Nhân Lộ Thành Thần

Chương 204

Vài ngày sau, Lâm Vũ khuôn mặt hốc hác, hai mắt bơ phờ cùng hắc cẩu gầy trơ xương ngồi bên vệ đường nhìn ngắm dòng người đi lại. Hắn rốt cuộc hiểu vì sao thế giới này gọi là nữ quyền vi tôn thế giới. Chỉ vì hắn là nam nhân mà đi đến đâu hắn cũng bị xua đuổi, hắn chỉ có quyền được làm nam sủng của người khác, ngoài ra không được phép làm bất cứ việc nào cả. Đến miếng ăn vào miệng cũng không mua được thì thử hỏi hắn sống sao. Đã vậy còn phải suốt ngày phải trốn tránh quan binh đuổi bắt. Có thể nói thê thảm vô cùng.

Ngay lúc Lâm Vũ còn đang bi thương về cuộc sống, một tên nam tử béo mập, mặc bộ váy hồng hở hang, tay phe phẩy chiếc quạt hồng, khắp người son phấn nồng nặc, đã đi tới trước mặt Lâm Vũ , uốn éo, dụ dỗ nói.

“Tiểu đệ đệ, ngươi không có nơi ăn chốn ở sao, đi theo ta, ta sẽ giúp tiểu đệ đệ có được một chốn nương thân. Bao cấp ăn uống miễn phí, làm việc tử tế còn được bo thêm ngân lượng nha”

Lâm Vũ dù không tin tên nam tử trước mắt, nhưng nhìn vào hoàn cảnh hiện tại của hắn, hắn còn có sự lựa chọn khác sao. Vậy là Lâm Vũ liền bị tú ông lừa bán vào chốn lầu xanh.

Lâm Vũ được tên nam tử dẫn vào một toà lâu có vẻ giống chốn lầu xanh vô cùng xa hoa, có tên là “Nam Sủng Hợp Hoan Lầu”

Tên nam tử mập mạp mỉn cười tươi rói, nhìn Lâm Vũ vẫn còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, liền vô cùng chuyên nghiệp dụ dỗ Lâm Vũ nói.

“Tiểu đệ đệ, từ bây giờ đệ sẽ là nam sủng ở đây. Thê tử của đệ chính là tất cả nữ nhân đến đây để mua vui, đệ hiểu hongggg”

Lâm Vũ một mặt mộng bức, hắn hình như đến không đúng chỗ thì phải, hắn cảm thấy có gì đó sai sai, công việc này có vẻ lạ lạ.

Bỗng một vị mỹ phụ nhân cả người toả ra sự thành thục, gợi cảm, phong vận có thừa đi đến bên người tú ông, liếc mắt nhìn Lâm Vũ, không khỏi mỉn cười nói.

“A đây là món hàng mới sao, tuy ăn mặc có chút không hợp, bất quá ta thích…Đêm nay hắn là của ta”

Ánh trăng từ từ hiện lên trước khuôn mặt của Lâm Vũ, cảnh xuân nháy mắt qua đi. Lâm Vũ ôm lấy tấm chăn che đi cơ thể, bi thương mất đi cái quý giá nhất của cuộc đời. Vị mỹ phụ bắt chéo hai chân, uống một ngụm riệu, tay cầm điếu thuốc từ từ đưa lên miệng hút một hơi dài, nhả ra nàn khói trắng xoá hờ hững nói.

“Yên tâm đi, tiểu đệ đệ. Ta sẽ chịu trách nhiệm, từ bây giờ ngươi sẽ là nam sủng thứ một trăm của ta”

Bắt đầu từ đây, Lâm Vũ phải sống kiếp nam sủng ở Nam Sủng Hợp Hoan Lầu, không ngày nhìn thấy ánh sáng mặt trời như chim trong lồng, cá trong chậu tuỳ ý để nữ nhân đùa bỡn.

“Không…”

— QUẢNG CÁO —

Lâm Vũ vội vàng đập tan cái viễn cảnh tăm tối đang hiện lên trong đầu hắn. Hắn sao có thể sống như vậy được chứ, Lâm Vũ không do dự quay đầu bỏ chạy khỏi Nam Sủng Hợp Hoan Lầu, hắn có chết cũng không sống ở đây.

