Nhân Ngư [Khải Nguyên]

Chương 8

"Mười năm trước, trên con đường đi Cách Nhĩ Mộc, tàu hỏa số 13 đi qua Thanh Hải, sau đó gặp sự cố ngay tại khúc ngoặt, đường ray lật sang một bên, toàn bộ hành khách chết hết."

Giường đối diện là một cặp vợ chồng trẻ đi nghỉ tuần trăng mật, chàng trai cảm thấy không khí quá nhạt nhẽo nên bắt đầu pha trò rùng rợn khiến cô gái nép vào anh ta. Mấy người xung quanh chơi mạt chược phát chán, cũng tò mò chạy đến góp vui. Chàng trai than lạnh một tiếng, kéo áo bông ra quấn chặt người mình, lại bật đèn pin thật sáng, lúc này mới thần thần bí bí pha trò.

Vương Nguyên nằm cuộn người trên giường tầng, bên cạnh là Đô Đô phe phẩy lông đuôi.

"Cứ tưởng đó là sự cố xảy ra do đường ray có vấn đề, về sau có người điều tra mới biết, hóa ra hai mươi năm trước tai nạn này đã xảy ra một lần, cũng trên con tàu đó!" Chàng trai bí hiểm trầm giọng: "Nghe nói ở khúc ngoặt đó bây giờ, dù không có tàu hỏa đi ngang qua nhưng đêm đêm vẫn nghe tiếng còi hú inh ỏi, tiếng bánh răng ma sát với đường ray, sau đó có người hiếu kỳ chạy ra xem thì không thấy gì cả."


"Có phải là hồn ma của những người chết không yên ổn không?"

"Tám phần mười là oán khí dày đặc quá rồi."

"Ai da thật đáng sợ, cũng may là chúng ta đi trên tàu số 14." Cô gái nhỏ giọng nói, đột nhiên phát hiện có gì không đúng: "Nhưng chúng ta ngồi toa số 13. . ."

"Ha ha, chỉ là trùng hợp thôi mà!"

Bọn họ nói chuyện phiếm giọng không nhỏ, toàn bộ đều lọt vào tai Vương Tuấn Khải. Hắn liếc nhìn Vương Nguyên trên giường, mày nhíu càng chặt, trong lòng ẩn ẩn bất an. Từ lúc lên tàu bây giờ, tổng cộng hắn đã thấy qua ba người không có bóng, một là người phụ nữ bán thức ăn, hai là nhân viên kiểm tra vé nằm, người còn lại, chính là một ông lão ngồi trong góc hút thuốc.

Ông ta nhắm tịt hai mắt, đầu tóc xơ xác, trên đầu đội một cái mũ len cũ thời Liên Xô, áo khoác nhăn nhúm dính đầy vết bẩn. Ông ta nhỏ đến mức có thể chui vừa một cái vali hành lí, nếu không phải có mùi thuốc lá nhắc nhở, Vương Tuấn Khải cũng sẽ không để ý đến ông ta.


"Không có việc gì xảy ra chứ? Chuyện bọn họ nói là thật sao?"

Vương Nguyên "ừm" một tiếng, trở mình nhìn hắn: "Ngươi sợ?"

"Là người bình thường sẽ sợ." Niềm tin vào khoa học của Vương Tuấn Khải sớm đã bị người cá này đập bay. Hắn cứ luôn liếc nhìn xung quanh, chú ý dị trạng phát sinh.

"Nhưng ngươi là thủy linh căn nha." Vương Nguyên hảo tâm nhắc nhở, chọt chọt bụng hắn: "Mở linh nhãn xem."

Hắn gật đầu, một mạt sáng xanh lam vô thanh vô tức xuất hiện ở đáy mắt, mạt sáng lam này giống như rada dò tứ phía, bên trên nổi lên vô số kí tự cùng đốm đỏ, thỉnh thoảng lác đác vài đốm xanh. Đốm xanh kia ban đầu còn ít, về sau mỗi lúc một nhiều, cơ hồ là chật kín xe.

Hẳn. . .sẽ không phải là quỷ đi?

"Xem chừng đã kéo lên đây hết rồi." Vương Nguyên trầm tư: "Đúng là không yên ổn mà."


Vương Tuấn Khải kéo kín áo khoác lại, nhíu mày: "Bọn họ muốn làm gì?"

"Người chết ở đây sẽ mang theo oán niệm, không ngừng vùng vẫy muốn thoát khỏi tàu hỏa này, bọn họ sẽ tái diễn cảnh chết của mình, kéo theo thật nhiều người, nôm na gọi là thế mạng, thực chất chính là muốn rủ thêm cho đông vui mà thôi. So với ma quỷ có hình dáng nhất định, bọn họ chỉ là ý thức, rất khó khống chế."

"Chúng ta vì sao lại đụng phải họ?"

"Không chỉ có mình chúng ta đâu." Vương Nguyên buồn chán lẩm bẩm, lại xoay mình nằm ngủ.

"Cậu. . . không lạnh sao?"

