"Nếu như thành Cổ Mạch và thành Linh Tịch giống nhau, vậy thì rời khỏi thành Linh Tịch cũng không dễ dàng, trước kia bọt khí truyền tống bị cắt đứt, vậy thì bây giờ chúng ta muốn đi có lẽ cũng phải làm như lúc còn ở thành Cổ Mạch, tìm ra tâm trận." Đây là điều Long Tiểu Chi lo lắng nhất, nàng còn nhớ rõ những chuyện trong thành Cổ Mạch, cách rời khỏi đó có rất nhiều điều kiện hạn chế.
Dự đoán của Long Tiểu Chi vô cùng hợp lý, mấy người im lặng một lát, cuối cùng vẫn quyết định thử một lần, nhưng kết quả chứng minh, suy đoán của Long Tiểu Chi là chính xác, bởi vì cả thành Linh Tịch bị một tầng bình phong trong suốt không nhìn thấy bao phủ lại, Hoa Vũ Lâu muốn ra khỏi thành tra xét trực tiếp đụng vào đó.
Hiên Khâu Thiên Giác đi lên, đưa thay sờ sờ bình phong không nhìn thấy kia, giọng nói bất đắc dĩ."Lực phòng ngự của bình phong này không kém gì màn nước trước kia, hy vọng phá vỡ không lớn."
Cứ như vậy, mọi người không thể không trở về thành Linh Tịch nghĩ cách khác, vừa vặn cũng mượn cơ hội này vào thành tìm tung tích Long Phong Triệt, trong thành Linh Tịch vẫn náo nhiệt như xưa, họ tìm một khách sạn đặt chân, muốn tỉ mỉ điều tra thành Linh Tịch một phen.
Vì vậy, mấy ngày sau, bọn Hiên Khâu Thiên Giác chia nhau hành động, tìm tòi một lần cả cái thành Linh Tịch, nhưng vẫn không tìm được Long Phong Triệt và Lạc Phong Tử, ngược lại Mặc Bạch phát hiện Đằng Xà ngoài cửa thành đông, trùng hợp là, vị trí của tiểu bạch xà trước không tốt lắm, hoàn toàn rơi ngoài bình phong, cách cửa thành mấy mét.
Mặc Bạch lúc phát hiện tiểu bạch xà, hình như do thương thế tiểu bạch xà quá nặng cho nên còn ngủ say, bởi vì Mặc Bạch không thể rời khỏi bình phong, cho nên cũng nói một câu với mọi người, cũng không biết nên xử lý tình huống của tiểu bạch xà như thế nào.
Sau khi Tiểu bạch xà bị phát hiện, Nguyễn Thanh Tuyết cũng phát hiện tiểu hoàng điểu ở vị trí vô cùng hẻo lánh ngoài thành bắc rất nhanh, cũng ở ngoài thành, cũng không biết là do lúc linh lực bộc thì đã không có trong thành, hay là bị văng ra khỏi thành, tiểu hoàng điểu cũng còn trong cơn ngủ say, hơn nữa nhìn có vẻ ngủ vô cùng thoải mái, thân thể vàng nhạt làm ổ trong một hố đất khá cạn, một cục lông xù, nếu như không phải là Nguyễn Thanh Tuyết quá mức quen thuộc, thì cơ bản không có ai thấy được.
Trưa hôm đó, trong một quán ăn nổi tie1ng của thành Linh Tịch, mấy người Vân Khuyết tông ngồi vây quanh bàn gỗ, trên bàn bày biện đủ các món ngon do hải sản làm thành, bốn người Hiên Khâu Thiên Giác đều là kiểu người tuấn dật, khí chất lỗi lạc, cộng thêm trong đó một bé gái còn chưa cao bằng cái bàn, tổ hợp này từ lúc mới đi vào quán ăn thì hấp dẫn rất nhiều sự chú ý.
"Việc bọt khí vỡ vụn hẳn là do Lạc Phong Tử gây nên, cho nên tỷ lệ ông ta ở trong thành Linh Tịch rất lớn, nhưng nếu ông ta trốn, thì chỉ dựa vào mấy người chúng ta, muốn tìm được ông ta là chuyện không có khả năng."
"Nhị sư huynh, tu vi Lạc Phong Tử cao như vậy, nếu ông ta ở trong thành, có cần trốn không?" Hoa Vũ Lâu lơ đễnh."Có lẽ Lạc Phong Tử bị bắn ra ngoài thành lúc linh lực nổ tung, giống như tiểu bạch xà kia vậy, bây giờ không phải còn ngủ say ngoài thành sao?"
