Nhân Ngư [Khải Nguyên]

Chương 24

Sự việc kia xảy ra đến nay đã được nửa tháng, ngoại trừ việc thỉnh thoáng hắn cảm thấy trong người nóng bừng thì không có gì nguy hiểm. Vương Nguyên nói thủy linh căn trong người hắn có tác dụng thôn phệ, cắn nuốt nội đan của mãng xà, đem tu vi trong đó chuyển hoán về cho Vương Tuấn Khải. Việc này đồng nghĩa với chuyện – thủy linh căn của hắn sẽ được mở ra sớm hơn vài tháng, thậm chí là vài năm.

Đối với hành vi mang tính tăng cấp không chính thống này, mặc dù có lợi, nhưng phải hạn chế.

Có điều gần đây lực chú ý của Vương Tuấn Khải đặt vào chỗ khác.

"Cậu nói nghị trưởng Leslie Hoàng, mua – lại – mảnh – đất – quán – coffee?"

Vương Tuấn Khải gằn từng chữ, lần thứ hai nghe thấy cùng một nội dung gây sốc, hắn không thể kiềm chế tâm trạng: "Còn có Hoàng Lạc Đông, Hoàng Nhã Di, Hoàng Tiệp?"


Cái nhà này hình như thích làm mấy chuyện bốc đồng ghê ha.

"Đại khái là thế, người xấu xa còn bóp tay ta, coi thường chủ nhân, nói năng rất mất lịch sự, giống hệt phù thủy." Đô Đô làm cái mặt quỷ, khoa tay múa chân, hiển nhiên là cực kỳ ghét đám người kia.

Vương Tuấn Khải sờ sờ đầu nó, tuy rằng trong nhà đột nhiên xuất hiện một nhóc mập tham ăn y chang người nào đó, nhưng hắn cũng rất thích nó nha. Thằng nhỏ này ngoại trừ ăn ngủ nghỉ còn có giá trị hợp tác cao, về team của hắn trăm lợi bất hại.

"Chủ đất chưa từng nói với tôi chuyện này." Vương Tuấn Khải cau mày, quán coffee là một tay hắn tạo, tiền thuê chưa từng trễ nãi thời hạn, vì sao chủ đất lại không nói tiếng nào mà tự ý quyết định như vậy?

Sáng hôm sau, một chiếc taxi dừng ngay trước con hẻm nhỏ cuối đường X, hai người lục tục bước ra.


Có vài cô bé đi ngang qua, nhịn không được cười khúc khích một chút, mãi cho đến khi hai người kia đi vào trong hẻm mới tiếc nuối nhìn theo.

Vương Tuấn Khải liếc Vương Nguyên – thời thượng phong độ sạch sẽ + nguyên cái mắt kính râm to đùng thể hiện sự nguy hiểm trên mặt, khóe môi giật một cái. Từ sau khi Vương Nguyên nhìn thấy chương trình thời trang trên TV thì gu quần áo cũng thay đổi chóng mặt, trước kia tùy tùy tiện tiện, một cái áo sơ mi ngay cả cúc cũng không thèm cài hết là đủ rồi, bây giờ thì áo pull sọc đen, áo khoác bóng chày, quần jean xắn cao đến mắt cá chân, phối với giày thể thao nhiều dây. . .Vương Tuấn Khải của nhiều năm trước vẫn nghĩ cái câu "người đẹp nhờ lụa" đúng với mọi tình huống, đến tận bây giờ hắn mới biết, còn phải coi lụa này khoác lên người ai.


"Chủ đất của ngươi tên gì?"

"Đinh Nhạc." Vương Tuấn Khải nói xong, bọn họ đã đi tới một ngôi nhà có cánh cửa sơn màu tím, dãy trường xuân leo kín cổng rào. Vương Nguyên hơi nhướng mày, nở nụ cười ẩn ý.

Sau khi bấm chuông, Vương Tuấn Khải mới hiểu ý nghĩa của nụ cười kia là gì.

"Vương đại ca? Ngư. . .Vương tiên sinh?"

