Nhân Sâm Dưỡng Linh Chi

Chương 61

Linh lực của Tần Phong hao tổn quá mức, lại đuổi theo con rắn nhỏ mọc ra cánh này chém một trận, chỉ cảm thấy đầu choáng váng hoa cả mắt, Tần Phong mới không thể không ngừng lại, nhanh chóng dùng linh đan bổ sung linh lực.

Động tác Lam Thanh Hàm rất nhanh, nhưng khiến hắn trở tay không kịp là, một nhóm lớn linh thú cơ hồ như từ trên trời rơi xuống, lúc trước giao đấu cùng Hoa Vũ Lâu, Lam Thanh Hàm đã bị thương nặng, lúc này đột nhiên bị đoàn linh thú vây công, nơi nào còn có tâm thần đi thu thập vật tư.

Nhưng điều này không khiến Lam Thanh Hàm và Tần Phong buồn bực nhất, buồn bực nhất là linh thú này vừa vây công bọn họ, còn không quên đi thu thập vật tư, nên biết, linh thú và linh thực là có linh phủ, tự mang không gian trữ vật, mặc dù không phải là tất cả yêu linh có thể hóa ra linh phủ, nhưng số lượng linh thú như thế, tốc độ thu thập vật tư, quả thực kinh khủng.

Động tác của đoàn linh thú có sự phân công rất rõ ràng, một bộ phận vây công, một bộ phận thu thập vật tư, có đôi khi linh thú không có linh phủ còn tìm giờ rảnh giúp đỡ, gẩy một móng vuốt, tụ tập linh quáng lại một chỗ, tiện cho linh thú còn lại thu thập.

Bộ dáng này, nơi nào là linh thú chưa khai linh thức! Tần Phong cơ hồ nội thương, lại chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn đoàn linh thú giống như châu chấu đi qua, thu thập bảo mỏ dưới đáy động không còn, thậm chí cũng không ít linh thú đã bổ nhào lên trên vách tường đi, rõ ràng là ngay cả trên tường cũng không buông tha.

Nhìn cảnh tượng khí thế ngất trời dưới đáy động, mấy người Nguyễn Thanh Tuyết hắc tuyến không thôi, chẳng lẽ linh thú đều có thói quen nhổ lông chim nhạn đang bay qua*? Hay là bị đại sư huynh lây bệnh?

*ý nói keo kiệt

Lúc Tần Phong đang tìm kiếm phương pháp thoát thân, đột nhiên nghe phía sau lưng có một tiếng rạn nứt răng rắc, tiếng động này vô cùng rõ ràng, hình như có thứ gì rất lớn đang nứt ra, Tần Phong giật mình, cảm giác bất an lập tức dâng lên trong lòng, quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy phía trên Thái Âm U Huỳnh, Thủy Khinh Hồn một thân hồng y đứng thẳng, hắn cầm một thanh Phương Thiên Họa Kích trên tay, lúc này Phương Thiên Họa Kích cắm ngược vào hắc diện thạch khổng lồ, hơn nữa lúc Thủy Khinh Hồn không ngừng tạo áp lực dần dần xâm nhập, hắc diện thạch lấy Thủy Khinh Hồn làm trung tâm, rạn nứt ra vô số vết rách.

Tròng mắt Tần Phong cơ hồ nứt ra, không để ý linh thú điên cuồng vây công, thậm chí trực tiếp buông tha phòng thủ, vọt tới chỗ Thủy Khinh Hồn.

Thủy Khinh Hồn lại là tụ lực lần nữa, quả đấm mạnh mẽ đánh xuống Phương Thiên Họa Kích, Phương Thiên Họa Kích lập tức đâm sâu vào hơn phân nửa, hắc diện thạch răng rắc một tiếng, từng đạo vết rách mở rộng trong nháy mắt, trực tiếp lan tràn ra cả Thái Âm U Huỳnh, sau đó trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, Thái Âm U Huỳnh vỡ ra!

Thế giới thứ mười trùng hợp với tâm trận của thế giới thứ chín, một là Thái Dương Chúc Chiếu, một là Thái Âm U Huỳnh, hai thứ thiếu một cũng không được, hiện thời Thái Âm U Huỳnh vừa vỡ, có nghĩa là thế giới thứ chín và thế giới thứ mười vỡ vụn toàn diện, thậm chí sẽ ảnh hưởng toàn bộ Cửu Trọng thí luyện đại trận.

