Nhân Sâm Dưỡng Linh Chi

Chương 1.2

Trong không khí có mùi dược liệu tinh khiết nồng đậm và linh lực tinh thuần khiến mọi người mất dần kiên nhẫn, bọn họ nhìn chỗ trung tâm linh lực phát ra, tầm mắt lại bị cành lá dày đặc ngăn trở, nghĩ đến tiểu đội thám hiểm tử thương nặng nề, không người nào dám tùy tiện bước vào địa bàn của Hỏa Kinh thụ.

Mọi người ở đây do dự thời điểm, chỗ sâu trong rừng cây đột nhiên bộc phát ra một mảnh ánh sáng tím hoa mỹ, chiếu sáng cả nửa bầu trời, giữa không trung, có người tu chân ngự kiếm mà đi phát hiện rất nhanh, trên không nơi của tiên thảo linh chi nhanh chóng ngưng tụ tầng mây dày nặng, đó là, lôi vân!

“Là tử chi! Là tử chi! Hơn nữa lập tức sẽ hóa hình!”

“Trời ạ, tiên thảo hóa hình, tiên thảo linh chi này không có khả năng chỉ là ngàn năm.”

Đám người tức khắc nổ tung, tử chi! Trừ việc có công hiệu của linh chi bình thường, còn có thêm một công hiệu làm vô số người điên cuồng công hiệu, đó chính là khí vận nghịch thiên. Chỉ cần dùng tử chi tiên thảo, thì đạt được mây tím phù trợ, một đường tu chân tất sẽ cơ duyên không ngừng, con đường phi thăng giống như nước chảy thành sông.

Dưới dụ hoặc như thế, cuối cùng mọi người không thể giữ được lý trí, nếu tử chi tiên thảo hóa hình thành công, muốn bắt được chỉ sợ không dễ, nếu không thành công, tiên thảo sẽ bị lôi kiếp đánh cho thần hồn câu diệt, không còn tồn tại trên đời, cho nên, muốn đạt được tử chi, chỉ có thừa dịp lôi kiếp còn chưa rơi xuống.

Dụ hoặc trước mặt thật lớn, Hỏa Kinh thụ đã không thể ngăn cản bước chân mọi người, các loại pháp thuật và Linh Khí sôi nổi hiện lên, mọi người một đường vượt mọi chông gai, cho dù là bị hỏa kinh thụ ăn mòn thân thể, cũng dùng hết toàn lực đi về trung tâm.

Lôi vân càng tích càng nặng, cho dù nhìn không thấy không trung, đang ở trong rừng cây rậm rạp, mọi người cũng cảm thấy uy áp lôi kiếp buông xuống.

Rốt cuộc, dưới sự hợp lực công kích, mọi người mở ra một con đường nhỏ, nhưng người thứ nhất vọt tới trung tâm lại bị một dây leo màu đỏ sậm  đánh bay ra trong nháy mắt, tu vi người nọ trong một đám người đã là không thấp, nhưng lại không có sức chống cự, Linh Khí phòng ngự trên người cũng bị đánh nát trong nháy mắt.

“Long Huyết Kiệt! Là Long Huyết Kiệt thụ, đừng hành động thiếu suy nghĩ!” Trường hợp lại một lần lâm vào bế tắc, mà đồng thời, giữa không trung truyền ra tiếng người tu chân hoảng sợ. “Lôi vân không đúng! Đây không phải cửu thiên kiếp! Cho dù là tử chi cũng không có khả năng có lôi vân như vậy, là song lôi kiếp!”

“Cái gì!”

“Xem ra muốn hóa hình không chỉ có tử chi, còn có huyết kiệt thụ!”

Lôi vân đen như màu mực đã bao phủ một mảnh không trung, giữa tầng mây, tia chớp chói mắt như ẩn như hiện, tựa như một con du long màu bạc. Uy áp kinh người chậm rãi ngưng tụ, uy lực của song lôi kiếp mạnh mẽ hơn hai lôi kiếp riêng lẻ nhiều lần, hóa hình lôi kiếp tối cao chỉ có tứ cửu* thiên kiếp, nhưng dưới ảnh hưởng của song lôi kiếp, lôi kiếp thế nhưng nhảy đến cửu cửu** thiên kiếp!

*bốn lần chín 36 lôi kiếp

** chín lần chín 81 lôi kiếp

Là lui là chiến, cùng với uy áp dày đặc, tim mọi người đập như trống. Nhiều nhất ba mươi phút nữa, lôi kiếp sẽ giáng xuống, nếu không lùi ra, lôi kiếp rất có thể sẽ tính toán bọn họ ở bên trong.

Nắm chặt vũ khí trong tay, rốt cuộc vẫn là không thắng nổi dụ hoặc của tử chi và long huyết kiệt thụ, hai loại tiên thảo sắp hóa hình này, dù loại nào cũng có ma lực làm người ta điên cuồng.

