Long Tiểu Chi phát hiện, hình như bản thân Lương Âm có một chút thuộc tính nói nhiều, nhất là dưới tình huống có rượu, Hiên Khâu Thiên Giác cũng chú ý tới điểm này.
Bởi vì sau khi Lương Âm uống một vò rượu xong, hắn tự mình lấy một vò rượu hoa đào trong không gian ra, rượu trong không gian Hiên Khâu Thiên Giác đương nhiên không là vật phàm, mở nắp vò rượu, mùi chẳng hề nồng nặc, nhưng vô cùng tinh khiết và thơm mùi thơm hoa đào nhàn nhạt cũng tung bay ra ngoài.
Mắt Lương Âm sáng lên trong nháy mắt, nhưng lại không đưa tay đón trước, mà nhìn chằm chằm vào Hiên Khâu Thiên Giác và Long Tiểu Chi nhìn hai lần, nhỏ giọng hỏi."Các ngươi đi Thương Lăng Thành là làm cái gì?"
Cho dù hợp ý thế nào, Lương Âm cũng biết Đất bồi Nam Cực là nhà của mình, trong ánh mắt tràn trề phóng khoáng mơ hồ toát ra ánh sáng rực rỡ nhẹ nhàng. Khuôn mặt hai người này vô cùng xa lạ, phong vị lúc giơ tay nhấc chân giải thích rõ họ không phải người bản thổ, thì là con của gia tộc lớn trong Đất bồi Nam Cực.
Hiên Khâu Thiên Giác không thèm để ý cười một tiếng, tùy ý đặt vò rượu bên cạnh Lương Âm, tay tiếp tục lật qua lại cá nướng trên đống lửa."Nếu ta đã lấy vò rượu này ra, đã nói rằng ta không thèm để ý thân phận mình có bại lộ không. Hai thầy trò dưới cơ duyên xảo hợp bị truyền tống trực tiếp đến Đất bồi Nam Cực, muốn nhờ truyền tống trận của Thành Thương Lăng trở lại Kim thành, có điều vô tình gặp gỡ tỷ thí, đến gần tham gia náo nhiệt cũng không sao."
Lương Âm nghe vậy cũng cảm thấy có vài phần đạo lý, nếu hai người có lòng khác, thì ít nhất lúc hành tẩu Đất bồi Nam Cực cũng phải cải trang một cái, mặc dù Đất bồi Nam Cực chẳng hề có tính bài ngoại gì nhiều, nhưng nhân sĩ bản thổ dễ khiến người ta hạ phòng bị xuống hơn người ngoại lai.
Hơn nữa thần sắc hai người bình tĩnh, ánh mắt trong sáng, dù là Hiên Khâu Thiên Giác hay là Long Tiểu Chi, đều cho người ta cảm giác thoải mái lạnh nhạt, Lương Âm còn đang suy nghĩ thì một con cá nướng mùi thơm tứ tán đã được đưa đến trước mặt nàng, Lương Âm ngẩng đầu nhìn lại, thì nhìn thấy đôi mắt ướt át của thiếu niên, giọng nói réo rắt cũng vang lên theo."Trước kia ta có câu được cá, hương vị còn không tệ, ngươi muốn nếm thử không?"
Lương Âm nhìn thiếu niên nhuyễn manh manh, thiếu chút nữa gào ô một tiếng trực tiếp nhào tới, một tay đón lấy cá nướng, một tay nhân cơ hội vuốt vuốt đầu thiếu niên.
Ăn một miếng cá nướng, mỹ vị tuyệt hảo tan ra trong miệng, rồi uống một ngụm rượu hoa đào, cuộc sống này đúng là quá thoải mái."Cho dù là kẻ lừa đảo, lão nương cũng muốn làm quen!"
Long Tiểu Chi nhìn nhìn linh phủ của mình, bên trong các loại cá nước ngọt chất thành núi, đều là câu trong thành Linh Tịch, vì vậy hào phóng cầm mấy con nữa ra.
