Nhân Ngư [Khải Nguyên]

Chương 52

Dọc hành lang dài tối, hai người đi song song sánh vai nhau. Ánh sáng rực rỡ phát ra từ ngọn lửa Chu Tước trên tay Vương Nguyên khiến Vương Tuấn Khải nhìn chằm chằm không rời mắt.

"Sao vậy?" 

"Không có gì, chỉ là cảm thấy ngươi mỗi lúc một đẹp hơn." Nói xong muốn tiến đến ôm y, nhưng Vương Nguyên lại né tránh, mặt mày không tình nguyện. Vương Tuấn Khải cho là y ngại, bèn cười rộ lên.

Nửa gương mặt của Vương Nguyên chìm trong bóng tối, tóc mái lòa xòa phủ xuống đôi mắt: "Ngươi nói biết lối ra ở đâu, vì sao không thoát ra ngoài?"

"Vì cần có sự hỗ trợ của ngươi."

Vương Tuấn Khải dẫn y đến căn phòng bùn đất đầu lâu lần trước, chiếc quan tài băng bao bọc Ngư Tinh sớm đã biến mất, chỉ còn lại đống băng vụn đang tan chảy thành nước, men theo trận pháp chảy dọc xuống.


Hắn có hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã phủi bay vụn băng, lộ ra một hoa văn kỳ quái trên mặt bùn.

"Đây là chìa khóa dẫn ra thế giới bên ngoài."

Vương Nguyên nhìn chằm chằm hoa văn, vươn tay sờ mặt bùn lạnh lẽo, không rõ đang nghĩ gì.

"Muốn khởi động nó, cần máu của người thuộc dòng tộc Thanh Long." Vương Tuấn Khải rút ra một thanh chủy thủ ngắn, hướng dẫn y nằm lên hoa văn, sau đó mỉm cười trấn an: "Sẽ không đau đâu, rất nhanh kết thúc."

Vương Nguyên gật đầu, đôi mắt ngọc bích nhắm lại.

Gϊếŧ y thì thật tiếc. Y xinh đẹp như vậy, không bằng giữ lại chơi đùa chán chê rồi ra ngoài.

Đáng tiếc, mộng bá vương của ta quá lớn, chỉ một Ngư Vương nhỏ bé không thể nào ngăn chặn được.

Chủy thủ kề xuống cổ tay Vương Nguyên, một dòng máu đỏ thắm đổ dọc theo khe trận pháp. Hiện tượng xảy ra khá giống với lúc Ngư Tinh chết, có điều so với Ngư Tinh bị giam giữ nhiều năm, hiển nhiên mùi vị máu của Ngư Vương ngọt ngào hơn tươi mới hơn.


Vương Tuấn Khải cầm lòng không được, lấy chút máu liếʍ ɭáρ, từ đầu lưỡi truyền tới cảm giác tê rần, sóng điện co giật chạy khắp nơi trong cơ thể.

Tấm định hồn phù lúc trước Vương Nguyên dán trên đầu thình lình hiện ra, ánh sáng vàng nhạt óng ánh phối hợp tích cực cùng máu tươi, như kíƈɦ ŧɦíƈɦ trí mạng đánh thẳng vào trí não hắn.

Linh hồn cảm nhận rất rõ tấm lưới vô hình đang dần bao phủ lấy mình, từng chút một siết chặt bủa vây, càng giãy giụa càng vô vọng, thậm chí còn có xu thế co nhỏ lại. Vương Tuấn Khải quỳ sụp xuống, thân thể bất động, mắt mở to nhìn thẳng về phía trước, sắc mặt đờ đẫn không chút biểu cảm.

"Ta hình như quên nói cho ngươi nghe." Vương Nguyên vốn đang yên lặng nhắm mắt, đột nhiên ngồi dậy, vết thương trên tay lấy tốc độ mắt thường nhanh chóng khép lại: "Máu và huyết chú tương phản nhau. Nếu dùng cả hai trong thời gian gần sẽ dễ dàng gây ra phản phệ."