Mặc Bạch mặt than, không tham dự thảo luận, bởi vì đối với hắn mà nói, thành Linh Tịch là một ngọn núi bảo bối to lớn, mỗi ngày có thu hoạch khác nhau, linh phủ của hắn phong phú hơn mỗi ngày, trước khi vơ vét hết thành Linh Tịch, Mặc Bạch là không ngại ở lại đây, dù sao cũng không có gì không tốt, à, chỉ có điều đường trong thành quá nhiều, dễ bị lạc đường.
Hiên Khâu Thiên Giác đang khều xương cá, chọn xong thì gắp vào một cái mâm sứ trắng bên cạnh, trong đó đã có con tôm êm dịu ngon miệng được bóc vỏ. Long Tiểu Chi thì nâng một mảnh sò biển ăn vui vẻ, chân ngắn đung đưa tới lui dưới mặt bàn, miệng căn bản không có thời gian nói chuyện.
"Điều Vũ Lâu nói cũng không phải không thể, nhưng còn có một khả năng khác, là Lạc Phong Tử bị trọng thương, không thể không trốn đi, hơn nữa nếu bản thân thành Linh Tịch thật sự có ý thức, Lạc Phong Tử không địch lại thì sẽ cố gắng trốn kĩ hơn, trước khi khôi phục thực lực, thì nên sẽ không dễ dàng lộ diện." Nguyễn Thanh Tuyết không nhanh không chậm ăn món ăn trên bàn, đột nhiên ngừng một cái, thở dài."Tiểu Hoàng liên tục ngủ say, xem ra chỉ cần ở ngoài thành Linh Tịch, thời gian ngủ say sẽ dài hơn, sư phụ, chúng ta còn cần tìm đi tiếp không?"
Hiên Khâu Thiên Giác nghe vậy thì dừng hàng động trong tay lại, lấy một khăn vuông màu trắng ra, lau lau tay."Bây giờ mà muốn rời khỏi thì không phải chuyện nửa khắc một khắc có thể đạt được, hoàng cung thành Linh Tịch không thể đi vào, hẳn là có hạn chế huyết mạch, như vậy thì cách thức tìm kiếm manh mối cách càng ít hơn, trước mắt chúng ta chỉ có thể chờ, linh lực trong thành Linh Tịch rất dồi dào, nhất là vùng gần hoàng cung, cơ hồ tương đương với linh mạch cực phẩm, nếu tìm không được phương pháp rời khỏi đây, không bằng thuận theo tự nhiên, xem như bế quan tu luyện."
Nguyễn Thanh Tuyết nghe vậy thì đột nhiên hiểu, có lẽ lúc tỉnh lại, Hiên Khâu Thiên Giác đã đoán được cục diện bây giờ, hơn nữa rất nhanh sau đó Nguyễn Thanh Tuyết càng khẳng định suy đoán này hơn, nhất định Hiên Khâu Thiên Giác đã sớm đoán được, bởi vì Hiên Khâu Thiên Giác đã mua hai viện nhỏ gần hoàng cung, rõ ràng có dự định ở lâu dài.
Bởi vì Hiên Khâu Thiên Giác quá bình tĩnh, mấy người còn lại cũng không sợ chút nào, quả nhiên như lời Hiên Khâu Thiên Giác nói, lúc nhàn hạ thì ra ngoài đi dạo một vòng, sau đó chuyên tâm tu luyện, tăng tu vi lên, mà Linh Tịch thành cũng hào phóng cung cấp linh lực dư thừa cho bọn họ.
Mấy người Hiên Khâu Thiên Giác không nghĩ tới, sinh sống như vậy quả thật duy trì rất lâu, lâu đến mười năm sau, trong vòng mười năm này, dấu chân bọn họ đã trải rộng khắp thành Linh Tịch, dần dần quen biết dân chúng trong thành, cũng sống cuộc sống mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì ngủ giống như bọn họ.
Lúc này một viện gần hoàng cung, đột nhiên truyền ra một giọng trẻ con non nớt.
"Sư phụ, nhanh một chút, chúng ta câu cá rồi về làm cơm trưa!" Một bé con đội một mảnh lá sen đứng trước cửa vẫy tay với người đứng bên trong.
Hiên Khâu Thiên Giác cười đi bên cạnh bé con, đẩy lá sen ra, vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Long Tiểu Chi: "Thời gian còn sớm, Tiểu Chi không nên gấp gáp."
Bé con cất bước đi bên cạnh Hiên Khâu Thiên Giác, nghe vậy thì nghiêm túc gật đầu."Tiểu Chi không gấp."
