Nhân Sâm Dưỡng Linh Chi

Chương 103

Long Tiểu Chi chờ trong giây lát, Lương Âm cũng chạy tới, thật ra Lương Âm đến không muộn, có điều liên tục bị ngăn đằng sau, nàng chú ý tới Long Tiểu Chi và Hiên Khâu Thiên Giác rất nhanh, dù sao tà áo trắng tung bay của Hiên Khâu Thiên Giác quá bắt mắt.

"Tiểu Chi muốn mua gì hả? Mặc dù có rất ít hội nghị quy mô lớn như thế, nhưng danh sách các loại vật phẩm thì ta còn biết rõ." Lương Âm vừa xuất hiện, thì làm ra vẻ hai đứa bạn thân ôm chầm lấy vai Long Tiểu Chi, chỉ là chiều cao hai người chênh lệch hơi nhiều, nhìn như cây cao và mầm đậu.

"Ta và sư phụ phải đi mua truyền tống phù trước, còn sau đó thì sẽ tùy ý đi một chút, Lương Âm muốn mua gì?"

Không đợi Long Tiểu Chi giãy giụa, Lương Âm khẽ cứng đờ, sau đó phẫn nộ sờ sờ mũi mình, xoay người lại cung kính thi lễ một cái với Hiên Khâu Thiên Giác."Tiền bối."

Bối phận này xác định trong đêm uống rượu tâm sự hôm đó, sau đó Lương Âm cũng ý thức được, thực lực Hiên Khâu Thiên Giác hẳn là không tệ, cho nên mới phải gọi một câu tiền bối. Mà Long Tiểu Chi thì xem thành tiểu sư đệ cùng thế hệ với mình.

Sau khi Lương Âm nghe xong sảng khoái dẫn đường cho hai người, còn nói."Ta không muốn mua gì cả, vậy chúng ta đi mua truyền tống phù trước, sau đó đi tản bộ."

Vào trong cửa hàng hoàng thất, ba người mới phát hiện hôm nay người ngoài cửa hàng hoàng thất rất nhiều, hơn nữa phần lớn đến vì truyền tống phù, bởi vì số lượng truyền tống phù bán ra có hạn, cho nên hiện trường xuất hiện giằng co nhất định.

Lương Âm lặng lẽ nghiêng đầu, nhẹ nói bên tai Long Tiểu Chi."Xem ra có rất nhiều người nhận ra lần khởi động truyền tống trận này có ẩn tình khác, hôm nay muốn mua được truyền tống phù thì hơi khó đó!"

Không cần Lương Âm nói, Long Tiểu Chi cũng đã đoán được, hướng đi của truyền tống phù chủ yếu có bốn, trừ tam đại thế lực của đất bồi Nam Cực, còn có thương nhân hàng năm sử dụng truyền tống trận, còn người như Hiên Khâu Thiên Giác và nàng, không có quyền không bối cảnh thì dù có tiền cũng không mua được.

Kết quả cũng đúng là như thế, trong vài khắc đồng hồ ngắn ngủi, truyền tống phù bị bán không còn, cửa hàng hoàng thất cũng tạm dừng mua bán.

"Tiền bối, hình như ngươi cũng không ngoài ý muốn, cũng không căng thẳng, lẽ nào sẽ không sợ không thể quay về Kim thành sao? Nên biết, bỏ qua lần truyền tống này, rất có thể sẽ phải chờ sang năm." Sau khi ba người rời khỏi, Lương Âm nhìn Hiên Khâu Thiên Giác nhàn nhã, khó hiểu hỏi.

"Chuyện này quả thật có dự liệu nhất định, nhưng không cần sốt ruột, truyền tống phù bị mua đi trừ thương nhân có đoàn đội cố định thì tam đại thế lực khác qua không bao lâu sẽ chiêu mộ tu sĩ khách khanh, dù sao cũng không thể được ăn cả ngã về không." Mà trừ lần việc này, Hiên Khâu Thiên Giác để ý Thương Lăng quốc và Lạc gia hơn.

