Nhan Sắc Phượng Hoàng

Chương 22

Thượng Quan Lưu Ý chau mày, thần tình cao ngạo, tóc đen được búi gọn gàng, vạt áo dài phất phơ trong gió, thoạt nhìn như tiên hạ phàm, biểu tình ngạo nghễ nhìn xuống chúng nhân.

Hoàng Khiếu Phong chợt giật mình, mất cả buổi mới dập đầu lắp bắp nói. "Chỉ là một lão hỏa đầu quân, có... có vấn đề gì sao?"

Đồng tử màu hổ phách khẽ xoay chuyển, rõ ràng là không tin. Tay trái của y âm thầm ngưng tụ nội lực, một chưởng bất ngờ hướng lồng ngực của người lính già đánh tới.

Trong chớp mắt, thân thể của người nọ bay thẳng vào doanh trướng ở phía sau, tấm vải bạt lập tức bị thủng một lỗ lớn, mà người nọ nằm sấp dưới đất, không ngừng thổ huyết.

Thượng Quan Lưu Ý cúi đầu nhìn bàn tay của mình, lông mày có hơi nhíu lại, thầm nghĩ: không lẽ là do y quá đa nghi?

Vừa rồi khi một chưởng đánh vào người này, y không cảm nhận được có nửa phần nội lực chống lại, rõ ràng là hắn không hề biết võ công.

Thượng Quan Lưu Ý sau khi dùng một chưởng để thử tên lính già thì cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn, biểu tình kiêu ngạo rời đi, phảng phất như chưa từng đả thương người khác, cũng không quan tâm hắn đã chết hay tàn phế.

Thượng Quan Lưu Ý quay trở lại doanh trướng, đồ đạc bên trong đã được thu dọn sạch sẽ ngăn nắp, chỉ để lại trong không khí mùi máu tươi nhàn nhạt. Ngửi được mùi máu, Thượng Quan Lưu Ý cảm giác tâm trạng dần bình ổn lại, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh Long Kỳ Thiên tay chân đều bị thương, sống không bằng chết.

Y rời khỏi doanh trướng đi đến nơi giam giữ Long Kỳ Thiên, trong lòng tự nhủ: ta chỉ muốn xem tên tiểu tử họ Long đến tột cùng đang tính toán điều gì, hắn dịch dung trà trộn vào đây là có mục đích gì.

Cô cô nói nam nhân không thể tin, cho nên Thượng Quan Lưu Ý một chút cảm giác day dứt cũng không có, thậm chí còn coi đó là chuyện đương nhiên. Có điều ngày thường y cũng không thích nói dối hay giả dạng.

Nhưng với võ công của Long Tại Uyên, một chút độc dược nho nhỏ có thể làm gì được hắn? Cho nên y mới cho Mộc Nhất Thanh cải trang trà trộn vào đó. Long Vân Trại dễ thủ khó công làm sao dễ dàng đột nhập? Cho nên y mới bày ra Tu La trận.

Còn Long Kỳ Thiên đến tột cùng là vì lý do gì lại giả dạng lừa dối y?

Thượng Quan Lưu Ý rất tò mò, hay nói đúng hơn là rất quan tâm.

Y vén rèm cửa đi vào, chỉ thấy Long Kỳ Thiên nghiêng người quỳ rạp trên đất, bộ dáng chật vật ăn cơm. Mà chén cơm lại to chẳng khác gì cái chậu.

Hai tay hai chân bị phế, Long Kỳ Thiên cũng chỉ có thể nằm bẹp như một con khuyển, đầu tóc rối bù, vài lọn rũ xuống mặt che khuất tầm nhìn, đồng thời cũng gây trở ngại việc hắn ăn cơm.

Long Kỳ Thiên nghe được tiếng bước chân thì hơi ngẩng đầu, khóe miệng còn sót lại vài hạt cơm, sốt tương dính cả lên mặt, bộ dáng hệt như mấy gã ăn mày mà Thượng Quan Lưu Ý từng gặp ở ngoài đường. Bẩn thỉu không nói, lại còn chẳng có tôn nghiêm.

Thượng Quan Lưu Ý theo bản năng đưa tay lên bịt mũi. Đây là hành động rất tự nhiên mỗi khi y gặp những kẻ hành khất, mặc dù Long Kỳ Thiên cũng không có hôi thối đến vậy.

Long Kỳ Thiên hiểu được liền cười khổ một tiếng sau đó lại cúi đầu cặm cụi ăn, chậm rãi nhai nuốt, động tác rất nhẹ nhàng. Cũng không phải muốn giữ ý tứ mà bởi vì hắn bị thương nặng khó cử động thân thể, thậm chí động tác nhai cũng phải từ tốn. Hắn nhìn thấy Thượng Quan Lưu Ý không thay đổi thái độ, lông mày càng nhíu chặt thì nhịn không được nói. "Người ta cũng không thối đến vậy."

