Nhân Sâm Dưỡng Linh Chi

Chương 77

Mặt Tần Tông Nguy xanh mét, nhưng thân phận của ông ta là người đứng đầu một tông, cho dù muốn trực tiếp kéo Thủy Khinh Hồn tới đánh, trên mặt cũng không thể không duy trì vẻ chững chạc, nhưng bị khiêu khích năm lần bảy lượt, trình độ nén giận cũng đang không ngừng tích lũy, không phản kích một cái thì làm sao dằn nổi cơn giận này.

"Thủy tông chủ vẫn nên chừa chút khẩu đức, nhục nhã Thương Lan tông như thế, Thủy tông chủ chỉ được cơn khoái trá trên miệng lưỡi, nhưng nếu tổn hại danh vọng Thất Linh Tông, sao Thủy tông chủ thì gánh chịu nổi vị trí đứng đầu một tông!"

Vẻ mặt Thủy Khinh Hồn tràn ngập ngoài ý muốn."Bản tôn nói gì sao? Sao lại đến mức không xứng đứng đầu một tông trình độ?" Khẽ dừng lại một chút, rồi sau đó lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ."Lẽ nào Thương Lan tông thật sự không ai có thể khiến Bí Ngân kính phát ra ánh sáng màu bạc? Ha ha, Tần Tông chủ không cần để ý như thế, bản tôn chỉ không cẩn thận nói ra sự thật, đâm chọt chỗ đau của Tần Tông chủ, khiến Tần Tông chủ lầm tưởng bị nhục nhã, quả thực đáng hổ thẹn."

Tần Tông Nguy cơ hồ nội thương "...". Sao người này có thể vô sỉ như thế, bản lĩnh đổi trắng thay đen quả thực đã đạt tới đỉnh cao, thần sắc Tần Tông Nguy có vẻ nguy hiểm."Thủy tông chủ muốn đánh một trận với Thương Lan tông sao?"

"Mặc dù thời gian quý báu, nhưng Tần Tông chủ khiêu chiến như thế, vậy Thất Linh Tông ta cũng không thể không nể tình." Thủy Khinh Hồn vừa dứt lời, trong Thương Lan tông đã có người động, hình như là đã hoàn toàn bị chọc giận.

Động thủ là tên lão giả kia, động tác của ông ta cực nhanh, khiến người ta cơ hồ lầm tưởng sau khi ông ta biến mất tại chỗ thì trực tiếp đến trước mặt Thủy Khinh Hồn, thân pháp của người này vô cùng kỳ lạ, cảm giác tồn tại lúc không hành động cực thấp, một khi bộc phát, thì giống như lợi kiếm ra khỏi vẻ, sắc bén bức người.

Trên vai Hiên Khâu Thiên Giác, cánh nhỏ sau lưng Long Tiểu Chi đã mở ra, điệu bộ sắp cất cánh, nhưng khiến người ngoài ý muốn là, lão giả kia vừa mới đến trước mặt Thủy Khinh Hồn, thì lập tức lui ra ngoài.

"Thần thú!" Trong giọng nói của lão giả tràn đầy vẻ khó tin, trên đại lục này còn thần thú tồn tại sao? Nhưng khí tức kinh khủng kia thì tuyệt đối không sai, đang lúc ngạc nhiên nghi ngờ, một con rắn nhỏ màu trắng bay lơ lửng trước mặt Thủy Khinh Hồn, sau lưng con rắn nhỏ màu trắng  mọc ra hai cánh, cũng là vẻ vừa mới tỉnh ngủ, há mồm ngáp một cái, sau đó lắc lắc đầu nhìn lão giả.

Lão giả lập tức không thể động đậy, trên mặt đổ mồ hôi lạnh, Tần Tông Nguy thầm nói một tiếng không xong, con rắn nhỏ này không đơn giản, lúc trước thôn tính linh lộ, có khả năng vẫn luôn tiêu hóa, vừa mới tỉnh lại, hơn nữa còn là thiên địch của Tần Tỳ Nghiên, hoàn toàn áp chế về mặt chủng tộc huyết mạch.

Tần Tỳ Nghiên tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì, nếu không cho dù Thương Lan tông tiến vào bí cảnh chuyến này cũng rất khó có thu hoạch! Đột nhiên ánh sáng xẹt qua mắt Tần Tông Nguy, Hồi Vọng kính nơi tay, lúc này ra tay cứu người cũng không có gì đáng trách!