Tiểu đạo sĩ Đinh Trình Hâm đã lâu không gặp, vừa mở cửa vừa sửng sốt.

Năm phút sau, bọn họ an vị trong ghế gụ nhà Trình Trình, chờ cậu hai xuống. Nhà của Đinh Nhạc được xây hoàn toàn theo kiểu truyền thống, vật dụng làm bằng gỗ, đèn trần trên nhà cũng là loại cổ lỗ sĩ cách đây cả chục năm. Trên tường treo một bức hoành sơn, bên cạnh là tranh tứ linh thú cùng một vài bức họa thần thánh. Vương Tuấn Khải tinh mắt nhìn thấy, trên xà nhà còn treo một tấm bùa cực lớn, nét vẽ ngoằn ngoèo, màu đỏ cùng màu vàng đan xen phức tạp, nhìn có hơi chói mắt.
Cũng không hiểu vì sao, hắn cảm thấy không thích lá bùa này cho lắm.

"Vương tiểu ca, xin lỗi đã để cậu chờ lâu. . ."

Đinh Nhạc là một người đàn ông trung niên còn chưa đến bốn mươi tuổi, nhưng gương mặt lại rất yêu nghiệt, mắt phượng mày ngài, môi đỏ như máu. Có thể nói Đinh Trình Hâm thừa kế di truyền huyết thống từ người chú này, bởi vì cậu cũng là dạng dung mạo có phần âm nhu như nữ giới.

Đinh Nhạc tuổi lớn hơn Vương Tuấn Khải, nhưng nhìn qua chỉ khoảng ba mươi, hơn nữa còn không có gia đình, thường xuyên bị người khác hiểu lầm.

Đinh Nhạc vừa nhìn thấy Vương Nguyên, sự kinh ngạc trong mắt đã thay thế bằng tín ngưỡng tuyệt đối. Xem, cái nhà này rặt một đám fan cuồng núp lùm!

"Ngư Vương?" Đinh Nhạc phấn khích hơn so với Đinh Trình Hâm nhiều lắm, dù là trưởng bối nhưng chẳng có chút phong phạm người lớn nào, tiểu đạo sĩ bên cạnh phải giữ chặt cậu hai để cậu hai không bổ nhào vào người Ngư Vương, nếu không vị bên cạnh chắc chắn sẽ không tha cho cậu hai (ノ ̄ー ̄)ノ .
"Đinh gia chỉ còn lại hai người thôi sao?" Vương Nguyên ngồi xuống ghế, giống chủ nhà hơn cả Đinh Nhạc, gật gật đầu tiếp nhập chén trà từ tay Đinh Nhạc: "Những người khác đâu rồi?"

"Từ một trăm năm trước, Đinh gia chia làm hai nhánh, bổn tộc và phân tộc, chi phân tộc kết hôn cùng người ngoài rồi dọn ra riêng sinh sống, chỉ còn lại một vài người trong bổn tộc là cha mẹ tôi và một người chú." Đinh Nhạc cẩn thận nói: "Sau khi ba mẹ tôi mất, người chú kia cũng biến mất theo, cuối cùng chỉ còn tôi và chị gái sống trong bổn tộc."

Vương Tuấn Khải tò mò: "Nói như vậy, người trong chi phân tộc không tranh giành gia tài sao?"

Đinh Nhạc mỉm cười: "Sao lại không, bốn năm trước cha mẹ của Tiểu Trình Trình vì vụ việc tranh chấp gia tài này mà bị người ta hại chết, tôi vẫn còn tức đây này."
Vương Tuấn Khải rùng mình, tức mà anh cười như thế à. . .

"Không nói chuyện này nữa, Ngư Vương, ngài đã trở lại." Ánh mắt Đinh Nhạc đã lóe thành đèn led rồi: "Ngài có chỉ thị gì sao? Ngài cứ nói, Đinh gia sẽ dốc hết tâm sức vì ngài!"

Vương Nguyên gật đầu hài lòng, chỉ chỉ người nào đó: "Hắn có việc tìm ngươi."

