tục hoàn thành việc học; ngoại trừ mỗi ngày học xong về nhà chăm sóc Thiểm Thiểm, cuộc sống học tập cũng không có gì khác với du học sinh.

Mà mùa đông năm ấy, Thiểm Thiểm đã hơn sáu tháng, dáng vẻ đặc biệt làm người yêu thích.

Chu Diệu cũng nghĩ đến mùa đông năm ấy, thành phố A rất lạnh, không ngờ Toronto còn lạnh hơn. Nhân viên Nhất Nguyên đều đã nghỉ, anh gọi điện thoại cho Đa Ninh hỏi khi nào thì trở về mừng năm mới, Đa Ninh nói không trở về; anh cười hỏi cô có phải đã thích quốc gia Chủ Nghĩa Tư Bản rồi không, Đa Ninh tỏ vẻ không muốn nói nhiều với anh. Một năm đó Nhất Nguyên vừa thanh toán nợ nần xong, hơn nữa anh còn thưởng cho nhân viên, tài khoản cá nhân của anh còn có thể đặt được một vé máy bay giá rẻ đến Toronto nữa.

Đây cũng là nguyên nhân khiến nhiều người không muốn gây dựng sự nghiệp, lúc đó tùy tiện công ty nào đều có thể cho anh tiền lương năm sáu chục vạn, khi đó cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh khó khăn như vậy.

Sau đó, anh đặt vé máy bay đi Toronto.

Nhưng lần này đi lại là khoang hạng nhất, năm ấy anh ngồi khoang phổ thông bay tới Toronto, vì biểu hiện phong độ anh còn không mặc áo lông, mặc áo bành tôvà khăn quàng cổ màu xám là quà sinh nhật Đa Ninh mua cho anh.

Thời điểm xuống máy bay, thật không ngờ Toronto sẽ lạnh như vậy, bị lạnh đến mức anh hắt xì liền hai cái. Trong lòng anh nghĩ có thể trong long Đa Dương đang nhớ tới anh. Sau đó anh gọi điện thoại cho Đa Dương, Đa Dương cũng không ở Toronto.

Cô đi núi Whistler ở Vancouver.

Cô và dì dượng đến đó trượt tuyết, thuận tiện nghỉ tết âm lịch luôn. Anh hỏi cô chơi có vui không? Cô gửi cho anh một tấm hình. Trong ảnh chụp có một người đàn ông ngoại quốc cao lớn đang dạy cô trượt tuyết, anh hỏi: "Anh ta là ai vậy?"

Cô nói với anh: "Huấn luyện viên."

Hiện tại Chu Diệu nhớ lại, khi đó tình cảm cảu anh đối với Đa Ninh hẳn sẽ không phải là thích, mà là yêu; chỉ có tình yêu có thể làm cho người ta mạnh mẽ hơn, cũng có thể làm cho đàn ông vô duyên vô cớ mà cảm thấy tự ti. Nhưng lúc đó nhìn bức ảnh đó của Đa Dương, trong lòng anh còn cảm thấy may mắn hơn khi một năm trước đã lựa chọn li hôn, không đến mức liên luỵ Đa Ninh đi theo anh chịu khổ. Anh không nói cho Đa Ninh biết anh đến Toronto, một người đứng trong cái lạnh giá rét ở Toronto nói với Đa Ninh: "Đa dương, tết Nguyên Đán vui vẻ."

"Chu Diệu, anh cũng vậy nhé." Đa Ninh cười hì hì trả lời anh, bỏ thêm một câu, "Còn có, anh nên ăn nhiều một chút."

"Ừ." Anh thuận miệng đáp ứng.

"Năm nay anh tốt chứ?"

"Cũng không tệ." Sau đó, anh nói với Đa Dương mới phắt tiền thưởng tết cho nhân viên.

Trong điện thoại Đa Dương liên tục tắc lưỡi, ngượng ngùng nói: "Cũng không biết sau này em có thể kiếm được tiền không."

"Em học xong, có về nước không?" Đây là chuyện anh quan tâm nhất.

Đa Dương trở nên suy nghĩ đăm chiêu, suy nghĩ thật lâu, mới nói với anh: "Em cũng không biết... Sau này hãy nói đi."

"Chu Diệu, không nói nữa, dì gọi em rồi." Đa Ninh gác máy, trước khi tắt còn nói với anh, "Tết âm lịch vui vẻ, anh nhanh đi ăn tiệc đi."