Sau khi hạ lòng phòng bị xuống, đề tài của Lương Âm lập tức có chiều sâu nhất định, nếu như trước kia khiến hai người Hiên Khâu Thiên Giác hơi hiểu về Đất bồi Nam Cực, vậy thì bây giờ cho hai người một nhận thức sâu hơn.
Nhờ lời của Lương Âm, hai người biết bản thân Lương Âm thuộc về một trong ba thế lực lớn - Đường gia, thành trì mà Đường gia chiếm hữu của Đất bồi Nam Cực tập trung ở vùng tây nam, phần lớn đều là quy mô trung thượng, phát triển kinh tế cũng xem như khá tốt.
Hơn nữa bởi vì có đám hỏi với Thương Lăng quốc và Lạc gia, địa vị không tính cao nhất, nhưng cũng không có người dám khiêu khích, Lương Âm nói đến đây, đột nhiên hơi cảm khái, tiếp theo nói tới Đường gia trong đội ngũ chuyến này, cùng với nữ tử gặp mặt một lần trong khách sạn kia: Đường Bạch Trần.
Đường Bạch Trần là trưởng nữ dòng chính của Đường gia chủ gia hiện nay, ngày trước từng là nhân vật phong hoa tuyệt đại, bởi vì tâm tính vinh nhục không màng, cùng với thiên linh căn hiếm thấy, cho nên lựa chọn đạo tu.
Thật ra trong Nam Cảnh này, đệ tử có tư chất của thượng đẳng thế gia, chọn lựa đầu tiên vẫn là đạo tu, nhưng đạo tu chú ý tâm pháp, hơn nữa nhu cầu linh lực cực cao, cho nên nếu như bản thân không có tâm pháp, không có tài nguyên, thì đạo tu không có cơ hội phát triển trong Đất bồi Nam Cực.
Nhưng Đường Bạch Trần có thiên linh căn hệ mộc, cộng thêm Đường gia không thiếu vật tư, cho nên dần dần bộc lộ tài năng trên Đất bồi Nam Cực, cộng thêm dung mạo phi phàm, có thể nói, lúc trước người cầu hôn nàng ta không biết san bằng bao nhiêu ngưỡng cửa của Đường gia.
Nhưng cuối cùng, nhị thiếu Lạc gia Lạc Lưu Nguyệt chiếm được tâm hồn thiếu nữ của nàng, cuối cùng ôm được mỹ nhân về, nói đến chuyện của hai người, lúc trước cũng là oanh oanh liệt liệt, bởi vì vì nhị thiếu Lạc gia này mà Đường Bạch Trần từ chối lời cầu hôn của hoàng tử Thương Lăng quốc.
Trong ánh mắt hâm mộ và chúc phúc của vô số người, Đường Bạch Trần gả cho Lạc Lưu Nguyệt, sau khi kết hôn, hai người phu thê tình thâm, phu thê ân ái hòa thuận, cho đến lúc Đường Bạch Trần có thai, người tu chân khó có con nối dòng, có thể nghĩ, đứa bé này có bao nhiêu người mong đợi.
Nhưng chuyện khiến người ta rất là không hiểu lại xảy ra, trong một lần Lạc Lưu Nguyệt đi ra ngoài, mang về một nữ tử, nữ tử này hoàn toàn không giống người của Đất bồi Nam Cực, vẻ ngoài nhỏ nhắn đáng yêu, hoạt bát diễm lệ, mà tình cảm Đường Bạch Trần và Lạc Lưu Nguyệt cũng xuất hiện vết rách.
Chuyện sau đó thì đa số truyền lưu trên phố mà thôi, dù sao những chuyện riêng của đại gia tộc tư thế này, chân tướng thế nào khó bề phân biệt, nghe nói Đường Bạch Trần không sinh đứa bé ra, mang thai đến tháng thứ tư thì sẩy, nhưng sẩy thai không đến một tháng đã bị Lạc gia bỏ, thậm chí ngay cả thời gian điều trị thân thể cũng không có, trực tiếp bị đưa về Đường gia, lộ trình từ Lạc gia đến Đường gia dài đằng đẵng, có thể nghĩ, lúc Đường Bạch Trần bị đuổi về Đường gia lúc thê thảm bao nhiêu, làm sao Đường gia có thể dằn nổi cơn giận này.
