“ Phi nhi… chỉ là đang lo lắng cho người mà thôi.”
Kỳ Nguyên vừa rồi đã sắp là cực hạn của hắn để có thể kiềm chế, để không khiến mình lớn tiếng với y. Thế nhưng chỉ vừa nghe thấy câu này của Linh Phi thì tất cả tựa như đều bay biến cả, nếp nhăn giữa trán hắn cũng vì vậy mà giản ra: “ Ngươi nói là vì lo lắng cho ta?”
“ Vô cớ chém đầu sứ thần nước khác, tự mình hủy bỏ ước định hòa bình hai nước, dẫn ba quân đánh chiếm không lý do những việc này…” Linh Phi bình tĩnh nói: “ Đây đều là những tội danh không thể gội rửa của những bậc hôn quân, cho dù là người dân Ân Ly ta hay Bách quốc đi chăng nữa, họ cũng khó lòng có thể không nhìn người với những suy nghĩ đó.”
Nguyệt Lân vương và những người khác nghe từng lời Linh Phi nói mà trong lòng không khỏi bất an lo sợ, những lời này cho dù là thật ý vẫn là khi quân phạm thượng. Y những lòi như vậy cũng dám nói ra?
“ Hoàng thượng…” Linh Phi chồm người choàng hai tay ôm lấy cổ Kỳ Nguyên, y chân thật nói ra những suy nghĩ trong lòng mình: “ Hoàng thượng, cho dù chúng ta chắc chắn giành chiến thắng, đánh bại Bách Quốc. Nhưng vinh quang đó sẽ kéo dài được bao lâu? Tất cả điều là nhơ danh, tiếng xấu ngàn đời lưu truyền. Phi nhi không muốn nhìn thấy chuyện như vậy xảy ra, người không thể trở thành một bạo quân tàn ác đề bút sách sử.”
“ Bạo Quân?” Thiên Vũ khẽ nhếch môi cười, hắn lạnh giọng: “ Như vậy thì đã làm sao?”
“ Hoàng thượng?”
“ Bạo quân thì đã sao, tàn ác đế thì đã thế nào?" Kỳ Nguyên liếc mắt xem, những kẻ khác ở đây đang nhìn hắn sợ hãi đến mức chân tay đều run lên thấy rõ. Cuối cùng không cần biết là trước kia hay bây giờ, cũng chỉ duy nhất vật nhỏ trong lòng vẫn chưa từng thay đổi.
“ Ta chưa từng quan tâm đến cái gì là thanh danh hiền quân, cũng chẳng ngại trở thành một bạo quân trong mắt thần dân và hậu thế như ngươi nói.” Nguyệt Linh Phi vẫn như lần đầu tiên mở ra đôi mắt nhìn thấy hắn, chỉ là một vẻ trong sáng không chứa bất điều gì khác ngoài một mình hắn. Đường Kỳ Nguyên lại tựa như đang khẳng định với y nói: “ Lại dám ở trước mặt ta, đánh chủ ý trên người người. Phi nhi, ta nói cho ngươi biết, Bách quốc tộc dù là bất cứ kẻ nào cũng đừng mong có cơ hội sống sót.”“ Hoàng thượng, chỉ là một chút bày tỏ tâm ý của thượng vương Bách quốc. Người vì ta làm đến như vậy, có đáng hay không?” Linh Phi nói.
“ Chuyện này ta đã quyết, ngay cả là ngươi có nói gì cũng không thay đổi.” Kỳ Nguyên trầm giọng: “ Phi nhi, đừng tiếp tục cùng ta tranh luận.”
Kỳ Nguyên đã nói đến như vậy, Linh Phi biết có nói thêm cái gì cũng vô ích. Cuối cùng chỉ đành phải im lặng, y vừa rồi dường như cũng đã quên mất chỗ này không phải chỉ có hai người bọn họ.