"Được."

Nhưng ăn ở đâu chứ, tệ hơn là vì thời tiết tuyết rơi dày nên chuyến bay bị lùi lại hai ngày. Trong phòng nghỉ ở sân bay ăn mì ăn liền mua ở siêu thị người Hoa, trong lòng chưa từng nghĩ sẽ buông tay.

Gây dựng sự nghiệp là một giấc mộng, mộng còn chưa tỉnh lại, thì anh đã mất đi Đa Ninh trước rồi.

Cuối cùng sắp không còn tiền, anh cầm hai mươi đô cuối cùng đến một thành phố thương mại nổi tiếng ở Toronto, đầu tư tài chính giống như một canh bạc. Anh học toán rất giỏi, cộng thêm vận may không tệ, dùng 20 đô thắng lên năm trăm đô.

Đây là cuộc sống, có rủi cũng có may.

Cũng có thể thành phố Toronto có thứ mang lại vận may cho anh, sau một năm nhất nguyên xuất hiện biến hóa rất lớn, thẳng đến năm năm đã niêm yết thành công. Nhưng con người không phải lúc nào cũng may mắn, cũng sẽ không bao giờ xui xẻo, mấu chốt vẫn là xem có bị ông trời đả bại hay không.

...

Khu đậu xe ngoài sân bay, Chu Diệu nói với Đa Ninh chuyện năm đó anh đến Toronto. Đa Ninh ngửa đầu nhìn nhìn gương mặt Chu Diệu nay đã trầm ổn hơn trước kia rất nhiều, cái gì cũng chưa nói, chỉ yên lặng để tay trong túi áo jacket của Chu Diệu. Tình yêu làm cho người ta thêm mạnh mẽ, cũng sẽ làm cho người ta tự ti, đối với cô mà nói thì không phải là như vậy.

Năm ấy tới gần tết âm lịch cô phải đi trượt tuyết, bởi vì dì không cho phép cô làm cho cuộc đời tuổi trẻ của mình trở nên trầm lặng như vậy, chỉ ngây ngốc ở nhà chăm sóc Thiểm Thiểm mà không ra ngoài. Cho nên dượng dì liền mang theo cô và Thiểm Thiểm đi chơi ở Vancouver, sau đó còn mời huấn luyện viên trượt tuyết dạy cô trượt tuyết.

Đây cũng là lần đầu tiên cô đi trượt tuyết ở Canada, sau đó Chu Diệu điện thoại đến, liền gửi cho Chu Diệu một tấm ảnh. Cô muốn nói cho Chu Diệu, cuộc sống của cô ở Toronto rất tốt, quả thực là vui đến quên cả trời đất.

Một chút cũng không cần quan tâm đến anh cũng không cần sự quan tâm của anh.

"Nếu năm nay em không trở về, anh cũng sẽ qua đó." Chu Diệu nói, rồi nhìn cô.

"Thật sao?" Đa Ninh cong môi lên, nhẹ nhàng hỏi.

Thật. Thời gian visa năm nay của anh có thể chứng minh, anh đi tới đi lui Canada visa đã hơn một năm. Thời gian đăng ký cũng không phải là lúc trước khi Thiểm Thiểm bị mang về Toronto, mà là trước khi cô trở về.

Chưa bao giờ lại cảm thấy an tâm và ấm áp như lúc này, không phải lo lắng hai người vì hiểu lầm mà chia ly, mà là vì những khó khăn trong tương lai. Trong lòng tràn đầy rung động, Đa Ninh muôn ôm Chu Diệu.

Đúng lúc này, một đạo âm thanh vui vẻ truyền đến từ bên phải phía trước. Đa Ninh và Chu Diệu cùng nhau nhìn về bên phải. Dượng Putte còn đang dừng xe, trong xe Thiểm Thiểm giơ tay ra cửa sổ vẫy vẫy, gọi cô và Chu Diệu.

Ngừng xe xong dượng mở cửa cho Thiểm Thiểm, cởi dây an toàn. Thiểm Thiểm lập tức từ trong xe đi ra, chạy tới phía cô và Chu Diệu; sau đó, chỉ chạy vài bước, đã bị chu diệu bước nhanh đến ôm lấy.

Đưa lên cao.

