Lỏa thế?
Diệp Bạch không hiểu những việc trong giới giải trí này, cho nên khi nghe hai chữ này, cậu cũng không đoán ra nổi nguyên cớ. Diệp Bạch cho rằng mình nghe sai, kết quả là trực tiếp kéo màn hình điều khiển ba lô game giả thuyết ra, tuy rằng sư tỷ kỳ kỳ quái quái, nhưng cũng may màn hình điều khiển thoạt nhìn hết thảy đều bình thường.
Kỹ năng của Tiểu Diệp Bạch đặc biệt, công năng tự động phiên dịch giọng nói của hệ thống đã đem những lời trong điện thoại của Triệu Ngọc Dao ghi chép xuống hết. Chỉ là Diệp Bạch nhìn hai lần vẫn không hiểu rõ nổi, cũng chỉ nắm được mấy từ ngữ mấu chốt thôi.
Ngày mai buổi sáng 8 giờ, nữ nhân kia bảo sư tỷ mang bản thân đi một chỗ.
"Sư tỷ" nghe xong người đại diện nói, sắc mặt đặc biệt không tốt, tắt điện thoại xong liền nhìn thấy Diệp Bạch hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm mình, nháy mắt cũng không nháy. Diệp Thất Chỉ vốn dĩ tức giận lại biến thành đau lòng, lời đến bên miệng nhưng lại không biết nên nói như thế nào.
Diệp Thất Chỉ còn tưởng rằng Diệp Bạch trước mắt mình chính là Diệp Bạch vốn có, cô cũng không biết rằng tâm Diệp Bạch đã thay đổi rồi. Diệp Bạch dùng ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm cô, cô còn cho là tràn ngập chờ mong.
Diệp Thất Chỉ do dự một lát, liền nói: "Cậu nghỉ ngơi đi, chị sẽ đi kêu bác sĩ. Chị Triệu nói cho cậu đã tìm được thông cáo mới rồi, không chừng...... Không chừng có thể đem cậu lại phủng đỏ đấy, cậu đừng lo lắng, hảo hảo nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ lung tung, lại làm việc ngốc gì nữa chị đánh cậu đấy."
Ánh mắt Diệp Bạch phức tạp, cuối cùng ngoan ngoãn gật gật đầu, ánh mắt lo lắng của sư tỷ kia, giống như bản thân sắp vỡ vụn đến nơi vậy, thật là không thể hiểu được.
Diệp Thất Chỉ rất nhanh đã đi ra ngoài, Diệp Bạch ngồi ở trên giường, cầm máy tính Ipad quan sát hai cái, bắt đầu xem nhật kí. Cái này không xem còn đỡ, vừa xem liền dọa Tiểu Diệp Bạch một cú sốc. Cậu cả kinh một cái đầu hai cái đại*, ngây ngốc nửa ngày vẫn không phản ứng kịp.
* một cái đầu hai cái đại: nguyên văn 一个脑袋两个大,ý chỉ sự choáng ngợpDiệp Bạch đối với loại chuyện "Xuyên qua" cũng không quá xa lạ, tuy rằng cậu chỉ là một cái Boss trò chơi, nhưng cũng là con Boss bắt kịp thời đại, mỗi ngày người chơi lui tới sẽ mang cho cậu đủ loại tin tức mới. Mưa dầm thấm đất, Diệp Bạch cũng biết tiểu thuyết xuyên qua là được hoan nghênh như thế nào, rất nhiều tiểu cô nương tựa hồ đều có một trái tim muốn xuyên qua làm nữ chính.
Chẳng qua Diệp Bạch thật đúng là chưa từng nghĩ tới muốn xuyên qua, bởi vì cậu đối với thân phận nguyên bản của mình đã rất vừa lòng rồi.
Diệp Bạch vẻ mặt rối rắm, xem ra đời này cậu không thể làm Boss chính thức được rồi, chỉ có thể làm một cái thay thế bổ sung, thật là một chuyện khiến người thương tâm. Cũng may, còn có sư tỷ bồi mình, cũng không tính là quá cô đơn.
Diệp Bạch còn chưa có nhân ra, Diệp Thất Chỉ chỉ là trùng hợp cùng tên hơn nữa lớn lên giống với thất sư tỷ của cậu mà thôi, cũng không phải là thất sư tỷ của cậu.
