Một ngày dần dần trôi qua, bây giờ Trần Nhiên mới biết được xóm hắn đang ở sau nhiều năm đã vắng vẻ đến nhường nào, ròng rã chiều cho đến tối vẫn chỉ có thêm dì Hồng đến ủng hộ quán, ngoài ra đừng nói là khách ghé quán, một người khác trong xóm hắn cũng không gặp được.
Trần Nhiên:...
Thu nhập một ngày thấp như thế, liệu mở quán ăn có phải là quyết định chính xác không?
Cạch!
Huyết Du từ khi nào đã đi ra khỏi tầng hầm, cô ngồi xuống đối diện hắn và mỉm cười nhẹ:
"Nơi vắng vẻ như vậy, rất hợp ý ta"
Ừ, đúng là mấy hoạt động phi pháp như hấp huyết lấy mạng người, lập trận pháp hiến tế, tu luyện huyết đạo thì nơi không mấy ai qua lại quả thực cực kỳ lý tưởng.
Không đúng, sao mình lại có mấy cái suy nghĩ Tà Đạo như vậy?
Trần Nhiên giật mình bừng tỉnh, sau đó hắn cười xun xoe đáp lại:
"Ngài-"
"Gọi như bình thường, trừ khi ngươi muốn ai đó phát hiện chúng ta có gì đó không đúng, dẫn đến lộ tẩy Huyết Tế Chân Thân"
Huyết Du cắt đứt lời nói của hắn, nhưng lời nói của cô ta chỉ làm Trần Nhiên cười khinh bỉ trong lòng.
Không phải chúng ta, chỉ có mình cô thì có, đừng có mà vơ đũa cả nắm.
Nghĩ là nghĩ thế, nhưng bây giờ phận làm cái mạng dự bị cho người ta, hắn chỉ có thể tiếp tay che dấu cho hành động ma đạo của cô nàng:
"Vậy khi nào cô sẽ rời khỏi nơi này?"
Có lẽ sẽ nhanh nhỉ? Dù sao người ta từng là Thất Bộ Tầm Đạo Giả, có khi còn là nửa bước Bát Bộ Sơ Đạo Giả, khôi phục lại tu vi ngày xưa sẽ nhanh hơn nhiều.
Nhưng đáp lại hắn, Huyết Du cười nhẹ:
"Sẽ không lâu đâu, cho tới khi Huyết Tế Chân Thân hoàn thiện để khôi phục toàn bộ thực lực lúc trước. Có lẽ trong khoảng hai, ba ngàn năm đi"
Ồ, nhanh đấy chứ? Nhanh cái quần què!
Trần Nhiên nghe thấy Huyết Du nói thế, hắn chỉ co giật khoé miệng nhè nhẹ mà nhìn sang cô nàng:
"Không lâu? Không phải cô chỉ tu luyện lại từ đầu ư?"
Người ta vẫn nhã nhặn đáp lại, nhưng trong lời nói còn mang hàm ý khinh bỉ cho sự ngu muội của Trần Nhiên:
"Thế giới này không thiếu những kẻ giấu mình với sức mạnh không thể xem thường, thậm chí lúc nguy cấp... có khi đích thân Thiên Vương ở trên cao sẽ hạ phàm xuống, ngươi nghĩ ta có ánh sáng nhân vật chính hả?"
Thiên Vương, thông thường kẻ mang danh xưng như thế đều ở cảnh giới Lục Bộ trở lên, đúng là thực sự khó nhằn, xem ra con người Huyết Du cũng biết co duỗi, ở dưới mái hiên không thể không nhẫn nhịn.
"Vậy còn tiền bạc, đừng nói cũng đi làm việc đấy?"
Trần Nhiên lại thắc mắc, nhưng Huyết Du suy tư, và cô chớp chớp đôi mắt của mình, bình thản đáp lại:
"Lúc nào ta "kiếm ăn" đều sẽ tiện tay thu thêm vài chục triệu, và thỉnh thoảng sẽ đi khám xét một lần nhà của đối phương"
Hắn khẽ gật gù, sau đó ôm mặt.
Má ơi, hoá ra cô ta còn là phần tử cướp bóc rồi giết, nhân tiện còn đột nhập trái phép vào nhà để moi móc của cải à?
Thế khác gì phường đạo tặc, thổ phỉ không?
Huyết Du không thèm để ý hắn mà phất tay lên, đưa tiền ra bàn:
"Không bàn chuyện nữa, ta muốn ăn bánh xèo"
Trần Nhiên kỳ quái nhìn cô, sau đó ngạc nhiên lẩm bẩm:
"Đặc sản nước Việt mà cô cũng biết à? Nhưng nó làm gì có trong thực đơn?"
Huyết Du điềm nhiêm đứng dậy mà bỏ đi vào phòng tắm, cô lười biếng trả lời lại, còn có vẻ không kiên nhẫn:
"Không có thì đi mua về. Chỉ cần là mỹ thực ta đều sẽ muốn thử..."