Chân núi Chúc Chiếu Sơn, trong động khổng lồ lập tức truyền đến một tiếng vỡ vụn, tiếng động này xuyên qua dãy núi, truyền ra ngoài, Thái Âm U Huỳnh nổ tung, thế giới thứ mười như bị phá ra một cái hố, dưới vị trí Thái Âm U Huỳnh kia liên tục trấn áp, xuất hiện một không gian như dòng nước xoáy.

Gió lốc mãnh liệt xen lẫn lực hút khổng lồ đang cắn nuốt mọi thứ xung quanh, cả không gian đều khẽ rung động, Long Tiểu Chi và chim béo sít sao núp trong lòng Nguyễn Thanh Tuyết, nhưng sức hút khổng lồ và gió lốc khiến mấy người bọn họ không thể động đậy, hơi không cẩn thận, sẽ bị quăng về phía đáy động.

"Ngươi dám phá hủy tâm trận! Dám phá hủy thí luyện đại trận của Thương Lan tông ta! Lão phu nhất định phải bầm ngươi thành vạn mảnh!" Tia máu trải rộng trong hai mắt Tần Phong, hắn không biết tại sao Thủy Khinh Hồn phải làm như thế, cũng không biết Thủy Khinh Hồn xuất hiện từ đâu.

Nhưng mọi chuyện xảy ra trước mắt đã giải thích rõ, hắn liên tục bị Thủy Khinh Hồn nắm mũi dẫn đi, từng bước một đều trong mưu kế của Thủy Khinh Hồn, Cửu Trọng thí luyện đại trận bị hủy, cuộc đời hắn không còn hy vọng lên cấp, đây cơ hồ là cắt đường sống của hắn, sao Tần Phong có thể không giận.

Tần Phong cơ hồ lấy ra hết lá bài tẩy của mình, chẳng những bắt đầu sử dụng Cố Thần, hơn nữa nuốt một lượng linh đan lớn, linh lực trong cơ thể tăng vọt thậm chí khiến thân thể hắn xuất hiện dấu hiệu sưng vù.

"Tông chủ mau tránh ra, hắn muốn tự bạo!" Trong hỗn loạn, có người cao giọng nhắc nhở Thủy Khinh Hồn, nhưng Thủy Khinh Hồn đã bị dòng nước xoáy hút vào, hành động khó khăn.

Tần Phong biết rõ mình không thể giải thích với Tần Tông Nguy, cũng biết rõ đường sống mong manh, dứt khoát cá chết lưới rách, cả đời của hắn hao tổn trong Cửu Trọng thí luyện trong đại trận, lúc này đại trận vừa hủy, trong nháy mắt mất đi mục tiêu sống sót.

Tần Phong cười ha ha, vừa mượn sức của lực hút cũng vừa tự mình dùng sức, cấp tốc phóng tới Thủy Khinh Hồn trong trung tâm dòng nước xoáy, sau khi tới gần, trực tiếp bắt đầu sử dụng Trói Thần sách, trói mình vào Thủy Khinh Hồn, hạ quyết tâm muốn đồng quy vu tận với Thủy Khinh Hồn.

Long Tiểu Chi và tiểu Hoàng Điểu thấy Thủy Khinh Hồn sa vào khốn cảnh, cơ hồ đồng thời thoát ra khỏi vạt áo Nguyễn Thanh Tuyết, thẳng tắp đi tới dòng nước xoáy nơi đáy động.

Nguyễn Thanh Tuyết đang cực lực chống cự không gian loạn lưu và dòng nước xoáy hút vào, hơn nữa động tác hai bé con cực nhanh, căn bản không kịp ngăn cản, mặc dù Hoa Vũ Lâu có lòng đi ngăn cản, nhưng hắn còn cõng Mặc Bạch, đang lúc sợ hết hồn hết vía, Hoa Vũ Lâu chỉ cảm thấy trên lưng chợt nhẹ, đồng thời trên đầu truyền đến một tiếng kêu gào điếc tai.

"Đại sư huynh!" Hoa Vũ Lâu vừa mừng vừa sợ, không kịp hỏi kỹ, đã bị giao long màu vàng kim quăng lên người, Nguyễn Thanh Tuyết và Đan Nghĩa Khanh xoay người một cái, lên lưng giao long. Giao long màu vàng kim thuận thế lap xuống, nhanh như nhất một tia chớp, trong nháy mắt đã đuổi theo Long Tiểu Chi và tiểu Hoàng Điểu, sau đó một ngụm ngậm cánh nhỏ của Long Tiểu Chi.