Đèn led của Đinh Nhạc lia qua chỗ Vương Tuấn Khải: "Vương tiểu ca, ngươi là gì của Ngư Vương?"

"Khụ, cậu hai, cậu nghe con nói. . ." Đinh Trình Hâm kéo cậu hai đang trong trạng thái vui vẻ bất thường nhà mình ra, nhỏ nhẹ giải thích, nếu để ý kỹ một chút có thể thấy hai má cậu bé có hơi hồng hồng, chắc là từ nhỏ đến giờ lần đầu tiên nói tới loại chuyện này.

Chỉ thấy đèn led vốn rất sáng bỗng nhiên vụt tắt, sau đó bắt đầu lập lòe chói lóa, hiển nhiên là hưng phấn.
Đinh Nhạc nhìn song Vương ở gần đó, khóe môi quyến rũ cong cong một nụ cười thấu hiểu.

"Cháu ngoan, con nhìn xem, Ngư Vương của chúng ta, khụ khụ, ngài ấy có khả năng ở mặt trên không?"

". . ." Mí mắt cháu ngoan co giật. Cậu hai, cậu còn ngại mạng mình quá dài sao. . .

Vương Tuấn Khải đem chuyện thuật lại cho Đinh Nhạc nghe, kết quả là cái bàn gỗ sưa vô giá lưu truyền qua thế hệ của Đinh gia bị Đinh Nhạc vỗ cái ầm một cái, chấn động rồi.

"Ai nói tôi bán đất cho tên nghị trưởng kia? Kẻ nào dám vu oan cho lão tử?" Đinh Nhạc xù lông, mắt phương xếch lên, hung ác mắng, sau đó bỗng dưng ngộ ra, ngửa mặt tức giận: "Tên cẩu điên chó má, để lão tử bắt được, không thiến chết ngươi ta không mang họ Đinh!!"

Vương Tuấn Khải há hốc miệng, Đinh Trình Hâm đỡ trán suy sụp, Vương Nguyên rốt cuộc cũng phì cười.
Tiểu đạo sĩ đáng thương che mặt, cậu hai mỹ miều tuyệt sắc động lòng người là thế, nhưng đến lúc mở miệng phun châu nhả ngọc thì lưu manh xóm chợ cũng phải quỳ lạy gọi thầy.

"Đi, đến nhà hắn!!!"

Cả bốn người leo lên xe của Đinh Nhạc, sự thật chứng minh nhìn người không thể nhìn tướng mạo. Rõ ràng Đinh gia chủ mỏng manh kiều mỵ là thế, lúc phê tốc độ thì cả cảnh sát cũng bất chấp. Vương Tuấn Khải lắc lư trái phải, cảm thấy dạ dày sắp trào ngược lên rồi, Đinh Trình Hâm phía trước hắn cũng không khá hơn là bao, nhăn mặt mím môi vô cùng khổ sở.

Vương Nguyên nào giờ đâu có chơi cái trò này, bất quá y ở trong nước quẫy đạp đủ kiểu, sớm đã quen với môi trường giật rung lắc xóc nảy tưng bừng, bình thản ngồi vững trên ghế sau, sắc mặt cực kỳ thản nhiên.
Bánh xe phanh kít lại trước cái cổng biệt thự lớn, bảo vệ vừa thấy bóng dáng chiếc xe là phiền muộn âu sầu, chặn xe lại.

"Đinh tiên sinh, anh lại muốn làm gì-. . ."

"Tránh ra cho lão tử." Đinh Nhạc cười rất yêu nghiệt, nghiến qua kẽ răng.

Bảo vệ nuốt lời sắp nói vào họng, mở cửa cho vào, chiếc xe đua như gió lướt tông thẳng vào sân vườn nhà họ Hoàng, bất chấp nữ hầu hốt hoảng né tránh và nhân viên vệ sĩ hùng hổ đuổi bắt, vẫn thành công lượn một vòng cực oách trong khuôn viên, cuối cùng dừng trước một cái bàn có vài người đang ngồi.

Ngoài ba người trẻ tuổi đang sững sờ vì kinh ngạc, một người đàn ông trung niên bình tĩnh cầm ly trà, cau mày nhìn bóng người sấn sổ bước tới.

