Long Tiểu Chi ngồi trên vai Nguyễn Thanh Tuyết, bởi vì quỷ đói không biết bay, cho nên sau khi ngự kiếm mà đi, Long Tiểu Chi dập tắt ngọn lửa trong lòng bàn tay, lúc này thấy con chim kì lạ này thì lập tức cảnh giác.
Đầu chim ngẫu nhiên đung đưa qua lại, hình như đang tìm kiếm sơ hở của Nguyễn Thanh Tuyết, sau mấy lần thăm dò đó cũng không tìm được thời cơ có thể một kích đánh bại.
Lúc mấy người đang tập trung tinh thần, tiểu Hoàng Điểu lại đề phòng nhìn ra sau lưng Nguyễn Thanh Tuyết, Long Tiểu Chi lập tức cảm thấy không ổn, đầu chim kỳ quái này mấy lần thăm dò định công kích, có lẽ không chỉ là tìm kiếm sơ hở, mà còn là giương đông kích tây.
Long Tiểu Chi nhanh chóng xoay người lại, Chu Tước hỏa dấy lên trong tay thậm chí còn chưa thấy rõ tình huống sau lưng thì trực tiếp ném Chu Tước hỏa ra ngoài, sau khi Chu Tước hỏa thoát khỏi Long Tiểu Chi, một đoàn nhỏ xíu trong nháy mắt nổ tung, giống như một đóa hoa sen lửa khổng lồ nở rộ.
Bởi vì không biết rõ phía sau là tình huống gì, Long Tiểu Chi không giữ lại, trong nháy mắt Chu Tước hỏa hình thành một bình phong che chở cao hơn mười thước sau lưng.
Long Tiểu Chi cũng là lần đầu tiên phóng ra Chu Tước hỏa phạm vi lớn như thế, cảm thấy linh lực không còn, trong lực hút kì lạ của thế giới thứ chín này, linh lực trong cơ thể thế nhưng tiêu hao hết chín phần.
Chu Tước hỏa nổ tung, nửa bầu trời lập tức sáng như ban ngày, cùng một thời gian, mấy tiếng quạ đen kêu thê lương thảm thiết vang lên sau lưng, Nguyễn Thanh Tuyết giả bộ quay đầu nhìn lại, đầu chim liên tục ngăn cản trước mặt phát hiện sơ hở, nhanh chóng công kích.
Nguyễn Thanh Tuyết thầm nói một tiếng quả thế, lúc đầu chim sắp chạm tới, nhanh chóng dời sang bên cạnh, pháp quyết trong tay đã thu thế, cái cổ thật dài của đầu chim lập tức đâm vào Thiên Ti Kiếp không nhìn thấy bị cắt đứt.
Mà Chu Tước hỏa sau lưng còn đang thiêu đốt, xoay người lại nhìn lại, Chu Tước hỏa thiêu xuống theo bảy cái cổ dài đến hơn mười thước. Ngay từ đầu Long Tiểu Chi cho là có rất nhiều quái điểu thế này, lúc này nhờ ánh lửa nhìn xuống, mới phát hiện tám cái cổ này dĩ nhiên là sinh trưởng trên cùng một thân thể.
Quái điểu điên cuồng lắc cổ, hy vọng có thể dập tắt ngọn lửa trên cổ, sau khi phát hiện không có kết quả lập tức vùi đầu vào trong đất, nhưng Chu Tước hỏa đâu phải đơn giản như thế có thể dập tắt, tám cái đầu cùng nhau oa oa kêu, người nghe cảm thấy đầu đau nhức không thôi.
Ánh mắt Giải Mật Nhi sáng lên, ngọn lửa của tiểu tử điệp này có phải là thần hỏa hay không? Lực sát thương lớn như thế, nhưng nàng ta cũng biết rõ Long Tiểu Chi là nghịch lân của Vân Khuyết tông, cũng chỉ nghĩ nghĩ mà thôi, không dám có tâm tư gì. Bởi vì bị Chu Tước hỏa hấp dẫn chú ý, Giải Mật Nhi không có chú ý tới vũ khí bản mạng của Nguyễn Thanh Tuyết, đương nhiên dù chú ý tới, cũng không sẽ nhận ra Thiên Ti Kiếp.
Cho đến lúc quái điểu hấp hối, không lại có đủ sức công kích, Long Tiểu Chi mới dập tắt Chu Tước hỏa, quái điểu này tốc độ cực nhanh, lại hết sức gian xảo, nếu như không phải lúc đánh lén đụng vào Chu Tước hỏa, kết quả như thế nào thì rất khó nói.
