Hiên Khâu Thiên Giác rất hài lòng với sự biết điều của Đường gia, muốn xem bản tính của một thế lực là thế nào thật ra cũng không khó, bởi vì bản tính của một đoàn thể sẽ truyền ra ngoài thông qua một người, nhìn từ điểm này, rõ ràng Đường gia trội hơn Lạc gia.
Phần lớn người Lạc gia trời sinh có một cảm giác ưu việt khiến người ta khó hiểu, qua một thời gian dài, cảm giác ưu việt này khiến đệ tử Lạc gia dần dần trở nên cao ngạo, mà Đường gia thì khiêm tốn hơn nhiều, điểm này có thể nhìn ra từ trong tiểu đội thường ngày, tính cách mọi người trong Đường gia phần lớn gần như bình thản biết lễ, đương nhiên, môt khi bị chọc giận thì sẽ liều mạng phản kích, Đường Bạch Trần là một ví dụ rất tốt.
Nói đến Đường Bạch Trần, thì không thể không nhắc Lạc Lưu Nguyệt Lạc gia một câu, không biết là do Lạc Lưu Nguyệt có lòng tin với thực lực của mình, hay là cảm thấy Đường Bạch Trần sẽ không ra tay với mình, lần tỷ thí này, Lạc Lưu Nguyệt vẫn tham gia, mà Đường Bạch Trần cũng không để ý chuyện này, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Nghỉ ngơi một đêm ở Lê viện, sáng sớm ngày hôm sau, ánh bình minh đỏ như lửa phía chân trời chiếu sáng nửa bầu trời, dưới ánh sáng mặt trời, xung quanh một mảnh cát vàng phóng túng trùng điệp, bầu trời xanh thẳm như mới được tẩy rửa, trong suốt không gợn mây, không thể tìm thấy dấu vết của bão cát phá hủy trời đất ngày hôm qua.
"Bão cát qua rồi." Đệ tử Đường gia nói xong thì trong lòng có vài phần cảm khái, đại khái đây là lần bọn họ tránh né bão cát thoải mái nhất, cảm giác sống sót sau tai nạn khiến mọi người vô cùng thoải mái.
Sau một đêm thương nghị, đã xác định đường đi xong, Đường Ất tiến lên rất nhanh, đơn giản nói qua lộ trình, quả nhưng chỉ chốc lát sau, có người quen thuộc với sa mạc lập tức nghe ra mục đích cuối cùng của chuyến này.
"Trưởng lão, nơi đó là vùng mắt gió, bây giờ thì ngay mùa gió, chuyến này có phải hơi mạo hiểm không?"
Đường Ất nghe vậy cũng không có trấn an các đệ tử, mà gật đầu nói."Không sai, chúng ta phải đi đến khu vực mắt gió, nguy hiểm của chuyến này ta cũng không muốn nhiều lời, thừa dịp bây giờ còn chưa đi sâu, nếu có ai muốn rút, gia tộc sẽ không trách, bây giờ là lúc các ngươi lựa chọn."
Mọi người nhìn nhau một cái, cuối cùng không ai chọn rút khỏi, Đường Ất hết sức hài lòng với kết quả này, lấy tám mảnh ngọc phù trong túi đựng đồ ra phát cho mỗi người trong đội ngũ."Đây là ngọc phù cần dùng để tiến vào Phỉ Thúy Châu, giữ kỹ mảnh của mình, nếu đánh rơi, tự gánh hậu quả."
Chia ngọc phù xong, tiểu đội tám người của Đường gia lần nữa bước lên lộ trình tìm kiếm Phỉ Thúy Châu, có điều lúc này đã có mục tiêu rõ rệt.
