“ Người này… ở đâu là một hoàng đế bạo quân mà ta từng biết trên những trang sách sử chứ?”
Linh Phi vẫn còn đang mãi suy nghĩ không đâu thì đột nhiên lại nghe thấy những tiếng động lạ, y nhìn thấy từ trên trần nhà hình như có mấy vật gì đó chẳng khác dáng người “ Bịch bịch “ vài tiếng rơi xuống nền đất, vừa hay lúc đó lại có thứ gì rớt lên trên mặt mà Linh Phi chỉ vừa nghĩ tới đã cảm thấy rợn người.
Kỳ Nguyên đối với sự việc này lại tỏ ra như không có gì, hắn bình tĩnh lau đi mấy vết đỏ trên gò má trắng hồng của Linh Phi, hắn nhíu mày: “ Xem ra lại phải mang người đi tẩy rửa thêm một lần rồi.”
“ Đây… thứ vô tình văng trúng trên mặt mình… chắc chắn là…” Linh Phi trong lòng vừa run sợ vừa nghĩ, những thứ rơi xuống kia đúng là người đi?
“ Thái tử.”
Trong phòng vốn chỉ nên có hai người bọn họ, vừa mới xảy ra chuyện vừa rồi bây giờ lại còn nghe thấy tiếng nói của nam nhân khiến Linh Phi không thể hiểu được. Y cố liếc đôi mắt qua lại để nhìn xem, nhưng làm thế nào cũng chỉ có thể thấy vài bóng người in trên tường.
“ Đều đã xử lý xong cả rồi?” Kỳ Nguyên lạnh giọng.
“ Vâng thưa điện hạ.”
“ Là kẻ nào phái đến?”
“ Chuyện này…” Giọng nói nam nhân ngập ngừng rồi lại trở nên chắc chắn nói: “ Là Mẫn quý phi và hoàng thượng ra lệnh ám vệ hành động.”Kỳ Nguyên mặt lạnh một hồi lại nắm lấy bàn tay nhỏ của Linh Phi mà đung đưa qua lại chơi đùa với y, hắn trầm giọng: “ Lợi dụng lúc ta không có trong cung để ra tay, cho dù ta đột nhiên mất mạng cũng sẽ chỉ có Nguyệt Lân bị liên lụy, sẽ không có bất luận kẻ nào nghi ngờ đến kẻ đứng sau lại chính là hoàng đế.”
“ Điện hạ…”
“ Ta im lặng bao lâu hắn cũng có thể nhẫn bấy lâu, ta vừa trái ý hắn liền chờ không nổi muốn tìm cách loại trừ, đúng là quá xem thường bản thái tử.”
“ Chuyện này thật ra là do Mẫn quý phi khiêu khích.”
Kỳ Nguyên cười lạnh: “ Ả ta chỉ là cho thêm một con đường để đẩy nhanh kế hoạch của hắn, chỉ sợ phụ hoàng nhìn ra không thể điều khiển thái tử này theo ý mình, lại càng e sợ sức mạnh của ta. Hắn vẫn còn muốn ngồi vững ở ngôi vị hoàng đế thêm vài trăm năm, từ lâu đã muốn loại trừ đứa con này.”
“ Thần xin chờ lệnh.”
“ Tạm thời cứ tùy ý hắn tính kế, ta cũng thật muốn xem phụ hoàng này của mình có thể nhẫn tâm đến đâu, mà có khả năng làm được những gì.” Kỳ Nguyên nói xong lại ra lệnh: “ Mang chỗ này đều dọn dẹp sạch sẽ không được để lại dấu vết gì, đừng để làm kinh động đến bên ngoài.”
“ Tuân lệnh điện hạ.”
Linh Phi im lặng nghe cuộc đối thoại của bọn họ vừa rồi, là vì không nghĩ một oa nhi như y có thể hiểu họ nói gì mới có thể tự nhiên như vậy bàn luận, chờ đến khi mấy bóng người trên tường kia biến mất Linh Phi mới trầm mặt suy nghĩ.
Ra mấy kẻ từ trần nhà rơi xuống kia là do hoàng đế phái đến để lấy mạng thái tử, y lúc trước rất thích xem tiểu thuyết, mấy tình tiết như phi tần tranh sủng hại hoàng tự, hay hậu cung tự tranh đua hãm hại lẫn nhau đều có. Thế nhưng chuyện hoàng đế không những không bảo vệ nhi tử, mà còn cố ý cho người giết chết này thật là quá mức nhẫn tâm đi.