Mặc Bạch vào thời điểm mấu chốt hóa thành bản thể, bản thể giao long mạnh mẽ, không sợ không gian loạn lưu và cơn lốc, hơn nữa trời sinh có khả năng ngự không, bay trên không đã là bản năng của bọn họ. 

Long Tiểu Chi chỉ cảm thấy trên lưng căng thẳng, cánh phịch hai mà không được, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đôi mắt to khổng lồ màu vàng kim, trong mắt lạnh lùng, không có tâm trạng, im lặng giống như Mặc Bạch bình thường.

Tiểu Hoàng Điểu bị giao long khổng lồ sau lưng hù cho xù lông, lập tức chiêm chiếp kêu hai tiếng, sau đó há mồm ngậm quần áo Long Tiểu Chi, liều mạng vỗ cánh, muốn đoạt Long Tiểu Chi lại.

Đầu giao long khổng lồ vung một cái, hai bé con thế nhưng thoát khỏi lực hút của dòng nước xoáy, bay ngược mà lên, được Nguyễn Thanh Tuyết đón vào trong lòng.

"Nhị sư huynh! Thủy Khinh Hồn!" Long Tiểu Chi gấp gáp kêu to, nàng không biết trong dòng nước xoáy kia có thứ gì, có lẽ Cửu Trọng thí luyện đại trận tán loạn, thế giới sụp đổ, dòng nước xoáy này trực tiếp thông về thời không loạn lưu, một khi bị cuốn vào sẽ bị xé rách, nhưng chỉ cần có hi vọng, nàng sẽ không bỏ mặc kệ hắn. Chỉ cần có nàng ở đây, thì có năng lực chữa khỏi tuyệt đối, cho dù bại lộ thân phận linh chi tiên thảo, cũng phải liều mạng.

"Tiểu Chi, muội xem." Nguyễn Thanh Tuyết ôm hai bé con trong lòng, nhắc nhở hai bé nhìn xuống phía dưới.

Trung tâm dòng nước xoáy, Tần Phong điên cuồng cười không ngừng."Thủy Khinh Hồn, ngươi đoạt cơ duyên của ta, hủy đại trận của ta, cắt đường sống của ta, bây giờ dù phải vào địa phủ, ta cũng phải kéo ngươi cùng đi!"

Thủy Khinh Hồn bị trói lại khẽ cười một tiếng, tựa như là lơ đãng vung tay lên, Trói Thần Sách trên người dường như đậu phụ yếu đuối không chịu nổi, trực tiếp rạn nứt, trong mắt Thủy Khinh Hồn mơ hồ lóe lên ánh sáng đỏ rực, năm ngón tay sắc bén hóa thành trảo, trực tiếp công kích Nguyên Anh của Tần Phong.

Tự bạo cũng là cần có thời gian tụ lực, mặc dù thời gian này chỉ là một cái chớp mắt ngắn ngủi, với Thủy Khinh Hồn thì cũng đã đủ. Tay trảo tinh chuẩn xuyên qua thân thể Tần Phong, trực tiếp bắt được Nguyên Anh.

Tần Phong mở to hai mắt, hình như là không thể tin được mình lại chết thoải mái như thế, thân thể đã chết, linh lực tụ tập tản ra bốn phía, quay về tự nhiên.

Từ việc Tần Phong muốn tự bạo, đến bị Long Phong Triệt đánh chết, trong lúc này ngắn ngủi một cái chớp mắt chỉ là, thắng bại đã phân, sinh tử đã định.

Long Tiểu Chi kinh ngạc, Long Phong Triệt có thực lực cỡ này sao? Đối phó Tần Phong, thế nhưng đơn giản như bóp chết một con kiến vậy.

Long Phong Triệt bóp Nguyên Anh của Tần Phong, Nguyên Anh của tu sĩ Nguyên Anh kỳ sau khi rời khỏi thân thể thì vô cùng yếu đuối, cũng không sức chống cự gì, nhưng ngũ giác còn đó, như cũ có thể cảm thấy bên ngoài, chỉ là nếu trong thời gian dài không thể đoạt xá* hoặc tìm được vật Uẩn Dưỡng thì sẽ từ từ tiêu tán.