Long Tiểu Chi phát hiện, địa hình đất bồi Nam Cực này đúng là thay đổi khó lường, một lần bão cát có thể thổi một dốc thoải khổng lồ thành cạm bẫy, cũng có thể chồng chất một sườn núi mới trên vùng bằng phẳng, đối mặt với tình huống như thế, nếu như không phải là có người Đường gia quen thuộc đất bồi, cho dù trong tay có bản đồ, Long Tiểu Chi cũng rất khó bảo đảm mình sẽ không lạc đường.
Hành trình nửa tháng khá là thuận lợi, cũng có gặp mấy trận bão cát lớn nhỏ, nhưng quy mô lại không rung động lòng người như ngày đó, bởi vì có phủ đệ của Hiên Khâu Thiên Giác, tiểu đội Đường gia gặp bão cát cũng không hoảng loạn, thậm chí còn có lòng dạ ngắm hoa uống trà trong Lê viện, tùy cho cuồng phong bên ngoài tàn sát bừa bãi, cát bay đá chạy, mọi người bên trong vô cùng nhàn nhã.
Mà Lương Âm, ngoài dự đoán mọi người thế nhưng trầm mê trong bách thảo viên sau Lê viện không muốn đi, chỉ cần ở trong phủ đệ, Lương Âm có chín phần thời gian đứng cạnh bách thảo viên, hai mắt lóe sáng nhìn chằm chằm linh thực sum xuê trong vườn bách thảo, Long Tiểu Chi bừng tỉnh nhớ ra, ở đất bồi Nam Cực, giá cả linh thực đặc biệt cao, có lẽ bách thảo viên trong mắt Lương Âm là một ngọn núi vàng thật to.
"Tiền bối, lại đi về phía trước chính là mắt gió khu, từ nơi này đã có thể thấy bóng dáng của vòi rồng, trong khu nam vùng mắt gió này thì có vòi rồng cuốn từ bắc tới nam, còn vòi rồng cánh bắc lại cuốn từ nam sang bắc, cho nên không thể đi qua cả khu, nếu không rất dễ dàng bị kẹp giữa hai vòi rồng, không thể nhúc nhích, rồi trực tiếp bị vòi rồng xoay tròn cực nhanh xé rách."
Đặc điểm của khu mắt gió này Long Tiểu Chi từng đọc trong sách, trước đó cũng là dựa vào đặc điểm này phán định chỗ của Mặc Bạch là cánh nam hay là cánh bắc.
Lúc này, tiểu đội tám người bôn ba hơn nửa tháng, cuối cùng đến khu vực mắt gió tràn đầy hung hiểm này, mà dọc theo con đường này, không biết có phải chỗ mắt gió này quá mức nguy hiểm hay không, hay do vị trí khá hẻo lánh, thế nhưng không gặp đội ngũ khác, cho dù là tiểu đội Thương Lăng, cũng không thấy bóng dáng.
Long Tiểu Chi đi bên cạnh Hiên Khâu Thiên Giác, đứng trên cồn cát cao cao, dùng một tay che ánh mặt trời chói mắt, nhìn sang, bầu trời phía trước có vẻ u ám nặng nề, trên không ngưng tụ mây đen đậm đặc, có thể tưởng tượng, sau khi tiến vào sẽ rất khó thấy bóng dáng mặt trời.
Giữa trời đất, hơn mười cái vòi rồng màu xám đen uốn lượn vươn lên, giống như cây trụ giữa trời và đất, địa thế khu mắt gió xem như khác bằng phẳng, hơn nữa vô cùng rộng rãi, nhưng chính vì như thế, vòi rồng kia lại càng bắt mắt, bởi vì khoảng cách khá gần, cho nên độ lớn và màu sắc cũng khá giống nhau.
"Vòi rồng thế này rất thường gặp trong khu mắt gió, tốc độ có nhanh có chậm, đụng phải vòi rồng tốc độ chậm, chúng ta còn có thể tránh né, đụng phải vòi rồng tốc độ nhanh thì vô cùng nguy hiểm, lực phá hoại của gió lốc chẳng hề so yếu hơn bão cát đen." Đường Ất đang nói chuyện, đột nhiên ngừng lại, sau đó có vài phần bất khó tin nhìn vào khu mắt gió."Chỗ đó là có người phải không!"