Ừ, hoá ra cô ta cũng có sở thích ăn uống một cách bình thường luôn đấy. Cứ tưởng chỉ có máu tươi thịt người mới lọt vào mắt Huyết Du.
Trần Nhiên âm thầm nhổ nước bọt, hắn thu lấy tiền và bước ra ngoài, còn gọi với vào trong:
"Có gì giúp tôi trông quán luôn nhé"
Không ai đáp lại, Trần Nhiên chỉ bất đắc dĩ lắc đầu mà đi ra ngoài, dù gì hắn cũng chẳng trông mong rằng người ta sẽ nghe theo lời của mình. Một phần do nơi này thực sự quá vắng khách đến lạ kỳ.
Đường đi đến thành thị không xa, nhưng nó mất khoảng 25 phút đi bộ, tuy trời đã sập tối nhưng ánh đèn từ các toà nhà, biển hiệu, đèn đường vẫn toả sáng ngời ngời, người người đi qua lại đông đúc vô cùng như muốn nói rằng ban đêm, Quảng Trì sẽ khoác lên chiếc áo mới về cuộc sống của con người.
Trần Nhiên đi vào chợ mua nguyên liệu một hồi, sau đó hắn xách một giỏ chất đống những bột, tôm, thịt, gia vị mà bước đi về, cũng không có đến quán bánh xèo như lời Huyết Du nói. Chủ yếu là tự nấu sẽ rẻ hơn, và Trần Nhiên tự tin rằng đầu bếp bình thường ở Lục Cầu sẽ khó có ai nấu nướng sánh ngang với hắn.
Chợt, âm thanh vang ngạc nhiên lên ở bên cạnh, đánh gãy suy nghĩ của Trần Nhiên:
"Mặt mụn?"
"Hả? Ai đấy?"
Hắn ngạc nhiên quay sang hướng phát ra giọng nói, bởi vì ngày xưa, hắn dậy thì bốn năm liền chưa kết thúc, mụn mọc lấm tấm trên mặt đầy rẫy, cũng vì thế mà có người gọi Trần Nhiên như vậy, nhưng chỉ có một người.
Đó là người thanh niên với vóc dáng cao và thon, mái tóc có vẻ khá kỳ lạ khi mà để dài ra và buộc đuôi ngựa, nhưng kết hợp với khuôn mặt vô cùng tuấn tú, mang theo vẻ lạnh nhạt với khí chất hững hờ, quả thật rất có sức hút mê người với phái nữ.
Trần Nhiên mừng rỡ, sau đó vỗ vai người ấy, không nhịn được sự vui vẻ trong lời nói của mình:
"Kìa mặt đơ, lâu rồi không gặp!"
Mặt đơ, nhưng có tên thật là Thái Hồng Thiên, sở dĩ gọi như vậy bởi vì mặt của thằng này hầu như không bao giờ có biểu cảm gì, thời đi học hắn ta chỉ có duy nhất Trần Nhiên là bạn, một phần bởi vì sự lạnh nhạt và hững hờ của Hồng Thiên đối với các bạn học, phần khác bởi vì... tên này bị mù mặt, dường như hắn chỉ nhận biết được giới tính của đối phương, số ít người phải thân lắm mới được hắn ta... nhớ sơ sơ?
Lẽ dĩ nhiên, Trần Nhiên cũng nằm trong số đó.
"Đi đâu mười năm nay vậy?"
Hồng Thiên nhìn hắn, sau đó hỏi gỏn lọn.
Trần Nhiên nghe thế, hắn bá vai Hồng Thiên và vỗ vỗ, cười toe toét miệng lên:
"Ông bạn à, tôi đi về quê ở đó vài năm, thế giờ ông làm công việc gì đấy?"
Người sau vẫn nói ít ý nhiều, ai không quen còn tưởng kẻ này đang mất kiên nhẫn.
"Thừa kế sản nghiệp"
"Kinh, bây giờ giàu có ra phết rồi nhỉ?"
Trần Nhiên nghe thế, hắn vẫn có vẻ nhiệt tình giơ túi xách chứa đầy nguyên liệu lên:
"Tôi mua đồ về chuẩn bị nấu ăn, ông cũng nhập cuộc nhé? Xem như tạ lỗi vì rời đi mà không báo trước"
"Được"
Hồng Thiên nhìn chăm chú túi xách đó, biểu cảm vẫn cứng đơ như cũ mà gật đầu xuống, anh ta giơ tay ra như tỏ ý muốn giúp:
"Đưa cho tôi"
"Thôi, để tôi cầm cho"
Mà thấy Trần Nhiên đáp thế, anh cũng không nói gì mà hạ tay xuống, rảo bước theo hắn.
Thế là, hai người bước về quán ăn Mê Say, càng ăn càng mê, càng ăn càng say.