"Welcome to Toronto!" Thiểm Thiểm cười hì hì nói với Chu Diệu, đây là lời dượng Putte dặn cô bé nói trước khi xuống xe. Là một người đã sống ở đây năm năm, cô sẽ biểu đạt sự hoan nghênh nhiệt liệt nhất với ba ba Chu Diệu.

Cho nên ngoại trừ hoan nghênh, còn có thân ái . Thiểm Thiểm hôn lên má Chu Diệu một cái, sau đó cấp tốc xoay người, thẹn thùng duỗi tay hướng về phía Đa Ninh. Đa Ninh vội vàng đón lấy Thiểm Thiểm, cũng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiểm Thiểm.

Chụt chụt!

"Để chị đoán xem, Thiểm Thiểm có nặng thêm hay không." Đa Ninh ôm Thiểm Thiểm nói. Quan tâm ba tháng này Thiểm Thiểm lại cao thêm bao nhiêu.

"Có! Có!" Bé có nặng hơn, Thiểm Thiểm gật gật đầu trả lời Đa Ninh, bởi vì vừa rồi bé còn ăn một cái bánh donut. Donut là mua khi trên đường tới sân bay, sau đó dượng Putte để bé giữ lấy, đồng ý để bé ăn trước một cái.

Toronto Glory donut rất nổi tiếng, là món yêu nhất của Thiểm Thiểm, mỗi lần đi ngang qua dượng Putte đều sẽ mua cho Thiểm Thiểm một túi. Trong xe, Thiểm Thiểm đưa túi donut tới cho Chu Diệu, hào phóng nói: "... Cho anh ăn."

Sau đó vỗ tay, quay về lại với Đa Ninh.

Chờ đến khi về nhà, vừa khéo là thời gian cơm trưa. Dì cũng làm xong cơm trưa, cơm Trung thuần khiết.

Năm năm này sống tại Toronto, Đa Ninh rất ít khi được ăn cơm Trung do dì làm, luôn cho rằng dì có thói quen ăn cơm Tây, hôm nay nhìn trứng sốt cà chua, bạch chước Tây Lan Hoa, cánh gà nướng... trên bàn. Cảm thấy dì hẳn là thật sự không am hiểu cơm Trung.
"Gần đây các con không bận gì sao?" Trên bàn cơm, dì hỏi cô và Chu Diệu. Giọng nói thiếu một phần nghiêm túc, nhiều hơn một phần quan tâm.

"Không bận ạ!" Trả lời là Thiểm Thiểm, ánh mắt nhìn dì chớp chớp. Sau đó, dùng thìa múc một thìa cơm to.

Đa Ninh và Chu Diệu nhìn thoáng qua nhau, Chu Diệu một bên múc canh cho Đa Ninh, một bên trả lời dì: "Đa Ninh rất nhớ Thiểm Thiểm, chúng con đến đây chơi hai ngày, làm phiền dì rồi."

"Chúng ta không phiền." Dì nhìn Chu Diệu nói, "Chỉ sợ ảnh hưởng đến công việc của các con."

"Không ảnh hưởng ạ." Trả lời vấn đề vẫn là Thiểm Thiểm, nói cho dì.

Dì: "..."

Dì giật nhẹ môi, gắp thức ăn cho Thiểm Thiểm, hỏi bé: "Ăn ngon không?"

"Ăn ngon ạ!" Thiểm Thiểm là đứa bé không kén ăn, vẫn là một vua nịnh hót, không quên cố ý biểu diễn ra dáng vẻ thập phần ngon miệng với dì "... YUMMY!"

"Vậy sau này mẹ xinh đẹp sẽ làm cơm Trung nhiều hơn." Dì cười nói.

Thiểm Thiểm: "..."

Một chuyến này, Đa Ninh và Chu Diệu chỉ có thể chơi hai ngày, hôm sau phải bay trở về thành phố A. Ban đêm Đa Ninh và Chu Diệu ở trong phòng Thiểm Thiểm, dì đi tới gõ cửa.

Hôm nay Thiểm Thiểm rất hưng phấn, tương phản với cô và Chu Diệu; ban đêm tương đối trễ, Thiểm Thiểm mới ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn yên tĩnh vừa đáng yêu, như là một thiên sứ nhỏ. Phòng Thiểm Thiểm đặt rất nhiều thú bông, tất cả đều là sản phẩm thủ công năm năm này của cô, dùng để làm bạn trong quá trình trưởng thành của Thiểm Thiểm; mà trên tường treo một tranh sơn dầu Chu Diệu tặng cho Thiểm Thiểm.

