Bên trong lầu các giữa hồ, gió thổi lành lạnh hất tung màn trướng, mỹ nhân lười biếng nằm bên song cửa, đôi mắt khép hờ, hai hàng lông mày xinh đẹp khẽ chau lại, thân thể mềm mại co quắp, phảng phất như không có xương.
Mã Tiểu Mao hai chân tựa hồ đứng không vững, chén canh cầm trên tay suýt chút nữa cũng làm đổ. Mã Tiểu Mao gần đây cảm giác mình ngày càng bị bệnh, mỗi lần nhìn thấy người trong lầu các thì lồng ngực lại hốt hoảng, tim đập như trống chầu, miệng khô lưỡi nóng, hai chân mềm nhũn vô lực, lời nói cũng trở nên lắp bắp.
Thượng Quan Lưu Ý cũng không muốn gặp người này, y chờ cho hắn đến gần đặt chén canh xuống liền ngoắc ngoắc ngón tay bảo hắn tới gần thêm một chút. Một khắc này, Mã Tiểu Mao cảm giác tim mình như nhảy lên cổ họng, hắn run run tiến lại gần... Đột nhiên, Thượng Quan Lưu Ý một cước đá lên người hắn khiến hắn ngã lăn ra đất, trong mắt chợt lóe lên một tia nguy hiểm, đôi môi lạnh lùng hé mở. "Cẩu nô tài!"
Mã Tiểu Mao run rẩy trốn sau cánh cửa, ánh mắt không che giấu được nỗi sợ hãi.
Thượng Quan Lưu Ý cũng không thèm để ý tới hắn nữa, ngón tay thon dài nâng lên chén canh, dưới ánh sáng ban ngày phản chiếu, bàn tay sáng bóng như ngọc thạch, phi thường xinh đẹp. Mã Tiểu Mao nhìn đến ngơ ngẩn, nhất thời quên cả sợ hãi.
Thượng Quan Lưu Ý nhìn chén canh hạt sen, khóe miệng dẫn ra một nụ cười nhạt. Y bỗng lên tiếng. "Mấy ngày này trong viện thường có một nhóm người lui tới, lai lịch tựa hồ rất thú vị."
Mã Tiểu Mao hơi sửng sốt, ánh mắt lóe lên một tia sáng.
"Hừ." Thượng Quan Lưu Ý hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh như băng, phảng phất như muốn đông chết người. "Nhiều người đến đây hầu hạ ta như vậy đều bị ta giết chết, ngươi cho rằng vì sao ta chịu giữ ngươi lại?"
Y cong khóe môi, hiện lên vài phần châm chọc. "Có lẽ phải hỏi đến 'thân phận của ngươi'."
"Mã Tiểu Mao" thở dài một hơi, ánh mắt mang theo vài phần mê luyến không hề che giấu, thoạt nhìn lại có vẻ vô cùng gian xảo.
"Mã Tiểu Mao" giật giật bả vai, xương cốt bỗng vang lên những tiếng răng rắc, từ một người gầy guộc thấp bé bỗng trở nên cao to cường tráng, hắn bước lại gần Thượng Quan Lưu Ý, đột nhiên vươn tay ra kéo mỹ nhân vào lòng, đồng thời yêu thương mà cọ cọ lên người y, bộ dạng hệt như một con khuyển, chỉ còn thiếu mỗi cái đuôi vẫy vẫy.
Lập tức một giọng nói nam tính không thuộc về "Mã Tiểu Mao" vang lên mang theo âm mũi. Thanh âm truyền đến bên tai, thân thể Thượng Quan Lưu Ý không khỏi căng cứng một chút, sau đó y liền bình tĩnh lại.
"Làm sao biết là ta?" Nói xong hắn liền cắn cắn lên vành tai của Thượng Quan Lưu Ý.
Thượng Quan Lưu Ý hừ lạnh một tiếng.
"Mã Tiểu Mao" nở nụ cười, cố tình thổi khí vào tai y, dáng vẻ lưu manh nói. "Nhớ ngươi muốn chết." Trong lúc nói chuyện, cánh tay không an phận bắt đầu vuốt ve lên sống lưng sau đó không nặng không nhẹ bóp vào một cái.
Quả nhiên không ngoài dự đóan, thân thể Thượng Quan Lưu Ý khẽ run lên một chút, trước sau vẫn nhạy cảm như vậy.
"Mã Tiểu Mao" đắc ý nở nụ cười.
"Bảo bối, nhân lúc vẫn còn sớm hay là làm một chút chuyện xấu?" "Mã Tiểu Mao" cực kỳ bỉ ổi nói.
Thượng Quan Lưu Ý liếc nhìn hắn cười lạnh. "Nhân lúc vẫn còn sớm, hay là ta hoạn ngươi?"
"Mã Tiểu Mao" hít vào một hơi khí lạnh, bởi vì... Thượng Quan Lưu Ý torng lúc nói chuyện đã hung hăng nắm lấy địa phương yếu ớt của hắn, bóp mạnh một cái.