Lịch sử của Thương Lăng quốc vô cùng xa xưa, hơn nữa vị trí địa lý hẻo lánh, có thể nói khá độc lập, ít bị Nam Cảnh ảnh hưởng, nói không chừng sẽ có ghi chép về trận hạo kiếp vạn năm lúc trước.

Còn Lạc gia, bởi vì những chuyện lúc trước khiến Hiên Khâu Thiên Giác không tự chủ được liên tưởng đến một người: Lạc Phong Tử!

Thiên phú Lạc Phong Tử này tuyệt hảo, hơn nữa hành tung kì lạ, thân phận là ẩn số, hơn nữa còn ở lại đại lục Hoàn Thần sau khi phi thăng một cách không hợp lý.

Về tin đồn của Lạc Phong Tử, nổi tiếng nhất đại khái là tình cảm của ông ta với đạo lữ rất sâu, cũng vì vậy mà si mê phương pháp bổ hồn, thậm chí đến mức nhập ma. Còn nhưng tin tức khác thì không có gì cả, dường như quá khứ của ông ta bị cắt đứt một phần.

Cẩn thận nghĩ đến, rất có khả năng trước kia Lạc Phong Tử sống ở đất bồi Nam Cực, rất ít tiếp xúc với bên ngoài, cho nên tin tức về ông ta ít lại càng ít.

Mặc dù không có mua đưa truyền tống phù, Hiên Khâu Thiên Giác cũng không lo lắng, sau khi vào Thành Thương Lăng, hắn đã tìm hiểu cặn kẽ cơ hội và tin tức tỷ thí lần này, vị trí trung tâm hội trường của Lưu Kim các mới là nơi mua bán chủ yếu của thế lực thượng tầng, mà lần này người bán lớn nhất của Lưu Kim các là Lạc gia.

Sau hội nghị là tỷ thí, tỷ thí của Thương Lăng quốc không phức tạp như tỷ thí Nam Cảnh, cũng không có quy tắc tỷ thí chia buổi, tỷ thí chỉ có một lần, lấy phương thức tiểu đội đi một bí cảnh hoặc chỗ hung hiểm nào đó tiến hành thí luyện, bằng vật tư lấy được cuối cùng mà bình phán thắng thua, Hiên Khâu Thiên Giác muốn đi chi địa thí luyện, dù là bí cảnh hay là chỗ hung hiểm, đều còn lại từ thời thượng cổ, dấu vết của ngày xưa sẽ còn nhiều.

Rời khỏi cửa hàng của hoàng thấy, tâm trạng của ba người cũng không sa sút nhiều, mà hưng trí bừng bừng đi dạo hội nghị, Lương Âm mua vài gốc thảo dược, vẻ mặt thịt đau móc tiền. Lúc này Long Tiểu Chi mới phát hiện, giá cả linh thực ở đất bồi Nam Cực cao hơn Nam Cảnh không chỉ một lần, Lương Âm giải thích, những dược liệu này đều được thương nhân mang về từ Nam Cảnh, bởi vì hoàn cảnh đất bồi Nam Cực không thích hợp linh thực sinh sống.

Cũng bởi vì vậy, đan dược vô cùng quý giá ở đất bồi Nam Cực, giá cả cao thái quá, Lương Âm mua chút linh thực này là chuẩn bị tự luyện chế một viên dược phụ trợ kết đan linh đan. Xác suất thất bại của mỗi lần thể tu lên cấp cực cao, nhưng một khi lên cấp, dưới tình huống công kích gần, thực lực thể tu tương đối khủng bố.