Hơn nữa lúc bảy đầu khác bị lửa đốt, cái đầu liên tục giằng co với Nguyễn Thanh Tuyết còn biết đánh lén, giải thích rõ cái đầu thứ tám có năng lực tác chiến độc lập, việc này quả xác rất đáng sợ.
Quái điểu vốn là toàn thân đen nhánh, lúc này lại cháy đen một mảnh, trước khi tiến vào thế giới thứ chín, Tần Tông Nguy từng đơn giản nói qua một chút tình huống trong này, yêu linh trong thế giới này không có linh thức gì, chỉ còn lại bản năng đi săn khát máu, nếu như đi săn như thế là bản năng, vậy linh thú và linh thực trong thế giới này quả thực nguy hiểm.
Nguyễn Thanh Tuyết đang muốn rời khỏi, quái điểu lại đột nhiên kêu lên cao vút, Nguyễn Thanh Tuyết chỉ cúi đầu nhìn thoáng qua, đè cái đầu nhỏ của Long Tiểu Chi lại."Tiểu Chi đừng cúi đầu."
Long Tiểu Chi thành công bị cố định đầu nhỏ, Nguyễn Thanh Tuyết khống chế phi kiếm nhanh chóng rời khỏi.
Trên mặt đất, quái điểu đã bị quỷ đói ùa lên cắn, cho dù quái điểu bị thương nặng thì cũng vô cùng hung tàn, hơn nữa có thể thấy quỷ quái, số lượng quỷ đói rất nhiều, ngàn vạn con bổ nhào cắn lên, quái điểu quăng bay rất nhiều, mài chết rất nhiều, nhưng vẫn là bị quỷ đói bao phủ, tiểu quỷ lớn cỡ bàn tay kia chen lấn nhào tới, không cần quá lâu, tiếng kêu quái điểu biến mất không còn gì nữa, thậm chí ngay cả xương cốt cũng không còn lại.
Bởi vì lửa chu tước tắt rồi, Giải Mật Nhi hơi cúi đầu nhìn một cái thì lập tức đáy lòng phát rét, nàng nhìn không thấy quỷ đói, bởi vậy mà thấy vô cùng rõ ràng cảnh tượng quái điểu này bị điên cuồng xơi tái, máu thịt mơ hồ khiến cho nàng ta gần như nôn mửa.
Trên phi kiếm không có ai nói chuyện, chỉ nghe thấy tiếng Long Tiểu Chi răng rắc răng rắc cắn măng, bởi vì ánh sáng trong thế giới này quá mờ tối, linh măng nàng ôm trong lòng khẽ phát ra ánh sáng màu xanh biếc, giống như ngọc bích hơi mờ.
Nguyễn Thanh Tuyết vừa cảnh giác nhìn xung quanh, vừa nghĩ lại trải qua và manh mối sau khi tiến vào thế giới thứ chín này, thế giới thứ chín này tuyệt đối không dừng lại ở địa ngục thứ chín đơn giản như thế, trong này có điểm đáng hoài nghi khắp nơi, nhìn qua rất không hợp lý.
Con quái điểu lúc nãy hơi giống Xa Quỷ, lại thiếu một cái đầu, nếu như hắn nhớ không sai, tông chủ Thương Lan tông Tần Tông Nguy đã từng khế ước với một con Xa Quỷ. Loại linh thú có được huyết mạch viễn cổ như Xa Quỷ đã tuyệt tích trong đại lục Hoàn Thần, nếu như vừa nãy chẳng qua là linh thú Tần Tông Nguy khế ước, như vậy tại sao lại xuất hiện trong này.
Cùng với những quả đầu người kia, tạm thời xem như đó là quả đầu người đi, bởi vì Nguyễn Thanh Tuyết đích xác không nghĩ ra, ai lại hung tàn nhàm chán như thế thu thập nhiều đầu người như vậy tre trên cây. Hơn nữa như thế tốn công tốn sức bố trí trong Thế giới thứ chín của Cửu Trọng thí luyện đại trận.
Trong thế giới thứ chín nàu không chỉ đơn giản là linh lực thuộc tính ám đầy đủ đến dư thừa, mà là trừ linh lực hệ ám, cơ hồ không có linh lực thuộc tính khác, nhất là linh lực hệ thủy, có thể nói hoàn toàn không cảm nhận được, Nguyễn Thanh Tuyết là thủy linh căn, lực tương tác với thủy thuộc tính cực cao, hiện thời lại không cảm giác được mảy may, chỉ có thể nói rõ trong thế giới này không có nước.