Công kích giây lát đã đến, tuy rằng long huyết kiệt bị chặt đứt một bộ phận dây leo, nhưng chủ thể lại không chịu thương tổn quá lớn. Trái lại người tu chân, thương vong hơn phân nửa.

“Sư huynh, chúng ta vẫn là về đi, căn bản không thắng được.” Thanh Đan Môn là chính tông đan môn trên đại lục Hoàn Thần, ở bên trong Nam Cảnh đã ẩn ẩn đoạt xu thế dẫn đầu. Vừa lúc gặp môn phái thí luyện, bởi vậy mới có thể xuất hiện ở gần Sơn mạch Hằng Đoạn. Tiểu đội thí luyện do hai tu sĩ Kim Đan kỳ dẫn dắt, lại vẫn không địch lại công kích của long huyết kiệt.

“Long huyết kiệt có được năng lực công kích vượt cấp, nhưng tử chi cũng không thuộc về linh thực công kích, bản thân cơ hồ không có lực công kích, thừa dịp ánh mắt mọi người tụ tập trên người long huyết kiệt, các ngươi tìm kiếm tử chi, hành sự tùy theo hoàn cảnh.” Một tu sĩ Thanh Đan Môn không cam tâm dừng tay như vậy, trực tiếp truyền âm cho đồng môn.

Không cam lòng tay không mà về có khối người, mọi người phần lớn muốn buông tay, đương nhiên cũng từng người đề phòng, chỉ là công kích của long huyết kiệt quá mức cường hãn, làm cho bọn họ rất khó phân ra tâm thần đi chú ý việc khác.

Trong một mảnh chiến cuộc hỗn loạn, người muốn đục nước béo cò cũng không ít, bọn họ vây quanh huyết kiệt thụ dạo một vòng lại một vòng, cũng không phát hiện bóng dáng tử chi, nhưng là ánh sáng tím vừa mới bùng nổ và linh lực tinh thuần trong không khí đều đang nói  rằng, nơi này tồn tại tử chi.

Thời gian tiêu hao, uy áp càng ngày càng nặng, mọi người không dám ở trì hoãn, sôi nổi lấy ra át chủ bài của mình, chẳng sợ tìm không thấy tử chi, long huyết kiệt cũng là trân bảo khả ngộ bất khả cầu. Dưới vây công hết sức lực, long huyết kiệt đã bị thương nặng, trên mặt mỗi người không tự chủ được xuất hiện vui sướng và kích động, công kích không giảm.

Nhưng, khi mọi người ở đây cho rằng đắc thủ, sắp đại công cáo thành thì, trận ánh sáng tím kia lại lóng lánh lần nữa, lấy long huyết kiệt làm trung tâm, gợn sóng như nước từng vòng đẩy ra, linh lực nồng đậm làm người ta giống như đặt mình trong suối nước nóng, mỗi một lỗ chân lông đều thoải mái mở ra.

Cùng lúc đó, long huyết kiệt bị thương lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng khôi phục, những dây leo nhánh cây bị chặt đứt lại hồi sinh lần nữa, thậm chí kiếm thương lớn lớn bé bé trên thân cây cũng biến mất không thấy.

Trung tâm của ánh sáng tím, cuối cùng các tu sĩ phát hiện bóng dáng tử chi, tựa như cảm thấy lôi kiếp buông xuống, tử chi cũng không che dấu nữa, trên mặt đất dựa gần long huyết kiệt, dây leo màu đỏ sậm chậm rãi mở ra, lộ ra chân thân của tử chi tiên thảo!

So với long huyết kiệt cao tới gần trăm mét, tử chi bé nhỏ đến đáng thương, chỉ lớn như một nắm tay trẻ con, nhưng không ai có thể bỏ qua tồn tại của nó.

Trong suốt như băng, tinh xảo đặc sắc, phảng phất một ngụm nước suối màu tím, ẩn chứa linh lực tinh thuần làm người mê say, tản ra từng trận hơi thở chữa khỏi. Đây là tử chi tiên thảo làm vô số người điên cuồng, chẳng sợ chỉ ngửi một ngụm không khí xung quanh, cũng có thể cảm thấy rõ ràng cảm giác thoải mái khi tạp chất bị tinh lọc trong cơ thể.

Tẩy kinh phạt tủy, thoát thai hoán cốt, không phải cực phẩm tiên thảo thì không làm được! Trên đại lục Hoàn Thần, có bao nhiêu người có thể chính mắt thấy sự tồn tại của tử chi tiên thảo, linh vật trong truyền thuyết hiện giờ trước mặt bọn họ.

Tu sĩ không ai không kích động, lúc nghe nói linh chi tiên thảo bọn họ điên cuồng, lúc thấy ánh sáng tím bọn họ mất khống chế, nhưng hiện giờ, trong nháy mắt nhìn thấy chân thân tử chi, bọn họ lại ngây người, khó mà tin được mọi thứ trước mắt.

Không biết qua bao lâu, một tiếng sét điếc tai trên không, làm mọi người bừng tỉnh.

_Hết chương 1_
Bình Luận (0)
Comment