[Ngươi đang đùa cái gì vậy??!]

"Tất nhiên, cũng phải cảm ơn ngươi là ma vật, không chống cự nổi máu của ta."

Vương Nguyên cầm thanh kiếm kề lên cổ hắn, miết nhẹ: "Nếu ta gϊếŧ ngươi, sẽ không còn cái vỏ cho hắn ở tạm."

"Anh có thể phục chế chính mình mà."

Tròng mắt "Vương Tuấn Khải" đảo qua, một bóng người khập khiễng xuất hiện ở cửa phòng, tóc tai bù xù, bộ dáng ghê rợn, hai hõm vai xương xóc thủng hai lỗ lớn, hiển nhiên là bị xích sắt đâm qua, trong thời gian ngắn không thể phục hồi.

Chính là gã máu đen nọ.

Không, nói chính xác là Vương Tuấn Khải trong thân xác gã máu đen.

Hắn bất đắc dĩ nhìn nhìn chính mình, nhịn không được thở dài một tiếng. Vì sao năm lần bảy lượt đều bị cướp xác vậy?

[Đừng tin hắn!!]

"Ý ngươi là hắn không thể tự phục chế đó hả?" Vương Nguyên dí kiếm lên cổ họng "Vương Tuấn Khải", định hồn phù của Đinh gia quả nhiên không tầm thường. Vương Tuấn Khải lê cái thân tàn tạ một vòng quanh kẻ nào đó, khinh bỉ nói: "Mánh cũ rồi đồng chí à, ngươi thật đúng là chẳng thú vị chút nào hết."
Thế là sao? Gã máu đen trong thân xác mới cực kỳ phẫn nộ. Tại sao Vương Nguyên nhanh như vậy đã phát hiện hắn là giả? Hay căn bản y chưa từng coi hắn là Vương Tuấn Khải?

[Ngươi làm sao biết?]

"Việc này ngươi không cần quan tâm." Mắt thấy trận pháp dưới chân đã hoàn toàn khởi động, Vương Nguyên kéo Vương Tuấn Khải về phía mình, hắn bắt tay y lại, nhỏ giọng nói gì đó. Sắc mặt Vương Nguyên không thay đổi, nhưng đáy mắt lạnh xuống rất nhiều: "Ngươi thua, trước kia thua, hiện giờ đều thua."

[Chờ đã, các ngươi không thể để ta ở đây!!!] Gã ta gào lên: [Một khi ta đã khống chế được thân thể của ai, kẻ đó sẽ vĩnh viễn chịu sự khuất phục của ta!]

"Vậy tiêu diệt nó là xong chứ gì." Nói còn chưa dứt lời, bàn tay trái thối nát của Vương Tuấn Khải đã đâm thẳng vào tim, trong ánh mắt chết lặng của gã máu đen, hắn móc trái tim vẫn còn đang đập bình bịch ra ngoài, khóe môi nở nụ cười khiêu khích, đôi mắt hung tàn. Phút chốc, gã máu đen thấy mình vẫn còn non lắm, trước dã thú vừa là thiên thần vừa là ác quỷ sâu thẳm dưới địa ngục này, gã không thể làm gì nữa.
"Ngươi làm vậy. . ."

Vương Tuấn Khải khoát tay, yêu thương nhìn dáng vẻ lo lắng của Vương Nguyên, hắc hắc cười: "Em không có tái giá chứ?"

Khóe môi Vương Nguyên giật giật, nhưng vẫn nghiêm chỉnh lắc đầu.

"Em không ngại người yêu của mình là ác ma chứ?"

"Chỉ cần là ngươi, thần hay ma, có gì khác nhau."