Suy nghĩ trong lòng nhanh chóng chợt lóe qua cũng xác định xong, Tần Tông Nguy ra tay, linh lực trong nháy tràn vào Hồi Vọng kính trong tay, Hồi Vọng kính lập tức bộc phát ra một trận ánh sáng xanh sáng ngời mà không chói mắt, do được linh lực tẩm bổ nên màu xanh ngọc tràn trề sức sống, mặt kính đá xanh cũng biến ảo thành đầm nước gợn sóng.

Động tác của Tần Tông Nguy cực nhanh, thân là tông chủ Thương Lan tông, thực lực của Tần Tông Nguy không có gì đáng trách, hơn nữa rất thành thạo trong việc sử dụng Hồi Vọng kính, cho nên việc khởi động Hồi Vọng kính đối với ông ta mà nói đơn giản đến cực điểm, huống chi giờ ông ta chỉ là cần kích hoạt thuộc tính chiếu yêu của Hồi Vọng kính, phát động tự nhiên nhanh hơn rất nhiều.

Hồi Vọng kính bộc phát ánh sáng rực rỡ tươi đẹp khiến các tu sĩ hơi thất thần, trong lòng sợ hãi than này Hồi Vọng kính này thật là mỹ lệ, ánh sáng màu xanh này đối với tu sĩ nhân loại mà nói thì vô cùng hoa lệ, nhưng với yêu linh mà nói thì không thể ôn hòa.

Chức năng cơ bản nhất của Kính Chiếu yêu trừ chiếu ra bản thể yêu linh, cũng sinh ra tổn thương và áp chế với yêu linh, còn linh khí như Hồi Vọng kính, thuộc tính tổn thương và áp chế còn được Tần Tông Nguy dùng ý chí tăng cường lên.

Tần Tông Nguy dưới sự khống chế, Hồi Vọng kính ngăn cản lão giả trước người trong nháy mắt, hơn nữa chiếc gương nhỏ vốn chỉ vừa để nâng niu trong tay hiện thời đã biến thành độ cao một người, phạm vi của ánh sáng xanh cũng mở rộng không ít.

Thông thường mà nói, linh khí đều có thuộc tính phòng ngự, linh khí đẳng cấp càng cao thì thuộc tính phòng ngự cũng càng cao, thí dụ như Hồi Vọng kính, mặc dù bản thân là bảo khí cực phẩm, nhưng bởi vì có thuộc tính dẫn tâm đặc biệt, đã có thể tính như thánh khí.

Linh khí như thế tự nhiên là trọng bảo mọi người tranh nhau cướp lấy, nếu đã là trọng bảo, nếu như không có thuộc tính phòng ngự nhất định, có khả năng rất lớn bị hư hại trong lúc tranh đoạt, tan vỡ, vì thế mà phần lớn linh khí đều có thuộc tính phòng ngự, để ngừa linh khí bị hư hỏng.

Hành động của Tần Tông Nguy trong mắt mọi người có phần thiếu suy xét, trực tiếp vận dụng Hồi Vọng kính phòng thủ bọn họ không thể nói cái gì, nhưng đứng trước lão giả là nhóm Thất Linh Tông, cách làm như thế, nhất định sẽ khiến Thất Linh Tông chiếu vào Hồi Vọng kính, như thế là cứng rắn đẩy Thất Linh Tông tới mặt đối lập.

Lúc Tần Tông Nguy hành động, mũi chân Thủy Khinh Hồn đã điểm xuống, rời khỏi đầu thú cưỡi, bay sang bên cạnh, nên lúc Hồi Vọng kính chiếu xuống, vừa vặn thoát khỏi phạm vi của ánh sáng xanh ngọc.

Mà phản ứng của tiểu Bạch xà cũng ngoài dự liệu mọi người, thế nhưng không sợ hãi Hồi Vọng kính, mà là hiếu kỳ tiến lên, động tác nhanh như tia chớp, Tần Tông Nguy còn tưởng rằng là công kích, đã dọn xong tư thế, tiểu Bạch xà lại dừng trước gương, cái đầu nhỏ trái thăm dò một chút, phải di chuyển, xoay một vòng, sau đó cuốn đuôi lên, dùng mũi nhọn của cái đuôi chống lên cằm của mình làm ra vẻ mặt say mê.

Mọi người "..." Con rắn này là tình huống nào?

