Nhân Lộ Thành Thần

Chương 192

Lâm Vũ nhìn mây đen che kín bầu trời, nhìn bão táp không ngừng dội lên tấm thân tàn tạ của hắn, nhìn nắm đấm huỷ diệt đang lao về phía trước. Hắn cảm thấy nước mắt đang rơi trên khuôn mặt của mình, miệng hắn toàn vị đắng chát của máu. Cuộc đời hắn như một trò đùa của số phận, lên voi xuống chó, hơn thua đua tranh, cuối cùng hắn còn lại được những gì.

Hắn đã từng muốn tạo ra một hướng đi hoàn toàn mới cho bản thân. Một quyền chứa vạn đạo, vạn đạo trong một quyền, một quyền phá vạn đạo. Sau bao nhiêu biến cố thăng trầm hắn đã trải qua, cuối cùng hắn cũng biết chiêu thức đầu tiên của hắn có tên gọi là gì.

“VẤN THIÊN QUYỀN”

Lâm Vũ nắm chặt lấy nắm đấm của bản thân, nguồn linh lực khổng lồ, vô tận bên trong người hắn điên cuồng vận chuyển, tập trung toàn bộ vào một nắm đấm duy nhất. Lâm Vũ cắn chặt hàm răng, chậm chạp khó khăn tung ra một quyền về phía trước, nhưng ẩn sâu bên trong đó là một nguồn linh lực khổng lồ, vô tận. Có thể huỷ diệt vạn vật trên thế gian.

Cả cơ thể hắn dường như quá nhỏ bé so với con quái vật cao hàng trăm ngàn mét. Nắm đấm của hắn dường như không đáng kể trước khung cảnh huỷ thiên diệt địa đang lao tới. Lâm Vũ ngước nhìn lên bầu trời u ám, tăm tối, không có lấy một tia sáng, không khỏi gầm thét tung ra một quyền về trước. Chiêu thức đầu tiên cuộc đời hắn tạo ra là.

“VẤN THIÊN QUYỀN”

“RẦMMMMMM…”

Hai nắm đấm không cân sức va chạm vào nhau, xé nát không gian, thổi tung tất cả, thời gian như bị xé nát trước vụ nổ kinh thiên động địa đó. Lâm Vũ hai tay buông thõng, hai mắt vô hồn, cả người vô lực gục ngã trên mặt đất không cử động, hắn gục ngã.

Đào Vân Long mở mắt, một cơn đau điên dại chạy dọc cả người hắn, đầu hắn như muốn nổ tung, hắn chỉ nhớ lúc đó bản thể hợp nhất của bọn hắn bị một quyền của Lâm Vũ đánh nát vụn, sau đó…sau đó…bọn hắn không nhớ gì cả. Đào Vân Long muốn đứng dậy nhưng cả người hắn ngay lập tức trở nên đau đớn, vô lực, đến cử động một ngón tay cũng không được. Đào Vân Long cố gắng đưa mắt nhìn xung quanh, bảy người bọn hắn cũng giống hắn, đều đã tỉnh lại nhưng không thể cử động hay di chuyển, chỉ có thể đưa mắt nhìn xung quanh. Cả đám người không nhịn được cùng tập trung nhìn về phía Lâm Vũ đang nằm im bất động trên mặt đất.

Bọn hắn vẫn chưa thua, bọn hắn vẫn còn con át chủ bài dự bị chưa dùng đến. Chỉ cần cho bọn hắn thời gian, bọn hắn sẽ cho Lâm Vũ biết thế nào là đau khổ cùng hối hận. Con át chủ bài dự bị mới là con át chủ bài đáng sợ nhất của bọn hắn. Nhưng đáng tiếc dường như thời gian đã quay lưng lại với bọn hắn. Lâm Vũ mới là người đầu tiên đứng dậy.

Từng ngón tay của Lâm Vũ nằm trên mặt đất bỗng giật nhẹ. Lâm Vũ khó khăn mở cặp mắt dừng như đã nặng như trì của hắn. Cả cổ họng hắn khô khốc, bờ môi tím tái, cả người đâu nhức, tàn tạ, Lâm Vũ mặc kệ từng cơn đau như xé toạc xương tuỷ trong cơ thể hắn, cắn chặt hàm răng cố gắng đứng dậy.

“Hộc Hộc…Răng Rắc…”

Quảng Cáo

Cả cơ thể hắn ướt đẫm mồ hôi vì đau đớn, mỗi một bước đi của hắn lại phát ra tiếng răng rắc của xương cốt như nứt vỡ. Lâm Vũ đi từng bước nhỏ, cố gắng nhích về phía trước. Bước chân của hắn ngày một lớn dần, đau đớn cũng điên cuồng thối lui, thương tích trên cơ thể cũng đang dần được bình phục một cách nhanh chóng, cho thấy khả năng phục hồi của Lâm Vũ kinh khủng như thế nào.

Cả đám người Đào Vân Long thấy cảnh này hai mắt không khỏi tràn đầy tuyệt vọng, chẳng lẽ bọn hắn phải chết ở đây sao, bọn hắn không cam tâm, bọn hắn vẫn còn át chủ bài dự bị chưa dùng tới.

Từng bước chân của Lâm Vũ ngày một đến gần giống như tử kỳ của bọn hắn sắp tới vậy, cả đám người tuyệt vọng nhìn nắm đấm của Lâm Vũ mang theo sát khí đang điên cuồng lao tới, hai mắt trở nên tuyệt vọng, lần này bọn hắn chết chắc.

“Rầm…”

“DỪNGGGGG TAYYYYY….”

