Nhan Sắc Phượng Hoàng

Chương 12

Thượng Quan Lưu Ý đứng bên bờ hồ, đồng tử màu hổ phách ánh lên tia sáng lung linh huyễn mỹ, trong khoảnh khắc đã bị hồ nước dưới trăng hấp dẫn.

Mặt hồ gợn sóng lấp lánh, trên bờ hoa cỏ lau chập chờn uốn lượn trong gió, sắc trắng như trải dài đến tận chân trời. Gió đêm phơ phất, những cánh hoa trắng muốt bay tản khắp trời, dưới ánh trăng đẹp như ảo mộng.

Đâu đâu cũng thấy cát vàng cuồn cuộn, nay chứng kiến một trời ngân quang phiêu dật, y nhất thời có cảm giác như mình đang lạc vào cõi mơ.

Thượng Quan Lưu Ý chớp chớp mi, sững sờ nhìn ngắm khung cảnh trước mặt.

Long Kỳ Thiên khẽ nheo mắt nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Lưu Ý, toàn bộ cảm xúc biến hóa trên gương mặt y, mừng rỡ, vui sướng hay kinh ngạc hắn đều không bỏ qua, trong lòng bỗng sinh ra một loại cảm giác khác thường, phảng phất như muốn đem người trước mặt chiếm làm của riêng, hung hăng khi dễ một phen.

Long Kỳ Thiên âm thầm hít một hơi khí lạnh, một tay che ngực, thình thịch... tiếng tim đập mãnh liệt tựa hồ minh bạch những gì hắn đang suy nghĩ, trong mắt hiện lên một tia quyết tâm. Phải, hắn vốn là sơn tặc, thứ gì hắn muốn nhất định phải đoạt cho bằng được!

Đôi mắt của Long Kỳ Thiên chợt lóe lên một tia tà mị rồi lại bị nhấn chìm bởi dục vọng khát khao mãnh liệt.

Lúc này, ánh mắt lạnh lẽo như băng của Thượng Quan Lưu Ý đột nhiên quét tới, nhiệt độ trong không khí nhất thời hạ thấp, hàn khí ngưng tụ khắp xung quanh.

Thịch_Trái tim của Long Kỳ Thiên nảy mạnh một cái, lồng ngực có chút phát đau, hắn nín thở, đôi mắt không chớp nhìn người trước mặt, tâm tư đã bị nhìn thấu rồi sao?

Long Kỳ Thiên cảm giác cổ họng khô khốc nhưng lại không dám nuốt nước bọt.

Thượng Quan Lưu Ý nhãn thần băng lãnh, khóe miệng cong lên thành nụ cười lạnh lẽo, đôi môi đỏ mọng lên tiếng. "Mau tránh đi cho ta!"

Long Kỳ Thiên thở dài một hơi, lúc này mới phát hiện cổ họng khi nuốt nước bọt có chút đau đớn, trên lưng cũng ướt đẫm mồ hôi.

Long Kỳ Thiên âm thầm lau mồ hôi, trong lòng tự nhủ: Đúng là có tật giật mình.

"Tại sao?" Long Kỳ Thiên mỉm cười, đầu lông mày cong cong mang theo dáng vẻ tinh nghịch, kỳ thực lại có chút lưu manh.

Rắc_Hơi nước quanh người Thượng Quan Lưu Ý ngưng kết lại thành một màn băng mỏng, dưới ánh trăng mơ hồ tản ra những luồng sáng yếu ớt. Đôi mắt màu hổ phách hiện lên một tia băng lãnh, biểu tình cao ngạo. "Muốn động thủ?"

Long Kỳ Thiên xua tay. "Không đánh với ngươi."

Hắn cũng không muốn bị đông thành đá.

"Sợ sao?" Thượng Quan Lưu Ý khóe miệng cong cong, xoay người một vòng đến gần Long Kỳ Thiên, bạch y uốn lượn theo từng động tác cử động, hoa văn lá trúc ẩn hiện trên vạt áo nhìn vô cùng thanh lệ.

Long Kỳ Thiên nhíu mi, mỉm cười xấu xa nói. "Chỉ là không muốn đánh." Cái gì cũng phải thuận theo ý ngươi sao?