Lời tuy như thế, nhưng rõ ràng trái tim Long Tiểu Chi đã bay đến hồ nước ngọt lớn nhất của thành Linh Tịch, hồ nước ngọt nằm ở phía đông thành Linh Tịch, sản vật trong hồ phong phú, sinh ra một loại cá nước ngọt chất thịt tươi mới ngon miệng, Long Tiểu Chi cũng vì vậy mà phá ra một yêu thích mới: Câu cá.
Không lâu sau đó, bên bờ hồ có hai bóng dáng một cao một thấp đang ngồi, hai người đều mặc áo trắng, một người vui vẻ nhẹ nhàng, dịu dàng bình thản, một người đầu đội lá sen, nghiêm túc nhìn chằm chằm mặt hồ không nhúc nhích, bên cạnh mỗi người bày đặt một cái giỏ trúc, trong một giỏ trúc đã có thu hoạch, một giỏ trúc thì còn trống rỗng.
Chốc lát sau đó, người cao hơn lặng lẽ bấm pháp quyết trên tay, mắt bé con nghiêm túc câu cá bên cạnh lập tức ánh sáng lên, có cá mắc câu! Cần câu vung một cái, một con cá lớn màu trắng bạc bị câu ra ngoài mặt nước, ở không ngừng quẫy đuôi giữa không trung, bọt nước trong suốt rực rỡ lóe lên dưới ánh mặt trời sáng ngời.
Cứ thế, giữa trưa, Nguyễn Thanh Tuyết, Hoa Vũ Lâu và Mặc Bạch vừa trở về được ăn một bữa tiệc toàn cá.
Trên bàn cơm, Hiên Khâu Thiên Giác vững vàng khều xương cá, Nguyễn Thanh Tuyết vẫn ôn tồn tao nhã như cũ, Mặc Bạch vẫn liệt mặt, như đang suy tư gì đó, Long Tiểu Chi phình hai má, mắt to nhìn chằm chằm các loại cá cá đủ kiểu dáng, chỉ có Hoa Vũ Lâu sắc mặt khó khăn nhìn món ăn, rồi ngẩng đầu nhìn mấy người ăn vô cùng tự nhiên, chỉ biết buồn bực tiếp tục ăn.
Cho đến lúc cơm trưa kết thúc, Hoa Vũ Lâu gian nan nuốt một miếng cơm cuối cùng, rồi mới nhìn Long Tiểu Chi, giọng nói tràn trề cầu xin."Tiểu Chi, chúng ta không ăn cá nữa có được không?"
Long Tiểu Chi ngẩng đầu nhìn Hoa Vũ Lâu, lại ỉu xìu cúi đầu chọc ngón tay."Cá Tiểu Chi câu ăn không ngon sao?"
Vài ánh mắt bén nhọn lập tức xoát xoát xoát quét về phía Hoa Vũ Lâu, trán Hoa Vũ Lâu lập tức lấy xuống vài giọt mồ hôi lạnh."Ăn ngon, ăn ngon, nhưng sư huynh đã ăn mười năm..."
Lời Hoa Vũ Lâu còn chưa nói hết, đã bị Nguyễn Thanh Tuyết và Mặc Bạch xách đi, chắc hẳn buổi chiều lại là một buổi luận bàn thân thiện, không có cách nào cả, mười năm, tất cả mọi người rất nhàm chán nha.
Long Tiểu Chi cũng rất nhàm chán sau khi bắt nạt sư huynh nhà mình xong, vui vẻ lên kế hoạch ngày mai ăn cá gì.
Cuộc sống nhàn nhã này kéo dài đến mức Hoa Vũ Lâu cảm thấy mình sắp biến thành một con mèo thì cuối cùng có biến hóa, tiểu hoàng điểu ngoài thành Linh Tịch tỉnh lại, bình phong của thành Linh Tịch là hình bán cầu, bao cả thành Linh Tịch ở trong đó, tiểu hoàng điểu vỗ cánh rất lâu, phát hiện mình thật sự không vào được thì lạnh nhạt trở lại cái hố mình ngủ trước kia, vào ổ, co lại tiếp tục ngủ bên trong, trình độ không có tim không có phổi khiến người ta mở rộng tầm mắt. Trong thành Linh Tịch, Nguyễn Thanh Tuyết vốn đang lo lắng tiểu Hoàng điểu sẽ không ngoan, yên lặng về thành.
