Nhân Sâm Dưỡng Linh Chi

Chương 35

*sơn môn: kiếm tông đặt trên núi, chỗ chân núi có một cái cổng, sau cổng là cầu thang dẫn lên núi, cái cổng đó gọi là sơn môn.

Ngọn núi cổ xưa, sương mù lượn lờ, trên vách đá là bốn chữ to vàng thẫm: Thương Lan kiếm tông*, cảm giác sắc bén ngưng trên bốn chữ này, rõ ràng bốn chữ này đã có tuổi tác, đã nhiễm cảm giác tang thương cổ xưa không thể phai nhòa.

*Thương Lan kiếm tông: hoặc Thương Lan tông cũng là nó, tùy theo cách viết của tác giả, mình sẽ không sửa nhiều.

Đi qua sơn môn, rồi qua thềm đá thật dài, cuối cùng đoàn người đến ngọn núi cao nhất của Thương Lan kiếm tông. Trên quảng trường rộng lớn bằng phẳng lát đá xám trắng, mấy vạn tu sĩ tề tụ, tình cảnh này có thể nói là hiếm thấy, Thương Lan kiếm tông đã sớm chuẩn bị xong xuôi, đệ tử trong tông dẫn dắt các vị tu sĩ, cũng không lộ vẻ hỗn loạn.

Chỉ chốc lát sau, mọi người vào chỗ, ông lão râu bạc trắng ngồi chỗ chủ vị quảng trường tiến lên, người này cũng không phải là tông chủ Thương Lan tông, mà là người quản lý mọi chuyện của tông môn, phong chủ của Lạc Trần Phong, tên là Tần Nham, thổ hệ thiên linh căn, hiện thời đã hơn ba ngàn tuổi, là tu sĩ Hóa Thần kỳ.

"Chư vị đến Thương Lan tông chính là vinh hạnh của tông ta, lần tỷ thí Nam Cảnh này sở dĩ diễn ra sớm chắc hẳn chư vị đều hiểu rõ, nhưng có lẽ chư vị chưa rõ rằng, diện tích bí cảnh này, trước đó chưa từng có, tính toán sơ lược thì bí cảnh này đã rộng tương đương bốn thành lớn nhất của Nam Cảnh cộng lại!"

Lời nói của Tần Nham lập tức đưa tới một mảnh xôn xao, cái gì gọi là tương đương bốn thành lớn nhất của Nam Cảnh cộng lại? Bốn thành lớn nhất của Nam Cảnh là: Tư Thủy, Lăng Lam, Kim Thành, Lương Châu. Bốn thành này là mạch máu kinh tế của Nam Cảnh, diện tích cộng lại bằng hai phần mười Nam Cảnh.

Đừng xem nhẹ hai phần mười này, những chỗ thích hợp cư trú trong Nam Cảnh cơ hồ tập trung trong bốn tòa thành này, phía nam của Nam Cảnh, hạn hán thiếu mưa, còn phía Sa châu Cực Nam thì có bão cát tàn sát bừa bãi, người cư trú chủ yếu là người của vương quốc Thương Lăng thể tu là chính.

Đi về phía bắc từ Sa châu, là thảo nguyên bát ngát, là chỗ cư ngụ của các bộ lạc, sau nữa là khu vực trung bộ Nam Cảnh, cũng là nơi có số người cư trú nhiều nhất. Phía đông khu vực này là tứ đại chủ thành*, phía tây thì là vùng đầm lầy hàng năm khói độc bao phủ, bí cảnh Thương Lan kiếm tông phát hiện ở ngay trong đầm lầy.

*tứ đại chủ thành: bốn thành quan trọng nhất, cũng đồng thời là bốn thành lớn nhất kể trên.

Về phần hướng bắc, là khu vực giáp ranh sơn mạch Hằng Đoạn, địa thế vô cùng gập ghềnh, rất ít khi nhìn thấy thổ địa bằng phẳng rộng rãi, nhân khẩu cũng ít, đa số là tông môn tu chân.

