Nhân Ngư [Khải Nguyên]

Chương 30

Cổ mộ nằm sâu trong di tích quần mộ, có rất nhiều dấu vết khai quật của nhóm khảo cổ, cũng có thể là do dân trộm mộ tạo thành. Gần đây việc canh phòng mộ bị trộm trở thành nhiệm vụ cấp bách của cục cảnh sát và chính quyền địa phương, cho nên dù sáng hay tối, nắng hay nữa, 24/7 luôn có người túc trực cẩn mật canh giữ trước các lối vào mộ.

Bây giờ là bốn giờ hai mươi phút sáng, ca trực của An Thanh bắt đầu.

An Thanh rất chú trọng vấn đề quốc bảo dân tộc, hành vi trộm mộ đối với cậu không gì khác chính là gϊếŧ chết văn hóa vật thể, gây tổn hại đến nguyên khí quốc gia đồng thời khiến sự đa dạng lịch sử bị xâm phạm, cậu cực lực bài xích việc này. Thường thì dân trộm mộ thường lựa chọn thời điểm tảng sáng để nhập mộ kiếm chác, nên khi An Thanh nghe thấy một tiếng nổ lớn gần khu trực của mình, cậu lập tức chạy qua, sự giận dữ không nén nổi.


"Ai. . ."

Tiếng nói còn chưa dứt khỏi cổ họng, An Thanh đã cứng đờ người, kinh hãi nhìn lỗ trống to đùng thông xuống đường hầm cổ mộ đen hun hút. Không có một tên đạo tặc trộm mộ nào, nhưng cát bụi bị hất tung lên chứng tỏ có kẻ vừa đào hố. . .?

Tiếp đó, suy luận của An Thanh hoàn toàn bị đập bẹp.

Một cái đầu cực lớn thò ra từ hố đen, tròng mắt trắng dã trừng trừng nhìn cậu, khoang miệng đầy máu há ra hét lên một tiếng không cam lòng.

Một trận ồn ào truyền tới phía dưới hố, cái đầu bị thứ gì đó kéo phăng xuống, mất hút trong hố to đen ngòm, loáng thoáng truyền tới tiếng gào khóc cùng âm thanh sắc nhọn của kim loại ma sát vào nhau. An Thanh bị dọa chết khiếp, hoảng hốt ôm đầu chạy về phía tổ bảo vệ.

"Có quỷ!! Có quỷ a a a a a!!!!!!"

Trong đường hầm tối xuất hiện một bóng người, toàn thân hắn dính dấp những sợi tóc dài ngắn không đồng đều, điều kỳ quặc là trên tóc bị đóng một tầng băng mỏng, lượn lờ khói lạnh màu trắng đục. Chân người nọ đạp lên cái đầu người, dùng sức nghiền nát nó dưới da thịt lạnh ngắt, cái đầu đau đớn thét la, nhưng chỉ ít phút sau đã hoàn toàn bất động.


Một con bọ ăn xác phe phẩy đôi cánh đỏ của mình, lặng lẽ chui ra từ miệng cái đầu, ý đồ trốn thoát. Người kia cười nhạt, từ lòng bàn tay tuôn ra làn khói xanh lam bám lấy con bọ, nhốt nó trong chiếc lồng vô hình rồi đưa ra trước mặt.

"Dẫn đường."

Trong cổ mộ phát ra tiếng gọi trầm thấp, nghe như tiếng thở dài, lại tựa hồ là bài ca dẫn dụ con người đi đến nơi sâu thẳm trong cổ mộ, thức tỉnh phần tà ác của chính mình.

"Mở quan quách ra, gom hết đồ bồi táng trong đó rồi chạy mau, mẹ kiếp!!!"