Thượng Quan Lưu Ý có chút bất mãn, bĩu môi. "Ngươi là đồ nhát gan."

"Khung cảnh dưới trăng nên thơ như thế này tại sao phải đánh nhau? Quả thật sát phong cảnh." Long Kỳ Thiên cười nói, tư thái tuấn lãng vô cùng. Hắn vừa có nét mạnh mẽ của nam nhân đại mạc lại vừa có khí chất thư sinh nho nhã của tài tử Giang Nam, cộng thêm một chút dáng vẻ cuồng ngạo, thân hình cao to cường tráng, cực kỳ có khí chất của một đại hiệp.

"Hừ, chẳng qua chỉ là một tên thổ phỉ." Thượng Quan Lưu Ý hừ lạnh một tiếng, trong lòng tự nhủ, cái gì anh hùng khí khái, oai phong lẫm liệt, toàn là một lũ đầu trộm đuôi cướp.

Long Kỳ Thiên cũng không so đo, hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, có vẻ rất tự hào vì bản thân là thổ phỉ. Hắn bước đến ngồi xổm bên bờ hồ, đưa tay vẩy vẩy nước, ban đêm nước có phần lạnh lẽo.

"A~ lạnh quá." Long Kỳ Thiên kêu lên một tiếng. Bóng lưng của hắn cũng mang lại cho người ta cảm giác uy phong lẫm lẫm, thỉnh thoảng như để lộ ra tính cách thật sự, khí phách hiên ngang, lạnh lẽo đến thấu xương. Thần long cao quý há có thể ẩn mình ở chốn ao tù? Nhìn hắn có chút nào giống chưởng quầy của một tửu điếm nhỏ bé?

Thượng Quan Lưu Ý đứng yên lặng phía sau, ánh mắt chợt lóe lên một tia sát ý. Ý tiến đến vài bước, giơ chân đá vào mông của Long Kỳ Thiên.

"A!" Long Kỳ Thiên bất ngờ bị đá, hốt hoảng suýt nữa thì ngã vào nước, hắn định thần lại vỗ vỗ ngực nói. "Thật nguy hiểm!"

"Ngươi mau tránh chỗ khác!" Thượng Quan Lưu Ý ngang ngược nói. "Ta muốn tắm ở đây."

"A?" Long Kỳ Thiên vẻ mặt cười cười nhưng nụ cười kia có vài phần vô lại, hắn thích thú quan sát thái độ khó chịu của Thượng Quan Lưu Ý.

Long Kỳ Thiên cuối cùng cũng nhượng bộ, tránh sang một bên nhường lại "địa bàn" cho mỹ nhân. Nhưng mỹ nhân lại đột nhiên đạp hắn thêm một cái. Lần này Long Kỳ Thiên đã có sự đề phòng, không còn xém ngã vào nước như lúc nãy.

"Ngươi đi chỗ khác!" Thượng Quan Lưu Ý mím môi tỏ vẻ không vui.

Long Kỳ Thiên chớp mắt làm ra vẻ vô tội. "Ta cũng muốn tắm."

"Mau cút cho ta!" Thượng Quan Lưu Ý làm ngưng tụ một cỗ hàn lưu đánh tới.

Long Kỳ Thiên la lớn một tiếng, điểm mũi chân phi người tránh được, sau đó sờ sờ mũi, thầm nói. "Thật ngang ngược. Ngươi tắm chỗ của ngươi, ta tắm chỗ của ta, vậy cũng không được sao?"

Thượng Quan Lưu Ý không trả lời, năm ngón tay xinh đẹp khẽ cử động, cột nước trong nháy mắt liền dâng lên tạo thành một cái băng trùy sắc bén. Thượng Quan Lưu Ý tung một chưởng vào khối băng, từng mảnh băng sắc bén như dao phóng tới.

Long Kỳ Thiên một mặt làm ra vẻ kinh hoảng, một mặt nhanh nhẹn nghiêng mình tránh né, thân thủ vô cùng linh hoạt.