Tuy rằng thái tử tỏ vẻ lạnh lùng xem như không có gì, nhưng hắn cũng chỉ mới tám tuổi, mới tám tuổi mà thôi. Hắn có thể nào không cảm thấy buồn khi biết người muốn giết mình lại là phụ hoàng của mình, cho dù Kỳ Nguyên không nói gì nhưng Linh Phi cảm thấy khó chịu, là thay hắn mà đau lòng.
Kỳ Nguyên thật sự giống như hắn nói, hắn ra lệnh thay nước rồi lại mang Linh Phi đi tắm rửa sạch sẽ một lần nữa. Đến khi lại được bận một bộ y phục khác nằm trên giường, từ đầu đến cuối y đều rất ngoan ngoãn không có quấy phá. Kỳ Nguyên xem vẻ ngây ngốc của tiểu vật nhỏ này, hắn đột nhiên lên tiếng: “ Thế nào? Không phản kháng nữa?”
Đối với mấy câu hỏi bất ngờ mấy hôm nay của Kỳ Nguyên tựa như biết y hiểu chuyện, đều khiến Linh Phi lập tức giả vờ ngu ngốc làm oa nhi mới sinh. Thế nhưng y lúc này lại vẫn im lặng tròn mắt nhìn hắn, cứ làm ra vẻ không có gì như vậy, Linh Phi thật muốn hỏi hắn: “ Ngươi thật sự không cảm thấy đau thương sao?”
“ Ngươi cũng sẽ trưởng thành đúng chứ?” Kỳ Nguyên lại lên tiếng hỏi, hắn hai ngón tay sờ trên gò má của Linh Ph: “ Ngươi một khi trưởng thành có phải cũng sẽ giống như bọn chúng, sẽ phản bội lại ta?”
Linh Phi chớp mắt vài cái ngạc nhiên: “ Ngươi đang nói gì vậy?”
“ Ngươi rồi cũng sẽ giống như tất cả bọn chúng, không còn ngây thơ như vậy nhìn ta mà không có mục đích nào, cũng muốn từ chỗ của ta lấy được lợi ích cho bản thân?” Kỳ Nguyên càng nói gương mặt hắn càng trở nên đáng sợ, ngay cả giọng nói cũng lạnh đến băng giá: “ Mặc kệ ngươi đã từng được ta bảo hộ như thế nào, có phải một khi hiểu chuyện rồi cũng sẽ muốn lợi dụng, sẽ phản bội lại ta?”
“ Sẽ không đâu.” Linh Phi nhìn hắn tỏ ra lạnh lùng như vậy nhưng lại cảm thấy hắn là đang rất đau khổ mới phải, y trong lòng thương cảm hắn, nhìn ra sự cô độc của hắn. Bởi vì sinh ra đã có sức mạnh quá lớn, ngay cả phụ mẫu cũng muốn lợi dụng, hắn lại có thể biết tất cả chuyện đó. Đường Kỳ Nguyên quả thật quá đáng thương: “ Oe… aa, óa!”
Linh Phi miệng mấp máy phát ra tiếng, y không như bình thường sẽ vung tay chân phản đối Kỳ Nguyên dày vò bên má của mình. Linh Phi dùng hai bàn tay nắm hết ngón tay của Kỳ Nguyên, cảm giác đau lòng thay cho hắn lại khiến đôi mắt to tròn trong sáng thật cay.Linh Phi bị kéo đến thế giới này chắc là đều có nguyên do của nó, để y nhìn thấy tương lai sau khi Kỳ Nguyên hủy diệt nhân thế, lại để y sinh ra ở thời đại này gặp được hắn. Nếu đã không thể trốn tránh thì chi bằng cứ đối mặt với nó, y chỉ hy vọng bản thân có thể làm được một điều gì đó để thay đổi tương lai kia.
Đường Kỳ Nguyên, nếu như ngươi muốn một người thật tâm ở bên cạnh mình không cầu bất cứ lợi ích gì. Ta sẽ dành kiếp này để thật tâm ở bên cạnh ngươi không đòi hỏi bất cứ thứ gì, không lợi dụng, không cầu xin cũng sẽ không phản bội. Phụ Mẫu đối với ngươi sát ý cùng lợi dụng cũng không sao, ta mãi mãi không quay lưng lại với ngươi. Đây là điều duy nhất mà ta có thể làm, liệu có thay đổi được kết cục của bảy ngàn năm sau hay không, chính ta cũng không biết được.