Dượng treo bức tranh đối diện với giường ngủ của Thiểm Thiểm. Làm cho mỗi một lần tỉnh lại thứ Thiểm Thiểm nhìn thấy đầu tiên là bức tranh này.

...

Từ khi Thiêm Thiểm sinh ra đến bây giờ, đây là lần đầu Chu Diệu chân chính đi đến nơi này của dượng dì, mới khắc sâu lại tỉ mỉ việc dì dượng đã chăm sóc Thiểm Thiểm như thế nào, Đa Ninh mang theo Thiểm Thiểm lại đã trải qua bao nhiêu cái ngày ngày đêm đêm xót xa lại ngọt ngào.

Bước nhẹ chân, Đa Ninh và Chu Diệu từ phòng Thiểm Thiểm đi ra, đi theo dì tới phòng sinh hoạt chung. Dượng đã chờ ở sofa, cầm trong tay một ly rượu đỏ đã ủ nhiều năm, nói với cô và Chu Diệu: "Cơm chiều không thể để Thiểm Thiểm nhìn thấy dượng uống rượu, hiện tại chúng ta cùng nhau vụng trộm uống một chút."

Ban đêm, bốn người một chai uống rượu. Bên bộ sofa phong cách, ngọn đèn màu ấm áp đặt dưới đất.

Đặt ly rượu xuống, dì hỏi bọn họ: "Các con tìm trường quốc tế sao rồi?"

Trả lời là Chu Diệu, nói đại khái tình huống trường học.

"Ừm..." Dì coi như vừa lòng gật gật đầu, quá hội, lại thở dài một hơi.

"Em yêu, sau này chúng ta cũng có thể về nước. Thành phố A cũng là quê hương của em, anh còn một mảnh đất ở Ed, xử lý xong cũng có thể đi thành phố A mua nhà, ở lại lâu dài." Dượng Putte nói với dì, một mặt tươi cười. Trong lời ngoài lời, cũng có vài phần an ủi.

Dì lắc đầu: "Em thích ở Toronto."

"Haiz, món ăn Trung Quốc rất ngon." Putte nói.

Bữa cơm ở nhà họ Chu dượng Putte vẫn luôn nhớ đến, cơm Trung căn bản cũng không giống món hôm nay vợ  nấu. Tuy rằng Toronto cũng có rất nhiều quán ăn Trung, nhà hàng Quảng Đông, không ngon như trong nước. Có đôi khi, về một số phương diện với vợ, dượng Putte cũng có chút nghi ngờ. Đêm nay trước mặt Đa Ninh và Chu Diệu, lại đã uống không ít rượu, trình độ tiếng Trung của dượng Putte bùng nổ, đột nhiên nói một câu: "Em thế này mà cũng... Sính ngoại nhỉ!"

Sính ngoại... Bầu không khí hài hòa khó có được nháy mắt biến mất, bay đi rồi.

"Lý Nhân Đức, anh nói cái gì?" Dì chỉ vào dượng, lập tức bị chọc giận, "Anh lập lại lời vừa rồi xem!"

Dượng hạ ánh mắt, nhận thấy được thành ngữ này ông dùng sai rồi, chỉ có thể giả say che giấu lời nói lỡ của bản thân, choáng váng xoa xoa cái trán nhìn về phía Đa Ninh và Chu Diệu nói: "Chúa ơi, hình như dượng say rồi."

Đa Ninh: "..." Hình như là uống say.

Chu Diệu: "..." A. Khó trách anh và Đa Ninh muốn sắm vai nữ cường nam yếu, hoàn toàn hiểu rồi.

Bởi vì lần này cô và Chu Diệu đến Toronto chỉ có hai ngày, Thiểm Thiêm tự nhiên không cần đến trường học, tỏ vẻ nhất định phải chơi cùng Đa Ninh và Chu Diệu. Sáng sớm ngày thứ hai, Đa Ninh và Chu Diệu dẫn Thiểm Thiểm đến nhà trẻ tìm cô Amanda xin phép.

