Nhân Sâm Dưỡng Linh Chi

Chương 51

Vì vậy, thời gian tiếp theo, Long Tiểu Chi khó có khi lên tinh thần gấp trăm lần, tri kỷ mang đại sư huynh nhà mình đi từng tông môn tặng lễ, từ đêm khuya mãi cho đến sáng sớm, mặc dù Mặc Bạch liên tục giữ gương mặt than, mỗi đệ tử tông môn ra nhận lễ vật chỉ cảm thấy gió lạnh như đao, vội vội vàng vàng nhận lễ đi về, sợ ở lại thêm một giây thì sẽ bị lăng trì.

Đưa lễ vật xong, Long Tiểu Chi còn vỗ vỗ bộ ngực nhỏ của mình bảo đảm."Đại sư huynh, lát nữa Tiểu Chi lại dẫn đường cho huynh, Tiểu Chi tìm được hết!"

Mặc Bạch cứng ngắc gật gật đầu, xoay người chuẩn bị về phòng, đột nhiên lại mạnh mẽ quay người lại, động tác nhanh chóng dọa Long Tiểu Chi nhảy dựng lên, Long Tiểu Chi nghi ngờ giơ cái đầu nhỏ lên nhìn Mặc Bạch.

Hiên Khâu Mặc Bạch cẩn thận đưa ngón trỏ ra, chọc chọc khuôn mặt bụ bẫm của Long Tiểu Chi, sau đó vừa lòng thỏa mãn về phòng.

Long Tiểu Chi vẻ mặt chính trực bay từ cửa sổ về phòng, bỗng chốc nhào vào trong chén ngọc, dùng chăn mền nhỏ che kín đầu bắt đầu cười ha hả, chờ đến lúc Hiên Khâu Thiên Giác duỗi tay kéo chăn của Long Tiểu Chi ra, bé con đã cười đến rơi nước mắt.

"Tiểu Chi hết giận chưa?" Hiên Khâu Thiên Giác bất đắc dĩ sờ sờ đầu nhỏ của Long Tiểu Chi.

"Dạ, sư phụ, Tiểu Chi có phải hơi quá đáng hay không, đại sư huynh giống như sắp khóc." Long Tiểu Chi chà xát lòng bàn tay Hiên Khâu Thiên Giác.

"Yên tâm, Đại sư huynh của con rất nhanh liền sẽ thu sạch đồ trong Cửu Trọng thí luyện đại trận." Đã chung đụng mấy ngàn năm, Hiên Khâu Thiên Giác hết sức hiểu rõ tính tình của con giao long nào đó, hơn nữa hết giận cũng không chỉ có mình Tiểu Chi.

Mắt Hiên Khâu Thiên Giác lóe lóe."Tiểu Chi một đêm không ngủ, không buồn ngủ sao?"

"Buồn ngủ chứ, Tiểu Chi ngủ nè." Long Tiểu Chi dụi dụi mắt nói xong, ngã vào trong chén ngọc, còn duỗi tay vỗ vỗ gối đầu của mình, khiến gối đầu càng thêm thoải mái, sau đó vươn tay lấy chăn mền trên tay Hiên Khâu Thiên Giác.

Trong mắt Hiên Khâu Thiên Giác mang ý cười dịu dàng, đắp chăn lên người bé con, Long Tiểu Chi vừa lòng thỏa mãn thở dài, rất nhanh sau đó đã chìm vào mộng đẹp.

Hiên Khâu Thiên Giác tĩnh tọa bên cạnh bàn gỗ, nhìn qua Long Tiểu Chi ngủ trong chén ngọc không hề đề phòng, im lặng, ánh mắt lúc sáng lúc tối, ngày hôm qua hắn thế nhưng mất khống chế, vì sao? Từ lúc nào thì, bé con này đã quan trọng như thế trong lòng của hắn?

Long Tiểu Chi đắp chăn ngủ vô cùng ngoan, đại khái thật sự rất mệt mỏi, khuôn mặt ngủ đến hồng hào, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, tay mập cũng theo thói quen níu lấy góc chăn.

Nếu như Tiểu Chi lớn lên...

Ba ngày sau, thí luyện tông môn trong Cửu Trọng thí luyện đại trận chính thức bắt đầu, vị trí của Cửu Trọng thí luyện đại trận ở hướng chính bắc Thương Lan tông, cách mỗi mười năm mở ra một lần.