Đây lẽ ra là lần đầu tiên Nguyệt Tử Liên gặp được hoàng đế, nàng không biết đã bao nhiêu lần nghĩ đến lúc họ gặp nhau là tình cảnh gì, chính là không ngờ lúc này nàng chỉ là một người vô cùng mờ nhạt trong đám đông. Tử Liên cứ như vậy nhìn nam nhân có hôn ước từ bé, cùng với đệ đệ song sinh của mình có những cử chỉ thân mật ôm ấp như vậy.
Nàng trong lòng không ngừng dâng lên sự đố kỵ, ganh ghét. Vốn dĩ chính là Quận chúa cao quý do tiên đế sắc phong và ban hôn cùng với Đường Kỳ Nguyên, là nữ tử cao quý được nhiều người ngưỡng mộ. Thế nhưng lúc này đây lại trở nên vô cùng nhỏ bé, chỉ có thể đứng một bên mang lòng đố kỵ với chính đệ đệ còn xinh đẹp hơn, đáng yêu hơn của mình.
Ánh nhìn vẫn chưa từng rời khỏi hoàng đế cùng Linh Phi, Tử Liên tình cờ chạm mắt với Kỳ Nguyên mà rụt rè vội vàng cúi đầu xuống. Nàng không biết sau đó hắn sẽ thật sự chú ý đến sự hiện diện của mình hay không, thế nhưng trong lòng ngực nhịp tim liên tục đâp nhanh hơn, hồi hộp xen lẫn mong chờ.
Kỳ Nguyên thật sự chú ý đến nữ tử bận y phục tím xinh đẹp trong những người đang đứng kia, gương mặt nàng ta có vài nét tương đồng với vật nhỏ đang ngồi trong lòng hắn. Thế nhưng chỉ là vài nét ấy cũng chỉ có thể khiến hắn chú ý một lúc, lại chẳng có chút ngang hàng để có thể mang ra so sánh.
Kỳ Nguyên nhìn ra dáng vẻ ngượng ngùng của Nguyệt Tử Liên, cũng nhìn ra người trong lòng mình cơ thể tay chân dường như có chút kỳ lạ không được tự nhiên. Hắn trong mắt chợt hiện lên ý cười, lại như vậy mới lên tiếng hỏi: “ Trẫm đoán không sai nàng ta chính là quận chúa Nguyệt Tử Liên đi?”
Nguyệt Linh Phi vừa rồi tình cờ nhận ra Kỳ Nguyên đang nhìn Nguyệt Tử Liên thì bất chợt cảm thấy không vui, y bàn tay nhỏ còn siết lấy ngực áo hắn, vô thức suy nghĩ rằng nam nhân này là của mình.
Y thế nhưng còn chưa nhận ra chuyện đó, Linh Phi nghe thấy Kỳ Nguyên chủ động hỏi đến nàng ta, thân thể như vậy cũng cứng đơ không dám ngước đầu nhìn.
Nguyệt Lân nghe hỏi mới nhận ra đây là lần đầu tiên hoàng đế gặp nhi nữ của mình, hắn nhiều lần đã muốn nhắc đến chuyện hôn ước với Kỳ Nguyên, nghĩ đợi khi Tử Liên vừa tròn mười lăm tuổi liền có thể cử hành quốc hôn. Nguyệt Lân thấp giọng trả lời: “ Vâng thưa hoàng thượng, Liên nhi từ nhỏ đến lớn đều do thần cùng với thê tử quản thúc nghiêm kỹ, chỉ ở mãi trong Duy Hương cư học tập. Chính vì vậy từ trước đến nay luôn chú trọng lễ tiết, mới là lần đầu tiên diện kiến hoàng thượng.”
“ Nguyệt tử liên kính an hoàng thượng.” Tử Liên lúc này làm theo ý của Thể Hà, nàng tiến lên phía trước một chút hành lễ với hoàng đế.