“ Tại sao lại khóc rồi?” Kỳ Nguyên trầm giọng, hắn lau đi nước mắt trên mặt oa nhi: “ Bất quá ngươi vẫn chỉ là một tiểu vật nhỏ vừa ra đời, có nói ngươi cũng không hiểu được.”
“…”
Thái Mộc cư những ngày sau đó lại vô cùng an ổn, cũng không còn nghe thấy mấy tiếng cười khóc thất thường của Nguyệt thế tử nữa. Thái tử sau đó vẫn trở về hoàng cung, thế tử vẫn như vậy được Kỳ Nguyên ra lệnh an bài thêm vài người bảo vệ ở Thái Mộc cư.
Ở Nguyệt vương phủ không còn có chuyện hạ nhân dám xem nhẹ thế tử mà hết lòng hầu hạ, Linh Phi cũng yên ổn sống ngày tháng nhàn nhã. Y sau đó cũng không thấy Kỳ Nguyên đến nữa, cả ngày chỉ biết nằm một chỗ buồn chán.
Linh Phi từ lúc phát âm không được thì lười nói, không ngờ đến chỉ một tháng sau lúc y phản đối Sa Lam đút sữa thì vô tình phát âm lại có thể thành tiếng rõ ràng: “ Không.”
“ Sao…” Sa Lam đột nhiên nghe một tiếng yếu ớt do thế tử mới hơn bốn tháng tuổi phát ra thì tái mặt, nàng sợ hãi đặt Linh Phi xuống giường rồi lui ra xa.
Linh Phi cũng bất ngờ không nghĩ đến mình đã có thể phát âm rõ thành tiếng, nghĩ lại thì trẻ con thường sẽ phát âm được hình như là bốn tới năm tháng, nhưng nói chuyện thì chỉ là khi bắt chước theo người xung quanh, nhiều lắm chỉ chỉ ú ở được từ “ ba ” hoặc “ mẹ " không rõ. Y thế nhưng lại có thể phản đối người đút sữa, còn có thể rõ ràng nói “ Không “ như vậy. chẳng trách người ta sợ đến xanh mặt.
Sa Lan lúc đi vào nhìn thấy Sa Lam vừa sợ vừa run đứng ở một góc, nàng vội vàng chạy lại bế Linh Phi đang nằm bên mép giường lên: “ Ngươi làm cái gì vậy, sao lại để thế tử nằm sát mép giường lỡ như ngã xuống thì thế nào?”
“ Ta…” Sa Lam vừa sợ vừa nhìn Linh Phi trên tay Sa Lan, nàng ngập ngừng run giọng: “ Ta… ta vừa nghe thấy thế tử nói.”
“ Nói?” Sa Lan chợt vui mừng, nàng vừa cười vừa đung đưa Linh Phi trên tay: “ Thế tử nói được rồi sao, thật là thông minh quá đi.”
“ Không phải như vậy.”
Bất ngờ lại nghe Sa Lam lớn tiếng, Sa Lan làm lạ nhìn nàng ta: “ Ngươi làm cái gì vậy, lỡ làm thế tử giật mình thì sao?”
“ Ta… ta không muốn chăm sóc thế tử nữa.” Thấy Linh Phi nhìn về phía mình, Sa Lam tựa như đang bị một con yêu quái nhìn đến mà vội vàng xoay lưng chạy mất: “ Ngươi muốn thì cứ đi mà chăm sóc đi, ta có chết cũng không làm nữa.”
“ Ngươi tự nhiên lại nói cái gì vậy chứ?” Sa Lan tức giận thái độ của Sa Lam, nàng lại vỗ vỗ Linh Phi nói: “ Thế tử... nào, nói lại cho nô tỳ nghe được không, nói cái gì cũng được…”
Linh Phi mỉm cười, y không vì dáng vẻ sợ hãi hay lời nói của Sa Lam mà không vui. Dù sao y có tránh bị phát hiện cách mấy cũng để người khác nhận ra đôi khi mình có những biểu hiện không phải của trẻ nhỏ, bây giờ lại đột nhiên có thể phát âm rõ ràng như vậy dọa một cô nương như Sa Lam sợ cũng phải.
Chỉ là Sa Lan này lại khác, như vậy mà lại xem y hay trầm tư sau nghĩ hay hiểu được lời nói của người xung quanh là do y có tư chất thông minh. A hoàn đơn giản như vậy cũng thật tốt, cũng may còn có cô ấy vẫn luôn tận tâm chăm sóc y.