"Thời gian bí cảnh mở ra chỉ có một ngày, truyền tống trận đi vào có thể khởi động mười lần, mỗi lần truyền tống một trăm người, sau khi vào bí cảnh, chỉ có một tháng hành động tự do, một tháng sau sẽ bị bí cảnh truyền tống ra. Tuy bí cảnh là Thương Lan tông phát hiện, nhưng tông môn ta không dùng việc này để làm mưu lợi cho mình, cho nên danh sách tiến vào bí cảnh sẽ dùng kết quả lần tỷ thí này quyết định." Tần Nham vừa nói xong, mọi nơi vang lên một trận tán thưởng, trong ánh mắt của mọi người không khỏi có thêm mấy phần kính nể.

"Quy tắc tỷ thí cụ thể và các công việc liên quan sẽ có đệ tử trong môn đưa đến nơi ở của từng tông môn, thời gian tỷ thí là ba ngày sau, trong lúc này các vị đạo hữu có thể có một thời gian thích nghi, cũng có thể điều chỉnh người tỷ thí." Hiển nhiên Tần Nham rất biết cách xử lý những chuyện trong tông môn, một đoạn văn chẳng những tạo hình tượng tốt đẹp cho tông môn mình, còn được tán thành và tán dương.

Sau khi Tần Nham nói xong, ý bảo đệ tử trong môn mang từng tông môn đi chỗ nghỉ ngơi, đang muốn xoay người rời khỏi, trong sân đột nhiên truyền ra một tiếng cười khẽ cuồng vọng.

"Thương Lan kiếm tông quả nhiên là vô cùng rộng lượng, chỉ là không biết này vì sao bí cảnh được gọi là bí cảnh Thương Lan, một mặt hiên ngang lẫm liệt vô tư dâng hiến, một mặt lại bỏ bí cảnh vào trong túi, còn nhận được vô số lời khen và danh dự, Thương Lan tông không thẹn là đệ nhất kiếm tông." Không biết là cố ý hay là vô ý, chữ ‘kiếm’ cuối cùng nam tử nói rất nặng nề.

Giọng điệu huênh hoang như thế thật khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối, Tần Nham cơ hồ cho rằng mình nghe lầm, chỉ sợ ở trong ký ức của hắn, chưa có ai dám nói chuyện trước mặt hắn như thế, hơn nữa còn ngay trên địa bàn Thương Lan tông.

Ánh mắt của mọi người tụ tập đi qua, lập tức bị màu quần áo đỏ như máu làm tổn thương tầm mắt, nam tử áo đỏ tóc đen, mày kiếm tung bay, hai mắt sắc bén bức người, dáng người thon dài tùy ý khoác áo màu đỏ, áo bào ngẫu nhiên bay theo gió, mọi người vô thức hít vào một hơi, một nam tử thế nhưng có thể mặc màu đỏ bá đạo như thế, rung động lòng người như thế.

"Thất Linh Tông đúng là cuồng ngạo, trước kia ta từng nghe nói trong Nam Cảnh có một tông môn do yêu tu tạo thành, khoe khoang tùy ý, bá đạo khác thường, không thể tưởng được cũng sẽ có hứng thú với bí cảnh này, bí cảnh này do tông môn ta phát hiện, đặt tên là bí cảnh Thương Lan là điều không thể tranh cãi, huống chi bí cảnh này vạn năm mới mở ra một lần, khoảng cách thời gian thức sự dài đằng đẵng, Thương Lan tông ta còn có thể cầu mong điều gì?"

Chỉ liếc mắt một cái, Tần Nham đã nhận ra người này, tông chủ Thất Linh Tông: Thủy Khinh Hồn. Khí chất người này quá mức đặc biệt, lại hết sức khoe khoang bá đạo, bản thể thì chưa có người thấy, dựa theo suy đoán hẳn là huyết mạch thần thú, chỉ mấy chục năm ngắn ngủi, đã nhanh chóng phát triển Thất Linh Tông lớn mạnh, thu phục phần đông yêu tu cho mình, thủ đoạn và thực lực vô cùng hiếm thấy.

"Ngươi cầu mong gì, trời biết đất biết ngươi biết..." Thủy Khinh Hồn còn chưa nói hết, đột nhiên khóe mắt bắt được bóng dáng một nhúm gì đó tung bay tới, theo dáng vẻ kia thì có xu thế bổ nhào lên mặt hắn.