Lỗ tai Vương Nguyên giật giật.

Vương Tuấn Khải mím môi, lôi áo lông ấm áp đã chuẩn bị từ trước trong hành lí ra, đắp lên người Vương Nguyên. Y ngẩn người, trong chớp mắt dường như đã thấy hình ảnh của rất nhiều năm về trước tái diễn lại.
[Ngươi không lạnh sao? Nhân ngư cũng là người mà.]

[. . .]

Khi ấy hắn mỉm cười, ánh dương chói lọi, tiêu sái vô cùng.

Vương Nguyên không chớp mắt nhìn Vương Tuấn Khải. Hắn ban đầu là ngây ra, sau đó quay đi, trong lòng gào thét. Kế hoạch bước đầu tiên, thành công!!!

"Ngươi. . .có nhớ ra việc gì chưa?"

"Hả?"

". . .Không có gì."

Không hiểu sao, Vương Tuấn Khải cảm thấy Vương Nguyên hình như rất mất mác. Hắn biết chuyện này hắn có điều tra cũng chẳng đâu vào đâu, bèn dứt khoát ngậm miệng, tính toán làm sao đối phó với đám "người không phải người, quỷ không phải quỷ" trên xe này.

Đoàn xe bình bịch chạy suốt đêm, ngọn đèn cam mờ yếu đi rất nhiều, tựa như ánh nến giữa gió bấc, bất kỳ lúc nào cũng có thể tắt ngúm. Vương Tuấn Khải mở to mắt nhìn trần xe, một chút buồn ngủ cũng không có. Thủy khí lưu động trong cơ thể giúp hắn tỉnh táo rất nhiều, Vương Nguyên nói đây cũng là một phương pháp bảo trì sinh lực của người tu đạo, giống như nội công gì đó trong phim kiếm hiệp vậy, sớm đã thất truyền rồi. Hắn dỏng tai nghe ngóng, cả người căng ra lên dây cót đề phòng có thứ thình lình tập kích bọn họ.
Đô Đô vẫn im lìm nằm ở mép giường, đôi mắt híp lại, thổ linh khí vờn vợn quanh người nó ngày càng nhiều.

Tiếng khói xình xịch xả ra không khí, ồn ào như vậy nhưng mọi người đều ngủ say như chết. Lúc này ông lão nhỏ bé kia đột ngột đứng dậy, khập khiễng đi đến góc toa – nơi vẫn đặt bồn nước dự trữ. Kim đồng hồ gõ đúng mười một giờ, người phụ nữ bán đồ ăn kia bỗng dưng đẩy cửa bước vào. Động tác bà ta cứng ngắc, tròng mắt mở to không có con ngươi, miệng há rộng, mỗi lần đóng mở phát ra âm thanh cành cạch cứng rắn.

"Mua. . .cơm. . .đi. . ."

Vương Tuấn Khải mặc dù đã chuẩn bị tâm lý vẫn bị dọa sợ chết khiếp, "cơm" trên xe của bà ta đều là bùn nhão hư thối, bên trong có vài xác động vật mục ruỗng không biết đã chết từ khi nào. Vậy mà ban nãy hắn còn thấy cô gái giường đối diện mua cơm cơ, không biết bây giờ trong dạ dày cô ta chứa cái gì nữa.
Quả nhiên, cô gái đang nằm ngủ bỗng dưng ôm bụng than đau, chồng cô ta luống cuống ngồi dậy, đứng lên muốn tìm thuốc. Đột nhiên anh ta hét lên, chỉ vào bụng cô gái, biểu tình kinh hãi lùi ra xa:

"Quái, quái vật!!!"

Từ trong bụng cô gái nhô ra một bàn tay đen sì, xé rách da thịt chui ra ngoài, hình hài rõ ràng là một đứa trẻ sơ sinh chưa đầy ba tháng tuổi, chưa tượng hình hết, đầu to mình nhỏ, lông mao dữ tợn, cái đuôi dài cuộn tròn như thằn lằn, không ngừng phá bụng chui ra. Cô gái nấc lên vài tiếng, miệng đầy máu, thân hình co quắp theo từng động tác của quái thai mà lay động kịch liệt.

Mấy người xung quanh bị màn tàn bạo quỷ dị này đánh thức, đều tự giác tránh xa, lui vào nhau run lập cập.

"Cái gì vậy. . ." Một người trong đó nói, vớ lấy một cái bình chữa cháy: "Làm, làm sao bây giờ. . ."
"Oa. . ." Đứa bé trai năm tuổi quá sợ hãi, bật khóc lên, mẹ nó hốt hoảng che miệng lại, không ngờ vừa chạm tới miệng nó liền la toáng lên. Răng đứa nhỏ không biết từ bao giờ đã mọc dài quá cằm, đâm ra ngoài, da nó nứt nẻ, dùng tốc độ kinh hoàng nhất lão hóa, biến thành bộ dáng một con quái vật già lọm khọm liên tục rống rít.

"Phá cửa chạy ra ngoài thôi!!!"