Long Phong Triệt cũng lúng túng ho nhẹ một tiếng, chủng tộc con rắn nhỏ này ngay cả hắn cũng không rõ ràng lắm, chỉ có thể mơ hồ nhận ra chủng tộc không kém gì mình, hơn nữa điều khiến hắn để ý là, chỗ và cảnh trượng lúc phát hiện con rắn nhỏ này, khiến hắn có suy đoán, tiểu Bạch xà có thể có quan hệ với Linh Tịch, nhưng tiểu Bạch xà vừa mới ra khỏi vỏ, linh trí chưa mở hoàn toàn, Long Phong Triệt không thể trao đổi.

Sau lưng Tiểu Bạch xà, là con cóc lửa khổng lồ, một bộ ngây ngốc, hoàn toàn không ý thức được uy hiếp của Hồi Vọng kính, thậm chí còn lười nhác ngáp một cái.

Trong lòng chúng tu sĩ hiểu lầm, Hồi Vọng kính này có phải hữu danh vô thực hay không, một con hai con đều không có phản ứng gì với Hồi Vọng kính, cũng không thích hợp, ít nhất con rắn nhỏ này còn có chút phản ứng, nhưng phản ứng lại khiến người ta không nói được lời nào.

Thủy Khinh Hồn khẽ cười một tiếng."Xem ra tiểu Bạch rất thích Hồi Vọng kính của Tần Tông chủ, chỉ là hy vọng Tần Tông chủ nói rõ, dù sao không phải là tất cả mọi người đều thông tình đạt lý như bản tôn vậy, vạn nhất cho rằng Tần Tông chủ là dùng danh nghĩa bảo vệ để đánh lén thì không tốt lắm, Tần Tông chủ, ngươi nói đúng không?"

Sự chú ý của mọi người bị Thủy Khinh Hồn hấp dẫn, cho nên cũng không chú ý tới một tông môn khác cũng không muốn chiếu Hồi Vọng kính, Vân Khuyết tông, và Lạc Phong Tử không hề cử động.

Lúc Hồi Vọng kính xuất hiện ánh mắt Nguyễn Thanh Tuyết cũng có phần mê ly, cho đến lúc giọng nói Thủy Khinh Hồn vang lên, hắn mới khẽ hoàn hồn, nghe thấy xưng hô của Thủy Khinh Hồn với tiểu Bạch xà thì hắc tuyến, hắn phần hiểu cách đặt tên đơn giản thô bạo của Long Tiểu Chi là di truyền từ ai.

Rõ ràng Tiểu Bạch xà say đắm trong vẻ xinh đẹp của mình đến mức không thể tự kiềm chế, hận không thể áp vào gương, mặt Tần Tông Nguy đen lại nhìn tiểu Bạch xà trước gương, thuộc tính của Hồi Vọng kính không thể nào mất hiệu lực, cho nên con rắn nhỏ này đang ở hình thái bản thể của nó, nhưng vì sao hoàn toàn không bị áp chế?

"Sư huynh, thôi." Tần Tỳ Nghiên mở miệng, ngăn cản của Hồi Vọng kính khiến ông ta tỉnh táo không ít, đối mặt thiên địch, hơn nữa còn là thiên địch có độ tinh khiết huyết mạch cực cao, Tần Tỳ Nghiên rất khó sinh ra tâm tư phản kháng.

Đây chính là nguyên nhân rất nhiều yêu linh không muốn bại lộ bản thể, giữa các chủng tộc tồn tại uy áp, mà loại uy áp này sẽ bị phóng đại vô hạn lúc gặp thiên địch.

Tần Tông Nguy nhìn nhìn Tần Tỳ Nghiên, trong đầu lập tức phản ứng lên, con rắn nhỏ này rất có thể có huyết mạch thần thú, nếu không Tần Tỳ Nghiên sẽ không bị áp chế đến nông nỗi như thế này. Ánh sáng lạnh chợt lóe qua mắt, Tần Tông Nguy làm bộ muốn thu Hồi Vọng kính về, một kích vừa nãy không thành, con rắn nhỏ này cũng không có xu thế công kích, hắn cũng không có lý do tiếp tục.

Thấy hành động của Tần Tông Nguy, trong lòng mọi người thở phào nhẹ nhõm, dù sao nếu như Thương Lan tông và Thất Linh Tông đánh nhau, rất có thể hai bên đều thiệt hại, cứ như thế, đừng nói là tìm kiếm bí cảnh, bọn họ muốn lùi khỏi đầm lầy Quy Khư cũng vô cùng khó khăn.

