Thanh Tuế Nguyên cũng mơ hồ nhận ra hình như Thanh Đan Môn đã đắc tội Thương Lan tông, dọc theo đường đi dù vô tình hay cố ý nịnh nọt đều bị Tần Tông Nguy tứ lạng bạt thiên cân cản lại, giờ thấy hai đệ tử của Thương Lan tông bị Thủy Khinh Hồn ép buộc, nên lập tức ra mặt, sau lưng Thanh Tuế Nguyên, những tu sĩ khác cũng theo sát, nhưng bọn họ quá vội vã, lúc ở ngoài tháp Không Cảnh thì không nhìn thấy tình huống cặn kẽ trong tháp, đương nhiên cũng không biết Tần Tông Nguy đã bị bắt, không còn sức đánh trả.
Thanh Tuế Nguyên dám ra mặt như thế, trong lòng đang thầm tính toán, hiện thời phần lớn tu sĩ đã truyền tống cũng đã chạy đến, chắc hẳn Tần Tông Nguy cũng sắp tới, cho dù hắn đánh không lại Thủy Khinh Hồn, kéo một thời gian chắc là không thành vấn đề.
Chờ Tần Tông Nguy chạy đến, một nhân tình này mặc kệ Tần Tông Nguy có bằng lòng không, cũng phải thiếu, như thế thì trong bí cảnh Quy Khư này, Thương Lan tông nhất định sẽ trông nom Thanh Đan Môn một hai.
Theo lẽ thường mà nói, dự định của Thanh Tuế Nguyên như thế là hoàn toàn hợp lý, không có vấn đề gì, nhưng lại có lúc, cái gọi là thông minh quá sẽ bị thông minh hại, đúng là nói tình huống của Thanh Tuế Nguyên.
Tần Tỳ Nghiên nghe thấy có người chạy đến, bắt đầu giãy giụa, giọng nói cũng cao lên."Thanh môn chủ! Cứu ta!"
Thanh Tuế Nguyên thấy Thủy Khinh Hồn không có ý buông tay, lại nghe thấy Tần Tỳ Nghiên kêu cứu, khẽ cắn răng rút kiếm xông tới, nhưng linh kiếm còn chưa tới gần, đã bị một người chạm mặt đánh bay, Thanh Tuế Nguyên bay ngược ra rất xa phương mới dừng lại, đầu váng mắt hoa rồi nhìn về phía tháp Không Cảnh, đánh bay hắn không phải người khác, đúng là Hiên Khâu Thiên Giác.
"Vân Khuyết tông này muốn nối giáo cho giặc sao? Rất nhiều tông môn của Nam Cảnh đều ở đây, chẳng lẽ chư vị muốn khoanh tay đứng nhìn sao?" Biết rõ mình không thể cứng rắn lên, Thanh Tuế Nguyên lập tức lôi các tu sĩ cùng đồng hành vào.
Mọi người vừa vặn đuổi tới thầm mắng Thanh Tuế Nguyên một tiếng cáo già, nhưng chính diện đối địch với Thất Linh tông và Vân Khuyết tông, trong lòng họ còn có phần không nắm chắc.
"Chắc hẳn giờ Tần Tông chủ đang trên đường chạy tới, nếu Tần Tông chủ đuổi tới, biết chúng ta khoanh tay đứng nhìn, thấy Thất Linh Tông và Vân Khuyết tông hãm hại mà không hợp tác, chư vị có năng lực gánh chịu lửa giận của Thương Lan tông hay không!" Tâm tư Thanh Tuế Nguyên khéo đưa đẩy cỡ nào, hắn hiểu rõ băn khoăn của mọi người, nhưng trong bí cảnh này, chắc hẳn không ai dám đắc tội Thương Lan tông, hắn chỉ cần chỉ điểm thêm chút là được.
Lời nói của Thanh Tuế Nguyên khiến các tu sĩ còn lại cả kinh, hiểu rằng giờ nhất định phải lựa chọn, không có đường lui nào cả, là giúp Thương Lan tông hay là đứng trên mặt đối lập với Thương Lan tông.
Trên Tháp Không Cảnh, Long Phong Triệt và Hiên Khâu Thiên Giác đều không nói gì, hình như cũng muốn xem, này lựa chọn cuối cùng của những tông môn này, hai người chia ra đứng hai bên đệm cói, ăn ý canh chừng cho bé con sắp hoàn thành việc lên cấp.