Mọi người thuận theo ngón tay Đường Ất mà nhìn sang, quả nhiên thấy mười mấy người, bởi vì khoảng cách quá xa, cộng thêm có vòi rồng làm nhiễu, bóng mười mấy người kia thoạt nhìn nhỏ như con kiến, ánh mắt không tốt chỉ sợ sẽ trực tiếp xem nhẹ.
"Tiền bối, chúng ta làm sao đây?"
Hiên Khâu Thiên Giác không hề nôn nóng, giọng nói vô cùng thoải mái."Đương nhiên là theo sau, xem ra có người dẫn đường cho chúng ta rồi, người phía trước khá giống các đội ngũ, nhưng đội ngũ có thể đi trước chúng ta, không phải là vận khí vô cùng tốt, thì là cũng đã sớm nắm giữ vị trí Phỉ Thúy Châu."
Tiểu đội Đường gia hiểu ra, vị trí Phỉ Thúy Châu này không chỉ nguy hiểm mà còn hẻo lánh, người thường sẽ không chọn nơi này là lựa chọn đầu tiên, giờ lại có hai tiểu đội đi trước bọn họ, nhất định cũng là nắm giữ tin tức của Phỉ Thúy Châu, đội ngũ này rất có thể là tiểu đội Thương Lăng, mà một đội khác, nếu bàn về thực lực và tâm cơ, hẳn tiểu đội Lạc gia khiến người ta chán ghét.
Hai tiểu đội trong khu mắt gió sắp biến mất trong tầm mắt của mọi người, đương nhiên mọi người Đường gia không dám trễ nãi, Đường Ất đứng trên cồn cát cao ngất này đại khái đánh giá tính toán đường đi, rồi dẫn đầu mọi người bước vào khu mắt gió.
Sau khi vào khu mắt gió, rõ ràng mọi người cảm thấy sự cản trở tăng lên, thậm chí phải cố hết sức mới cất bước được, ngẩng đầu nhìn lại, cũng không nhìn thấy bầu trời trong suốt xanh thẳm, mà là màu xám đen nặng nề, lúc này Long Tiểu Chi mới chú ý tới, màu xám đen kia cũng không phải là đám mây, mà là cát đen xoay tròn.
Rảo bước tiến lên khu mắt gió, thế giới trong nháy mắt đổi thành một màu sắc khác, cát đá thật nhỏ đang từ từ lăn trên mặt đất, gió lốc mạnh mẽ cách đó không xa khiến người ta kinh hồn, thậm chí có những vòi rồng màu đen ngẫu nhiên xẹt qua tia chớp chói mắt, thấy rõ năng lượng ẩn chứa trong kia kinh khủng cỡ nào.
Mọi người không dám nói chuyện, bởi vì lúc này bên tai đều là tiếng gió gào thét và tiếng sét đinh tai nhức óc, Đường Ất đi tuốt ở đàng trước, cẩn thận mà nhanh chóng đi về phía trước, bởi vì chỉ cần không cẩn thận hoặc phán đoán sai lầm một chút, thì có thể bị cuốn vào vòi rồng trung.
Trong hoàn cảnh đè nén như thế, mọi người bám lấy nhau đi về phía trước, trong lòng Long Tiểu Chi buồn bực đi tới, cơ thể thiếu niên có phần nhỏ bé yếu ớt nghiêng thành một góc cong, hiển nhiên đi lên rất cố sức.
Hiên Khâu Thiên Giác hơi do dự, cuối cùng vẫn không ức chế được cũng như bị nàng làm mềm lòng, duỗi tay giữ chặt thiếu niên, một tay bế thiếu niên lên, để thiếu niên ngồi trên khuỷu tay của mình, hơn nữa cũng lấy một chiếc áo choàng trong không gian ra để ngăn cả bão cát tàn sát bừa bãi.