Nghe tiếng nhắc nhở, đám người vội vàng nhào tới phá khóa, một mùi thối xộc vào mũi, người đàn ông đầu tiên có tiền sử bệnh tim, té ngã xuống, ôm lấy ngực co giật điên cuồng. Có người đỡ ông ta dậy , liền thấy dưới đất nơi ông ta nằm toàn là sâu xanh rì, mập mạp nhung nhúc bò lổm ngộm trên sàn.

Sự việc diễn ra liên tiếp khiến hành khách toa số 14 mất hết tinh thần, chỉ còn biết phá khóa kêu cứu. Phía sau bọn họ, một quái thai, một lão già, một đàn sâu từ từ tiến dần tới, tình thế nguy kịch gấp gấp phát điên.
Vương Tuấn Khải trơ mắt ngốc lăng nhìn ba sinh mạng thoáng cái mất đi, trong nháy mắt tê rần cả người. Hắn vội vàng mở ra phòng tuyến thủy khí bao bọc toàn bộ cơ thể, ôm lấy Đô Đô, kéo Vương Nguyên cùng chạy trốn. Bất ngờ là, Vương Nguyên dường như đã đoán được chuyện này, chỉ chăm chăm nhìn không thốt lên nửa lời.

"Bọn họ, bọn họ,. . ."

"Con quái kia là đứa con bị phá thai của cô gái, bé trai nọ đã chết từ lâu, là nhờ vào dương thọ của ông nội nó sống lại, còn người đàn ông kia là một kẻ nuôi cổ trùng, chết vì cổ trùng hẳn là không có gì nuối tiếc." Vương Nguyên lạnh nhạt nói: "Còn cửa cuối cùng."

"Cửa. . .cuối cùng?"

"Toa tàu này đã bị nguyền rủa, có người lập quỷ chú trận chờ nhân loại lọt vào, chỉ cần thông qua cửa cuối cùng này. . ."

"Mọi người sẽ được cứu sao?"
Vương Nguyên liếc nhìn hắn, đồng tử lục sắc trong đêm toát ra vẻ yêu dị, y nhếch miệng ảm đạm cười: "Không, đường ray sẽ lật, tất cả sẽ chết."

Sinh – lão – bệnh – tử. Vòng tuần hoàn tự nhiên gắn kết cùng lục đạo luân hồi. Đứa bé chui ra từ bụng cô gái chính là "Sinh", bé trai già đi trong chốc lát là "Lão", người đàn ông lên cơn suy tim mà chết là "Bệnh", còn cửa cuối cùng.

"Chúng ta phải làm gì bây giờ?"

"Chờ."

Vừa dứt lời, người phụ nữ đưa cơm phát ra một tiếng thét chói tai, mấy người xung quanh bị chấn động đau đớn té xuống, bưng hai lỗ tai chảy máu than khóc. Toa tàu thình lình rung động dữ dội, tiếng ken két vang lên trong không gian hỗn độn nghe cực kỳ đáng sợ. Vương Tuấn Khải mặc dù không phải người theo chủ nghĩa anh hùng, nhưng hắn nhìn thấy đồng loại của mình thống khổ kêu gào, tâm khẽ run lên.
"Đừng tùy tiện nhúng tay vào cuộc chơi." Vương Nguyên lạnh lùng bắt lấy cổ tay hắn: "Nó bây giờ còn không chú ý đến ngươi, thành thật làm một kẻ đứng nhìn đi."

""Nó". . .là ai?"

Vương Nguyên không đáp lại hắn, liếc nhìn lão già đang rúc người trong góc tường, nhếch miệng âm u nói: "Tổng cộng trải qua hai mươi năm, ngươi đã gϊếŧ chết hơn bảy ngàn người, đừng nói là ta không báo trước, quỷ vô thường đang lùng sục truy nã ngươi."

"Hắc hắc, đại nhân, dù ta không biết ngài là ai, nhưng đã ở trên tàu này thì đều chịu khống chế của ta." Lão già không hé miệng, âm thanh phát ra từ cổ họng the thé. Vương Nguyên nhướng mày "a" một tiếng, cười lạnh: "Xem ra ngươi muốn đầu thai đến điên rồi."

"Đại nhân, có lẽ ngài không biết, vùng này hắc khí bao phủ, quỷ vô thường căn bản không thể tìm được ta, ngược lại là ngài, không hồn thiếu ba phách, làm sao chống đỡ được trận này?"
Không hồn thiếu ba phách? Vương Tuấn Khải chấn động quay sang nhìn Vương Nguyên, lão già kia nói vậy là sao?

Nhưng hắn còn chưa kịp chờ y giải thích thắc mắc cho mình, phía cửa toa xe đột ngột bật ra, một pháp sư toàn thân lập lòe ánh sáng vàng nhạt hùng hồn nhảy tới, giơ cây đũa phép chĩa thẳng vào mặt Vương Nguyên, ngửa đầu thét dài:

"Yêu tinh__________!!!!"

�����������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������
Bình Luận (0)
Comment