Cửu Trọng thí luyện đại trận là vùng đất thí luyện còn sót lại từ thời kỳ thượng cổ, vẫn luôn bị Thương Lan tông khống chế, Thương Lan tông cũng dựa vào trận này mà bồi dưỡng rất nhiều nhân tài, nhưng đại trận này cũng có hạn chế.

Một là, sau khi vào đại trận, tất cả không gian trữ vật đều không thể sử dụng, bởi vì đại trận đã tự thành một thế giới nhỏ, không thể chất chồng không gian, nếu như muốn trữ vật, chỉ có thể ở trong đại trận dùng vật tư của đại trận mà luyện chế linh khí trữ vật.

Thứ hai, hạn chế tu vi, tu sĩ trên Nguyên Anh kỳ không thể vào thí luyện đại trận, cho nên lần tông môn thí luyện này, liều mạng chính là thực lực của tu sĩ Nguyên Anh kỳ.

Đương nhiên, năm nay chuyện xấu rất nhiều, nhất là Vân Khuyết tông không thể suy đoán theo lẽ thường, nguyên một đám đệ tử tông môn thực lực không thể khinh thường, còn có một con tử điệp biết luyện đan đi theo, mặt khác, còn có đột nhiên Mặc Đan Môn kiêu căng lên, thắng bại quả thật khó nói.

Phía bắc Thương Lan tông núi xanh phập phồng, dãy núi dài mà trập trùng khiến người ta sinh lòng cảm giác bát ngát, cỏ thơm trong sạch mang hơi gió nhẹ cũng làm cho người ta vô cùng thoải mái. Không thể tưởng được trong Thương Lan tông này có nhiều cảnh đẹp như thế, thật khiến người ta hâm mộ.

Căn cứ kết quả thủ lôi chiến, năm tông môn tiến vào thí luyện đại trận đã xác định, gồm Thất Linh Tông, Mặc Đan Môn, Thanh Đan Môn, Thương Lan tông, Vân Khuyết tông.

Đội ngũ từng tông môn này có từ ba đến mười người không hạn, theo thứ tự thông qua truyền tống trận đi vào Cửu Trọng thí luyện đại trận, địa điểm tiến vào đại trận ngẫu nhiên, nhưng tất cả đều ở tầng đầu tiên của đại trận.

Thắng bại trong lần tông môn thí luyện này bình phán từ việc thu thập trân bảo, dù là linh thực, linh quáng hay là linh thú, căn cứ độ hiếm có và số lượng thu thập để xác định thứ tự trước sau.

Việc này cần sự hiểu rõ cách phân bố vật tư và hoàn cảnh địa lý trong Cửu Trọng thí luyện đại trận, từ phương diện này mà nói, Thương Lan tông có ưu thế nhất định, nhưng hoàn cảnh trong Cửu Trọng thí luyện đại trận biến đổi rất nhiều, cơ hồ cách mỗi mười năm đều xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Nhưng điều duy nhất không thay đổi là, trong Cửu Trọng thí luyện đại trận có một loại linh thực đặc biệt: Cửu Vân Trọng Lâu, vì chín lá cây song song mọc với nhau, còn được gọi là chính lá một cành hoa, rễ cây là vị thuốc chủ yếu của rất nhiều đan dược giải độc.

"Mời chư vị vào truyền tống trận, Cửu Trọng thí luyện đại trận chỉ mở ra bảy ngày, bảy ngày sau, chư vị sẽ bị truyền tống đi ra, hạn chế và nguy hiểm của Cửu Trọng thí luyện đại trận đã giải thích rõ trước đó, hẳn các vị có thể bình an trở về." Hôm nay Tần Tông Nguy không đến, chủ trì mọi chuyện là phong chủ Giáng Trần Phong Tần Nham.

Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, các tông môn môn chủ cũng sẽ dừng lại ở đây bảy ngày, chờ đợi kết quả cuối cùng, cũng xác định tư cách tiến vào bí cảnh Thương Lan.

"Tiểu Chi phải đồng ý với vi sư, sau khi vào đại trận phải đi cùng các sư huynh của con, không được một người đi lung tung." Hiên Khâu Thiên Giác không yên tâm nâng Long Tiểu Chi trong tay mà dặn dò.

Long Tiểu Chi hắc tuyến, sao nàng có cảm giác sư phụ đột nhiên thay đổi, có cái gì đó không đúng, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu."Tiểu Chi nhớ rồi, sư phụ, Tiểu Chi có thể đi chưa? Truyền tống trận sắp khởi động kìa."