Giữa gian phòng lớn, bốn người đàn ông và một cô gái ăn mặc vũ trang đang "dọn dẹp" đồ cổ, tay phải cho bình sứ vào túi tay trái ôm theo vài cái mâm đồng chôn cùng quan tài. Bọn họ là một đám trộm mộ có tiếng trong giới đổ đấu, nam chinh bắc chiến không biết đã lật bao nhiêu cái mộ, hốt bao nhiêu của cải văn vật, chỉ cần liếc sơ qua đã biết trong mộ này chẳng có cái quái gì cả. Nhưng ông chủ của họ cứ khăng khăng chỗ này có báu vật truyền tộc cực kỳ quý giá, có thể tránh được tai kiếp mấy năm về sau của ông ta cho nên bọn họ mới có mặt ở đây. Có điều, đi suốt cả ngày rồi mà chẳng vơ vét được đồ tốt, chẳng những đụng phải bánh tông cương thi vô cùng hung hãn mà còn gặp hạn bạt, gặp thi biến. . .Suýt chút nữa mất đi vài người anh em trong đội.


Thế mà vẫn không thấy tung tích của món báu vật kia đâu. Đội trưởng nheo mắt, ngửa đầu chửi thề một tiếng rồi vội vàng sai đồng bọn gom góp vài món minh khí, bọn họ cũng không thể ra khỏi đây tay không được.

"Lão đại, hình như có tiếng cười. . ." Người thanh niên nhỏ tuổi nhất khẽ rụt cổ, ánh mắt đau đáu nghi hoặc nhìn xung quanh: "Nơi này ngoài chúng ta ra còn ai nữa chứ!"

"Cậu hoang tưởng à?" Cô gái khinh thường cười, nhét nốt cái món trang sức bảo thạch vào túi, cố gắng cạy nắp quan tài: "Đến giúp tôi mở nó ra!!"

Hai ba người chạy tới nâng nắp quan tài lên, bên trong là một thi thể được bọc rất kín kẽ, trong ngoài nhiều lớp vải trắng như xác ướp Ai Cập, trên vải trắng vẽ rất nhiều chú văn không đồng nhất, màu mực đỏ chói kết hợp cùng vải quấn trắng toát khiến thi thể tăng thêm vẻ âm trầm, giống hệt con búp bê bị nguyền rủa. Cô gái chép miệng lật lật cái xác, phát hiện trong quan tài ngoại trừ bộ quần áo tơ lụa trên người nó ra thì chẳng có cái gì nữa, tiếc rẻ tặc lưỡi. Ai biết được thanh niên kia thế nhưng lại há há miệng, ngoáy lỗ tai, sau cùng rối rít lùi về sau: "Là phát ra từ quan tài!"
"Thằng nhát gan!! Đây chỉ là một cái xác thôi mà! Làm gì có linh hồn mà biết khóc!"

"Cũng có thể là cơ quan đấy."

Đội trưởng chú ý đến tình hình bên này, vừa nhìn thấy thi thể đã sợ đến toát mồ hôi, sai người đóng nắp quan tài lại.

"Có chuyện gì vậy lão đại?"

"Chúng ta mau rời khỏi đây, đợi đến lúc con thi vương đó tỉnh lại, là toi!!!"

"Anh cứ quan trọng hóa vấn đề lên vậy, chẳng qua chỉ là một- . . ."

Câu nói còn chưa tuột ra khỏi miệng, ngực của một trong năm người thình lình bị xuyên thủng, máu tươi đỏ lòm ồ ạt chảy ra khiến gã ta kinh hãi điếng người, sợ đến lạnh xương cốt nhưng không phát ra được âm thanh nào.

Bốn người còn lại hoảng hồn nhìn thứ phía sau gã ta, đồng loạt nhấc chân tìm đường chạy. Trộm mộ là một cái nghề nghiệp bất đắc kỳ tử, bỏ mạng ở chỗ thâm sơn cùng cốc hay tăm tối ê chề này là chuyện hết sức bình thường. Cho dù có đồng đội cũng vậy, một khi nguy hiểm kéo đến gần thì ai tự lo nấy, ốc không mang nổi mình ốc thì còn tâm trí đâu mà cứu thoát người khác.
Thứ kia phát ra tiếng cười trầm thấp, chú văn trên người phát ra ánh sáng lục, tạo thành kết giới giăng bẫy những người ở đây. Phàm là còn chạy trong phạm vi cổ mộ, sẽ đều nằm trong lòng bàn tay nó, tùy ý nó chơi đùa.