“ Được rồi.” Kỳ Nguyên cho Tử Liên miễn lễ, hắn sau đó lại đánh giá nàng một phen mới lên tiếng nói: “ Qủa nhiên là dung nhan kiều diễm, sắc nước hương trời. So với tứ muội của trẫm, sợ rằng còn có vài phần chiếm lợi thế.”
Tử Liên hai má đã có chút phiếm hồng, nàng mắt khẽ nhìn hắn lại ngượng ngùng cúi đầu lên tiếng: “ Tử Liên không dám.”
“ Hoàng thượng quá khen.” Nguyệt Lân chậm nói: “ Tứ công chúa được biết đến là đệ nhất mỹ nhân Ân Ly quốc ta, Liên nhi làm sao có thể so sánh cùng.”
Mấy lời này của bọn họ khiến những người ở đây nghe thấy cũng có chút cảm giác kỳ lạ, đúng là Nguyệt quận chúa cùng với tứ công chúa đều là mỹ nữ hiếm có, nếu mang hai người để so sánh thì không có gì lạ.
Thế nhưng hiện tại nơi này còn có một Nguyệt Linh Phi ở kia, không cần nói chỉ cần nhìn thấy liền biết cho dù là tỷ tỷ của y cũng thua kém vài phần. Thế nên mới nói, thế tử sinh ra không phải là nữ nhi cũng thật đáng tiếc.
Linh Phi lúc này trong lòng lại có chút mất mác, y biết rồi cũng sẽ có lúc này. Cho đến cả khi Kỳ Nguyên thành thân rồi phong hậu cho Nguyệt Tử Liên… đến lúc đó mọi thứ đều sẽ thay đổi.Nguyệt Linh Phi sẽ không còn là duy nhất đối với hắn nữa, ngay cả vị trí hiện tại của y cũng sẽ trở thành của người khác. Đó là việc đương nhiên phải vậy, thế nhưng dù biết ngày này sẽ đến y vẫn cảm thấy luyến tiếc đặc quyền này của mình. Sống hết mười bốn năm trong sự che chở và dung túng của hắn, không thể chỉ cứ nói buông là y có thể buông ra dễ dàng như vậy.
Từng ánh mắt và lời nói dịu dàng của hắn, từng cử chỉ ân cần quan tâm của hắn, còn có cả vòng tay rộng lớn ấm áp và những cái hôn của hắn. Tất cả những thứ từng chỉ thuộc về y sau này sẽ là của Nguyệt Tử Liên, Linh Phi thấy tim mình nhói lên khó chịu.
Linh Phi cảm thấy lúc này bản thân chẳng khác nào trẻ con năm tuổi sợ bị lấy mất đồ vật yêu thích nhất của mình, y nghiêng qua tựa hẳn sức nặng cơ thể mình lên người Kỳ Nguyên, gương mặt úp vào trong lòng ngực hắn muốn giấu đi dáng vẻ ganh ghét xấu xí của mình.
Trái lại với sự tự ti và chán ghét bản thân của Linh Phi, Kỳ Nguyên thế nhưng lại rất hài lòng với phản ứng đáng yêu của y.
Hắn nhẹ đưa tay lướt qua rồi lại chạm đến trên gò má mềm mịn của y, thấy vật nhỏ chẳng có chút động tĩnh gì, Kỳ Nguyên lại nhìn Nguyệt Tử Liên lên tiếng: “ Nguyệt Tử Liên, ngươi không chỉ là quận chúa do chính tiên đế sắc phong, còn là tỷ tỷ song sinh của y. Hôn sự của ngươi về sau trẫm cũng có thể thay ngươi làm chủ, chỉ cần ngươi có người trong lòng mình ngưỡng mộ thì có thể nói ra, không cần lo lắng.”
“ Làm chủ…?” Tử Liên dáng vẻ thẹn thùng vừa rồi đều biến mất, nàng run giọng còn chưa dám tin vào tai mình.