Thượng Quan Lưu Ý ngây người, lập tức phản ứng kịp. Cũng chỉ mới không gặp hắn một lát, chắc không đến nỗi thối nhanh như vậy. Vì vậy y bỏ tay xuống, dùng mũi giày đá đá Long Kỳ Thiên. "Nhìn giống hệt một con chó." .

||||| Truyện đề cử: Boss Là Nữ Phụ |||||

Long Kỳ Thiên. "..."

Hắn vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Thượng Quan Lưu Ý, ánh mắt hiện lên một tia cười khổ, tựa như đang khẩn cầu: Đừng khi dễ ta!

Thượng Quan Lưu Ý bĩu môi, trong lòng thầm nhủ, cứ thích vờ vịt, quả nhiên không phải người tốt lành gì, bị phế cũng đáng.

"Mới đi một lát đã quay lại, nhớ ta sao?" Long Kỳ Thiên cười nói. Hắn thề với lòng, hắn chỉ là thuận miệng chứ không phải muốn tự tìm ngược đãi.

"Ngao..." Quả nhiên, Thượng Quan mỹ nhân một cước đạp lên lưng hắn khiến hắn đau đến nhe răng trợn mắt, khổ sở vô cùng.

Hắn không khỏi bật cười. "Thật hung dữ!"

"Hừ, còn dám cười?" Thượng Quan Lưu Ý không vui lại đạp hắn thêm một cái, những buồn bực trong lòng nhất thời tan biến nhưng y dường như không nhận ra điều đó. Y nhìn chằm chằm vào thố cơm của Long Kỳ Thiên, màu sắc vàng vàng hệt như thức ăn dành cho heo nhưng mùi vị có vẻ rất thơm.

Thượng Quan Lưu Ý chợt cảm thấy có hơi đói bụng, y lúc này mới nhớ cả ngày rồi cũng chưa ăn gì.

"Ngươi đang ăn cái gì? Nhìn thấy thật buồn nôn." Thượng Quan Lưu Ý mỗi lời thốt ra đều mang hàm ý châm chọc, một điểm cũng không buông tha hắn.

Long Kỳ Thiên cũng không chấp nhất, trái lại cười nói. "Đầu bếp của các ngươi cũng khá quá chứ, cái này là cơm thịt nấu tương, mùi vị rất ngon, không mặn không nhạt, có mỡ nhưng không béo."

"Đầu bếp?" Thượng Quan Lưu Ý chợt nhớ lại tên lính già vừa bị y đả thương sau đó nghi ngờ hỏi. "Cơm... thịt nấu tương?"

Đây là món gì? Màu sắc như vậy là dành cho người ăn sao?

"Có muốn nếm thử không?" Long Kỳ Thiên nói, hắn nheo mắt nhìn Thượng Quan Lưu Ý, phát hiện y buồn bực đứng lên, hình như đang chăm chú suy nghĩ xem có nên nếm thử hay không?

Long Kỳ Thiên nhịn không được mỉm cười, hắn chỉ nói đùa thôi nhưng nhìn bộ dáng chăm chú suy nghĩ của Thượng Quan Lưu Ý quả thật rất đáng yêu, nhịn không được lại muốn trêu chọc y.

Vì vậy hắn liền nghiêm túc nói. "Đúng vậy, là cơm thịt nấu tương, thịt khô ướp rất ngon, không mặn không nhạt, thời gian phơi nắng vừa đủ, cộng thêm sốt tương rưới lên cơm trắng, mùi vị không chê vào đâu được. Đáng tiếc lại thiếu một chút rau củ..." Long Kỳ Thiên lắc đầu làm ra vẻ tiếc nuối, biểu tình như thật.

Thượng Quan Lưu Ý nghi ngờ nhìn hắn, vẻ mặt như kiểu "Ta không tin, ngươi gạt ta, nào có ăn ngon như vậy?". Bình thường Thượng Quan Lưu Ý rất hung hăng vênh váo, biểu tình kiêu ngạo, luôn đứng trên cao mà liếc nhìn người khác. Giờ khắc này lại mang theo vài phần dịu dàng, mặc dù hơi xấu tính nhưng thỉnh thoảng cũng rất ngây thơ khiến người thương. Long Kỳ Thiên muốn cười nhưng không dám, lồng ngực lại cảm giác ngứa ngáy, tựa như bị mèo quào.