Thủy Khinh Hồn lập tức duỗi tay ra ngăn cản, ai ngờ người tí hon kia thế nhưng cũng không bắt bẻ, trực tiếp ôm lấy bàn tay hắn, hai mắt to dùng sức nhìn vào mặt hắn xem, tựa hồ sắp nhìn ra một đóa hoa.

Chúng thuộc hạ Thất Linh Tông yên lặng không còn gì để nói, tông chủ nghiêm túc mắt to trừng mắt nhỏ với một con tử điệp nhỏ xíu, có phải ngài đã quên ngang ngược bất tuân vừa nãy hay không?

Khóe môi Thủy Khinh Hồn lộ ra cười, lộ ra nụ cười hết sức quyến rũ."Sao nào? Muốn cùng bản tôn? Mặc dù tư chất tiểu yêu ngươi không tốt, nhưng khó được  là lớn lên cũng hợp mắt bản tôn, bản tôn..."

"Ái đồ ngu dốt, còn mong Thủy tông chủ đừng so đo." Một giọng nói nhẹ nhàng cắt đứt Thủy Khinh Hồn, Hiên Khâu Thiên Giác mặc một bộ áo trắng, chậm rãi tiến lên, tay ngọc nhẹ nâng, bắt Long Tiểu Chi trở về.

Hoàn cảnh lập tức trở nên tuyệt vời, hai người dù là khí chất, vẻ ngoài hay là thân hình đều có thể nói tuyệt sắc, mặc dù từ tuyệt sắc này dùng trên người nam nhân chẳng hề thích hợp, nhưng bọn họ không tìm được từ ngữ nào để miêu tả.

Một người bạch y tung bay, phảng phất trích tiên, như một tác phẩm nghệ thuật xuất sắc, khó có thể địch nổi. Một người nồng nhiệt như lửa, nhiệt tình không bị cản trở, tựa hồ khẽ đến gần thì sẽ bị tổn thương.

Long Tiểu Chi thấy Thủy Khinh Hồn hoàn toàn không nhận ra mình, mới phát giác, hình như mình nhận lầm người, người này cho nàng cảm giác rất giống Long Phong Triệt, nhưng lại không có hơi thở quen thuộc, Long Tiểu Chi rất nghi ngờ.

"Đã là như thế, tông chủ vẫn nên trông coi đồ đệ mình cho tốt." Thủy Khinh Hồn vẫn cười, dáng tươi cười có vẻ nặng nề, cả người cũng trở nên nguy hiểm.

"Đây là điều đương nhiên." Vui vẻ trên mặt Hiên Khâu Thiên Giác không thay đổi, lại xoay tay bỏ Long Tiểu Chi vào trong vạt áo, dùng ngón tay trỏ ấn cái đầu nhỏ lộn xộn  đi vào.

Trải qua sự việc xen giữa này, Thủy Khinh Hồn cũng không khó xử Thương Lan kiếm tông nữa, đệ tử của Thương Lan kiếm tông ào ào dẫn dắt từng tông môn đến chỗ ở.

"Sư phụ, sư phụ tức giận sao?" Trong phòng của Hội Khách Phong* Thương Lan tông, Long Tiểu Chi leo ra khỏi tà áo, rơi lên mặt bàn, cẩn thận hỏi.

*Hội Khách Phong: ngọn núi chuyên dùng để đón khách.

Đột nhiên nhìn thấy Thủy Khinh Hồn, Long Tiểu Chi không chút suy nghĩ lập tức nhào tới, dù sao người kia đã bảo vệ nàng gần năm trăm năm, nhưng hình như nàng nhận lầm người, người kia không phải linh tu, hơi thở lại giống như yêu tu.

Hiên Khâu Thiên Giác nghe vậy lấy ngón tay nhẹ nhàng sờ sờ cái đầu nhỏ của Long Tiểu Chi, dịu dàng nói."Vi sư không tức giận, vi sư chỉ lo lắng Tiểu Chi sẽ bị thương, Tiểu Chi có thể đồng ý với vi sư, sau này làm việc phải nghĩ kỹ rồi mới làm không?"