"A, ra tay mạnh như vậy, lỡ bị ngươi làm hỏng mất thì phải làm sao?"
"Vậy thì cắt bỏ toàn bộ."
"Hạnh phúc nửa đời sau của ngươi còn phải trông cậy vào nó, đừng làm bậy!" "Mã Tiểu Mao" giả vờ sợ hãi.
"Hừ!" Thượng Quan Lưu Ý cắn răng nhưng không đẩy hắn ra mà vẫn để yên cho hắn ôm ấp.
"Ý nhi, ngươi hãy chịu khó một chút, ta nhất định sẽ cứu ngươi ra." "Mã Tiểu Mao" trịnh trọng tuyên bố.
Thượng Quan Lưu Ý cười nhạt. "Ngày hôm đó không cứu được ta, ngươi còn dám tự xưng là thiên hạ đệ nhị cao thủ sao?"
"Mã Tiểu Mao" cũng chính là Long Kỳ Thiên cười hắc hắc. "Bảo bối, ngươi thật hiểu ta, ta đã mơ ước vị trí đệ nhất từ lâu."
"Cút đi!" Thượng Quan Lưu Ý đuổi hắn, ngoài miệng tuy rất cứng rắn nhưng thực chất từ khi bị nhốt đến nay chưa có ngày nào y cảm thấy trong lòng yên ổn.
Cho đến khi người nam nhân này xuất hiện, nội tâm dường như đã an tĩnh hơn rất nhiều.
"Tuân chỉ, tiểu nhân sẽ đi ngay!" "Mã Tiểu Mao" nói, tuy rằng hắn vẫn rất lưu luyến.
"Chờ một chút!" Thượng Quan Lưu Ý gọi hắn lại. "Giải dược."
Long Kỳ Thiên hơi khựng lại một chút rồi lập tức lắc đầu.
Thượng Quan Lưu Ý nhướn mi phẫn nộ. "Còn không đưa cho ta?"
Long Kỳ Thiên vội vàng giải thích. "Giải dược ta không có, đây là chiêu thức đặc thù của sư phụ, ta cũng không biết cách hóa giải."
Thượng Quan Lưu Ý cắn môi trừng mắt nhìn Long Kỳ Thiên, ánh mắt tràn ngập ủy khuất, Long Kỳ Thiên nhìn thấy mà vô cùng đau lòng.
"Ngươi mau cút cho ta!" Thượng Quan Lưu Ý xoay người bỏ vào trong.
Long Kỳ Thiên hé miệng muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
"Mã Tiểu Mao" vừa rời khỏi lầu các, ánh mắt của Thượng Quan Lưu Ý đột nhiên trở nên hung ác, đầu ngón tay khẽ búng một viên dược cho vào chén canh, viên dược lập tức tan ra. Thượng Quan Lưu Ý bưng chén canh hạt sen không chút do dự uống vào.
Long Kỳ Thiên cũng không ở lại trong hậu viên quá lâu, hắn vừa rẽ vào góc tường đã không còn thấy tăm hơi. Trong ngõ hẻm có một người đã đứng đợi sẵn, tiếp nhận nhân bì diện cụ từ tay hắn, bắt đầu dịch dung, người nọ cũng không nói nhiều mà nhanh chóng đi vào bên trong tiếp tục sắm vai "Mã Tiểu Mao".
Người này bất luận là về thân thủ hay tư thái đều có thể xếp vào hàng cao thủ, hành động của hắn rất đỗi thuần thục. Nhưng hắn cũng không phải là người đầu tiên sắm vai "Mã Tiểu Mao", trước hắn từng có một người, chỉ là ba ngày trước, kẻ giật dây sau lưng người đó đã phái một nhóm người tới đây nhìn thử "phượng hoàng". Long Kỳ Thiên sao có thể để cho người ngoài tới dò xét người của hắn? Vừa nghe được tin tức liền nhanh chóng giải quyết "Mã Tiểu Mao" sau đó sai người sắm vai hắn.
Mà người này chính là ám vệ của hoàng cung.
Nửa ngày sau, người bên trong lầu các đột nhiên ngã bệnh, tình trạng vô cùng nguy cấp, thái y chẩn đoán y đã bị trúng một loại kịch độc không rõ nguồn gốc, bọn họ cũng vô pháp chữa trị. Trong lúc nhất thời, Cảnh vương cùng Long Kỳ Thiên đều đứng ngồi không yên.
Ba ngày tiếp theo, sau khi thuốc thang và châm cứu đều vô hiệu, Cảnh vương rốt cục phải mời đến sư thúc tổ của Nhất Tang Đường _Mộc Nhất Thanh.
Triều đại Hiên Viên năm 707 trước công nguyên, ám vệ đem tin tức về hồi báo: Cảnh vương âm thầm điều động binh mã, thời cơ đến lập tức sẽ phát động mưu phản.
Hết chương 51