Thượng Quan Lưu Ý càng thêm tức giận, y bặm môi tung ra liên tiếp mấy chiêu, đều là những chiêu thức hiểm độc khó đối phó. Long Kỳ Thiên không động thủ nhưng khinh công của hắn quả thật vô cùng lợi hại, dễ dàng tránh được những thế tấn công của Thượng Quan Lưu Ý. Hắn còn cố tình bày ra vẻ mặt khiêu khích khiến Thượng Quan Lưu Ý tức tối dậm chân hét lên. "Không cho phép ngươi tránh!"

"Không tránh nhất định sẽ rất thê thảm." Long Kỳ Thiên vẻ mặt vô tội nói, tỏ ra mình rất yếu ớt, sắp chịu đựng không nổi.

Thời gian ước chừng nửa nén hương, Thượng Quan Lưu Ý thật sự rất giận, ra tay càng lúc càng ác độc. Y liên tục dùng băng làm vũ khí mà Long Kỳ Thiên lại không thể không tránh, bay tới bay lui một hồi thì bắt đầu hao tổn khí lực, thở hổn hển đứng dậy.

"Không đánh nữa!" Long Kỳ Thiên cầu xin tha thứ. "Đánh không lại ngươi được chưa?"

"Hừ, đồ thổ phỉ nhà ngươi!" Thượng Quan Lưu Ý ngẩng mặt, đôi mắt tràn đầy vẻ đắc ý.

Long Kỳ Thiên cảm thấy thích thú, dáng vẻ tự tin này của mỹ nhân thật sự nhìn rất đẹp.

Thượng Quan Lưu Ý ngừng tay, trong lòng biết rõ khinh công của tên tiểu tử họ Long không phải tầm thường, còn tiếp tục đánh e là phải đánh tới sáng.

"Tránh xa một chút, không cho phép nhìn trộm ta!" Thượng Quan Lưu ý nói xong bắt đầu xoay người cởi đai lưng.

Long Kỳ Thiên ngắm nhìn bóng lưng của y, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, nhưng vẫn cố tình trêu chọc. "Tại sao? Ngươi cũng không phải nữ nhân, còn sợ ta nhìn thấy... a..."

Long Kỳ Thiên hít một hơi khí lạnh, thật nguy hiểm! Tính tình thật xấu, chỉ cần hắn lơ là đề phòng thì có thể ăn băng trùy tử bất cứ lúc nào.

"Thiếu chút nữa bị ngươi đâm xuyên qua người rồi." Long Kỳ Thiên ai oán nói.

Thượng Quan Lưu Ý có hơi bất mãn, y lại đánh lén thất bại.

Tuy vẫn còn tức giận nhưng địch ý cũng đã phần nào giảm bớt. Y cởi ngoại bào, ngồi xổm xuống vươn tay khuấy động mặt hồ. Lúc nãy vốn định đi ngủ nên dây cột tóc cũng đã tháo bỏ, y vừa cúi đầu thì tóc đen đã buông rũ tán loạn xuống vai.

Dưới ánh trăng, bạch y dạ lên ngân sắc bàng bạc, ống tay áo xắn lên để lộ làn da trắng nõn mịn màng.

Long Kỳ Thiên phát hiện cánh tay của Lưu Ý thật sự rất nhỏ, vẻn vẹn có thể nắm vừa trong lòng bàn tay, hắn nhịn không được ngay cả hô hấp cũng phải thu liễm, sợ rằng thở mạnh một chút cũng sẽ làm tổn thương đến thân thể của người này.

Thượng Quan Lưu Ý để cho nước tùy tiện chảy dọc theo cánh tay, từng giọt men theo làn da trơn mịn, thủy sắc liễm diễm, dưới ánh trăng nhìn lấp lánh tựa ngọc châu.

Long Kỳ Thiên cảm giác hô hấp ngưng trọng, ánh mắt nóng bỏng không mảy may di chuyển vẫn dán chặt lên người Thượng Quan Lưu Ý, thậm chí để lộ ra vài phần gian xảo.

Lại nhìn thấy Thượng Quan Lưu Ý cởi giày, ngâm đôi chân trắng nõn vào trong nước, coi như không có ai mà đứng dậy bắt đầu tắm rửa. Đột nhiên y xoay người lại, ánh mắt lạnh lùng quét qua, giọng nói nhàn nhạt vang lên. "Ngươi nhìn đủ chưa?"