Long Tiểu Chi ngoan ngoãn đứng trên bàn, nghiêm túc ngẩng đầu. Dịu dàng và ấm áp trong mắt Hiên Khâu Thiên Giác cơ hồ khiến người ta chết đuối, lúc nói chuyện trong mắt còn toát ra bi thương, Long Tiểu Chi lập tức cảm thấy áy náy không thôi, cọ xát bàn tay Hiên Khâu Thiên Giác."Tiểu Chi biết rõ, sư phụ đừng đau lòng."

"Vi sư không khó chịu, Tiểu Chi muốn ăn gì không?" Hiên Khâu Thiên Giác cười vung tay lên, trên bàn bày đầy mâm, đúng là mỹ thực Vân Trung Lâu mà Long Tiểu Chi nhớ mong ngày đêm mà chưa ăn được.

"Nếu sư phụ muốn ăn, vậy cũng được, con cũng đi theo giúp sư phụ dùng cơm." Long Tiểu Chi lập tức ngồi nghiêm chỉnh, bày bộ đồ ăn nhỏ của mình ra.

Hiên Khâu Thiên Giác khẽ cười một tiếng, thấy đôi mắt Long Tiểu Chi đã trông mong cúi đầu nhìn chằm chằm thức ăn ngon."Tiểu Chi đừng khó xử, vi sư ăn một mình cũng không sao."

Long Tiểu Chi đã cầm đũa lên mở to hai mắt, dùng vẻ mặt không thể tin nhìn về phía Hiên Khâu Thiên Giác.

Trong gian phòng lập tức truyền ra tiếng cười lay động lòng người của Hiên Khâu Thiên Giác, còn có tiếng hừ nhẹ của Long Tiểu Chi.

Cùng lúc đó, chỗ nơi ở Thanh Đan Môn, môn chủ Thanh Đan Môn Thanh Tuế Nguyên đang kiểm tra quy tắc tỷ thí lần này với những đệ tử cùng đi.

"Sư phụ, quy tắc lần này thay đổi hơi nhiều, chỉ sợ tại chúng ta sẽ gặp bất lợi." Thanh Dung Anh, cũng chính là người đã từng gặp mặt ba người Hiên Khâu Thiên Giác, cô gái được Giải Mật Nhi gọi là Tam sư tỷ.

Lần so tài này có hạn chế tuổi, Thanh Đan Môn đã từng vô cùng nổi danh trên giới tu chân, nhưng chẳng biết tại sao, môn chủ khai sơn* lại để lại lời răn dạy rằng, Thanh Đan Môn phải rời khỏi trần thế, sau khi môn chủ qua đời, chủ lực thời đó ào ào bế quan lui về sau, thực lực Thanh Đan Môn suy giảm, cho tới hôm nay, mới có dấu hiệu quật khởi.

Thanh Tuế Nguyên vô cùng coi trọng lần so tài này, không chỉ vì bí cảnh, cũng bởi vì nếu lần này có thể phát huy thỏa đáng, Thanh Đan Môn có thể vượt qua Mặc Đan Môn, một lần nữa trở thành đan môn đứng đầu Nam Cảnh.

Lúc hắn tiếp nhận Thanh Đan Môn, Thanh Đan Môn đang lúc suy tàn, phát triển cho tới bây giờ, hao phí vô số tâm huyết, sao có thể cam tâm đành phải đứng dưới Mặc Đan Môn, còn lời răn của khai sơn thuỷ tổ, Thanh Tuế Nguyên hoàn toàn không thể hiểu, tự nhiên cũng không làm theo.

*môn chủ khai sơn, khai sơn thuỷ tổ: người sáng lập tông môn.

_hết chương 35_

rin: người xưa nói thì ít có sai, ông Thanh Tuế Nguyên này cãi lời răn của người xưa, thế nào cũng ăn hành cho coi ~ tui đoán vậy thôi mà ~~~

thấy xuất hiện anh môn chủ cái tông môn của bà Y Vũ ~ xem ra sóng gió đang dâng lên ~ mấy bợn đã sẵn sàng bơi chưa nào ~~~

đừng hỏi tại sao tui gọi một người là anh một người là ông nhóe ~~~ trai đẹp thì được ưu tiên mờ hi hi ~~~
Bình Luận (0)
Comment