Nhật kí Ipad viết rất nhiều chuyện, Diệp Bạch đã gặp qua là không quên được, đại thể cũng đã hiểu rõ được tình cảnh của mình. Hiện tại cậu có một đoạn chuyện cũ phi thường muôn màu muôn vẻ, còn có một cái chức nghiệp khiến người hâm mộ, gọi là diễn viên, nếu không phải là một diễn viên đã hết thời, vậy càng tốt.
Nhưng cái này lại không đả kích được Diệp Bạch, điểm hưng phấn cùng điểm ngược của Diệp Bạch cùng người hiện đại bình thường khá là khác biệt, tư duy của Boss người khác không thể rõ được.
Diệp Bạch sắp xếp một chút sự tình lung tung rối loạn trong đầu mình. Hiện tại thân thể này của cậu là hai mươi ba tuổi, là một tiểu minh tinh đã lỗi thời, nghe nói mười tám tuổi xuất đạo đã từng dựa vào tuyến nhân ngư mê người mà một lần đỏ tía, diễn qua mấy bộ phim truyền hình, từng làm hồng diễn viên*. Đáng tiếc giới giải trí tới vội vàng mà đi cũng vội vàng, đại đa số người luôn có thói có mới nới cũ. Hơn nữa còn đắc tội người không nên đắc tội, sau khi bị tuyết tàng** một năm, liền bị người xem hoàn toàn quên đi, đến bây giờ so với tiểu diễn viên hạng ba còn không bằng.
*hồng diễn viên: có ý là diễn viên nổi tiếng đang đỏ**tuyết tàng: cố tình bị che giấu, làm biến mất, "đóng băng"Diệp Thất Chỉ và Diệp Bạch từ lúc đi học đã quen biết nhau, Diệp Thất Chỉ tựa hồ so với sư đệ của cô thì khá hơn nhiều, được một nhà môi giới nổi tiếng nhìn trúng, chuẩn bị bồi dưỡng cô. Bất quá Diệp Thất Chỉ nhớ tình bạn cũ, quyết định giúp Diệp Bạch, nghe nói Diệp Bạch đặc biệt nghèo túng, liền tới đây làm trợ lý của cậu.
Người đại diện hiện tại của Diệp Bạch tên là Triệu Ngọc Dao, sớm đã từ lúc Diệp Bạch bị tuyết tàng đã hoàn toàn từ bỏ cậu rồi, hiện tại trước sau đều là Diệp Thất Chỉ giúp đỡ Diệp Bạch thôi.
Hôm nay Triệu Ngọc Dao gọi điện thoại cho Diệp Thất Chỉ, Diệp Thất Chỉ còn tưởng rằng lương tâm cô ta trỗi dậy, nào biết lại nói là muốn Diệp Bạch tiếp loại chuyện lỏa thế. Diệp Thất Chỉ muốn một ngụm cự tuyệt, chính là câu nói tiếp theo của Triệu Ngọc Dao liền đem phản kháng của Diệp Thất Chỉ đổ trở về.
Triệu Ngọc Dao nói: "Đây chính là Đại lão bản Lý Sùng Duyên khâm điểm*."
*khâm điểm: chỉ điểmLúc ấy Diệp Thất Chỉ cũng trợn tròn mắt, tên của Lý Sùng Duyên giới giải trí ai mà chưa từng nghe nói qua chứ? Tuyệt đối là nhân vật không thể trêu vào được.
Diệp Bạch ở trong nhật kí thấy được rất nhiều sự tình về Diệp Thất Chỉ, nói Diệp Thất Chỉ giúp đỡ cậu ta tìm thông cáo, tựa hồ là đặc biệt hy vọng Diệp Bạch có thể một lần nữa đỏ lên.
Tiểu Diệp Bạch buông Ipad xuống, hoạt động cổ một chút, tâm nói diễn kịch với mình cũng không phải là việc rất khó, đối với Đại thiếu gia Tàng Kiếm Sơn Trang mà nói, hẳn là không có chuyện gì không làm được mới đúng. Sư tỷ đã hy vọng mình trở nên nổi bật như vậy, vậy hẳn là nên làm cho sư tỷ cao hứng một chút mới được.