Vừa đi vừa ngừng, cuối cùng ba người Lưu Kim các, Long Tiểu Chi ngẩng đầu nhìn căn nhà vô cùng to lớn cao lớn màu vàng kim trước mặt giật giật khóe miệng, đột nhiên nghĩ đến Hiên Khâu Mặc Bạch, nghĩ thầm, chắc đại sư huynh sẽ rất thích Nam Cực đất bồi, bởi vì dù tới chỗ nào cũng chỉ có một mảnh vàng rực rỡ, Lưu Kim các trước mặt này, rất có thể cũng bị Mặc Bạch dỡ xuống, sau đó bỏ vào linh phủ của mình.

Thủ vệ trước cửa Lưu Kim các nhìn nhìn quần áo ba người, cuối cùng vẫn còn không có ngăn cản, lần này Lương Âm không lên tiếng, có điều thần sắc bình tĩnh, không có một tia hèn mọn nào.

"Ta còn tưởng rằng ngươi muốn đánh nhau một trận với thủ vệ đó." Long Tiểu Chi nói ra.

Lương Âm bĩu môi."Ta cũng muốn mà, nhưng trường hợp này, một khi đánh nhau, chẳng những cp bôi đen Đường gia, hơn nữa cũng không thể làm gì Lạc gia cả."

"Lương Âm rất chán ghét Lạc gia sao?"

"Chẳng qua trước kia cảm thấy người của Lạc gia cao ngạo đến kì lạ, vĩnh viễn làm ra vẻ cao cao tại thượng, nhưng thiên tài đạo tu của Lạc gia rất nhiều, căn cơ gia tộc thâm hậu, quả thật có bản lĩnh cao ngạo, cũng không chán ghét, nhưng sau chuyện bỏ vợ kia, không chỉ là ta, chỉ cần là người lệ thuộc Đường gia, không ai không ghét Lạc gia."

Bước vào Lưu Kim các, phong cách bên trong vẫn lấy màu vàng kim làm chủ, dưới chân sàn nhà bóng loáng có hoa văn chìm, trên đầu là tinh thạch màu vàng kim tỏa ra ánh sáng lung linh kỳ ảo, trên đó khảm nạm đá tự nhiên lấy từ mỏ khoáng, phát ra ánh sáng màu vàng, chủ yếu dùng vào việc chiếu sáng, khiến Lưu Kim các dù ban đêm cũng sáng như kim châu, nhưng nhìn thì chẳng hề lộ vẻ tục khí, cho người cảm giác vừa kiêu ngạo hoa mỹ, vừa đoan trang đại khí.

Mặc dù Lưu Kim các cao gần mấy chục thước, nhưng bên trong chỉ có ba tầng, tầng nào cũng vô cùng rộng rãi, đi trong đó không thấy bị đè nén chút nào, ngược lại có cảm giác cuồn cuộn xa xăm, bước chậm trong đó cũng thành một loại hưởng thụ, xem ra người kiến tạo Lưu Kim các cũng là một vị thiên tài.

Giá hàng trong Lưu Kim các đều đặt dựa vào tường, khu vực chính giữa mỗi tầng chỉ có một kim tinh ngọc lưu ly màu vàng tạo thành bình đài, trên đó chỉ đặt một vật, người thích có thể để lại giá của mình, sau khi ngày đó chấm dứt, người ra giá cao nhất sẽ đạt được món hàng này.

"Đường Bạch Trần! Đến tột cùng ngươi muốn làm gì?" Ba người Long Tiểu Chi cùng nhau đi tới, vừa mới bước lên lầu ba, thì nghe một giọng nam trầm thấp ẩn chứa tức giận, chuyển qua cầu thang, thì thấy mấy người Đường Bạch Trần, đụng phải Đường Bạch Trần trong này cũng không lạ, dù sao thân là con gái dòng chính Đường gia, hẳn là kỳ chủ của Lưu Kim các.

Đối diện Đường Bạch Trần, lấy một cái nam tử cầm đầu mấy người nữa đang đứng, nam tử trước nhất một thân áo vàng thẫm sắc thêu hoa văn màu đen, màu da là màu mạch đặc biệt của đất bồi Nam Cực, khuôn mặt lạnh lẽo, mắt đào hoa cộng thêm môi mỏng đỏ tươi, khiến hắn nhìn có vẻ bạc tình.