Long Tiểu Chi bị hai cánh tay Hiên Khâu Thiên Giác ôm lấy, chỉ có hai cánh tay và cái đầu nhỏ ở bên ngoài, thấy truyền tống trận sắp khởi động, cánh tay nhỏ phát lực, muốn tránh khỏi tay Hiên Khâu Thiên Giác, nhưng lăn qua lăn lại nửa ngày, cũng không thay61 Hiên Khâu Thiên Giác buông tay.

Hiên Khâu Thiên Giác lại vuốt vuốt cái đầu nhỏ của Long Tiểu Chi, rồi mới buông tay ra. Long Tiểu Chi vỗ cánh muốn bau đi, vỗ hai cái, lại quay người lại ôm lấy gò má Hiên Khâu Thiên Giác cọ xát."Sư phụ đừng lo lắng, Tiểu Chi sẽ trở về thật nhanh."

Vui vẻ trong mắt Hiên Khâu Thiên Giác càng đậm."Đi đi, vi sư chờ con."

Sở dĩ Hiên Khâu Thiên Giác không yên tâm là vì tông chủ Thất Linh Tông Thủy Khinh Hồn thế nhưng có thể tiến vào Cửu Trọng thí luyện đại trận.

Trước kia lúc Thất Linh Tông truyền tống, Thủy Khinh Hồn mặc một thân hồng y huênh hoang bước vào truyền tống trận, cử động này lập tức khiến mọi người xôn xao, tu vi tông chủ Thất Linh Tông thế nhưng không chưa tới Xuất Khiếu Kì! Đây là khái niệm như thế nào!

Bởi vì trong giao đấu Nam Cảnh lần này, Thủy Khinh Hồn không ra tay, cho nên thực lực của hắn vẫn luôn là một điều bí ẩn, nhưng lúc hắn đuổi kịp và vượt qua Tần Nham, kế Hiên Khâu Thiên Giác đuổi tới hiện trường minh ngộ vẫn khiến mọi người kinh sợ, bởi vì vậy mà ai cũng không có nghĩ tới, tu vi tông chủ này thế nhưng ở Nguyên Anh kỳ!

Bản thể Thủy Khinh Hồn đến tột cùng là linh thú gì? Càng là yêu linh mạnh mẽ thì cần linh lực và thời gian trưởng thành càng nhiều, trưởng thành cũng rất càng khó khăn, nhưng một khi lớn lên, có thể không áp lực nghiền ép cùng giai tu sĩ, thậm chí là khiêu chiến vượt cấp.

Năm đội ngũ biến mất trong truyền tống trận theo thứ tự, hơi lạnh gió sáng thổi qua đồi núi nhấp nhô chập chùng, thoáng vuốt ve tâm trạng nôn nóng của chúng tu sĩ.

Vân Khuyết tông là đệ nhị chi tiến vào thí luyện đại trận đội ngũ, nhưng khoảng cách truyền tống trận Cửu Trọng thí luyện đại trận khởi động rất ngắn, hơn nữa vị trí ngẫu nhiên, cho nên thứ tự trước sau cũng không có ưu thế quá lớn, vận khí quan trọng hơn. 

Vì thế nên, mang một bé tử linh chi khoác vỏ tử điệp, Vân Khuyết tông chiếm được tiên cơ.

Lúc trận pháp truyền tống vừa khởi động, Long Tiểu Chi đậu trên vai Nguyễn Thanh Tuyết, sau cảm giác không trọng lực ngắn ngủi, mấy người Vân Khuyết tông xuất hiện trong Cửu Trọng thí luyện đại trận.

So với Nam Cảnh, trong đại trận có vẻ bừng bừng sức sống, cây cối cao ngất che khuất bầu trời, dưới chân là đất đai mười năm không có dấu chân người, tầng thứ nhất của đại trận, lấy rừng rậm dãy núi làm chính, giống loài vô cùng phong phú, đương nhiên độ nguy hiểm cũng thấp nhất trong Cửu Trọng thế giới.

"Vị trí không tệ, nhưng cảm thấy có chút kỳ lạ." Hoa Vũ Lâu hơi không được tự nhiên nói ra, vị trí Vân Khuyết tông truyền tống tới rất tốt, mặc dù cũng trong rừng rậm, nhưng hiếm thấy là địa thế bằng phẳng, phân bố cây cối cũng không đông đúc, tầm mắt ít bị hạn chế.

"Đại khái là bởi vì quá yên tĩnh, dù sao có rất ít người vào, cho nên tỏ ra có chút ít lạnh lùng bình thản." Nguyễn Thanh Tuyết giải thích, loại lạnh lùng bình thản này rất khác với lạnh lùng bình thản bên ngoài, bởi vì ở bên ngoài, cho dù gần đó không có người, cũng sẽ không có cảm giác trong trời đất chỉ có một mình ta.