Việc này không hợp lý, bởi vì cho dù trong thế giới thứ tám, linh lực hệ hỏa vô cùng dồi dào, cũng là có thủy linh lực, ngũ hành thế gian tương sinh tương khắc, hai bên tự có cân bằng và chế ước, có thể sáng tạo ra một thế giới hoàn toàn không có thủy linh lực, Nguyễn Thanh Tuyết tự nhận lấy học thức trước mắt của hắn, chưa từng nghe nói qua.
Cũng chính bởi vì không có thủy linh lực, uy lực Chu Tước hỏa của Long Tiểu Chi mới bị phóng đại, bởi vì trong tiểu thế giới này, ngọn lửa vừa ra, cơ hồ không có thứ gì có thể khắc chế nó.
Lại bay trên không một đoạn thời gian, từng cây đầu người cuối cùng cũng đã hết, mà lúc này, bọn họ đã tới rất gần mặt trời màu đen.
Bay qua rừng cây khô, trong lòng mấy người thở phào nhẹ nhõm, nói thật, bay trên không nhiều đầu người như vậy, cảm giác này vô cùng bất an, mặc dù quái điểu tám đầu tập kích đột nhiên, lại bởi vì đụng vào Long Tiểu Chi, nên bị giải quyết hoàn mỹ, nhưng nếu xảy ra biến dị trên cây đầu người, ngẫm lại cũng khiến cho người ta vô cùng khó chịu.
Lại tiếp tục bay trên không chừng ngàn mét, Nguyễn Thanh Tuyết hạ xuống đất, Long Tiểu Chi lập tức móc ra một cây linh măng từ trong túi trữ vật, kết quả linh măng quá lớn, Long Tiểu Chi lung la lung lay ôm linh măng quay người lại, tiểu Hoàng Điểu liên tục ở bên cạnh nàng pằng một cái, bỗng chốc bị đụng rớt xuống.
Nguyễn Thanh Tuyết duỗi tay đón lấy tiểu Hoàng Điểu, tiểu hoàng điểu bay đến bên cạnh Long Tiểu Chi kêu chiêm chiếp, hình như đang lên án Long Tiểu Chi.
Long Tiểu Chi hiếm khi quẫn như vậy, ho nhẹ một cái, đưa măng cho Nguyễn Thanh Tuyết, sau đó đưa tay mập ra trấn an vỗ vỗ đầu tiểu Hoàng Điểu, tiểu Hoàng Điểu lập tức được vỗ yên, một lần nữa rơi trên vai Nguyễn Thanh Tuyết, cái đầu nhỏ đưa tới trước mặt Long Tiểu Chi, thúc giục Long Tiểu Chi tiếp tục vỗ.
Long Tiểu Chi xem nhìn đầu lông xù trước người mình yên lặng không còn gì để nói, sau đó nghiêng đầu nhìn Nguyễn Thanh Tuyết, phát hiện Nguyễn Thanh Tuyết đang ưu nhã cầm lấy măng, hình như không biết nên hạ miệng như thế nào, đột nhiên Long Tiểu Chi hiếu kỳ, quân tử Nhị sư huynh khiêm tốn nhún nhường đến cùng gặm măng ra làm sao.
Sau đó trong ánh mắt mong chờ của Long Tiểu Chi, Nguyễn Thanh Tuyết cầm kiếm xoát xoát vài cái, linh măng đã bị chia làm khối nhỏ. Long Tiểu Chi quay đầu nhỏ lại, điềm nhiên như không tiếp tục vỗ đầu tiểu Hoàng Điểu.
Bởi vì Nguyễn Thanh Tuyết muốn khôi phục linh lực, Long Tiểu Chi bắt đầu nghiên cứu tiểu Hoàng Điểu, thậm chí hiếu kỳ đẩy lông tơ trước ngực tiểu Hoàng Điểu ra, muốn nhìn xem làn da tiểu Hoàng Điểu có phải cũng có màu vàng hay không, kết quả tiểu Hoàng Điểu liên tục ngoan ngoãn hưởng thụ vỗ đầu thế nhưng lui về phía sau thật nhanh, hai cánh nhỏ che trước ngực mình.