Kết quả là, Diệp Bạch hạ quyết tâm, ở giới giải trí làm một phát nghịch tập oanh oanh liệt liệt.
Nhật kí đặc biệt nhiều, Diệp Bạch nhìn nhìn liền không kiên nhẫn xem nữa, nhanh chóng quét qua vài lần liền thôi, cũng không có miệt mài theo đuổi nội dung.
Kỳ thật là có rất nhiều danh từ cậu không hiểu, Diệp Bạch không muốn tốn nhiều đầu óc mà thôi. Tỷ như nhân ngư gì đó, còn có cái gì mà Omega, Alpha cùng Beta.
*Editor: Tiểu Bạch Bạch, bỏ qua mấy cái này là chết không rõ lý do đâu đóa!!! Đọc đi q( ≥ Д ≤)pBuổi tối Diệp Thất Chỉ lại tới nữa, mang theo bác sĩ tư nhân tới làm kiểm tra cho Diệp Bạch, bác sĩ không nhìn ra vấn đề, bảo cậu hảo hảo nghỉ ngơi, nhất thời không nghĩ ra được chuyện tình trước kia cũng không nên gấp gáp.
Diệp Thất Chỉ lại sợ Diệp Bạch sốt ruột, trước kia cô đã từng được cha mẹ của Diệp Bạch trợ giúp, hiện tại Diệp Bạch không nơi nương tựa, Diệp Thất Chỉ liền coi cậu thành em trai mà chiếu cố.
"Thời gian cũng không còn sớm nữa, ngày mai 7 giờ chị lại đây đón cậu, cậu đi tắm rửa một cái rồi ngủ đi."
Diệp Bạch thành thành thật thật gật đầu, thoạt nhìn đặc biệt ngoan, còn tiễn sư tỷ đến cửa. Diệp Thất Chỉ một đầu hồ đồ liền rời đi.
Diệp Bạch muốn đi phòng tắm pha nước ấm tắm, thân thể của cậu có chút mệt mỏi. Nhưng phòng tắm trước đó cậu chưa từng dùng, cũng không biết mở nước nóng thế nào, cho nên xả đầy một bồn tắm nước lạnh.
Tiểu Diệp Bạch đưa tay sờ một cái, nhíu nhíu mày, bất quá cậu cũng không phải là người yếu ớt, trực tiếp cởi quần áo liền tiến vào nước lạnh, rửa ráy sau đó lau khô, bọc chăn liền ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Thất Chỉ tới đón Diệp Bạch, liền nhìn thấy Diệp Bạch ăn mặc một thân quần áo đơn giản sạch sẽ, bên trên đội một cái mũ sam màu lam nhạt, phía dưới là quần jean, ăn mặc như vậy quả thực là nộn không chịu được, nói là học sinh cao trung phỏng chừng cũng có người tin.
Diệp Thất Chỉ sửng sốt, nói: "Cậu...... Hôm nay cậu làm sao vậy?"
"Không được sao?" Diệp Bạch cúi đầu nhìn nhìn bản thân, cảm thấy không có gì không ổn. Cậu tìm trong tủ quần áo nửa ngày, vốn dĩ muốn chọn một bộ quần áo màu hoàng kim, cùng màu sắc với trang phục của tàng kiếm, tiếc là thế nào cũng không tìm được. Còn dư lại màu sắc rực rỡ cậu lại ghét bỏ tục khí*, cuối cùng liền đơn giản một chút.
*tục khí: khí tức thô tục"Không, chỉ là đã lâu không thấy cậu mặc như vậy thôi." Diệp Thất Chỉ nói xong liền đưa cậu xuống dưới lầu, "Đi mau, hôm nay không thể đến trễ được đâu."
Hai người bọn họ lên xe, dọc theo đường đi miệng Diệp Thất Chỉ chưa từng dừng lại, "Hôm nay có Đại lão bản, cậu làm việc cẩn thận một chút. Nghe chị Triệu tỷ, là Đại lão bản điểm danh cho cậu tiếp nhận việc này, chị vốn dĩ tưởng cậu rụng chắc rồi, nhưng lần này xem ra không được. Dù sao hôm nay cậu cũng nhất định phải nghe chị, đừng tùy hứng nữa, chớ chọc Đại lão bản không vui."