Tiếng thì thầm nhỏ từ đám gia nhân trong phủ bắt đầu vang lên, vậy mà cũng không thấy hoàng đế tỏ ra không vui. Hôn ước từ bé giữa hoàng đế và Nguyệt quận chúa không ai không biết, thế nhưng hoàng đế lúc này lại nói như vậy chẳng khác nào chối bỏ hôn sự này.
Linh Phi ngạc nhiên ngước đầu nhìn Kỳ Nguyên, đúng lúc vừa hay nhìn thấy ánh mắt đùa cợt của hoàng đế liền hiểu ra vừa rồi là hắn cố ý trêu ghẹo mình. Y thế nhưng còn trẻ con như vậy dễ dàng làm ra dáng vẻ mất mác khó chịu, chắc chắn đều đã bị hắn nhìn thấy cả.
Nguyệt Tử Liên bị hạ nhân bàn tán mất hết thể diện, nàng sắc mặt đã muốn tái xanh chỉ biết im lặng đứng đó. Nguyệt Lân vương lúc này lại không thể giữ được bình tĩnh, hắn chủ động hướng hoàng đế cúi người nói: “ Bẩm hoàng thượng, Liên Nhi từ lúc vừa chào đời đã được tiên đế ban hôn cho người, việc này ai nấy đều biết. Ngay cả hoàng thượng cũng chưa từng lên tiếng phản đối, vậy tại sao bây giờ lại…”
“ Ngươi nói như vậy.” Kỳ Nguyên nhìn Nguyệt Lân vương trầm giọng nói: “ Tại sao trẫm chưa nhớ ra mình đã từng nói sẽ phong cho nhi nữ của ngươi làm phi?”
Sắc mặt Nguyệt Tử Liên càng trắng hơn, nàng vốn dĩ đã được định sẽ trở thành hoàng hậu Ân Ly quốc. Cũng được thái hậu thừa nhận muốn sớm ngày khiến hoàng đế sắc phong, thế nhưng… thế nhưng chỉ vì vài câu nói của hoàng đế, nàng không chỉ là ngôi vị hoàng hậu, đến cả là một phi tử bên dưới kẻ khác trong hậu cung cũng không có khả năng?
Nguyệt Lân biết lần này Nguyệt Tử Liền hoàn toàn mất hết thể diện, ngay cả hắn cũng cảm thấy không cam thế nên lại liều mạng lên tiếng: “ Hoàng thượng, hoàng hậu Ân Ly quốc ba đời này đều do tiên đế trước khi qua đời định ra làm chủ, sao có thể tùy tiện thay đổi chỉ ý.”
“ Nguyệt Lân.” Hoàng đế đen mặt lạnh giọng nói: “ Phong hậu của trẫm, từ bao giờ đến phiên nhà ngươi can thiệp vào.”
“ Thần…”
“ Hoàng thượng.” Linh Phi níu cổ áo Kỳ Nguyên, y cảm thấy nếu mình lúc này không nói gì, hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Nguyệt Lân vương. Thế nhưng y cũng không biết nên nói cái gì, thấy hoàng đế còn im lặng chờ mình mới bắt đầu lúng túng. Linh Phi suy nghĩ một hồi cuối cùng cũng chỉ nói được một câu: “ Người đừng có tức giận có được không?”
“…”
Sau câu nói tựa như đang làm nũng với hoàng đế của thế tử khiến cả chính sảnh rơi vào bầu không khí vô cùng kỳ lạ, trong tình cảnh vừa rồi thế nhưng Nguyệt thế tử lại làm vậy thì đúng thật…
Càng khiến lòng người hoảng sợ hơn chính là hoàng đế lúc này lại hiễn nhiên lớn tiếng ra lệnh: “ Kể từ ngày hôm nay, thế tử Nguyệt Linh Phi sẽ rời khỏi Nguyệt vương phủ, lập tức nhập cung dọn đến Hiên Thừa cung. Y tròn mười tám tuổi liền phong ngôi hoàng hậu không được chậm trễ, bất cứ kẻ nào có ý cản ngăn, khi quân tính thành một tội đều giết chết không tha.”