Nhân Ngư [Khải Nguyên]

Chương 55

"Tiểu Khải, hôm nay ta hái được nấm hương!"

"Đây không phải nấm hương, đây là nấm linh chi quý hiếm."

"A? Cha ta vẫn hay nấu nó cùng đậu hũ."

". . .Cha ngươi thật giàu. . ."

. . .

"Tiểu Khải, ta bắt được con sâu!!!"

". . . Không phải ngươi sợ sâu lắm sao?"

"Sâu này có thể nấu canh!!"

"Ta không biết nấu canh. . .Này, ngươi cũng đừng ăn sống chứ, ghê chết được!!!!!"

. . .

"Tiểu Khải, ta vá xong quần áo rồi!!"

". . . . Ai cho ngươi tự tiện vá quần áo của ta. . .(_ _|||)"

"Không được sao. . . Ta thấy cha vẫn hay vá quần áo cho phụ thân. . . ."

". . . .Ngươi rốt cuộc có bao nhiêu người cha. . ."

"Một."

"Vậy còn phụ thân?"

"Một phụ thân một cha a, cha và phụ thân là phu phu luyến ái."

"Phụt. . ."

Ma giáo giáo chủ phun ngụm nước vừa uống ra, trân trối nhìn dược nhân: "Nếu như. . .nếu như ta và ngươi cùng làm một đôi phu phu luyến ái. . .thì. . .thì sao?"


"Ta và ngươi sao?" Dược nhân chỉ chỉ chính mình, lại chỉ chỉ hắn. Người này tuy ban đầu hay bắt nạt y, dọa dẫm y, còn cho y uống độc dược (tuy rằng chẳng có tác dụng gì với dược nhân như y), nhưng đối xử với y rất tốt, ngoại trừ thỉnh thoảng có hay quát tháo làm mặt hung dữ thì tổng thể hoàn hảo. Không phải cha cũng hay mắng phụ thân hay vòi vĩnh cha đó sao? Ân, Nguyên Nguyên rất ngoan, Nguyên Nguyên sẽ học phụ thân nhường nhịn Tiểu Khải!

Vương Tuấn Khải thấy y do dự, thở dài một tiếng, thầm nghĩ chính mình điên rồi mới nói những lời này. Không ngờ Vương Nguyên đột nhiên nhào lên người hắn, ngây thơ hôn chụt lên mặt hắn, bắt đầu cởϊ áσ.

Vương Tuấn Khải: "囧 ngươi tính làm cái gì?!!!"

"Giao phối a."

". . ." Ma giáo giáo chủ chết lặng.

Được rồi, không được thử thách trái tim mỏng manh của hắn kiểu này.


"Nguyên Nguyên,. ."

Chụt.

". . .Ngươi, trước đừng manh động, ngươi vẫn chưa nói cho ta biết ngươi có đồng ý hay không. . ."

"Phụ thân dạy, lời nói gió bay, ai mà chẳng nói được, phải hành động để chứng minh lòng thành."

Ma giáo giáo chủ câm nín. Phụ thân của ngươi dạy rất đúng, nhưng mà áp dụng trong trường hợp này hình như. . .có hơi quá. . .

Hắn bất đắc dĩ kéo vạt áo y lại, nâng cằm y lên: "Ngươi thích ta?"

Y nghiêng đầu ngây ngốc: "Ngươi cũng thích ta?"

"Không được trả lời một câu hỏi bằng một câu hỏi."

"Ngô. . ." Y gật đầu, gáy bị đè xuống, môi mềm chạm vào nhau. Nụ hôn dài chấm dứt, y bắt đầu cởϊ áσ.

". . .Ngươi lại làm gì đấy!!!!!"

"Giao phối a. Ta đã nói phải dùng hành động để chứng minh-. . ."

". . .Ta không ngại nói cho ngươi biết, ta biết thuật đọc tâm, có thể dò ra một người nói thật hay nói láo. Vì thế, ta biết ngươi là thật lòng với ta."


"Thật vậy chăng?"

"Ân, không tin?"

"Tin!!!"

Ma giáo giáo chủ thở phào, không biết nên khóc hay nên cười.

. . .

Vương Tuấn Khải chém rớt cánh tay của một bang chủ bạch đạo, vai áo lấm máu phi thân nhảy lên cao.