[Chủ nhân______!]

[Chi chi. . . ]

Thi vương nghiêng đầu móc trái tim còn đang đập mạnh mẽ của người chết ra, bỏ vào miệng nhai rau ráu, nó liếm mép lắng tai nghe tiếng gọi của tay sai, đột nhiên cười ra tiếng.

[Ngu xuẩn.]

Vương Tuấn Khải vẫn đang im lặng đi vào cổ mộ, bỗng cảm thấy một nguồn áp lực lớn từ phía trước dội tới, hắn tăng lớp màng bảo hộ của thủy linh khí, cả người bọc tầng tầng sương trắng. Dòng lam sắc trong người hắn lưu chuyển càng lúc càng nhanh, Vương Tuấn Khải cảm giác được có gì đó đang dần phục hồi.

Hắn không biết kia là cái gì. Nhưng chỉ cần càng gần trung tâm cổ mộ, nó sẽ kêu gọi hắn, tựa như đang chờ đợi hắn đến mở nó ra.
Lẽ nào nó là thủy linh căn chân chính?

Con bọ ăn xác phát ra tiếng "chi chi" nhỏ bé, phành phạch hai cái cánh nhọn hoắt, bay về phía bóng đêm.

"Hộc hộc. . ."

"Lão đại, gần tới lối ra chưa?!"

"Ở hướng này!!!"

Lời vừa dứt, trong bóng tối có thêm một tia sáng yếu ớt của đèn pin mắt sói, sau đó bóng dáng bốn tên trộm mộ lộ ra, chật vật không tả được. Minh khí trong túi bị xốc loạt xoạt, bình bịch rơi xuống đất. Ngẩng đầu thấy trước mặt chúng có một người, cả bốn giật mình bừng tỉnh.

"Chết tiệt!! Đã là giờ phút nào rồi!! Nhanh chạy khỏi đây trước đã!!!!"

Tiếng lão đại quát lên, chưa đầy hai phút sau, có người ngã xuống.

Thi vương đã đuổi tới đây, trên người vải trắng lả tả rơi xuống, da thịt hoàn hảo không chút hao tổn hiện ra trước con mắt khiếp sợ của người chứng kiến. Nó vung vẩy hai bàn tay nhuốm máu, cổ họng khô khốc phát ra tiếng khành khạch trêu tức.
[Ngu xuẩn.]

"Đi chết đi!!!" Thi vương sắp lao tới, lão đại gào phẫn nộ, túm lấy người đứng gần gã nhất ném về phía thi vương, tiếng nữ nhân thống khổ rít lên, lão đại mới biết kẻ vừa chết thay cho gã là cô gái duy nhất của đội.

"Mày dám gϊếŧ A Lan!!!!" Một người căm giận rút súng ra, nã liền ba phát vào hộp sọ của lão đại, não bộ nhão nhoét văng tứ tung lên đường hầm, mang theo mùi tanh nồng không biết là dịch nhầy hay máu đỏ. Lão đại chết không cam lòng, hai mắt trừng trừng nhìn cô gái bị móc tim ra, thân thể thon dài ngã úp sấp xuống đất.

Chỉ trong chốc lát, ba người chết. Người thanh niên còn tỉnh táo cuối cùng của tiểu đội run rẩy lợi hại, ánh mắt kinh ngạc nhìn kẻ bắn chết lão đại.

Thi vương lại cười khoái trá, nó rất thích kiểu tàn sát nội chiến lục đục, như vậy nó sẽ có thức ăn, không phải tốn sức đuổi theo bắt lại nữa. Nó không hiểu sao thức ăn của nó không ngoan ngoãn đứng yên một chỗ chờ bị ăn, mà lại chạy lung tung làm gì?
Vương Tuấn Khải trừng mắt nhìn toàn bộ sự việc xảy ra, thủy khí dao động dạt dào khiến Thi vương chú ý.

"Ngao. . . ."