Nên gọi là lao tới thì đúng hơn.

"Hoàng --- Quán --- Chi!!!!!" Chất giọng thanh ngọt cao vút của Đinh Nhạc được đẩy tới tông cao nhất, tay nắm cổ áo người đàn ông kia, rít gào: "Ngươi tính làm cái quỷ gì vậy hả??!"
Hoàng Quán Chi nhướng mày một cái, từ tốn nói: "Bỏ quên mắt ở nhà à? Ta đang uống trà, không thấy sao?"

Đinh Nhạc nhìn ly trà sóng sánh trên tay Hoàng Quán Chi, mỉm cười, giật trà của hắn uống cạn, sau đó còn liếm môi một cái, nở nụ cười cộp mác hồ ly.

Xung quanh vang lên tiếng hít khí, đại khái đám bảo vệ người hầu một đường đuổi đến đây, thứ nhất là không ngờ người gây hỗn loạn lại xinh đẹp như vậy, thứ hai là hành vi của người này quá mức can đảm. Nên biết ông chủ Hoàng là một người lòng dạ âm tàng sắc bén, chưa từng cho ai thân cận với mình bao giờ, vậy mà hôm nay lại để cái người xinh đẹp kia trêu chọc mình, còn là trước bàn dân thiên hạ, thử hỏi sao không giật gân.

Thật ra không phải là Hoàng Quán Chi dung túng Đinh Nhạc, mà hắn ta đang ngơ ngẩn, ánh mắt tối sầm.
Hoàng Quán Chi lấy lại ly trà, bóp nát.

"Ngươi có ý gì?" Đinh Nhạc nheo mắt: "Vì cái gì dám nói là mua đất của ta?!"

"Này này ông chú già kia!" Hoàng Nhã Di nãy giờ vẫn theo dõi diễn biến, kiêu ngạo nói: "Cha ta là nghị trưởng chính trị, nói mua rồi là mua rồi, ngươi là cái gì mà đòi đối chất với cha ta hả??"

Ánh mắt Đinh Nhạc sững sờ, ngay cả Hoàng Quán Chi ở đối diện, nghe cô nàng nói câu này cũng sầm mặt xuống, vô thức liếc nhìn biểu cảm thất thần trên mặt Đinh Nhạc.

Có điều Đinh hồ ly chỉ thất thố trong năm giây, năm giây sau đã cười lạnh, châm chọc nói: "Đây là con gái của ngươi sao, đúng là cẩu phụ sinh cẩu tử, miệng chó không mọc được ngà voi!!"

"Ngươi. . .!!!"

"Ngươi ngươi cái gì!! Câm miệng! Cha ngươi không dạy lúc trưởng bối nói chuyện thì trẻ con không được xen vào à? Nhìn cái gì? Trừng ta?! Hắc, nói không lại thì ra vẻ cao sang? Đúng là thiển cận thiểu năng, thùng rỗng kêu to còn bày đặt làm phách!!"
"Đinh Nhạc." Hoàng Quán Chi trầm giọng, ánh mắt lạnh lùng đảo qua: "Muốn tìm ta gây sự thì đừng đụng đến nó."

"Sao vậy? Bảo vệ con gái? Ta vẫn nghe đồn Hoàng gia chủ băng lãnh vô tình, hôm nay chứng kiến mới biết nước miếng thiên hạ chẳng qua chỉ là cát bụi phù du~" Đinh Nhạc càng nói càng mỉm mai.

"Ngươi không có con cái nên ganh tỵ sao?" Hoàng Quán Chi đột nhiên cười khẽ, Đinh Nhạc nghe được liền trợn mắt tức xì khói, quả thật Đinh Nhạc chỉ có một người cháu, mà Trình Trình thì Hoàng Quán Chi đã biết từ lâu, không thể dùng cậu lừa gạt được.

Tuy rằng bên kia còn một người còn phù hợp hơn, nhưng Đinh Nhạc không chắc y sẽ đồng ý.

Bình Luận (0)
Comment