Amanda là một cô giáo người da đen hơi mập, sáng tinh mơ ở cửa trường học nghênh đón xe đưa rước, nhìn thấy Thiểm Thiểm rất vui vẻ; ngồi xổm xuống ôm lấy Thiểm Thiểm, sau đó dùng tiếng Anh hỏi Thiểm Thiểm: "Ngày hôm qua vì sao không tới lớp?"

Sau đó Thiểm Thiểm chỉ chỉ Đa Ninh, cũng dùng tiếng Anh trả lời: "Bởi vì Dolly đã trở lại ạ."

"Alice." Trong xe đưa rước có một bé trai tóc vàng đội mũ lưỡi trai đi vào trường học, cố ý đi tới chào hỏi Thiểm Thiểm, sau đó dùng tiếng Trung ân cần hỏi thăm Đa Ninh: "Chào dì Đa Ninh."

Hiệu quả 100 điểm. Thời điểm ánh mắt liếc qua Chu Diệu, thì bỏ chạy.

Đa ninh tiếp tục xin phép hai ngày nghỉ với cô Amanda, Amanda vui vẻ đồng ý, nhìn nhìn Chu Diệu, kéo kéo tay cô: "Đa Ninh, tôi có thể nói với cô hai câu không?"

Amanda là một cô giáo rất có trách nhiệm trong giáo dục trẻ em, biết sau này Thiểm Thiểm phải về Trung Quốc, tỏ ra rất luyến tiếc, về phương diện khác cũng lo lắng Thiểm Thiểm có thích ứng được môi trường học tập trong nước không.

Đa Ninh chỉ có thể làm Amanda yên tâm, cô và chu diệu ở trong nước tìm được trường quốc tế rất tốt.

Amanda nhìn nhìn Chu Diệu cách đó không xa, bởi vì biết chuyện của Thiểm Thiểm, hỏi nhỏ cô: "Anh ta chính là người cùng với cô tạo ra Thiểm Thiểm sao?"

Khụ...

Năm nay ngày đầu tiên đến trường Thiểm Thiểm hay dùng cổ tích thiên sứ nhỏ giới thiệu bản thân ở lớp học, đối mặt với chuyện Thiểm Thiểm có phải thiên sứ nhỏ hay không, cô Amanda lập tức vỗ tay, nói với các bạn học: "Chúng ta cùng nhau hoan nghênh Alice đến từ Thiên đường nào."

Giờ phút này, đối mặt với ánh mắt thiện lương của cô Amanda, Đa Ninh gật đầu.

"Tôi an tâm rồi." Amanda nói.

"Cảm ơn cô giáo..." Đa Ninh ôm Amanda. Sau khi biết chuyện của Thiểm Thiểm, Chu Diệu hỏi cô vài năm nay cuộc sống của Thiểm Thiểm có cực khổ hay không, thật sự, một chút cũng không vất vả. Bởi vì, cô và Thiểm Thiểm vẫn luôn rất may mắn.

Ban ngày, Đa Ninh mang Chu Diệu đi địa điểm nổi tiếng ở Toronto, lò gạch Evergreen. Thiểm Thiểm cũng rất thích chơi ở đây, Evergreen từ một ngôi nhà bỏ hoang chuyển thành một trung tâm môi trường đô thị, tựa như một ốc đảo thành trung tâm thành phố Toronto. Nơi này có lò gạch văn hóa, còn có phong cảnh hồ nước và mặt cỏ.

Trong hồ nước có rùa cá nhỏ, còn có rất nhiều vịt trời, bụi, bạch...

Một lần duy nhất không vui là, năm trước Thiểm Thiểm đến đây bị một con vịt trời mổ. Bản thân Thiểm Thiểm cũng nhớ chuyện này, ngồi trên bãi cỏ, không quên giơ chân lên chỉ cho chu diệu xem.

Dáng vẻ dũng cảm nói với Chu Diệu, chân của bé bị một con vịt lớn cắn một ngụm, nhưng cuối cùng con vịt lớn kia bị Đa Ninh đuổi đi."Nó rất sợ Đa Ninh đó." Thiểm Thiểm còn nói, một mặt kiêu ngạo vui vẻ. Cho nên chỉ cần Đa Ninh ở bên cạnh bé, thì sẽ không có nguy hiểm.

Những lời này đều là Đa Ninh nói khi Thiểm Thiểm đang khóc nhè. Thiểm Thiểm đều nhớ kỹ nói lại với Chu Diệu.