Nhưng là rất nhanh lại có tin đồn, Đường Bạch Trần ghen tị, chẳng những ngăn cản Lạc Lưu Nguyệt nạp thiếp, hơn nữa giết hại con nối dòng của Lạc gia, ngoài ra còn có tư tình với người ta, đức con Đường Bạch Trần mang cũng không phải con nối dòng cỉa Lạc gia, lời đồn đãi phạm thất xuất chi điều tầng tầng lớp lớp.
Nói tới chỗ này, Lương Âm nhịn không được tức miệng chửi ầm lên: Cái gì thất xuất chứ, từ trước đến giờ nàng không biết Đất bồi Nam Cực còn có nhiều nguyên tắc như vậy.
Hơn nữa bởi vì bản thân thuộc thế lực Đường gia, luôn tin chắc rằng Đường Bạch Trần sẽ không làm như vậy, dù sao năm đó Đường Bạch Trần đã từng từ chối cả hoàng tử, hiện là vui của Thương Lăng.
Khiến người ta không hiểu ra sao là, đối với những lời đồn đãi này, bản thân Đường Bạch Trần cũng không thèm để ý tới, rất có thái độ mặc kệ nó, từ lúc quay lại Đường gia thì là đóng cửa không ra ngoài, cho đến lúc tin tức hội nghị và tỷ thí truyền ra, Đường Bạch Trần mới một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt mọi người, xem ra, tựa sẽ cùng đi tới Thành Thương Lăng.
Long Tiểu Chi nghe đến mê hồn."Cảm thấy đúng là trầm bổng phập phồng mà, tu tiên vậy mà mệt mỏi như thế." Đây là Long Tiểu Chi cảm khái, nàng vẫn cho là tu tiên chỉ đơn giản là đi dạo đại lục một vòng, rèn luyện mình lịch duyệt và tâm tính bản thân, tranh một hồi thắng bại với ông trời, thắng, trường sinh đại đạo, bại, tiêu vong hậu thế, hôm nay nghe Lương Âm trần thuật, phát hiện hóa ra tu chân còn náo nhiệt như thế, tình yêu đúng là thứ phức tạp.
Lương Âm rượu vào miệng nói ra."Ai nói không phải chứ, mặc dù đại gia tộc vật tư phong phú, nhưng phân tranh ích lợi trong đó cũng vô cùng kịch liệt, hơi không cẩn thận, chỉ sợ tính mạng khó bảo toàn. Hơn nữa trong chuyện tình cảm chuyện xấu quá nhiều, vẫn là tránh được thì tránh, ít chạm vào thì tốt hơn."
Long Tiểu Chi gật gật đầu."Có đạo lý." Khúc mắc này ngay cả nàng làm người nghe cũng cảm thấy hết sức phức tạp, vậy người bị cuốn vào trong đó chỉ sợ càng khó chịu.
Đột nhiên Hiên Khâu Thiên Giác cảm thấy có chút không ổn, giọng nói êm ái vang lên."Thất tình lục dục là căn bản của con người, tránh đi cũng không phải là thượng sách, hơn nữa tình cảm sẽ không thay đổi, thứ thay đổi chỉ là con người mà thôi, cho nên Tiểu Chi không cần quá mức lẩn tránh."
Mắt Lương Âm lộ ra điểm khâm phục."Lời Đạo hữu nói rất đúng, sẽ thay đổi chỉ có con người mà thôi."
Long Tiểu Chi gãi gãi cằm của mình, cảm thấy bị quấn đến mức khá choáng, nhưng sư phụ nói chắc là không sai."Tiểu Chi nghe sư phụ."
Hiên Khâu Thiên Giác sờ sờ cái đầu nhỏ của Long Tiểu Chi, trong mắt xẹt qua một tia sáng, lại bị bóng đêm che lấp, nụ cười nhẹ nơi khóe môi không biến mất, khiến người ta ấm áp như gió xuân.