Hắn không ngờ vừa đến Giang Nam, một toán người võ lâm bao vây hắn, cướp Vương Nguyên từ trong tay hắn, hắn nghĩ, có lẽ trong ma giáo có nội gián, đã thông báo cho bọn nhân sĩ giang hồ lập bẫy đợi hắn chui vào.

"Tiểu Khải!!!" Vương Nguyên hoảng sợ kêu lên, Vương Tuấn Khải quay đầu nhìn y, có kẻ thừa lúc này tấn công khiến vết thương trên vai hắn nặng hơn.

Vương Tuấn Khải cắn răng vận nội công điều tức, khí huyết chẳng những không lưu thông mà đầu óc lại bắt đầu choáng váng. Hắn biết, trong không khí có mê dược. Lúc hắn ngã xuống, Vương Nguyên tròn mắt giãy giụa muốn chạy qua nâng hắn lên, bị người ta trói lại. . .
Đầu vựng đau nhức, suy nghĩ nhão thành tương hồ, phải mất một lúc lâu Vương Tuấn Khải mới miễn cưỡng ngồi dậy, chậm rãi khôi phục nội lực. Bên ngoài đã tối, nhà giam dành cho ma giáo tà đạo như hắn rất dơ bẩn, mùi ẩm mốc xen lẫn hôi thối ở khắp nơi, có điều dường như không được tu sửa nhiều năm, Vương Tuấn Khải vừa đập phá vài cái liền thoát được.

Đám người cứ liên tục gào rít mình là chính phái a chính phái này chắc đã nghèo rớt mồng tơi rồi.

Tiêu Dao Môn một mảnh náo nhiệt, người người tổ chức lễ tiệc, đâu đâu cũng là môn hạ danh môn chính phái, nói mấy câu chúc mừng khách sáo gì đó. Hắn tinh ý phát hiện ra, kẻ nào cũng có ám chỉ tới dược nhân vừa mang tới Tiêu Dao Môn, vẻ mặt tò mò xen lẫn thích thú khiến hắn sa sầm mặt mày.

Dám mơ ước người của hắn! Muốn tìm chết!
Vương Nguyên bị nhốt trong một căn phòng kín nằm phía sau hậu viện Tiêu Dao Môn, cuộn tròn một cục đáng thương hề hề nhìn tỷ tỷ xinh đẹp đứng trước mặt mình.

"Ngoan, không đau, tỷ tỷ chỉ lấy một chút máu của ngươi thôi, đừng sợ."

"Ta không muốn!! Tiểu Khải!!! Ta không muốn. . . . .!!!"

Hai tên sai dịch tiến tới đè chặt tay chân y xuống, sau đó tỷ tỷ xinh đẹp nhảy tới cắt lên bàn tay y, một lượng máu lớn màu tím đỏ ào ào chảy ra bát, sắc mặt Vương Nguyên tái nhợt, mất máu quá đột ngột khiến đầu óc y càng lúc càng mơ hồ, không còn sức vùng vẫy.

Khi tỷ tỷ kia hưng phấn cầm bát máu lên, cửa thình lình bị đá văng, một bóng đen vụt phát đánh bay hai tên sai dịch, đá rớt bát máu, bóp chặt cổ tỷ tỷ xinh đẹp, một phát siết chết.

Vương Tuấn Khải cả người đầy máu tươi lạnh lùng vứt thi thể trong tay đi, một đường đến đây hắn gặp người gϊếŧ người, nha hoàn sai nô, chủ nhân tôi tớ, bất kể là nam nữ già trẻ hắn cũng đều không tha. Ai bảo hắn là ma giáo giáo chủ, chọc tới vảy ngược của hắn, đừng hòng sống sót.
Tiêu Dao Môn không ngờ kẻ trúng mê dược bị giam trong nhà lao nhanh như vậy có thể chạy thoát, đồ sát sinh linh nhiều vô số, phẫn nộ kéo đám người sắp đi dự tiệc bao vây khu hậu viện. Chẳng mấy chốc đèn đuốc sáng rực, Vương Tuấn Khải ôm Vương Nguyên vào lồng ngực, bị danh môn chính phái lấy đông địch yếu. Hắn cố gắng chống đỡ, thế đánh như chẻ tre, nhưng lớp trước ngã xuống lớp sau lại tiến công khiến hắn không phản ứng kịp, mấy lần sơ sẩy, may mắn là thoát chết trong đường tơ kẽ tóc.