Long Tiểu Chi kinh ngạc, đang thẹn thùng hả? Long Tiểu Chi hắc tuyến, đột nhiên con mắt lóe sáng, ngoắc ngoắc ngón tay với tiểu Hoàng Điểu."Tiểu mỹ nhân, cười với bổn đại gia một cái."
Kết quả, tiểu Hoàng Điểu nghiêng đầu, hoàn toàn nghe không hiểu, tiểu Hoàng Điểu không cười, Nguyễn Thanh Tuyết lại nhịn không được, phốc xuy một cái bật cười, không thể tưởng được Tiểu Chi cũng có một mặt như thế.
Long Tiểu Chi buồn bực, vốn còn muốn mượn cơ hội này đùa giỡn tiểu Hoàng Điểu một chút, khiến nó đừng có lúc nào cũng dán vào mình, nhưng tiểu Hoàng Điểu giống như hoàn toàn nghe không hiểu, đến cùng nó khai linh thức chưa?
Hai khắc đồng hồ sau, Nguyễn Thanh Tuyết tĩnh tọa xong, bởi vì linh lực tiêu hao trong thế giới thứ chín hết sức nhanh chóng, hơn nữa sử dụng càng nhiều, tiêu hao lại càng nhanh, cho nên đoàn người Nguyễn Thanh Tuyết buông tha cho ý tưởng ngự không mà đi.
Xuyên qua rừng cây khô dùng chừng hai canh giờ, hiện giờ cách mục đích cũng không xa, nhìn ra lại có hai ba canh giờ thì có thể đến, hơn nữa càng đến gần mặt trời màu đen, ánh sáng cũng thoáng sáng ngời hơn một chút, chỉ là vẫn bị đè nén như cũ.
Lại đi nửa canh giờ, địa thế đã có thay đổi rõ ràng, trước vẫn luôn là đất khô cằn bằng phẳng, hiện thời dưới chân đều là nham thạch, phần lớn nham thạch là màu đen, cũng rất khó thấy có thổ nhưỡng trên đó, nhưng cùng nhau đi tới, trừ cây đầu người, cũng không có thấy thực vật khác.
Địa thế càng ngày càng dốc, thậm chí loáng thoáng có thể trông thấy bóng dáng ngọn núi, nham thạch màu đen vô cùng khổng lồ, có một khối bao trùm mấy dặm, Long Tiểu Chi và tiểu Hoàng Điểu một lần nữa chui vào trong vạt áo Nguyễn Thanh Tuyết.
Giải Mật Nhi nắm thật chặt quần áo của mình, hơi run lẩy bẩy, nhiệt độ càng ngày càng thấp, hình như mặt trời màu đen phóng ra không phải là ấm áp, mà là lạnh băng.
"Nhị sư huynh!" Hai canh giờ sau đó, Nguyễn Thanh Tuyết gặp Mặc Bạch và Hoa Vũ Lâu, Hoa Vũ Lâu nhìn thấy Nguyễn Thanh Tuyết thì hết sức kích động, cõng Mặc Bạch vài cái đã nhảy lên đến bên cạnh Nguyễn Thanh Tuyết.
Trạng thái Hoa Vũ Lâu cùng Mặc Bạch đều vô cùng không tốt, quần áo của hai người có chỗ rách, trên người có thương tích, Mặc Bạch không có có ý thức, cũng may vài năm nay Hoa Vũ Lâu nhanh chóng cao lên, nên cõng Mặc Bạch cũng không có vẻ cố hết sức.
Nguyễn Thanh Tuyết vô cùng kinh ngạc, hắn nghĩ tới sẽ đụng phải những người khác, tự nhiên cũng biết rõ sẽ hội hợp với Hoa Vũ Lâu và Mặc Bạch, lại chưa từng nghĩ tới Mặc Bạch thực lực mạnh nhất lại xảy ra chuyện."Xảy ra chuyện gì?"
Hoa Vũ Lâu nhìn Giải Mật Nhi một cái, rầu rĩ nói ra."Bị tính kế, Thanh Đan Môn và Thương Lan tông liên thủ." Hoa Vũ Lâu không nói nhiều, rõ ràng không muốn lộ ra quá nhiều trước mặt Giải Mật Nhi.
Nguyễn Thanh Tuyết biết rõ nhất định Hoa Vũ Lâu giấu giếm cái gì, bởi vì lấy thực lực Mặc Bạch, dù tính Thương Lan tông và Thanh Đan Môn liên thủ cũng không thể nào khiến hắn mất đi ý thức.
_hết chương 57_