Nói xong chuyện này, Lương Âm lại nói vài người của nổi danh tam đại thế lực, hơn nữa còn nói chuyện lý thú rất nhiều năm gần đây, khiến Hiên Khâu Thiên Giác và Long Tiểu Chi chậm rãi hiểu rõ Đất bồi Nam Cực.
Có thể thấy được, cho dù hoàn cảnh của Đất bồi Nam Cực vô cùng ác liệt, lúc nào Lương Âm cũng nói ghét bỏ, thế nhưng quyến luyến và bảo vệ trong lời nói lại sớm đã thành thói quen, nàng rất yêu mảnh đất này.
Không chỉ có Lương Âm, qua vài ngày tiếp xúc thì có thể thấy đượctính cách, dân chúng Đất bồi Nam Cực phần lớn rộng lượng, có lẽ bởi vì thường xuyên đối mặt bão cát, sống chết khó định, nên ngược lại không tính toán chi li với việc vặt trong cuộc sống, cho dù có không thích và mâu thuẫn, cũng chỉ vung quả đấm lên, đánh một hồi nói sau.
Bình tĩnh đi vài ngày, thời tiết cũng vô cùng nể tình, cho dù nhiệt độ cực cao, lại chưa đụng phải bão cát lớn, lúc đoàn người cứ như vậy lông tóc không tổn hao gì đến Thương Lăng Thành, những người hàng năm bôn ba trong sa mạc hô to thần kỳ, tình huống gấp rút lên đường trong trong mùa gió này nhưng lại không đụng phải bão cát này thể nói đúng là trời xanh chăm sóc, may mắn đến cực hạn.
Mà Long Tiểu Chi và Hiên Khâu Thiên Giác từ lúc tiến vào Đất bồi Nam Cực chưa đụng phải bão cát cũng không đặc biệt cảm khái hành trình thuận lợi này.
Trên đường đi, Lương Âm cũng hiểu biết Long Tiểu Chi và Hiên Khâu Thiên Giác vài phần, mặc dù ngẫu nhiên còn không tín nhiệm đùa giỡn Long Tiểu Chi một chút, nhưng cũng không dám thật sự có hành động gì, bởi vì chỉ cần Lương Âm có cử động thân mật quá mức, luôn sẽ có cảm giác nguy hiểm không hiểu, giống như bị dã thú gì đột nhiên để mắt tới, nếu như dám nhúc nhích một chút thì sẽ lập tức nhào lên một kích bị mất mạng.
Lương Âm là thể tu, mặc dù linh lực trong cơ thể đã tu luyện đến mức vô cùng mỏng manh, nhưng ngũ giác nhạy cảm của tu sĩ vẫn còn, khiến nàng buồn bực là, nhiều ngày như thế, nàng vẫn không có phát hiện ngọn nguồn nguy hiểm này đến tột cùng đến từ đâu.
Đội ngũ là tới Thương Lăng Thành vào buổi trưa, đoàn người trải qua dài bôn ba đằng đẵng, nhưng thần thái không thấy mệt mỏi, ngược lại nguyên một đám thần thái sáng láng nhìn vào Thương Lăng Thành.
Cách lúc hội nghị chính thức bắt đầu còn có mấy ngày, nhưng bây giờ số khách của Thương Lăng Thành đã rất nhiều, có người họp thành đội ngũ như bọn Hiên Khâu Thiên Giác chạy đến thành trì, cũng có người tốp năm tốp ba mà đi, một mình lui tới đương nhiên cũng có, Long Tiểu Chi chú ý tới, kiểu tu sĩ đơn độc phong trần mệt mỏi chạy đến, sẽ nhận được ánh mắt kính sợ của mọi người.
Long Tiểu Chi hiểu ngầm rất nhanh, có thể một mình đi trong Đất bồi Nam Cực, giải thích rõ thực lực không yếu, có khả năng một mình ứng đối bão cát, hơn nữa trong sa mạc không có la bàn nhận biết phương hướng mà vẫn không mất phương hướng, giải thích rõ hắn không phải lần đầu tiên đi xuyên qua sa mạc.
_hết chương 101_