"Chưa." Lời vừa dứt đã bị hàn băng tấn công, Long Kỳ Thiên ngộ ra: Lời thật không thể tùy tiện nói, sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

"Không muốn bị đông chết ở nơi này thì mau quay mặt chỗ khác!" Thượng Quan Lưu Ý nói, băng điêu ngọc mài, dung mạo quả thật vô cùng xinh đẹp, nhan sắc vô song!

Long Kỳ Thiên lưu luyến di chuyển tầm mắt, ngồi xổm xuống bên cạnh, nhàm chán gẩy gẩy nước.

Thượng Quan Lưu Ý liền nhặt một cục đá ném xuống, bọt nước bắn lên tung tóe, ướt hết vạt áo của Long Kỳ Thiên.

Mỹ nhân lại nói. "Bơi đến bên kia mà tắm!"

"Ai, ta biết rồi." Long Kỳ Thiên ngoan ngoãn di chuyển xuống dưới hồ, lúc đi ngang qua chỗ của Thượng Quan Lưu Ý thì không nhịn được đem ánh mắt dán lên cổ, cánh tay cùng với mắt cá chân của y, trong lòng tấm tắc thưởng thức.

"Còn nhìn nữa ta móc mắt ngươi!" Thượng Quan Lưu Ý giơ nắm đấm uy hiếp.

Long Kỳ Thiên lẩm bẩm. "Keo kiệt, cũng đâu phải nữ nhân."

"Nói lại lần nữa xem!" Lưu Ý tức giận, y ghét nhất là bị so sánh với nữ nhân.

"Đại hiệp, anh hùng, tráng sĩ, tiểu nhân đã biết sai rồi." Long Kỳ Thiên ngoan ngoãn nhận lỗi, thái độ cực kỳ thành khẩn, nghiễm nhiên đem Lưu Ý biến thành một người có bộ dáng eo thô, tay chân cơ bắp, lồng ngực rắn rỏi... giống như Hoa Hòa Thượng.

Thượng Quan Lưu Ý khóe miệng co giật, khẽ rùng mình một cái, trong lòng tự nhủ, người họ Long tất cả đều đáng ghét, thật muốn đem ra giết hết.

Long Kỳ Thiên quay mặt che miệng cười thầm.

Bên này, Thượng Quan Lưu Ý hé mở cổ áo để lộ khuôn ngực trắng ngần, dùng khăn nhẹ nhàng tẩy rửa, hành động này đối với hắn quả là một sự chịu đựng đến cùng cực.

Long Kỳ Thiên hít sâu vài hơi, tự nhủ đừng xem nữa, coi chừng mất mạng nhưng một bên lại không cách nào áp chế, chỉ hận không thể khắc thành tranh vẽ trong đầu, từ từ thưởng thức.

A... tâm thật ngứa, Long Kỳ Thiên không biết thì ra hắn lại có thể rung động trước một người nam nhân. Bất quá dung mạo phải xinh đẹp như vị công tử này mới được.

Long Kỳ Thiên thầm nghĩ: nếu ăn đậu hũ của y thì có thể bị lột da hay không?

Hắn chợt run rẩy, đừng nói tới chuyện nhất định sẽ bị một gậy của phụ thân hắn, mỹ nhân tính tình lại hung dữ, phải làm sao mới được?

Long Kỳ Thiên đấm ngực dậm chân, cái này đúng là đạo tặc có tà tâm nhưng không có gan trong truyền thuyết, chắc cần phải mua mật gấu về tẩm bổ.

Đang lúc miên man suy nghĩ, sau lưng đột nhiên có một cỗ khí lạnh ập đến, hắn theo bản năng xoay người lại, bất ngờ bị đánh một chưởng, lục phủ ngũ tạng lập tức như bị đóng băng, một cỗ tử khí dâng lên. Hắn trừng to mắt không dám tin nhìn Thượng Quan Lưu Ý, mỹ nhân y phục xốc xếch nhưng ánh mắt lại dị thường thâm độc, sát khí tản ra bốn phía.