Vương Tuấn Khải mỉm cười, đẩy Vương Nguyên vào trận pháp, chính mình quay lại bóp nát trái tim trong lòng bàn tay, nụ cười sâu đậm vẫn không tan. Năm ngón tay dài của Vương Tuấn Khải cắm phập xuống đầu thân thể hắn, định hồn phù phừng phừng cháy, linh hồn gã máu đen trong thân thể Vương Tuấn Khải ré lên kinh hãi, bị túm ra ngoài.

Huyết chú thức tỉnh, trận pháp truyền tống đẩy người ra ngoài.

Hình ảnh cuối cùng Vương Nguyên nhìn thấy là hai bóng người hòa nhập làm một, sau đó nhòe đi, tan biến.
[Đợi anh trở về, không được tái giá đâu đấy!]

. . .

. .

.

Một buổi chiều chủ nhật lười biếng, gió lành lạnh thổi qua khe cửa nhỏ, mang theo chút hương cỏ thơm nhàn nhạt chui vào tay áo, lướt qua gò má mềm mại xinh đẹp.

"Thả em ra! Thả em ra!" Một đứa bé mười tuổi vùng vẫy trong vòng tay chàng trai cao lớn, tích cực phản kháng muốn nhảy xuống đất. Có điều chàng trai nhìn thì có vẻ ôn hòa dễ chịu, nhưng không hề thỏa hiệp cùng nhóc con kia.

"Đừng nhúc nhích, hôm nay anh phải làm." Chàng trai cưng chiều véo một cái lên mông nhỏ nộn nộn, báo hại mặt cậu bé đã đỏ nay càng thêm đỏ, rất có xu thế nướng cháy toàn bộ. Cậu bé càng bất an nhúc nhích, chàng trai thình lình thả lỏng tay, nhóc con hoảng hốt sợ bị rơi xuống đất, lập tức bung cánh tay nhỏ mềm bám chặt cổ chàng trai, bộ dáng đáng yêu vô cùng.
Cả người nhóc bây giờ chỉ quấn có mỗi cái khăn tắm, giãy ra giãy vô một hồi, khăn tắm trượt xuống eo, lộ ra cái lưng sáng bóng trắng bóc như trứng gà.

Lưu Chí Hoành sượng chín mặt, vùi đầu vào ngực Thiên Tỉ, ngoan ngoãn giả làm bé nấm nhỏ vô hình.

Thiên Tỉ cúi đầu hôn lên mái tóc mượt mượt, hài lòng hỏi: "Cuối cùng cũng để anh tắm cho?"

"Không. . ." Giọng trẻ con rầu rĩ cùng cực, hiển nhiên là lực bất tòng tâm.

"Đùa em thôi, lần trước khởi động Thất linh trận, em bị tổn hao linh khí nhiều nhất, anh phải kiểm tra xem nội thương đã hồi phục chưa."

"Không cho anh xem. . ."

"Không bằng để tôi xem cho?" Đinh Nhạc nháy nháy mắt mấy cái, vẫn là nuốt xuống lời nói ra tới cửa miệng, ngồi trên sofa chăm chỉ vẽ bùa. Hai người một lớn một nhỏ thủ thà thủ thỉ đi vào nhà tắm, cửa đóng lại cái rầm, hết cái coi.
Đinh Nhạc chán nản dựa vào ghế, còn chưa kịp thở dài thì chuông gió bên ngoài đinh đang vài cái, hai nam sinh mặc đồng phục giống hệt nhau đồng thời bước vào, nhìn thấy Đinh Nhạc thì gật đầu cười cười:

"Cậu hai."

"Chú Đinh."

Hoàng Vũ Hàng tay xách hai cái balo, tay ôm theo một bao gạo lớn, Đinh Trình Hâm cũng chẳng thong thả gì hơn, rau dưa thịt cá chất thành đống trên người, trông hai đứa y hệt cái quầy hàng trong siêu thị, làm Đinh Nhạc nhịn không được cười phá lên.

Đinh Nhạc lau nước mắt, hỏi han: "Trưa nay làm món gì mà mua nhiều thế?"