Nhưng khiến người ta không nghĩ tới là, Tần Tông Nguy dừng tay, tiểu Bạch xà lại nổi giận, dưới sự khống chế của Tần Tông Nguy Hồi Vọng kính biến thành nhỏ bay về, tiểu Bạch xà theo sát sau đó, động tác cực nhanh, đuôi móc một cái, Hồi Vọng kính thoát khỏi khống chế của Tần Tông Nguy, Tần Tông Nguy kinh hãi, duỗi tay ngăn cản, tiểu Bạch xà đã há mồm ngậm gương nhanh chóng lui về phía sau.

"Nghiệt súc! Bỏ Hồi Vọng kính xuống!" Tần Tông Nguy kinh hãi xong thì nổi giận, tầm quan trọng của Hồi Vọng kính thì người chưa đích thân trải qua sẽ không thể hiểu hết, nhưng vì từng dùng chức năng dẫn tâm của Hồi Vọng kính, Tần Tông Nguy mới thắm thiết cảm nhận sự quý giá của Hồi Vọng kính, lyc1 này Hồi Vọng kính đột nhiên không bị khống chế, sao Tần Tông Nguy có thể không giận.

Động tác Tiểu Bạch xà mau, động tác của Tần Tông Nguy cũng không chậm, thậm chí trực tiếp sử dụng linh kiếm bản mạng Thiên Lan kiếm, trên thân kiếm ngưng tụ linh lực kinh người, trực tiếp đâm về bảy tấc của tiểu Bạch xà.

Mặt Thủy Khinh Hồn biến sắc, muốn tiến lên hỗ trợ, đã thấy đầu tiểu Bạch xà chuyển một cái, ngăn Hồi Vọng kính trước người. Tần Tông Nguy vội vàng không kịp chuẩn bị, một kiếm cơ hồ bổ tới Hồi Vọng kính, càng để ý, lại càng cẩn thận, Tần Tông Nguy không thể trơ mất nhìn Hồi Vọng kính có khả năng tổn hại.

Dùng linh lực cưỡng chế thay đổi phương hướng của linh kiếm, lúc khí huyết trong người Tần Tông Nguy cuồn cuộn, một cái đuôi rắn dài nhỏ cực nhanh quăng lại, tốc độ cực nhanh, Tần Tông Nguy chậm nửa nhịp, nhưng ông ta cũng không có để cái đuôi rắn lớn bằng ngón tay này trong lòng, đuôi rắn dài nhỏ màu trắng lại trong nháy mắt cấp tốc lớn lên, thân hình lớn bằng ngón cái của tiểu Bạch xà tăng vọt, trong nháy mắt đã dài hơn mười thước.

Oanh! Sau một tiếng vang thật lớn, Tần Tông Nguy bị đánh bay, ngã trên mảnh đất phía sau, mặt đất đều bị ném ra một cái hố sâu, thấy rõ sức lực mạnh bao  nhiêu, mọi người kinh hãi không thôi mở to mắt há hốc mồm.

Tần Tông Nguy bò dậy, ho ra một ngụm máu tươi, gân xanh trên trán nổi lên, ông ta lại bị một con rắn đùa giỡn, con rắn nhỏ màu trắng này thật là xảo trá! Trong ánh mắt  cực độ khát máu của  Tần Tông Nguy, bạch xà quơ quơ đuôi, miệng há ra, trực tiếp nuốt Hồi Vọng kính!

Hồi Vọng kính bị nuốt! Nuốt!

Bạch xà thỏa mãn hé mắt, sau đó ợ lên no nê, thậm chí rất nhân tính mà dùng mũi nhọn của đuôi vỗ vỗ bụng mình, thái độ cơm nước no nê.

Người Tần Tông Nguy bởi vì phẫn nộ mà run lên nhè nhẹ! Điều này sao có thể? Trên Hồi Vọng kính có thần thức chưa xóa đi, không thể bị bỏ vào linh phủ hoặc không gian trữ vật khác, chắc hẳn cũng là nguyên nhân bạch xà ngậm gương chạy, lại không có trực tiếp bỏ vào linh phủ, nhưng không nghĩ tới, không thể bỏ vào linh phủ, bạch xà lại thô bạo, trực tiếp nuốt Hồi Vọng kính!

_hết chương 77_

editor: chắc chắn sẽ có đấu võ, nên tui nhịn không được đọc trước 1 xíu, ôi! Tiểu Bạch đáng thương của tui huhuhu
Bình Luận (0)
Comment