Diệp Bạch nghe cô nói một câu liền gật đầu một cái, tràn đầy tin tưởng nói: "Chị yên tâm."
Diệp Thất Chỉ thấy cậu ngoan như vậy, thở dài, nói: "Nếu trước kia cậu cũng nghe lời như vậy, vậy sẽ không trêu chọc phải đại phiền toái, cũng sẽ không bị tuyết tàng rồi."
"Cái gì?" Diệp Bạch hỏi. Nhật kí không có viết vì sao lại bị tuyết tàng, hình như là Diệp Bạch nguyên lai không muốn nhắc lại.
"Được rồi, chuyện trước kia không đề cập tới nữa," Diệp Thất Chỉ nói: "Hôm nay cậu phải hảo hảo nghe chị nói đấy."
Xe chạy nửa giờ liền đến nơi, Diệp Thất Chỉ mang theo Diệp Bạch vào toàn nhà lớn, vừa muốn tiến vào thang máy, bụng Diệp Bạch liền kêu lên một tiếng, Diệp Thất Chỉ kinh ngạc nhìn cậu, nói: "Cậu chưa ăn sáng sao?"
"Đúng vậy, không có người chuẩn bị cho em." Diệp Bạch thành thật gật đầu. Thiếu gia của Tàng Kiếm Sơn Trang, đương nhiên là có người hầu hạ, cậu lại cũng không thích nấu cơm, cho nên chưa từng tự tay làm lần nào.
Diệp Thất Chỉ hận sắt không thành thép nhìn cậu, "Lát nữa cậu phải xuống nước, đói bụng lỡ như ngất đi thì làm sao bây giờ. Cậu lên tầng 21 chờ chị, chị đi mua bữa sáng cho cậu. Không được chạy loạn!"
"Xuống...... nước?" Diệp Bạch đầu óc ngây ngốc, Tàng Kiếm Sơn Trang từ trên xuống dưới đều biết, Diệp Bạch sợ nước sợ muốn chết. Khi còn nhỏ Diệp Bạch đã từng ngồi thuyền chơi đùa ở Tây Hồ, kết quả không cẩn thận một cái liền ngã xuống, đổ một bụng nước, sợ tới mức hồn sắp mất, cũng may được sư tỷ vớt lên, từ đấy về sau ai cũng đều biết Diệp Bạch là một con gà hạn, ngày thường ai đến bờ sông đi nhặt huyền thiết quặng cũng sẽ không lôi kéo Diệp Bạch.
Đáng tiếc Diệp Thất Chỉ không cho cậu cơ hội đặt câu hỏi, đã chạy đi, cùng lúc cửa thang máy cũng mở. Diệp Bạch mang theo nghi vấn đầy đầu liền lên thang máy, tới tầng 21.
Cả đầu óc cậu đều là nước nha nước, tới tầng 21 vừa mới nhấc đầu lên, liền nhìn thấy thân ảnh một người cao lớn, bị vài người vây quanh từ thang máy trước đi qua.
"Ân?...... Lý Sùng Duyên?"
Diệp Bạch theo bản năng nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, chẳng qua một chút cũng không xác định. Nam nhân bị vây quanh đi qua kia thoạt nhìn trên dưới ba mươi tuổi, một gương mặt lạnh bất luận kẻ nào cũng chớ gần, bộ dáng lại tùy ý. Này đó cũng không quan trọng, quan trọng nhất chính là trước kia Diệp Bạch nhận thức hắn. Trước kia thời điểm đi theo sư huynh đến Thiên Sách phủ, đã gặp qua một gương mặt cơ hồ giống như đúc như vậy.
Nam nhân tựa hồ nghe thấy có người kêu mình, theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Diệp Bạch còn tưởng rằng thật sự gặp được người quen, tuy rằng cũng không thể tính là quá quen thuộc. Chỉ là ánh mắt của đối phương đối diện với cậu, rất nhanh liền chuyển đi, sau đó rời đi, làm cậu có chút thất vọng nhỏ.
"Diệp Bạch, làm gì vậy, cầm ăn nhanh lên." Diệp Thất Chỉ từ trong thang máy vừa lên tới liền nhìn thấy Diệp Bạch "Si ngốc" nhìn bóng dáng Đại lão bản Lý Sùng Duyên, vẻ mặt "Oán phụ"......