Mấy người Thương Lan tông đang hấp hối, thời gian cho các tu sĩ suy nghĩ cũng không nhiều, cuối cùng Thanh Đan Môn dẫn đầu, có bảy phần tu sĩ rút kiếm tiến lên, tuyên chiến với Thất Linh Tông và Vân Khuyết tông trên tháp Không Cảnh.
Mà ba phần tu sĩ kia thì đứng tại chỗ, trong đó có cả Mặc Đan Môn, thân là đan môn đứng đầu Nam Cảnh, Mặc Đan Môn cũng không sợ Thương Lan tông, đắc tội Thương Lan tông, nhiều nhất bí cảnh lần này không có thu hoạch.
"Môn chủ, chúng ta thật sự không đi hỗ trợ sao?" Một trưởng lão của Mặc Đan Môn do dự mở miệng hỏi thăm.
Môn chủ Mặc Thất Quân của Mặc Đan Môn khẽ im lặng một chút."Có thể tìm Nguyên Anh của Vấn Thủy về, là nhờ có Vân Khuyết tông giúp đỡ, mặc dù là nhiệm vụ ủy thá, nhưng nhân tình này cũng không phải một phần thưởng ủy thác có thể lau sạch không còn một mảnh, huống chi Vân Khuyết tông và Thất Linh Tông không kém, tranh đấu với Thương Lan tông, ai thua ai thắng cũng rất khó nói."
Trưởng lão Mặc Đan Môn nghe vậy thì không nói thêm gì nữa, biết rõ một khi môn chủ ra quyết định thì sẽ không dễ dàng thay đổi, nhưng sao Thương Lan tông lại thua chứ, đây là Thương Lan tông đó, hơn nữa còn có Tần Tông Nguy, là tu chân đại năng trong vòng mấy ngàn năm nay của Nam Cảnh, làm sao có thể thua hai tiểu bối mới quật khởi chứ.
_hết chương 89_
Chương 90: Lên cấp
Long Phong Triệt nhìn các tu sĩ xung quanh, hắng giọng cười to, chẳng những không sợ hãi, ngược lại còn thấy hưng phấn, song đồng đỏ như máu khiến tất cả mọi người phát rét trong lòng, tầng tầng nghi ngờ, tông chủ Thất Linh tông này điên rồi phải không?
"Đây chính là Hoàn Thần, đây chính là tài năng xuất chúng của Nam Cảnh, không hỏi trắng đen, chỉ nhìn ích lợi trước mắt, vạn năm trước diệt Linh Tịch ta, vạn năm sau vẫn như thế, nhưng lại giảm bớt thời gian cho bản tôn, nếu đã như thế thích thành Linh Tịch, nếu đã tin tưởng Linh Tịch ta có người khác khả năng phi thăng, vậy thì ở lại nơi đây đi! Trừ phi tử vong hoặc là phi thăng, nếu không thì vĩnh viễn ở lại Linh Tịch!"
"Thủy Khinh Hồn! Chết đã đến nơi còn nói lớn không ngượng như thế, này thành Linh Tịch rõ ràng là Thương Lan tông phát hiện, vào lúc nào đã gắn với Thủy Khinh Hồn ngươi!"
"Thủy Khinh Hồn? Ha ha, ta họ Long tên Phong Triệt, là con của Nhan Uyên Linh Tịch, ba vạn năm trước, Thương Lan tông lấy cớ tra tìm người tu ma, dẫn mọi người vây công Linh Tịch, Linh Tịch bị nhốt mấy tháng, cuối cùng bị bêu đầu toàn tộc, Thương Lan tông lại lấy danh nghĩa trấn áp đặt đầu người của hơn mười vạn tộc nhân Linh Tịch trong Cửu Trọng thí luyện đại trận, thiết lập thêm ba thế giới nữa trên cơ sở vốn có, dùng hỏa linh lực của thế giới thứ tám niêm phong thế giới thứ chín, thứ mười, giam cầm hơn mười vạn linh hồn Linh Tịch, mài mòn từng chút, tiêu hao linh hồn lực của bọn họ, ngưng tụ có thể linh lộ có thể khiến thực lực con người biến chất, cũng dùng linh lực này Uẩn Dưỡng Thương Lan tông hơn ba vạn năm, Thương Lan tông thế này các ngươi còn muốn cứu sao?"
Lời nói tràn đầy châm chọc như kim châm lòng người, hơn nữa ở trong một nháy mắt lật đổ nhận thức của bọn họ, Thủy Khinh Hồn, không, trào phúng và cừu hận trong mắt Long Phong Triệt kia không phải giả vờ, tâm trạng đó mãnh liệt đến mức người ta không dám hoài nghi.