"Thiết Nha Hổ, nếu ngươi chịu buông dược nhân trên tay xuống, bọn ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống!!"

"Phi!! Ngươi nói mà không biết ngượng miệng sao! Cái gì gọi là tha cho ta một mạng? Ngươi gϊếŧ được ta à?"

"Thiết Nha Hổ. . .!!"

"Lão tứ, đừng đôi co với hạng ma giáo vô nhân tính như hắn! Gϊếŧ hắn!!"
"Lại mạnh miệng! Mắng ta vô nhân tính, các ngươi bắt người rút máu thì có nhân tính lắm sao!?!"

"Ngươi.. .!!!"

Vương Tuấn Khải vừa né đòn vừa bảo vệ Vương Nguyên, y lo sợ nắm chặt góc áo hắn, bất an nhìn về phía chân trời.

Cuộc chiến đang hồi ác liệt, bỗng nhiên từ xa vang tới tiếng gầm cực lớn, mọi người vội vàng che tai, nhìn ra phía cửa đã thấy một con sói to bằng hai người trưởng thành hung mãnh xuất hiện. Nó nhe hàm răng sắc bén uy phong đe dọa, tám phần mười người đều run lẩy bẩy lùi ra sau.

Hai bóng người một đen một đỏ thình lình hiện ra trong màn sương u ám.

"Cha! Phụ thân!!"

"Thánh Thủ Thần Y!" Một người lớn tiếng hô, toàn thể quần chúng kinh ngạc ngẩng đầu.

Người áo đỏ nhíu mày, đôi mắt phượng âm trầm quét dọc một lượt đám người gan to bằng trời, người áo đen bên cạnh thong thả đến gần Vương Tuấn Khải, đưa tay đón lấy Vương Nguyên đang mừng rỡ.
Sau đó, vung tay đập Vương Tuấn Khải ngất xỉu.

"Về chuyện ma giáo giáo chủ, bọn ta sẽ xử lí." Người áo đen bế Vương Nguyên lên, một tay xách Vương Tuấn Khải như xách gà con, lãnh đạm nói: "Còn việc nhi tử của ta bị bắt cóc. . ."

"Tu La đại nhân, tôi sẽ điều tra rõ ràng."

Người áo đen nhìn môn chủ Tiêu Dao Môn ôm quyền nói với mình, mày kiếm bất động, nhưng trong mắt lạnh như băng: "Vậy làm phiền môn chủ."

Nói xong mang người đi, con sói đạp đạp nền đất, ngáp dài khinh bỉ, các ngươi cứ đợi ngày làm ma chay đi là vừa.

Lúc Vương Tuấn Khải tỉnh dậy lần thứ hai, trời đã sáng rõ, trên giường nắng tràn vào ấm áp vô cùng, mấy vết thương trên người cũng đã được chữa trị.

"Nguyên Nguyên?"

Chụt.

Vương Nguyên hôn hôn hắn, lại lo lắng nhìn hắn, nhảy lên giường ôm hắn, rầu rĩ nói: "Nguyên Nguyên không tốt, cãi lời cha ra ngoài chơi, hại Tiểu Khải bị bắt, bị đánh, còn bị thương. . ."
Vương Tuấn Khải vuốt đầu y, buồn cười nói: "Nếu ngươi không ra ngoài thì làm sao gặp được ta chứ? Phải rồi, sao ta lại ở đây?"

"Lúc bị giam trong cái nhà bự đó, ta đã cho kim sí trùng liên lạc với phụ thân, may mà bọn họ đến kịp. . ." Y vừa nói vừa cọ cọ: "Ta đã nói cha cho ngươi ở lại đây rồi."

Từ khi biết người áo đỏ đêm qua là Thánh Thủ Thần Y đỉnh đỉnh đại danh, Vương Tuấn Khải vừa mừng vừa sợ. Mừng là Vương Nguyên được cứu rồi, còn sợ, hắn sợ bị thần y cách ly hắn với Vương Nguyên. Ai cũng biết vị thần y này tính tình kỳ quặc, không có việc gì sẽ không tùy tiện thuận theo người khác.

Mà nhìn dưới góc độ nào thì Vương Nguyên cũng là con trai bảo bối của ông ta.