Tú ông thấy Lâm Vũ quay đầu bỏ chạy liền vội vàng hét lớn.

“Tiểu Đệ Đệ, ngươi đừng chạy…”



“Không, không…đừng cản ta, có chết ta cũng không dừng lại”

Ba ngày sau…

“Nam quyền…Nam quyền…Nam quyền…”

Lâm Vũ cầm trong tay tấm bảng vận động đòi nam quyền, nam nữ bình đẳng đứng trước quảng trường rộng lớn cùng những người huynh đệ của hắn, hô hào đòi lại quyền lợi cho nam nhân.

Lâm Vũ hai mắt kiên định, tràn đầy nhiệt huyết, chí khí hào hùng hét lớn.

“Các huynh đệ, chúng ta là ai…”

“Là nam nhân, nam nhân, nam nhân…”

“Các huynh đệ chúng ta muốn gì…”

“Bình đẳng, bình đẳng, bình đẳng…”

“Các huynh đệ, chúng ta phải làm sao…”

“Quyết tâm, quyết tâm, quyết tâm…” — QUẢNG CÁO —

Trước sức mạnh của lòng quyết tâm, ý chí sắt đá của các huynh đệ nơi đây. Đã lay động đến vô số trái tim người xem như một cơn đại hồng thuỷ không thể cản phá, không bao giờ khuất trước mọi khó khăn, thử thách, gian nguy trên thế gian này. Một lòng quyết tâm bất diệt.

Bỗng một giọng hét lớn vang lên.

“A nam sủng, ngươi còn đứng đó làm gì, không mau về nhà rửa bát cho ta…”

A nam sủng vội vàng sợ hãi nói.

“Xin lỗi các huynh đệ, ta có việc bận xin cáo từ…”

Sau đó A nam sủng lập tức vắt chân lên cổ mà bỏ chạy.

“Thê tử, đợi ta về nhà rửa bát…”

Ngay lập tức lại thêm một giọng hét vang lên.



“B nam sủng, ba phút nữa ngươi không có mặt ở nhà thì CHẾT VỚI BÀ ĐÂY…”

B nam sủng vội vàng hét lớn.

“A ta chợt nhớ ra ta phải về nhà gấp, cáo từ…”

Sau đó cũng như nam sủng A vắt chân lên cổ mà bỏ chạy.

Lại thêm vô số giọng nói khác vang lên.

— QUẢNG CÁO —

“E hèm…cho các ngươi một giây giải tán…”

Một giây sau, Lâm Vũ đứng bơ vơ một mình, ngơ ngác giơ cao tấm bảng hiệu nhìn khung cảnh trống vắng xung quanh.

Một đám binh lính là nữ nhân, lạnh lùng bao vây Lâm Vũ. Cặp mắt lạnh lùng, bất thiện nhìn xem hắn.

Lâm Vũ vội cười khan, cất tấm bảng hiệu vào túi trữ vật. Một mặt vô tội nói.

“Ha ha…các vị, ta chỉ là người đi đường mà thôi…ha ha…ta vô tội, các vị phải tin ta…”

Hắc cẩu trợn tròn hai mắt, không dám tin nhìn Lâm Vũ không nhịn được thầm mắng.

“Lâm Vũ, ngươi còn biết liêm sỉ không hả…”

“Im đi, đồ ngốc cẩu. Ngươi muốn vô tù sao…”

“Huyết nữ vương bệ hạ, tên kia chính là tên cầm đầu đòi hỏi nam quyền thưa bệ hạ…”

Đứng trên toà lầu cao vời vợi, cầm trong tay ly riệu đỏ tươi như máu, nhẹ nhàng đưa lên bờ môi đỏ tươi, hai mắt đỏ rực nhìn xuống Lâm Vũ đang một mặt tấu hài, không biết liêm sỉ, liên tục kêu oan cho bản thân. Huyết Nữ Vương không khỏi mỉn cười chế diễu, mỉa mai, khinh thường nói.

“Hắn cũng chỉ là một tên nam nhân hèn nhát, ngu ngốc mà thôi. Những kẻ như vậy ta đã gặp nhiều rồi, chẳng có gì thú vị cả…Nhàm chán”

“Nữ Vương anh minh…”
Bình Luận (0)
Comment