Bên cạnh nam tử, là Nhiếp Ngô áo đỏ, sau lưng thì mấy nam tử, hẳn là thuộc hạ.

Bên cạnh Đường Bạch Trần này thì có vẻ thế đơn lực bạc, đại khái bởi vì lần người bán trong Lưu Kim các này lấy Lạc gia là chính, cho nên Đường gia cũng không có bao nhiêu chủ lực đến Lưu Kim các, có lẽ là muốn buông tay mua bán trong Lưu Kim các, cho nên này lúc chỉ có Đường Bạch Trần, Đường Bạch Vũ, và một thị vệ.

"Chỉ mượn cỗ kiệu của Nhiếp Ngô muội muội đồng hành thôi, như thế nào, Lạc nhị thiếu đau lòng?" Đường Bạch Trần cười khẽ, dáng tươi cười dịu dàng, không có một tia giễu cợt, sau đó lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh, lấy hai khối linh thạch ra."Nếu Lạc nhị thiếu không cam lòng, ta giao linh thạch cũng được."

Sắc mặt Lạc Lưu Nguyệt xanh mét trong nháy mắt, Nhiếp Ngô lập tức đưa tay khoác lên tay hắn."Tỷ tỷ nói gì vậy, sao Lạc gia lại thiếu hai khối linh thạch này, đừng nói đồng hành, nếu tỷ tỷ thích, cỗ kiệu kia tặng tỷ tỷ cũng được, Lưu Nguyệt chàng nói có đúng không."

"Đến tột cùng ngươi trở về làm cái gì?" Lạc Lưu Nguyệt thở dài, trấn an Nhiếp Ngô một cái, lạnh lùng mở miệng hỏi.

Đường Bạch Trần nhìn hai người, trong mắt không có chút bất ổn nào, dịu dàng cười một tiếng."Ta đến lấy mạng, chẳng lẽ Lạc nhị thiếu đã quên, Lạc gia thiếu ta một cái mạng."

Này lời nói rất trắng ra, khiến người ta rợn cả tóc gáy là giọng nói của Đường Bạch Trần, vẫn không nóng không lạnh, dịu dàng có lễ, giống như tiểu thư khuê các dịu dàng nhất, dùng giọng nói khiến người ta thoải mái nói ra một câu lạnh như băng.

Yên lặng một lát, Nhiếp Ngô mở miệng trước, giọng nói tràn trề bi thương."Tỷ tỷ nói con sao? Chẳng lẽ tỷ tỷ đã quên, con ta cũng..." Lời còn chưa dứt, Nhiếp Ngô đã nghẹn ngào.

Mặc dù Lưu Kim các không chật kín cả người như bên ngoài, nhưng có thể bước vào Lưu Kim các đều là người có thân phận có địa vị quyền quý, bí mật của hai đại gia tộc, đương nhiên mọi người đều chú ý, lời Nhiếp Ngô vừa ra khỏi miệng, lại liên tưởng đến lời đồn đãi trước kia, xung quanh lập tức vang lên tiếng xì xào bàn tán, chẳng lẽ thật như đồn đãi, Đường Bạch Trần lòng dạ độc ác đến thế?

Đường Bạch Trần nho nhã cười một tiếng, chậm rãi giơ ngón tay chỉ vào Nhiếp Ngô."Con của muội muội? Không phải con của muội muội đang nằm trên lưng muội muội sao?"

Hiện trường lại tĩnh mịch một lần nữa, kể từ lúc Đường Bạch Trần mở miệng nói chuyện, cảm giác rợn cả tóc gáy tản không đi này đến tột cùng là thế nào? Mọi người vô thức khẽ run lên, nhìn về phía Nhiếp Ngô đang che mặt rơi lệ.

_hết chương 103_
Bình Luận (0)
Comment