Tiểu Hoàng điểu thức tỉnh không lâu sau thì tiểu bạch xà ngủ say ngoài thành cũng tỉnh lại rất nhanh, tiểu bạch xà chấp nhất hơn tiểu hoàng điều rất nhiều, trong lúc ngủ say Đằng Xà đã khôi phục hình thể nhỏ xíu, tiểu bạch xà lớn bằng ngón cái thuần thục tìm thấy cửa thành, nam tử áo lam từng đứng lặng im chờ đợi nơi đó đã biến mất.
Lời giải thích của Hiên Khâu Thiên Giác với việc này là, người mà thành Linh Tịch biến ra cũng có khác biệt, chắc hẳn trong tộc Linh Tịch, cũng có một hai người đặc biệt trong mắt thần thú Huyền Vũ, nam tử áo lam Nhan Uyên cũng là một người trong đó, cho nên muốn huyễn hóa ra lần nữa thì vô cùng khó khăn.
Nhưng khiến mấy người hoàn toàn không đoán được là, cơ hội rời đi lại đến đột nhiên như thế, thảm thiết như vậy, khiến người ta trở tay không kịp, sự rung động lại khắc sâu vào linh hồn.
Tiểu bạch xà không nhìn thấy bóng dáng của người áo lam, lại phát hiện mình không thể đi vào thành Linh Tịch, lập tức lởn vởn ngoài thành, một lần rồi lại một lần tìm kiếm cách để đi vào, cuối cùng hình như biết, bình phong của thành Linh Tịch hoàn mỹ không kẽ hở, nàng không vào được.
Sau một tiếng gầm thét tràn trề bi thương và lo lắng, Đằng Xà khổng lồ bay lên trời, thân thể bạch ngọc dài đến trăm mét cấp tốc bay khỏi thành, rồi lúc cảm thấy mình cách bình phong đủ xa rồi lấy tốc độ nhanh hơn xông tới, dùng đầu của mình hung hăng đâm vào bình phong ngoài cửa thành.
Trên bình phong thành Linh Tịch lập tức vang lên một tiếng va chạm cực lớn, tiếng động này kéo mấy người Hiên Khâu Thiên Giác lại rất nhanh, rồi tận mắt nhìn thấy mọi chuyện sau đó.
Một tiếng ầm rồi một tiếng ầm vang lên, bình phong vốn trong suốt dần dần nhiễm màu máu, Đằng Xà cứ một lần rồi một lần đụng vào bình phong không nhìn thấy, muốn bay vào trong, vừa đụng vừa rên rỉ, hình như đang gọi ai đó nhưng mà người kia, thì vẫn không xuất hiện.
Đằng Xà cứ đụng như thế bảy ngày, trên thân thể bạch ngọc tràn đầy vết máu, nhất là phần đầu lâu, đã loáng thoáng lộ ra xương trắng.
Long Tiểu Chi đứng bảy ngày dưới cửa thành, trước cửa thành đã hóa thành một vùng đỏ tươi, trên bình phong còn có rất nhiều máu chậm rãi chảy xuống thuận theo bình phong.
Tốc độ Đằng Xà bay trên không đã rất chậm rồi, nhưng vẫn không ngừng đụng vào, cuối cùng, sau một lần đáp xuống, sau tiếng va chạm ầm vang, có một tiếng răng rắc thanh thúy vang lên bên tai, bình phong của thành Linh Tịch, nứt ra rồi!
Vết rạn mảnh nhỏ chậm rãi lan ra, tiểu bạch xà thấy thế mạnh mẽ cất cao thân thể, cấp tốc bay xuống.
Hiên Khâu Thiên Giác ôm lấy Long Tiểu Chi, nhanh chóng rời khỏi cửa thành, mấy người Mặc Bạch cũng lập tức nhảy khỏi chỗ đó. Một tiếng ầm vang khổng lồ vang lên rồi tiếp đó là tiếng nghiền nát rõ ràng, vô số mảnh vụn trong suốt hơi mờ tan ra giữa không trung.
Sau khi bình phong vỡ vụn, bởi vì quán tính quá lớn nên thân thể khổng lồ của Đằng Xà trực tiếp đụng vào dưới thành Linh Tịch, Đằng Xà lộn mấy vòng, đầu rắn khổng lồ vô cùng thê thảm tìm tới chỗ dưới cửa thành, nhìn một lần bên trong bên ngoài vùng gần cửa thành, rồi cúi đầu, tiếng rên rỉ không ngừng vang lên.
Mắt Long Tiểu Chi ẩm ướt, nàng biết Đằng Xà đang tìm thứ gì, nàng ấy đang tìm người áo lam kia, người đã quên bản thân cũng quên mọi người, chỉ cố chấp nhớ mình đang đợi một người.
_hết chương 96_