Nhân Nhi Tiểu Vương Phi!

Chương 15

"Đây là loại đàn gì?"Gia Khánh nhìn chằm chằm cây đàn trên bàn hỏi.

"Ghita! À, là loại đàn ta tự tạo ra!"Băng Nguyệt lười giải thích.

"Rượu đâu?"Gia Khánh hỏi.

Băng Nguyệt đặt 2 ly lên bàn, cầm chai rượu khui nắp ra rót cào ly ngồi xuống cầm 1 ly rượu hướng Gia Khánh nói"Thử loại rượu này đi!"

"Đây là rượu sao?"Gia Khánh cầm ly rượu lên mũi ngửi ngửi.

"Rượu trái cây vị nho. Rất ngon, thử đi!"Băng Nguyệt tay nhỏ cầm ly rượu hướng miệng ly về phía Gia Khánh.

Gia Khánh như vẫn chưa hiểu ý tứ của Băng Nguyệt nên vẫn ngồi thẩn người nhìn ly rượu trên tay Băng Nguyệt không di chuyển.

"Uống rượu!"Thật hết cách, người cổ đại đúng là ngốc hết thuốc chữa mà. Băng Nguyệt chậm rãi đưa ly rượu lên đôi môi nhỏ hồng hào nhấp 1 ngụm.

"Không tệ!"Gia Khánh 1 hơi uống hết ly rượu xong rồi bình phẩm.

"Ma rượu! Anh có biết cái gì gọi là thưởng thức không hả? Rượu người ta khó khăn lắm mới làm được mà anh lại 1 ngụm uống hết mà còn không chịu khen một câu. Không tệ là sao hả?"Băng Nguyệt không vui nói.

"Thưởng thức rượu? Ta là mượn rượu giải sầu!"Gia Khánh rót rượu ra ly tiếp tục uống.

"Mượn rượu giải sầu! Được, vậy anh uống tiếp đi!"Băng Nguyệt cũng bắt đầu uống rượu.

Công Tôn Gia Khánh và Thượng Quan Băng Nguyệt cả 2 cùng nhau uống rượu, Băng Nguyệt đem ra vài chai rượu đều là rượu vang hương nho. Bây giờ họ đã bắt đầu uống đến chau thứ 6.

"Gia Khánh đại thúc thúc! Ta nói cho anh biết...hất...anh muốn uống rượu giải sầu ta liền uống cùng anh!"Băng Nguyệt say bí tỉ đứng dậy đi qua đi lại nhưng bộ dáng đứng không vững lắc lư qua lắc lư lại, cứ như có thể ngã bấy cứ lúc nào.

"..."Gia Khánh không nói gì tiếp tục uống rượu. Tủ luợng của Băng Nguyệt rất tốt nhưng tủ lượng của hắn còn tốt hơn, tuy bây giờ hắn cũng say nhưng vẫn còn đủ tỉnh táo. Hắn khó chịu, nha đầu này lại gọi hắn là đại thúc, không những vậy bây giờ còn tăng thêm một từ thúc nữa.

"Êhhh...sao không nói chuyện? Anh đừng xem thường ta nha, ta cũng buồn cũng muốn uống rượu giải sầu!"Băng Nguyệt đứng nghiêm nghị trước mặt Gia Khánh.

"Tiểu nha đầu bé xíu có chuyện gì buồn mà uống rượu giải sầu chứ? Ta bảo cô làm bạn rượu với ta mà giờ đã say thành thế này rồi."Gia Khánh nhìn tiểu nhân nhi đứng không vững trước mặt nói.

"Ta không say! Ta bây giờ rất buồn. Ta rất muốn về nhà, ta rất nhớ nhà, nhớ người nhà của ta, nhớ cha mẹ của ta. Rất nhớ...rất nhớ..."Đôi mắt to tròn của Băng Nguyệt chợt thoáng lên nỗi u buồn.

"Đây là Tướng Quân Phủ, là nhà của cô đó!"Gia Khánh lắc lắc đầu nói. Tiểu nhân nhi này, nàng thật sự đã say nên hồ đồ rồi.

"Đây không phải nhà ta!"Băng Nguyệt nói xong 1 câu liền ngã nhào về phía Gia Khánh bất tỉnh.

"Không phải nhà?"Gia Khánh kịp đỡ Băng Nguyệt để nàng nằm trên đùi hắn tiếp tục uống ly rượu trên tay.

"Tiể nha đầu!"Thấy Băng Nguyệt không động đậy nhìn xuống 1 cái liền nhìn thấy tiểu nhân nhi say rượu ngủ say liền bế nàng đứng dậy bước vào phòng.

Gia Khánh bế Băng Nguyệt vào phòng ngủ nhẹ nhàng đặt nàng lên giường lại nhẹ nhàng lấy chăn đắp lên người nàng. Hắn ngắm nhìn Băng Nguyệt một hồi lâu sau đó cúi người đặt đôi môi hắn lên đôi môi hồng hào nhỏ nhắn của nàng khoảng một lúc lâu rồi ngẩng mặt lên khóe môi cong lên một độ cong"Tiểu nha đầu! Từ bây giờ nàng đã là người của bổn vương, nàng trốn không thoát đâu!"Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ say như con mèo nhỏ của Băng Nguyệt liền nở lên một nụ cười sau đó bước ra khỏi phòng đóng chặt cửa, phi thân rời đi.
Bình Luận (0)
Comment