Một tên nam tử hai mắt kiên định, dù cả người mình đầy thương tích, khó khăn thở dốc nhưng vẫn cố gắng lao nhanh về phía trước dùng tất cả sức mạnh còn sót lại của bản thân ngăn cản nắm đấm của Lâm Vũ.

“Rầm…”

Long Ngạo Thiên mình đầy thương tích lao nhanh về phía trước, hắn sẽ không để những người vô tội chết trước mặt hắn, dù cơ thể hắn đã tàn tạ, kiệt sức, trọng thương vô số lần sau cuộc chiến dài dai dẳng. Nhưng sức mạnh chính nghĩa vẫn chảy trong cơ thể hắn, hắn phải ngăn cản tên ác ma này giết hại những người vô tội. Trước kia hắn không thể bảo vệ được người khác, nhưng bây giờ hắn đã không còn phế vật như trước nữa, hắn sẽ bảo vệ tất cả mọi người.

“Rầm…”

Hai nắm đấm của hai người va chạm mạnh mẽ vào nhau, gây ra một vụ nổ vô cùng mạnh mẽ. Một người vì lý tưởng chính nghĩa của bản thân, một người vì mối huyết hải thâm thù của mình. Cả hai người đều bay ngược về sau như đạn pháo, một cuộc chiến không thể tránh khỏi một lần nữa được nổ ra.

Quảng Cáo

Lâm Vũ khoé miệng rỉ máu, hai chân tạo hành một rãnh sâu trên mặt đất, đôi bàn tay run run của hắn một lần nữa nắm chặt thành nắm đấm nhìn Long Ngạo Thiên đang lao tới.

“Đến đi…”

Long Ngạo Thiên như một con mãnh thú đang lao tới, từng quyền phong liên miên không dứt tung về phía Lâm Vũ mặc kệ những vết thương tích trên cơ thể. Lâm Vũ hắn cũng không ngoại lệ, từng quyền đánh lên người Long Ngạo Thiên mặc kệ thương tích trên cơ thể hắn đang ngày trở nên nghiêm trọng.

“Rầm…Rầm…Rầm…”

Cả hai người không hề phòng thủ mà điên cuồng liều mạng tấn công lẫn nhau, từng quyền như vũ bão đánh lên người bọn họ, quyền phong càng lúc càng nhanh, tiếng xương cốt nứt vỡ càng lúc càng nhiều.

“Rầm…”

Long Ngạo Thiên bị một quyền của Lâm Vũ đánh bay ngược về sau, nôn ra một búng máu tươi trên mặt đất, nhưng hắn không gục ngã vẫn kiên cường nắm chặt đôi tay đã run rẩy của hắn, kiên cường đứng dậy, hắn không cho phép bản thân mình gục ngã, chính nghĩa luôn chiến thắng.

“Rầm…”

Long Ngạo Thiên lại một lần nữa bị đánh bay về sau, cả người hắn toàn máu tươi, xương cốt trên người hắn nứt vỡ bao nhiêu hắn cũng không biết, nhưng một lần nữa hắn lại kiên cường đứng dậy, hết lần này tới lần khác.

“Rầm…”

Long Ngạo Thiên gục ngã trên mặt đất, cả người hắn đều là vết thương, máu tươi phun ra như suối, hắn một lần nữa thất bại, cơ thể hắn đã đến cực hạn, hắn không thể đứng nên được nữa. Chẳng lẽ hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn những người vô tội chết trước mặt mình sao.

Quảng Cáo

“KHÔNGGGGG…”

Cả người Long Ngạo Thiên bao chùm trong ánh sáng vàng rực rỡ, ba ngàn chân long từ trên bầu trời dội thẳng xuống mắt đất. Sức mạnh chính nghĩa tuôn trào trong cơ thể hắn, hắn đột phá một đại cảnh giới, sức mạnh bùng nổ bên trong cơ thể hắn.

“AAAAA…”

Long Ngạo Thiên dùng tất cả sức mạnh cuối cùng, tung ra một quyền mạnh mẽ về phía trước, ba nghìn chân long rực sáng lao thẳng tới chỗ Lâm Vũ. Một quyền này đủ khiến thiên hạ phải rúng động.

Lâm Vũ nhìn ba nghìn chân long đang lao tới, hai tay nắm chặt, sau lưmg hắn là một mần cây nhỏ bé, hai vai hắn là hai đốm lửa trắng và đỏ, dưới chân hắn là vài bông hoa bỉ ngạn đang kẽ lung lay, Lâm Vũ tập trung tung ra một quyền về phía trước, một quyền này cũng mang theo tất cả sức mạnh cuối cùng của hắn.

“Rầm…”

Lâm Vũ bay ngược về sau, ngã quỵ trên mặt đất nôn ra một cục máu tươi, cả người đau đớn tê dại, nhìn Long Ngạo Thiên vẫn còn đứng ở nơi đó.

“Rầm…”

Long Ngạo Thiên đứng im bất động nhìn Lâm Vũ, nhìn những người được hắn bảo vệ đã đứng dậy có thể di chuyển không khỏi mỉn cười, gục ngã trên mặt đất hôn mê bất tỉnh, cuối cùng hắn cũng có thể bảo vệ được những người vô tội đó, hắn không còn phế vật như trước.

Cả đám người Đào Vân Long hai mắt tràn đầy điên cuồng cùng thù hận nhìn Lâm Vũ, cả đám người sau khi đã có thể di chuyển liền không hề do dự tung ra con át chủ bài dự bị đáng sợ nhất của bọn hắn, Lâm Vũ đã không còn khả năng cản trở bọn hắn được nữa, bọn hắn sẽ cho Lâm Vũ biết thế nào là đau khổ cùng hối hận.
Bình Luận (0)
Comment