"Đây chỉ là lời nói một bên của người, lẽ nào Thất Linh Tông muốn một mình chiếm lấy thành Linh Tịch này sao?" Thanh Tuế Nguyên không tin, hoặc là theo ý hắn, đến tột cùng sự thật là thế nào chỉ là râu ria, lịch sử do người thắng viết nên, Thanh Đan Môn đã từng có lịch sử huy hoàng như vậy, không nên đứng dưới Mặc Đan Môn, trước mắt đang có một cơ hội trời cho, vừa có thể giao hảo với Thương Lan tông, còn có thể thu hoạch vô số tài nguyên, mặc dù không tinh tế tra xét tới cùng, nhưng sự giàu có của thành Linh Tịch này tuyệt đối khiến người ta sợ hãi than.
Khóe môi Long Phong Triệt cong lên, vừa cười vừa nói."Thanh Tuế Nguyên, ngươi biết vì sao Thanh Đan Môn xuống dốc không? Ngươi biết vì sao Mặc Đan Môn quật khởi không? Có ai cảnh cáo ngươi phải ẩn lui, thậm chí để Thanh Đan Môn tiêu tan trong dòng thời gian không?"
Trong lòng Thanh Tuế Nguyên cả kinh, cảnh giác nhìn Long Phong Triệt. Long Phong Triệt tiện tay quăng Tần Nham ra ngoài, Tần Nham phịch một tiếng đâm vào kiến trúc gần đó, thân thể vô tri vô giác ngã trên đất, trên mặt đất, khuôn mặt chết lặng của những ảo ảnh kia không có tâm tình gì, ngước đầu gắt gao nhìn chằm chằm bóng người rơi xuống.
Trưởng lão Thanh Đan Môn thấy thế, lập tức tiến lên đón lấy Tần Nham, Tần Nham sớm đã mất đi ý thức, cũng may sức lực tu sĩ không kém, còn có một hơi thở cuối cùng.
Long Phong Triệt giơ ngón tay chỉ mọi người phía sau, cũng chính là ba thành tu sĩ không tham dự kia."Đó mới là lựa chọn của người thông minh, mà sở dĩ Thanh Đan Môn xuống dốc, chính là vì có loại môn chủ lòng tham không đáy nhưng lại không có đầu óc gì như ngươi."
Sắc mặt Thanh Tuế Nguyên lập tức cứng đờ, cảm thấy mình chịu nhục nhã, vốn dĩ Thanh Tuế Nguyên muốn kéo dài chút thời gian, nên mới để Long Phong Triệt tùy ý kích động, cố gắng nén giận, những người khác cũng rất ngang ngược."Đừng nói nhảm, mời chư vị giúp ta một tay, đừng bị đầu độc, một khi bí cảnh Linh Tịch rơi vào tay hắn, đừng nói tài nguyên, ta sợ ngay cả đường sống cũng không có!"
Thanh Tuế Nguyên cảm thấy mình đang kéo dài thời gian, lại không biết Long Phong Triệt cũng đang kéo dài thời gian, mà lúc này, thời cơ đã tới, các tu sĩ đã chạy đến, mọi người Thất Linh Tông cũng không ở quá xa, hiện giờ sớm đã lặng lẽ trải rộng bốn phía tháp Không Cảnh, hơn nữa đa số người trong Thất Linh Tông là yêu linh, bản năng ẩn nấp cao hơn tu sĩ nhiều. Huống chi còn có bé con bên cạnh, lên cấp kết thúc!
Long Phong Triệt nghiêng đầu nhìn lại, Long Tiểu Chi mở hai mắt ra, đôi mắt to sáng ngời chớp chớp, sau đó nghiêng đầu nhìn hắn, mặc dù người cao lên, hình thể lớn hơn, nhưng gò má bụ bẫm, lông mi vụt sáng, song nha kế đáng yêu khiến người ta càng muốn ra tay bóp một cái.
Long Tiểu Chi đứng dậy, chân trần đứng trên bồ đoàn, trên khuôn mặt mũm mĩn tràn đầy vẻ nghiêm túc, chiều cao lại nghiêm trọng không nể mặt, chỉ so cao hơn đầu gối Long Phong Triệt và Hiên Khâu Thiên Giác một chút.
Bé con giơ chân lên, muốn cất bước tiến lên, Hiên Khâu Thiên Giác lại xoay người lại, ngồi xổm người xuống, nhéo nhéo chân trần của Long Tiểu Chi, sau đó bế nàng lên, ống tay áo rộng thùng thình không biết là cố ý hay sao những lại vừa vặn che kín chân của Long Tiểu Chi.