Thượng Quan Lưu Ý nhấc chân, nhảy qua đứng bên cạnh Long Kỳ Thiên báo hại Long Kỳ Thiên ngẩng đầu nhìn theo suýt nữa đã trẹo cổ. Chỉ thấy Thượng Quan Lưu Ý di chuyển một vòng, tựa hồ muốn tìm vật gì đó để lót ngồi xuống nhưng rất tiếc trong doanh trướng đơn sơ chẳng có thứ gì cả.

Cứ tưởng y sẽ phát cáu nhưng không ngờ y lại không ngại bẩn, đặt mộng xuống đất, ngồi tựa lưng vào doanh trướng.

Long Kỳ Thiên vặn vẹo thân thể điều chỉnh tư thế để thuận tiện quan sát Thượng Quan Lưu Ý. Lúc này trong lòng của hắn có chút nghi hoặc, Thượng Quan Lưu Ý không phải rất ghét hắn hay sao? Tại sao lại muốn ngồi ở đây? Long Kỳ Thiên mừng rỡ như điên, chẳng lẽ y không thực sự ghét hắn?

"Nhìn cái gì?" Thượng Quan Lưu Ý trừng mắt nhìn Long Kỳ Thiên, trong lòng thầm mắng, người họ Long đều là những kẻ khốn kiếp.

Long Kỳ Thiên cảm thấy hơi ủy khuất, bĩu môi ai oán nhìn y. Thừa dịp Thượng Quan Lưu Ý còn chưa bùng nổ cơn giận tiếp theo hắn liền hỏi. "Ngươi không ngại bẩn sao?"

Hắn nhớ rõ y rất thích sạch sẽ.

Mi tâm của Thượng Quan Lưu Ý nhất thời nhăn lại thành hình chữ xuyên (川), ánh mắt phóng ra lửa giận. Y muốn mắng hắn một trận nhưng rốt cục lại dằn xuống, trong lòng tự sinh hờn dỗi, tên khốn kiếp này, đối với y làm ra loại chuyện đó hại cả người y đều là mồ hôi dính nhớp, bẩn chết đi được, ở đây lại không có nước tắm.

"Ta muốn ăn!" Thượng Quan Lưu Ý rất tức giận, ngay trước mặt Long Kỳ Thiên đoạt đi thố cơm, sau đó thở hồng hộc, bốc một nắm đầy bỏ vào miệng. Y từng ngụm từng ngụm nhai nuốt, hai má phình ra, tức giận đến ngũ quan vặn vẹo.

"A?" Long Kỳ Thiên lại thấy lồng ngực như bị mèo quào, tiểu yêu tinh này!

Hơn nữa, cái đó hắn đã nếm qua rồi. Long Kỳ Thiên hai mắt nhìn chằm chằm Thượng Quan Lưu Ý, không bỏ sót bất kỳ biểu tình nào trên gương mặt y, chỉ thấy y vừa nuốt xuống họng cơm lại bốc thêm một nắm khác. Nhìn y ăn liên tục năm sáu nắm cơm, Long Kỳ Thiên kinh ngạc hỏi. "Ăn ngon không?"

Thượng Quan Lưu Ý liếc mắt nhìn hắn, biểu tình hệt như một con mèo kiêu ngạo, vừa nhai vừa nói. "Mùi vị cũng tàm tạm."

Long Kỳ Thiên. "..."

Chờ đến khi một nửa thố cơm bị Thượng Quan Lưu Ý ăn hết, Long Kỳ Thiên mới giật mình phát hiện, từ giờ đến tối mai hắn chỉ có duy nhất một thố cơm này. Người canh giữ hắn nói muốn để cho hắn bị đói.

"Này này, chừa lại một chút cho ta, cái người này... sao lại giống như thổ phỉ thích cướp đồ của người khác vậy?" Long Kỳ Thiên nói.

"Hừ, ngươi mới là thổ phỉ."

"Ngươi thậm chí còn cướp đồ của thổ phỉ."

Thượng Quan Lưu Ý trợn tròn mắt, đồng tử lóe lên sự hung tợn, tựa như uy hiếp. Long Kỳ Thiên cười cười, hảo hán không chịu thiệt trước mắt, sau đó châm chọc nói. "Khả năng cướp đoạt cũng rất khá."

"..." Thượng Quan Lưu Ý nổi giận, bốc lên một nắm cơm nhét vào miệng Long Kỳ Thiên, trong lòng thầm nói: này thì cho ngươi ăn!

"Ưm..." Long Kỳ Thiên suýt nữa bị nghẹn chết nhưng Thượng Quan Lưu Ý vẫn tiếp tục nhét cơm cho hắn, vì vậy hắn đành bất đắc dĩ...

"A!" Thượng Quan Lưu Ý như con mèo kêu lên một tiếng, thanh âm có phần hoảng sợ, trên mặt nổi lên một tầng đỏ ửng... lòng bàn tay bị liếm.

Hết chương 22
Bình Luận (0)
Comment