"Hoàng Kỳ Lâm ca ca nói trưa nay sẽ tới làm tiệc mừng."

"Mừng cái giề?"

"Vương Tuấn Khải ca." Hai đứa khoa tay múa chân: "Đạt giải nhân viên pha chế coffee tuyệt nhất."

Trên ban công tầng hai, mái tóc trắng của Vương Nguyên giờ đã dài lại đến thắt lưng, bị gió thổi tung lên, có chút rối loạn.
Tay y cầm một cốc epresso, mặt mày lạnh lùng, môi mím thành một đường.

Nhân viên pha chế coffee tuyệt nhất gì chứ.

Vương Nguyên bỏ cốc cà phê xuống, chống cằm ngạo kiều.

Dưới lầu vang lên tiếng bước chân rầm rập, không bao lâu sau, "nhân viên pha chế tuyệt nhất" trưng ra cái bản mặt ngu ngốc lấy lòng bà xã, hận không thể bung móng vuốt nhào vào cắn cắn.

"Anh về rồi!!!" Kẻ nào đó giơ cái cúp màu vàng chóe ra khoe khoang, đắc ý nói: "Nhìn ông xã em đi phu nhân, anh đã thắng rồi."

Vương Nguyên liếc hắn một cái, chẳng buồn quan tâm. Cái đuôi phe phẩy của kẻ nào đó cũng không vì thế mà cụp xuống, mon men đến gần ăn đậu hủ: "Khen anh đi, thưởng anh đi~"

Vương Nguyên quay qua hôn chụt lên má hắn, có điều chưa kịp xoay đi thì cằm đã bị hắn bắt lại, bá đạo hôn xuống.

Đầu lưỡi quét qua răng nanh, quấn lấy lưỡi y, nhẹ nhàng chơi đùa khiêu khích, nhận được sự đáp trả của y thì bắt đầu càn quét tứ phía, cướp đoạn hô hấp của y.
Vương Tuấn Khải liếm mép chưa thỏa mãn, di chuyển xuống yết hầu yếu ớt, thực hiện mong ước cắn cắn, để lại ấn kí hồng nhạt.

Sau đó dĩ nhiên là bị Vương Nguyên một cước đá bay.

"Tốt xấu gì anh cũng mới hồi phục. . .Sao em ra tay nặng quá vậy. . ." Vương Tuấn Khải ai oán nói, hắn sờ sờ ngực trái, không có nhịp đập của trái tim.

Đúng vậy, hắn hiện tại đang sống trong thân xác ban đầu của mình, bởi vì trước kia đã bị khoét mất tim nên hắn cũng tương tự cương thi, là một con cương thi đẹp trai.

Nếu là cương thi, sẽ không sợ sinh tử luân hồi, cũng không sợ chết, hắn thực sự không thể hài lòng hơn được nữa.

"Vương Nguyên à." Vương Tuấn Khải vòng tay qua người y, ôm lấy bả vai mảnh khảnh, suиɠ sướиɠ cọ cọ: "Lúc ra khỏi phế tích đó, em nghĩ tới cái gì?"
"Không tái giá."

"Em trả lời cho có lệ!"

"Ừm."

Mặt Vương Tuấn Khải chảy dài tội nghiệp. Vương Nguyên nhìn không vừa mắt, đẩy hắn ra: "Tin tưởng ngươi."

Tin tưởng ngươi sẽ trở về.

Vương Tuấn Khải nghe được đáp án trọn vẹn, trong lòng có men rượu châm rãi thăng hoa, hắn cầm chiếc cúp đặt trước mặt Vương Nguyên, ấn cái nút thép. Tức thì cái cúp tách ra làm đôi, để lộ một cặp nhẫn bạch kim chói sáng giống nhau như đúc. Thừa lúc Vương Nguyên còn ngẩn người, hắn chộp lấy tay y đeo vào, sau đó chìa ra chiếc nhẫn còn lại, cười tủm tỉm:

"Đeo cho anh."