Long Tiểu Chi vô thức duỗi tay níu lấy tà áo của Hiên Khâu Thiên Giác, chớp mắt nghi ngờ, nhưng trong mắt Hiên Khâu Thiên Giác chỉ có vẻ cười trước sau như một, nhìn không ra điều gì khác.
Long Tiểu Chi vừa động, những người khác cũng chú ý tới bé con này, trên người Long Tiểu Chi vẫn mặc trang phục Vân Khuyết tông, khuôn mặt bánh bao vẫn tương tự như trước, cho nên rất nhanh mọi người đã ý thức được tiểu yêu lên cấp này, nhưng một con tử điệp đích xác không khiến bọn họ hứng thú.
Bé con lại thoát khỏi vòng tay của Hiên Khâu Thiên Giác, nện từng bước nhỏ đi đến ngoài cửa tháp Không Cảnh, ôm tay mập cung kính thi lễ một cái, mềm mại mở miệng nói ra."Có phải công bằng chính trực không, chắc hẳn trong lòng chư vị đã có điều phán đoán, ta chỉ hy vọng chư vị cúi đầu nhìn dân chúng trong thành, ngẩng đầu nhìn xem thần linh trên cao ba thước, thiên đạo luân hồi, nhân quả gắn bó."
Giọng nói Long Tiểu Chi tương đối bình thản, sau một câu nói ngắn ngủi cũng không nói thêm gì, mà chỉ nghiêng đầu nhìn Long Phong Triệt, Long Phong Triệt tiến lên vài bước đi đến bên cạnh Long Tiểu Chi, khom lưng bế lên bé con, trong hai tròng mắt màu đỏ như máu toát ra vui vẻ, nhìn rất ấm áp.
"Ta biết rõ câu này của Tiểu Chi không chỉ là nói cho bọn họ nghe, cũng nói cho ta nghe, nhưng chúng ta đã chờ ba vạn năm rồi, không chờ nổi nữa." Cằm Long Phong Triệt tì vào đầu Long Tiểu Chi, nhẹ nhàng nói. Sao hắn không hiểu ý của Long Tiểu Chi chứ, Long Tiểu Chi sợ hắn bị tâm ma làm khó, sau này thăng cấp sẽ bị ngăn trở, nhưng đã không có thời gian.
Trên đời không ai có thể khởi tử hồi sinh, hắn cũng không thể, cho dù là phương pháp dưỡng hồn, cũng chỉ là lấy hồn dưỡng hồn, dùng cái giá cao thảm trọng, mà kết quả chỉ là kéo dài bước chân tử vong.
Vạn năm trước, lúc Nhan Uyên tự bạo vẫn giữ lại một luồng hồn phách, chỉ cần có hồn phách tồn tại, có thể bước vào luân hồi, nhưng Nhan Uyên lại buông tha cho việc đó, hắn không muốn rời khỏi thế giới này, Long Phong Triệt biết rõ, Nhan Uyên đang chờ người, cũng biết rõ Nhan Uyên không yên lòng hắn và Nhan Như Liệt.
Khi đó Nhan Như Liệt thân ở cổ mạch, Nhan Uyên không thể bận tâm, cho nên chỉ có thể mang nguyên thần Long Phong Triệt thoát đi khỏi Linh Tịch, chuẩn bị chạy tới thành Cổ Mạch, nhưng còn chưa tới Cổ Mạch, nguyên thần Long Phong Triệt đã sắp tan biến, Nhan Uyên không còn cách nào, chỉ có thể dừng lại ở sơn mạch Hằng Đoạn Uẩn Dưỡng Long Phong Triệt trong một gốc cây non Long Huyết Kiệt, mà Nhan Uyên thì dung hợp vào linh quáng dưới tàng cây Long Huyết Kiệt, cứ như thế, Nhan Uyên vừa có thể lợi dụng linh quáng làm cho mình tồn tại càng lâu, vừa có thể lấy dùng hồn phách của mình Uẩn Dưỡng cho nguyên thần Long Phong Triệt.
Cứ như thế không biết bao lâu, Long Huyết Kiệt chậm rãi lớn lên, linh hồn trong linh quáng cũng chầm chậm tan biến, cuối cùng biến mất trong trời đất, mà Long Huyết Kiệt lại mới vừa vặn có ý thức mơ hồ, mà khi linh trí Long Phong Triệt hoàn toàn thanh tỉnh, Nhan Uyên đã biến mất.