*chiếm thân thể của người khác làm của mình, gọi là đoạt xá, trong tu tiên thì đây là việc làm rất độc ác

Chỉ nghe Thủy Khinh Hồn dùng giọng lạnh như băng nói ra."Ta cắt đường sống của ngươi? Ngươi quá đề cao bản thân mình." Nói xong, lòng bàn tay nắm chặt, nguyên anh của Tần Phong không kịp kêu một tiếng, trực tiếp tán loạn.

Giải quyết một tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ thoải mái như thế, hành động của Thủy Khinh Hồn khiến Lam Thanh Hàm không dám hành động thiếu suy nghĩ, còn Thanh Hành Vân, sớm bị Thanh An một kích đánh chết, Thanh Hành Vân không phòng bị, lợi kiếm trực tiếp đâm vào Nguyên Anh, nửa điểm cũng không nương tay, Thanh Hành Vân cho đến chết, vẫn không thể tin được Thanh An lại phản bội Thanh Đan Môn.

Thanh An ha ha cười một tiếng, giọng nói thế nhưng chuyển biến thành giọng nữ."Ai là đồng môn của ngươi, đừng nhận lầm người."

Nói xong hình thái trên người chuyển một cái, đã biến thành một nữ tử áo lục, nữ tử vững vàng đứng trên mặt đất, hình như không bị dòng nước xoáy ảnh hưởng, nữ tử áo lục tiện tay quơ quơ một mảnh phù triện trắng muốt."Đúng là hẹp hòi, bận rộn lâu như thế vậy mà chỉ lấy được một mảnh phù triện và vài bình linh đan."

Rất nhanh, dòng nước xoáy dưới đáy động nhanh chóng mở rộng, lực hút cũng càng mạnh, thế nên, sắc mặt của mọi người đều trầm trọng thêm mấy phần. Thủy Khinh Hồn bay bổng trôi lơ lửng phía trên dòng nước xoáy, nhìn qua trung tâm dòng nước xoáy không biết đang nhìn cái gì.

Trong không gian, dần dần vang lên tiếng núi rạn nứt, vô số mảnh đá vụn rơi xuống từ chỗ cao, cộng thêm tác dụng của lực hút, tốc độ cực nhanh.

"Cứ thế này thì không được, đại sư huynh, chúng ta có thể bay ra ngoài không?" Hoa Vũ Lâu bổ một mảnh nham thạch to lớn, lại có càng nhiều nham thạch đang rơi xuống, mặt đất bắt đầu rung động, hình như mọi thứ sắp bị dòng nước xoáy thôn tính.

"Không nên gấp gáp, Thất Linh Tông kia hình như đang chờ cái gì." Nguyễn Thanh Tuyết lên tiếng nói ra, mọi việc xảy ra trong bên hình như nằm trong suy tính của Thủy Khinh Hồn, đánh nát hắc diện thạch, đưa tới không gian sụp đổ, khiến thế giới thứ chín hỗn loạn, hành động này nhất định có nguyên nhân, Nguyễn Thanh Tuyết có một loại cảm giác không hiểu, Thủy Khinh Hồn này sẽ không đưa mọi người vào nguy hiểm, ít nhất sẽ không để cho Tiểu Chi mạo hiểm.

Chúc Chiếu sơn dần dần rạn nứt, vô số hòn đá bị cắn nuốt vào dòng nước xoáy, mọi người dưới chân núi sớm đã trốn đến vách, không ngừng né tránh hòn đá rơi xuống, cũng may sau khi núi nứt toác, phương hướng tất cả nham thạch rơi xuống là thống nhất, việc này bọn họ tránh né tiện hơn.

"Những thứ kia là gì?" Sau khi ngọn núi dần dần nứt ra, phạm vi dòng nước xoáy cũng không mở rộng nữa, trên bầu trời xuất hiện Thái Dương Chúc Chiếu trước kia thấy qua, trong thế giới mờ tối, vô số ánh huỳnh quang màu trắng kéo cái đuôi thật dài bay về phía Chúc Chiếu sơn, tựa như sao rơi đầy trời, cả thế giới nhỏ giống như được đốt sáng lên.

Sao rơi màu trắng bay đến cực nhanh, thẳng đến trung tâm dòng nước xoáy, Thủy Khinh Hồn chờ đợi thời cơ này, vung tay lên, tất cả linh thú thủy hệ và băng hệ ào ào tiến lên, phóng thích linh lực hệ thủy về dòng nước xoáy. 