Người xưa thường nói, cặp bạn tốt nhất khi mà có một đứa nhiều chuyện cùng một đứa kiệm lời, và dĩ nhiên, Trần Nhiên và Hồng Thiên đúng là kiểu cặp bạn đó, không có cái gọi là bức tường xa cách do thời gian trôi qua gì cả. Thậm chí khi ở bên huynh đệ của mình, Trần Nhiên như mở khoá cái mồm của mình đến hết cỡ.
Nội dung trò chuyện đại khái là...
"Ông đứng đó chờ ai hả?"
"Tản bộ"
"Ồ, vậy dạo này công việc ra sao? Kiếm được nhiều không?"
"Ổn"
"Tôi có mở một quán ăn đấy, khi nào rảnh nhớ ghé qua nhá!"
"Ừ"
Cứ như vậy, cuộc trò chuyện diễn ra rất hăng say, thoáng chốc để Trần Nhiên quên mất mình vốn đã xuyên không, như trở lại về mười năm trước, sau khi học xong, hai tên cù rủ nhau về nhà chơi.
Có thể sau khi ra trường, những mối quan hệ mà ta tưởng như là khắng khít, gắn bó keo sơn sau nhiều ngày bỗng nhiên cắt đứt liên lạc, không còn gặp mặt nhau lần nữa mà mờ dần đi, cuối cùng khi gặp lại nhau cũng chỉ là người lạ.
Nhưng, sẽ có thứ gọi là tình anh em, nhiều năm sau gặp lại vẫn cứ bá vai kề cổ bất chấp điều gì đi nữa, cười hớn hở như những ngày nào, phảng phất mọi chuyện chỉ như mới xảy ra ngày hôm qua.
Đây, gọi là tri kỷ.
...
Có người đi cùng để trò chuyện, bẵng một cái Trần Nhiên nhận ra mình đã về đến nơi.
"Nào, ông cứ lựa bàn nào đó mà ngồi, tôi vào nấu nướng chút nhé"
Trần Nhiên vỗ vai Hồng Thiên, sau đó hắn đi vào bên trong. Cũng không lo lắng Huyết Du sẽ gây ra chuyện gì, xét cho cùng cô ta có não, chứ không phải loại bạ đâu gây sự nấy lung tung.
Hồng Thiên gật đầu, yên tĩnh chọn chiếc bàn trong góc mà ngồi xuống mà chờ đợi.
Vừa vào bếp, đập vào mắt hắn là cảnh Huyết Du đang thổi lấy cốc mỳ ly nóng hổi, sau đó nhìn hắn và cho mì vào miệng, nhẹ nhàng nhai một cách ưu nhã:
"Đi lâu quá đấy..."
"Cô... đó là đồ của tôi mà?"
Trần Nhiên ngớ ra một hồi, chợt chỉ tay ra mà nói.
Này này! Đó là cốc mì Hải Hải thượng hạng có kèm thêm gói sốt thịt đấy, giá gấp bốn lần một gói bình thường, hắn còn chưa ăn lần nào cơ mà???
Huyết Du nhẹ nhàng nuốt xuống, cô bình thản gật gù thưởng thức lấy, còn bình luận thêm:
"Vị không tệ, lần sau nhớ mua kèm lạp xưởng, thịt hộp đấy"
Đó không phải là vấn đề chính!!!
"Mười tám ngàn Bách Việt Đồng"
Trần Nhiên chìa tay ra về phía cô, nói.
Huyết Du im lặng một hồi, sau đó cô không kìm được mà đưa tiền cho hắn, tiếp tục húp nước mì.
"Đàn ông xem tiền như mạng, cả đời không có bạn gái đâu"
"Đúng! Thế còn Thất-"
Nhắc đến chủ đề bạn trai bạn gái, Trần Nhiên chợt quay sang hỏi ngay.
Ừ nhỉ? Huyết Du là đạo lữ của Thất Giới Ma Quân, chả lẽ người ta không ra tay trợ giúp cho cô ấy sao? Làm gì để lăn lộn tới mức phải chui rủi tại nhân gian như vậy?
Phốc!
Nĩa nhựa chợt phóng ra từ tay Huyết Du mà cắt đứt lời nói của hắn, găm vào mảng tường sát ngay bên cạnh Trần Nhiên, tay cô cũng bóp cốc mỳ ấy đến xoắn lại, bầu không khí cũng lạnh lẽo một cách vô hình.
Công lực của cô ta lúc này chưa khôi phục hoàn toàn, nhưng chắc chắn là mạnh hơn Trần Nhiên trong tình trạng như vậy.
Huyết Du khẽ cau mày, hững hờ cất giọng đáp lại:
"Đừng nhắc đến cái tên ấy"
Dường như nó đối với cô cực kỳ chói tai, kèm theo đó là sự hận thù pha lẫn cay đắng.
Trần Nhiên khẽ nuốt nước bọt, sau đó hắn chợt nhỏ giọng nói:
"Tường nhà này, bảy trăm ngàn chi phí sơn, sửa tất cả"
Bảy... thất...
Huyết Du:...