Mà trong đại trận mặc dù cũng có chim muông côn trùng kêu vang, nhưng tóm lại thiếu nhân khí.

Lần này đội ngũ Vân Khuyết tông có năm người, theo thứ tự là Long Tiểu Chi, Hoa Vũ Lâu, Nguyễn Thanh Tuyết, Đan Nghĩa Khanh và Hiên Khâu Mặc Bạch, thực lực chi đội ngũ này khiến người ta không thể khinh thường, nhất là Hiên Khâu Mặc Bạch, bởi vì cũng không ra tay trong tỷ thí Nam Cảnh, không ai biết rõ thực lực của hắn, nhưng lần đầu tiên hắn cưỡi bá vương đường lang xuất hiện quả thực khiến người ta khắc sâu ấn tượng.

"Nhị sư huynh, chúng ta phải đi như thế nào?" Bọn họ cũng chưa quen thuộc Cửu Trọng thí luyện đại trận, chỉ biết một chút thưởng thức, những điều trong tầm mắt cũng không có đầu mối gì.

"Phương thức đơn giản nhất là tìm ra tâm trận, truyền tống đến tiểu thế giới trên tầng 2, nếu không bị nhốt trong thế giới tầng 1, cho dù thu thập nhiều trân bảo, cũng bù không được phẩm chất của thế giới cao hơn, còn tâm trận, kỳ thật rất dễ đoán, Tiểu Chi có ý kiến gì không?" Nguyễn Thanh Tuyết nghiêng đầu nhìn lại, phát hiện từ lúc Long Tiểu Chi đi vào đại trận sau đó thì ngoan ngoãn ngồi trên bờ vai hắn, hình như có chút thất thần.

Long Tiểu Chi lấy lại tinh thần, gãi gãi cằm nhỏ."Nếu như theo lẽ thường mà đoán, tâm trận rất có thể là Cửu Vân trọng lâu, bởi vì loại đặc sản này có phân bố trong từng thế giới nhỏ Cửu Trọng đại trận, cho dù là tiểu thế giới có hoàn cảnh không thích hợp nó sinh trưởng, nhưng tâm trận thiết lập rõ ràng như thế, có hai khả năng, một là chướng nhãn pháp, một là tâm trận rất khó tìm kiếm hoặc lấy được, cho nên không cần sợ hãi."

"Tiểu Chi nghĩ không khác ta lắm, nhưng ta cảm thấy khả năng thứ nhất cao hơn, dù sao thời gian đại trận mở ra chỉ có bảy ngày, mà mục đích thiết lập đại trận là thí luyện, trong tình huống thời gian gấp gáp như thế, nếu như làm khó tại tâm trận lần nữa, sẽ làm mất ý nghĩa của Cửu Trọng thí luyện đại trận, dù sao tu sĩ cao nhất đi vào chỉ có tu vi Nguyên Anh kỳ, kể từ đó, cơ hồ không ai có thể đến tiểu thế giới cao hơn."

"Đã như vậy, chúng ta chỉ cần vừa tìm kiếm Cửu Vân trọng lâu, vừa sưu tầm vật tư, tốt nhất là mau chóng tìm được linh quáng và linh thực có thể luyện chế không gian trữ vật, nếu không sau này sẽ rất phiền toái." Đan Nghĩa Khanh nói ra, vấn đề trữ vật này quả thực là điểm mấu chốt, may mà dù hắn không tinh thông luyện khí phương diện, nhưng nhẫn trữ vật hoặc là túi đựng đồ mô hình nhỏ vẫn có thể chế tác.

Đan Nghĩa Khanh vốn là đệ tử Đan Phong, hỏa thuộc tính thiên linh căn, là linh căn luyện đan vô cùng tốt, đáng tiếc là thiên phú luyện đan của hắn chỉ thường thường, phong chủ Nam Trúc Phong rơi vào đường cùng bồi dưỡng hắn luyện khí, linh căn như thế luyện đan và luyện khí đều là có thể, nhưng kết quả cũng không quá xuất sắc. 

Ngược lại là ở phương diện kiếm thuật, Đan Nghĩa Khanh biểu hiện ra thiên phú tuyệt hảo, cơ hồ khiến phong chủ Nam Trúc Phong giậm chân, thật vất vả bồi dưỡng một đệ tử thiên linh căn, kết quả hắn chạy đi luyện kiếm! 

_hết chương 51_
Bình Luận (0)
Comment