Ánh sáng trắng đã đến trên không dòng nước xoáy, lượn vòng trên không, tình cảnh đẹp mắt khác thường, thậm chí có thể nói đồ sộ. Nhưng thời khắc ánh sáng đến, một loại tâm trạng bi thương nặng nề cũng ùn ùn kéo tới, hình như có người đang cúi đầu kêu khóc, lại như tiếng thở dài sau khi trải qua mọi khó khăn trong thế gian, nhưng rất nhanh lại chuyển biến thành dịu dàng.

Loại chuyển biến và ảnh hưởng tâm trạng không biết là thế nào, nhưng mọi người lại vì cảm nhận được chút ít tâm trạng thay đổi mãnh liệt này.

Long Tiểu Chi hiếu kỳ nhìn về phía ánh sáng trắng, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy, một ánh sáng trắng xẹt qua trước mặt, Long Tiểu Chi rất muốn đi chọc chọc, ánh sáng trắng dường như cảm nhận được vậy, dừng trước mặt Long Tiểu Chi, thậm chí tiến lên cọ xát khuôn mặt bụ bẫm của Long Tiểu Chi. Cọ xong, ánh trắng lập tức mở ra, vây quanh giao long màu vàng kim mà bay lượn.

Long Tiểu Chi chỉ cảm thấy trên mặt lành lạnh, cảm giác như nước trong vậy, rất thoải mái, đây đến tột cùng là gì? Còn có ý thức nữa.

Ánh sáng màu lam của linh lực hệ thủy trong dòng xoáy màu đen dần dần đậm lên, sao rơi màu trắng lập tức đáp xuống dòng nước xoáy, từng đạo xẹt qua không trung, nhưng cơ hồ lúc đến gần dòng nước xoáy, tất cả ánh tráng cũng sẽ chuyển một vòng quanh Thủy Khinh Hồn, rồi mới lưu luyến tiến vào dòng nước xoáy.

Long Tiểu Chi bừng tỉnh, ánh sáng trắng nhất định có quan hệ với bộ tộc Linh Tịch, thậm chí có khả năng là linh hồn của người Linh Tịch.

Thủy Khinh Hồn đưa tay, đưa một ánh sáng trắng dính trên người không chịu xuống vào dòng nước xoáy, ánh sáng trắng lập tức quấn trên tay Long Phong Triệt, rất có xu thế chết sống không rời. Thủy Khinh Hồn thở dài một tiếng, mạnh mẽ đưa ánh trắng vào dòng xoáy."Kỳ Lân là loài đứng đầu muông thú, ngươi nên lớn lên."

Hình như Long Tiểu Chi nghe thấy tiếng khóc tê tâm liệt phế, nhưng mà nghe không hiểu đến tột đang kêu gì, khiến lòng người ta vô cùng chua xót. Kỳ Lân? Đột nhiên Long Tiểu Chi nghĩ đến từng tại tinh phách Kỳ Lân gặp trong thành Cổ Mạch, là con kỳ lân nhỏ kia sao? Chẳng lẽ hồn phách của nó còn tồn tại?

Sau khi tất cả ánh sáng trắng biến mất, trên bầu trời, mặt ngoài Thái Dương Chúc Chiếu chợt bắt đầu rạn nứt, cũng có xu thế nổ tung, Long Phong Triệt ngẩng đầu nhìn Long Tiểu Chi một cái, dẫn đầu mọi người Thất Linh Tông nhảy vào dòng nước xoáy.

Thái Dương Chúc Chiếu hở ra, này thế giới thứ mười này sẽ thật sự bị chôn vùi, xem ra dòng nước xoáy kia thông tới chỗ an toàn, Mặc Bạch lập tức chở mấy người Vân Khuyết tông bay về phía dòng nước xoáy.

Trong Dòng nước xoáy, sức hút vô cùng mạnh mẽ, không cần dùng sức, cũng sẽ bị hấp dẫn về chỗ sâu trong dòng nước xoáy, rất nhanh, Long Tiểu Chi biết dòng nước xoáy này thông đi nơi nào, cũng biết rõ vì sao Long Phong Triệt phải đưa linh lực hệ thủy vòa dòng nước xoáy.

Dòng nước xoáy trực tiếp thông về tiểu thế giới thứ nhất, mà thế giới thứ tám là thế giới của linh lực hệ hỏa, mới đầu Long Tiểu Chi cũng không để ý, hiện thời xem ra, đặt ra của thế giới thứ tám không phải ngẫu nhiên.

_hết chương 61_
Bình Luận (0)
Comment