Bất thình lình hạ thủ, so với lúc ra chiêu đùa giỡn ban nãy hoàn toàn khác nhau.

Chính là làm cho hắn phân tâm, đợi đến lúc hắn hoàn toàn không có sự phòng bị mới thật sự ra tay hạ thủ.

Long Kỳ Thiên ngã nhào xuống nước, trên mặt hiện lên nụ cười khổ, hắn thật không hiểu, Thượng Quan Lưu Ý vì cái gì nhất định phải giết chết hắn, đơn giản vì hắn mang họ Long? Hay là cùng với Long Vân Trại có thù oán?

Bọt nước bắn lên tung tóe, chốc lát sau thân thể Long Kỳ Thiên đã chìm nghỉm trong làn nước, không còn nghe thấy động tĩnh.

Ánh mắt Thượng Quan Lưu Ý nổi lên một tia ngoan độc, thầm nghĩ: Người của Long Vân Trại, một tên cũng đừng hòng sống sót!

Thượng Quan Lưu Ý quyết đoán xoay người, đi đến bên đống quần áo chậm rãi mặc vào, ngón tay thon dài trượt trên bạch y nhìn phi thường đẹp mắt.

Thượng Quan Lưu Ý quay trở lại nơi mọi người đang nghỉ qua đêm, Hoa Hòa Thượng cung kính đi tới.

"Nói!" Thanh âm băng lãnh đến cực điểm, Hoa Hòa Thượng thoáng chốc run rẩy, hít sâu một hơi bình ổn tâm trạng rồi mới lên tiếng. "Vương gia có hồi âm."

"Nhanh vậy sao?" Thượng Quan Lưu Ý tựa tiếu phi tiếu nhìn vị hòa thượng, làm hắn khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, vụng về giải thích. "Vương gia tin tưởng thiếu cung chủ có thể thành công đoạt được thiên hạ đệ nhất ám khí_hộp báu càn khôn."

Sau đó lại nói. "Thiếu cung chủ văn thao võ lược thật khiến bần tăng khâm phục, uổng cho Chu gia bảo tự xưng là đứng đầu về ngũ hành bát quái, chế tạo ám khí, thiếu cung chủ chỉ cần một câu đã thành công hóa giải..."

"Được rồi." Thượng Quan Lưu Ý có chút không kiên nhẫn, không phải chỉ cần hiểu biết một chút về thuật kỳ môn độn giáp, phá thạch môn trận, sau đó lợi dụng hắc ưng mang theo thuốc nổ để công thành là được rồi hay sao? Còn làm ra vẻ khoa trương, chỉ trách đám vũ phu này quá mức ngu dốt.

"Vương gia cũng thật quan tâm đến cái hộp đó." Thượng Quan Lưu Ý cười nhạo một tiếng.

Hoa Hòa Thượng cười cười. "Còn không phải là vì thập nhất vương gia."

Thượng Quan Lưu Ý nhướn mi. "Là cái người thọt kia sao?"

"A?" Hoa hoa Thượng không dám cuồng ngôn, ai không biết Cảnh vương gia xem người đệ đệ này như bảo bối, dám nói một tiếng "người thọt" xem ra chỉ có thiếu cung chủ của Thần Tuyết Cung.

"Vương gia có lệnh, sau khi lấy được hộp báu thì lập tức tấn công vào Long Vân Trại." Vị hòa thượng nói.

Thượng Quan Lưu Ý cười lạnh. "Cái này là muốn lấy vật đổi vật? Nói lại với Cảnh vương, hắn cũng đã ngấp nghé địa thế của Long Vân Trại ở quan khẩu Mạc Bắc từ lâu. Hắn muốn ta giúp hắn tiêu diệt Long Vân Trại, ta lợi dụng hắn giết toàn bộ đám người họ Long, không ai nợ ai. Chuyện hộp báu coi như hắn còn thiếu ta một cái nhân tình."

Thượng Quan Lưu Ý biểu tình nghiêm túc, Hoa Hoa Thượng có hơi kinh sợ, cũng không dám thở mạnh, một phen lau mồ hôi trên trán rồi lui xuống.

Hết chương 12
Bình Luận (0)
Comment