Long Tiểu Chi hơi khó chịu vặn vẹo uốn éo người, muốn tránh thoát, lại bị Hiên Khâu Thiên Giác ôm chặt hơn, tránh thoát không được, Long Tiểu Chi bất đắc dĩ dứt khoát thu nhỏ lại, tự giác bò vào trong tà áo Hiên Khâu Thiên Giác.
Cảm nhận được hành động của bé con trước ngực, cuối cùng Hiên Khâu Thiên Giác hài lòng nhếch nhếch môi cười, mọi người Đường gia thấy thế ào ào cảm thán, vị sư phụ này quá sủng đồ đệ rồi, không muốn cho đồ đệ mình chịu chút khổ nào, cưng chiều quá đáng rồi.
Bên kia, Mặc Bạch cũng là đồ đệ bị người Đường gia hoàn toàn xem nhẹ, không có cách nào, vị này bước chân vững vàng, sắc mặt bình tĩnh, nhìn như đang nhàn nhã bước chậm, quả thực quá khó khiến người ta dâng lên ý muốn bảo vệ gì.
Mây cát màu đen che cả mặt trời, nhưng vẫn có thể trông thấy mặt trời hóa thành một vòng tròn, cứ như thế, đi ước chừng ba canh giờ, mặt trời đã chuyển đến chính giữa, cuối cùng phía trước xuất hiện bóng người mơ hồ, mọi người thấy vậy thì bước nhanh hơn, mấy bóng dáng phía trước càng ngày càng rõ ràng.
Lúc tiểu đội Đường gia nhanh chóng đến gần, người phía trước cũng phát hiện rất nhanh, đợi thấy rõ người đến, vẻ mặt có phần ngoài ý muốn, nhất là tiểu đội Lạc gia, nguyên một đám sắc mặt hết sức khó coi. Thương Lăng tiểu đội và Lạc gia bọn họ có thể tìm tới nơi này còn nói được, Đường gia là thế nào?
Trong ánh mắt tầng tầng nghi ngờ của Thương Lăng và Lạc gia, mọi người Đường gia cuối cùng cũng chạy tới, lúc này tiểu đội Đường gia mới phát hiện, sở dĩ bọn họ có thể đi theo nhanh như vậy, là vì Thương Lăng và Lạc gia gặp phải khốn cảnh, hai tiểu đội đã dừng lại tương đối lâu, bởi vì bão cát tàn sát quá bừa bãi, Lạc gia và Thương Lăng thiết lập trận pháp xung quanh, làm giảm ảnh hưởng của bão cát.
Bước vào trận pháp, tiếng gió bên tai lập tức giảm lại, Đường Ất treo một khuôn mặt tươi tắn tiến lên chào hỏi, An Chiêu Nhiên cũng ôn nhã có lễ đáp lại.
Lạc Giang Hách thì không tốt tính như vậy, trào phúng hừ lạnh một tiếng."Đúng là khéo quá, không nghĩ tới Đường gia lại đuổi tới chỗ này, khó trách dọc theo đường đi luôn có cảm giác sau lưng có một đám chuột!"
Lời này của Lạc Giang Hách vừa là thăm dò vừa là khiêu khích, thực lực toàn thể của Lạc gia cao hơi Đường gia, sau khi hai nhà hoàn toàn vạch mặt, Lạc Giang Hách cũng không cần kiêng kỵ Đường gia, dù sao tiểu đội của Đường gia, cũng chỉ có một Đường Ất có thể thoáng chống lại mình một cái, ông ta chỉ thấy kỳ quái, sao Đường gia tìm tới nơi này được? Chẳng lẽ động tay chân trên người bọn họ, cho nên tới chỗ này theo đám bọn họ?
_hết chương 110_
editor: *liếc* chị đây ghét nhất là mấy đứa coi thường người khác và thường tụi đó dễ chết lắm á