Bản tính Long Huyết Kiệt táo bạo, thêm việc tính cách Long Phong Triệt thay đổi lớn, ngày ngày giãy giụa trong cừu hận ngập trời, cứ như thế thì đừng nói biến hóa, thần thức thật vất vả tu luyện ra cũng sẽ bị phai mờ đi, nhưng vào lúc này, dưới chân hắn móc ra một cây nấm tiểu linh chi, giảm bớt khốn cảnh của hắn.
Long Tiểu Chi cọ xát tà áo của Long Phong Triệt, rầu rĩ hỏi."Thật không có đường lui sao?"
Long Phong Triệt lấy lại tinh thần, nâng bé con trên cánh tay lên, để mình và Long Tiểu Chi nhìn thẳng vào nhau."Thiên đạo có lẽ có luân hồi, nhưng luân hồi này quá dài, ta không có đường lui, nhưng ta đã chuẩn bị đường lui cho Tiểu Chi rồi, sau khi Tiểu Chi ra ngoài có thể thay ta thăm hỏi kim liên và ngân giao trong Kính Đàm hay không."
Long Tiểu Chi nháy mắt mấy cái."Vậy hả, xem ra ta phải đại khai sát giới."
Long Phong Triệt sững sờ."Tiểu Chi đang nói gì?" Người tu chân không thích tạo nhiều sát nghiệt, nghe nói này những thứ này sẽ tích lũy trong lôi kiếp thăng cấp, sát nghiệt càng nhiều, lôi kiếp càng mạnh, rất dễ dàng bị đánh tan thành mây khói, hơn nữa cấp càng cao, thì tình huống như thế sẽ càng rõ ràng, nhưng chỉ là nghe nói mà thôi, bởi vì thăng cấp và không thể xác định tính chất của lôi kiếp, dù ai cũng không cách nào cho ra kết luận.
Nhưng yêu linh tu hành thì quả thực không thích hợp nhiều tạo sát nghiệt, bởi vì bản thân yêu linh không đủ linh thức, khổ sở tu hành mới có linh thức, một khi quá mức khát máu, rất dễ dàng mất đi bản tâm.
"Nếu huynh đã không bỏ được, vậy ta sẽ giúp huynh, Thương Lan tông, Thanh Đan Môn, huynh nghĩ muốn cái gì, ta giúp huynh lấy cái đó, dù là danh tiếng, hay tính mạng của bọn họ." Đôi mắt to của Long Tiểu Chi sáng ngời không né tránh nhìn qua vào đôi mắt đỏ tươi của Long Phong Triệt.
Long Phong Triệt không muốn liên lụy Long Tiểu Chi, hơn nữa hắn biết rõ Long Tiểu Chi là linh chi, có thiên tính chữa khỏi, bản tính nhân ái, không thích giết chóc."Vừa nãy Tiểu Chi còn răn dạy rất nhiều tông môn đó, thiên đạo luân hồi, nhân quả gắn bó, lời này không sai, thông tuệ như muội, không thể không hiểu!"
Vẻ mặt Long Tiểu Chi lạnh nhạt."A, vừa nãy ta thuận miệng nói thôi mà, huynh tin?"
Long Phong Triệt "..." Hắn tin thật. Long Phong Triệt đang suy tư, bé linh chi này lớn lên bên cạnh Long Huyết Kiệt khát máu, có phải bị hắn làm hư rồi không?
Không để Long Phong Triệt rối rắm quá lâu, Hiên Khâu Thiên Giác tiến lên trước, ôm Long Tiểu Chi về, Long Tiểu Chi lập tức mềm mại kêu một tiếng sư phụ, một tay Hiên Khâu Thiên Giác ôm Long Tiểu Chi, tay kia vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Long Tiểu Chi."Sư phụ đây."
Long Tiểu Chi nghe vậy tươi cười, mắt to cong cong phá lệ sáng ngời.
Đột nhiên Long Phong Triệt thấy hơi táo bạo, vì sao vừa nãy mình nói nhiều như vậy, bị ba chữ nhẹ nhàng của Hiên Khâu Thiên Giác đánh bại! Long Phong Triệt lập tức vô cùng khó chịu, hai mắt đỏ như máu âm u nhìn đám người ngoài tháp.
"Mặc dù hành vi của Thanh Tuế Nguyên khiến bản tôn ciu thường, nhưng có một chuyện hắn nói không sai, chỉ cần ta sống, các ngươi đừng mơ tưởng mang khỏi thành Linh Tịch mang một cọng cây một ngọn cỏ, một viên gạch một mái ngói!"
_hết chương 90_