Lò gạch Evergreen, xa xa là ống khói lò gạch, gần đó là một đám vịt trời, cây củ ấu lan tràn, đầy mắt đều là sắc xanh. Hai tay Chu Diệu ôm lấy Thiểm Thiểm, nghiêm túc hỏi Thiểm Thiểm: "Thiểm Thiểm, sau này để anh bảo vệ em và... Đa Ninh, được không?"

Không chỉ một mình Đa Ninh bảo vệ Thiểm Thiểm, mà là chỉ cần anh ở cạnh Đa Ninh và Thiểm Thiểm, thì sẽ không có nguy hiểm.

"Được ạ." Thiểm Thiểm gật đầu, đồng ý nhanh đến nỗi làm ngực Chu Diệu chấn động.

Chu Diệu ôm Thiểm Thiểm đi đến dưới bóng cây lớn cách chỗ Đa Ninh hai mươi thước, dùng cọng cỏ dài làm một cái nhẫn, lại thương lượng hỏi Thiểm Thiểm: "Thiểm Thiểm, em có nguyện ý giúp anh cầu hôn với Đa Ninh không?"

Thiểm Thiểm gật đầu, nháy nháy mắt, lại gật đầu.

"Biết cầu hôn là gì không?" Chu Diệu không thể không hỏi.

Thiểm Thiểm vui vẻ trả lời: "... Chính là kết hôn!"

thời điểm Đa Ninh tìm Thiểm Thiểm, nhìn thấy Chu Diệu và Thiểm Thiểm ở bên kia, sau đó lấy di động gọi hai người. Không lâu sau, Thiểm Thiểm mặc một bộ váy mùa thu đi đến, nhưng không nhào vào lòng cô, mà là đứng hỏi cô: "Đa Ninh, chị có nguyện ý gả cho anh Chu Diệu không?

Khụ...

Đa Ninh nhìn nhìn Chu Diệu dưới tàng cây, trước mắt Thiểm Thiểm, rốt cuộc biết được vừa rồi hai người đã thương lượng cái gì.

"Chị nguyện ý." Đa Ninh mím môi nói cho Thiểm Thiểm.

Thiểm Thiểm cười đến cong ánh mắt, xoay người lại chạy về phía chu diệu, kết quả còn chưa chạy đến đã hưng phấn mà báo cáo tin tốt: "Đa Ninh nguyện ý... Chị ấy nguyện ý gả cho anh rồi..."

Cùng lúc, Chu Diệu kết nhẫn cỏ xong, cũng nhờ cô bé liên lạc Thiểm Thiểm, đeo vào trong tay Đa Ninh.

Cách chừng hai mươi thước, Thiểm Thiểm chạy tới tới lui lui, như một con hồ ky nhỏ vui mừng như điên.

Ban đêm, Chu Diệu đổi nhẫn cỏ thành nhẫn kim cương, một lần nữa đeo vàongón áp út tay trái. Năm năm trước, anh và cô không có những quá trình này, năm năm sau dưới sự chứng kiến của Thiểm Thiểm, anh và cô đã hoàn thành nó.

...
"Cái gì? Hai người cầu hôn trên chuyến bay đến Toronto?" Phòng làm việc, Nhan Nghệ cầm tay Đa Ninh nhìn đi nhìn lại năm lần. Cảm giác sắp bị nhẫn kim cương trên tay Đa Ninh làm mù mắt.

Đa Ninh rất hạnh phúc, nhịn không được vui vẻ nói: "Bọn mình bay đến Toronto trước, sau đó Chu Diệu nhờ Thiểm Thiểm cầu hôn với mình."

A! Nhan Nghệ thật sự vui mừng thay Đa Ninh, đưa tay ôm lấy Đa Ninh: "Đa Ninh... Chúc mừng cậu."

Đa Ninh ôm lại Nhan Nghệ, thật tình hi vọng Nhan Nghệ cũng sớm có được hạnh phúc mới.

Nhất Nguyên ở đối diện, Chu Diệu đến công ty sớm, trợ lý chờ ở bên ngoài, vừa đi theo anh vừa nói nhỏ: "Ngày hôm qua ngài Roth đến đây, sáng sớm hôm nay lại chờ ở phòng họp."

Roth chính là Derrick, người đầu tư lớn nhất của Nhất Nguyên.
Bình Luận (0)
Comment