Lúc này, dưới nhà vang lên tiếng chuông đinh đang, Tiểu Hạ và vợ chồng nhà Hoàng Kỳ Lâm đủng đỉnh bước vào, trên mặt đều là ý cười.

"Mau làm tiệc thôi, tôi thực sự muốn trổ tài nội trợ rồi!!!"

"Từ từ chứ, gấp cái gì, nào, mau đem nguyên liệu đến!"
"Tôi đến giúp một tay!! Quán Chi, tới!!"

". . .Hai vị tiền bối thỉnh ra ngoài nghỉ ngơi."

"Sao hả, tôi trước kia từng là quán quân đầu bếp nhí trong nhà đó!"

"Ồ? Anh không biết em còn có sở thích này đấy?"

"Tiểu Trình Trình thiệt giống cô vợ nhỏ a, nhìn xem má bị nóng hồng hồng lên rồi kìa~"

"Vũ Hàng cậu cắt cà rốt hay cắt tay mình thế!?"

"Gâu gâu ẳng ẳng~(• ᴥ •)"

Trong nhà bếp một mảnh hỗn loạn, Tiểu Hạ lấm lét bước lên ban công, xấu hổ nhìn song Vương đang dính vào nhau.

Kỳ thực, sau khi trở về Vương Tuấn Khải liền đoán được, người cháu bị hắn cướp đi thân xác chính là Tiểu Hạ. Hắn đem chuyện này nói cho ông nội nghe, liền nhận được một hồi mắng chửi:

"Mới dễ vậy đã tin người sao!!! Cái con cá đó, hừ hừ. . ."

Về sau hắn không đề cập qua nữa, bởi vì "cái con cá đó" trong miệng ông nội thình lình xuất hiện, hỏi địa chỉ của ông nội hắn rồi lượn mất.
Hây, ân oán người già tự tìm nhau mà giải quyết, hắn tận lực tới đây thôi.

Biết sự thật, hắn nhìn Tiểu Hạ cũng thuận mắt hơn, mà cậu bé này ban đầu nghe xong sốc dữ lắm, mất một thời gian ngắn mới bình tĩnh lại. Tiểu Hạ quyết định nghỉ làm ở quán coffee, theo Đinh Nhạc học đạo, hiện tại cũng coi như có chút năng lực. Tính tình cậu nhóc vốn rất ôn hòa, biết khó liền lui, bây giờ coi Vương Tuấn Khải hắn như anh hai, dần dần về sau đã không còn cảm giác mến mộ như trước kia nữa.

Đây cũng coi là hiện tượng tốt ( ̄∇ ̄) /

"Tiểu Hạ?"

"Khải ca, sư phụ nói muốn nhờ anh làm cà phê cho mọi người." Tiểu Hạ vò tóc, cười cười: "Chị dâu, chị cũng xuống giúp một tay nha!" Nói xong chuồn thẳng.

Vương Tuấn Khải chường ra vẻ mặt "thấy chết không sờn", quay đầu nhìn Vương Nguyên, mãi lúc sau mới thốt lên: "Chị dâu uy vũ!!"
Sau đó nối góp Tiểu Hạ vèo phát bốc hơi.

Vương Nguyên nhìn theo bóng người chạy trối chết trên cầu thang, khóe môi không tự giác cong lên.

Xem ra phải chấn chỉnh phu cương, không thể để ông xã lêu lổng như vậy được. Y nhìn nhìn điện thoại trên bàn, ngón tay thon dài lướt lướt.

"Ông nội Vương? Ta là Vương Nguyên, đúng. Ta muốn có quyển bí kíp gia pháp Vương gia. Phải, ngày mai gửi qua bưu điện cho ta. Cảm ơn. Tạm biệt."

Vương Tuấn Khải, ngày tàn của ngươi tới rồi ^( "‿" )^ !!!

HOÀN CHÍNH VĂN

Bình Luận (0)
Comment