"Thế nào mà cha ngươi cho ta ở lại đây?"

Vương Nguyên ngây thơ nghiêng đầu, gật gật: "Ta nói trong bụng ta có cục cưng của ngươi."
". . ."

Dọa chết bảo bảo rồi!

Khóe môi ma giáo giáo chủ giật giật, hít sâu: "Ông ấy phản ứng thế nào?"

"Còn thế nào nữa, đương nhiên là lật bàn chửi mắng, đòi gϊếŧ đòi chém, khóc nháo thắt cổ gì đó, sau đó bị phụ thân tha về giường, sáng hôm nay đã cho người liên lạc với tổng đàn ma giáo đòi sính lễ."

Tiến triển cũng thật nhanh. . .Đây chính là đốt cháy tình tiết trong truyền thuyết phải không. . .

"Nhưng. . .nhưng làm sao mà có cục cưng được. . .?" Vương giáo chủ vẫn còn lấn cấn vấn đề này nha.

"Vậy ta giải thích thế nào? Ta chính là con ruột của cha và phụ thân a!" Vương Nguyên khẳng định chắc nịch, xong đột nhiên mếu máo: "Nói như vậy. . .nếu không có cục cưng thì ngươi không lấy ta sao. . .Oa. . ."

Vương Tuấn Khải bất đắc dĩ xoa xoa mặt y, hôn hôn lên má: "Không phải như thế, ta chỉ sợ cha và phụ thân ngươi không đồng ý, ta chỉ là một tên ma giáo, mà người là nhi tử của thần y. . ."
"Ta theo ngươi làm ma giáo là được!!"

". . .Cũng không cần lắm. . ."

"Oa. . ."

". . ." Nhóc con này sao giống như cái bánh bao ngập nước vậy chứ! Hắn vươn tay ôm y, vừa dỗ vừa thở dài. Ân, quãng đường về sau nhất định sẽ gian nan lắm đây, có điều, hắn thích!

Mãi đến khi hoài thai Tiểu Khải Viên, Vương Tuấn Khải mới biết hóa ra cha của Vương Nguyên thuộc tộc người bí ẩn đã tuyệt chủng từ lâu. Bởi vì thiếu khuyết tộc nhân nên nam tử của tộc người đã dùng một loại dược cũng có khả năng sinh cục cưng, lâu dần hình thành đặc trưng huyết thống. Lúc này hắn đang đánh tên môn chủ Tiêu Dao Môn, mừng đến nỗi kích động chém rớt một cánh tay của đối phương, bất chấp ma giáo đang giao chiến cùng võ lâm chính phái, một phát phi thân bay vèo đi mất, để lại giáo chúng ma giáo ngơ ngác nhìn nhau, chết lặng vài giây, sau đó kịch liệt vỗ tay.
Giáo chủ và giáo chủ phu nhân đúng là ân ái!

Trời sinh một cặp!

Phải vỗ tay HIGH phát!

. . .

. .

.

Vương Tuấn Khải trở mình, mở mắt nhìn trần nhà quen thuộc, thất thần đôi chút.

"Ngươi sao vậy?" Vương Nguyên bị hắn làm tỉnh, nghiêng đầu hỏi: "Gặp ác mộng?"

"Không phải." Hắn bóp trán, xoay người ôm y: "Anh mơ thấy chính mình là ma giáo giáo chủ, còn em là tiểu dược nhân vạn người mơ ước, anh phải đánh lui hết lũ xấu xa, giữ em vào lòng."

". . .Ngươi nghĩ nhiều rồi." Vương Nguyên nhàn nhạt đáp, lăn ra muốn ngủ, không ngờ bị Vương Tuấn Khải ôm chặt quá.

"Anh còn mơ thấy, em sinh con cho anh."

". . ."

"Vương Nguyên? A, yên tâm, anh không thích con nít." Nó sẽ chiếm thời gian của hai người ghê lắm: "Em sao vậy?"

"Tay ngươi sờ đi đâu thế hả!!!!" Người nào đó thở phì phì tức giận, con cái gì ở đây? Còn nữa, con cái thì liên quan quái gì đến. . . Không được đặt ở chỗ đó. . .Ưʍ. . ."
TOÀN VĂN HOÀN

Bình Luận (0)
Comment