Thi vương hưng phấn phát ra tiếng rống, bổ nhào tới Vương Tuấn Khải. Hắn nhanh chân né sang một bên, đỡ đòn công kích sắp ập xuống đầu mình. Khí lực con Thi vương này rất lớn, người bình thường căn bản không thể chịu đựng được, Vương Tuấn Khải gia tăng lực áp của thủy linh khí, phóng ra tên băng với tầng suất dày đặc. Thi vương bị tên băng bắn tới trong cự li ngắn, không thể tránh được, bị tạc cho băng vải rơi đầy đất. Nó gầm gừ, đôi mắt sau lớp vải lóe lóe tinh quang, chỉ chờ sơ hở của Vương Tuấn Khải lộ ra thì tấn công.

Hai người còn lại thấy tình trạng này, thâm ý nhìn nhau, dứt khoát bỏ chạy.

Thi vương quay đầu, móng tay lấy tốc độ chớp mắt mọc dài ra, như lưỡi dao sắc bén chém tới hai người kia, cắt đôi thắt lưng một người. Thanh niên trẻ tuổi nhất giật nảy như tên bắn, may mắn thoát được một lần, nhưng gã biết, sẽ không có lần thứ hai.
Đường hầm tối nhuốm đầy mùi máu, không gian kín bít bùng khiến người ta hít thở không thông.

Vương Tuấn Khải cầm một thanh băng nhọn hoắt, hình dạng gần giống kiếm mà cũng tựa như thương, hô hấp có chút hỗn loạn, căng mắt quan sát Thi vương trong bóng đêm. Người thanh niên biết không thể chạy được nữa, đứng im tại chỗ không dám nhúc nhích. Thi vương ngoẹo cái cổ cứng ngắc của nó, hình như đang tự hỏi nên gϊếŧ con mồi nào trước.

"Tôi có thuốc nổ." Người thanh niên thình lình nói, hiển nhiên là muốn hợp tác với Vương Tuấn Khải, phát hiện Thi vương nghe không hiểu tiếng người, gã thờ phào nhẹ nhõm: "Anh phụ trách cầm chân nó, tôi sẽ gài thuốc nổ vào một vị trí, sau đó dụ nó vào, kết thúc."

Vương Tuấn Khải mang máng nhận ra sự kỳ quái trong câu nói, nhưng tình thế cấp bách, hắn không thể làm gì hơn là gật đầu. Hắn còn phải tiến sâu vào cổ mộ, nếu bị vướng chân bởi con Thi vương này thì thật không đáng.
Thanh niên ra hiệu cho hắn, ý tỏ sẵn sàng. Vương Tuấn Khải cong chân lên chủ động đánh Thi vương, thanh băng trong tay không ngừng xoay chuyển ngang dọc, trong bóng đêm phát ra chút ánh sáng buốt giá lạnh lùng. Người thanh niên bị động tác nhuần nhuyễn thuần thục làm cho hơi ngẩn người, nhưng sau đó gã mím môi, thực hiện kế hoạch của mình.

Vương Tuấn Khải nhảy tới gần nơi đặt thuốc nổ, dẫn theo Thi vương còn đang hăng hái chiến đấu với con mồi. Có điều khi hắn còn chưa kịp chạy ra khỏi phạm vi nổ, người thanh niên kia đã giật dây châm ngòi, tiếng nổ ầm ầm kinh động đường hầm to lớn. Người thanh niên vội vàng tranh thủ lúc đất đá sụp xuống, tìm thấy lối thoát ra ngoài. Trong đường hầm chấn động kịch liệt, đất nền liên tục rung chuyển, kèm theo tiếng rầm rầm của đất là âm thanh cơ quan chuyển động, tiếng kim loại ken két cứa vào nhau như vũ diệu cầu tế, dẫn tới một thế giới khác.
Tại nơi con người không nhìn thấy, một người thoi thóp dựa vào đường hầm, vị trí vốn dĩ là trái tim đã bị khoét một lỗ lớn, máu đỏ ồ ạt trào ra thấm ướt đất lạnh, đôi mắt xanh lam của người nọ lóe lên chút ánh sáng cuối cùng, chìm vào bóng đêm.

Bình Luận (0)
Comment