Nhân Sinh Trong Sách

Chương 19

“Tiên sinh, đây là thực đơn.”

Tu Diệp Vân để quyển sách trên tay xuống, sau đó nhìn nhìn thực đơn, “Chỗ các ngươi có món nào đặc biệt hay không?” Không có biện pháp, đồ ăn ở đây đặc biệt nhiều, hơn nữa hắn hiện tại cũng rất mệt, nhìn  thực đơn quả thực như bị giày vò, vì thế liền trực tiếp để người phục vụ đề cử.

“Sắc mì hạnh phúc!” Người phục vụ buột miệng nói ra, mặt mỉm cười giới thiệu “Đây là món ăn nhóm nghiên cứu của chúng ta mới sáng chế! Không chỉ có sợi mì màu sắc rực rỡ, mà sau khi nếm qua sẽ cảm thụ rất nhiều điều kỳ diệu! Quan trọng nhất là, hôm nay là ngày đầu tiên Sắc mì hạnh phúc ra mắt, nếu khách nhân thích, có thể ăn miễn phí!”

Miễn phí sao? Nhưng mình ở đây ăn ở đều miễn phí rồi! Có điều… Tu Diệp Vân ngẩng đầu nhìn vẻ mặt chờ mong của người phục vụ, quên đi, người ta mất nhiều nước miếng như vậy, mình coi như cổ động chút thì cũng có sao? “Được rồi, chọn nó đi.” Nói xong, Tu Diệp Vân lại hỏi Tu Trạch Vũ, “Ngươi muốn ăn cái gì?”

“Nhìn thấy ngươi đã ăn không vô.” Tu Trạch Vũ cúi đầu nói thầm một câu.

“Tiên sinh…” Người phục vụ mở miệng, “Cái kia… Sắc mì hạnh phúc… Là hai phần… Cho nên, ngài không cần gọi thứ khác cho vị tiên sinh này.”

“Thế sao? Vậy được rồi.” Tu Diệp Vân mỉm cười trả thực đơn lại cho người phục vụ. Người phục vụ tiếp nhận thực đơn, vẻ mặt hưng phấn bỏ đi.

“Thấy ta… Liền ăn không vô sao?” Tu Diệp Vân mỉm cười.

“Thì ra ngươi cũng tự hiểu được.” Tu Trạch Vũ nói, gã nhịn không được, hắn cảm giác mình thập phần muốn cãi lộn với người trước mắt, thế nhưng vậy sẽ hỏng hình tượng, bởi vậy, Tu Trạch Vũ luôn luôn nghẹn thanh, hạ thấp âm đến độ chỉ có mình Tu Diệp Vân có thể nghe thấy.

“Nói chính sự.” Tu Diệp Vân vắt chân lên, một chân chấm đất khẽ động, đào tâm đung đưa nhè nhẹ, tựa như đu dây, khi lay động còn có thể cảm thấy một tia gió lạnh, thoải mái cực kỳ, “Chúng ta vào nhầm lữ quán.”

Tu Trạch Vũ giương mắt nhìn bốn phía, sau đó cúi đầu không nói. Nhưng hai chân lại dùng sức giẫm lên mặt đất, khiến đào tâm ngừng lại.

“Không định nói chuyện?” Tu Diệp Vân lại đung đưa đào tâm.

Ánh mắt Tu Trạch Vũ khẽ híp một chút, cơ thể căng chặt, sau đó đem đào tâm dừng lại.

“Sao ngươi luôn bắt nó dừng lại? Rõ ràng thoải mái như vậy?” Tu Diệp Vân vươn tay đẩy Tu Trạch Vũ một cái biểu hiện bất mãn của mình, “Ngay cả hưởng thụ cũng không biết, mệt ngươi còn là cha của ta!.” Nói xong, tiếp tục đong đưa đào tâm.

“Thấy ngươi hưởng thụ ta sẽ không thoải mái!” Tu Trạch Vũ rốt cục mở miệng nói chuyện, gắt gao trừng mắt Tu Diệp Vân, “Hơn nữa, loại lãng mạn này làm sao có thể hưởng thụ với loại người như ngươi chứ?” Nói xong, Tu Trạch Vũ như trút căm phẫn mà dùng sức đạp một đạp, có điều không nghĩ tới dùng sức quá độ, cả đào tâm lật lại, sau khi nó lộn một vòng ba trăm sáu mươi độ thì lại trở về nguyên dạng, còn Tu Trạch Vũ cùng Tu Diệp Vân trong quá trình quay lộn lại bị ngã ra ngoài.

Kháo! Ngươi không cho lão tử hưởng thụ cũng không cần phải bắt lão tử bẽ mặt trước mắt bao người như vậy chứ! Tu Diệp Vân dưới cái nhìn soi mói của các cặp tình lữ đứng lên, hắn phát hiện rất nhiều người đều nhìn mình cùng Tu Trạch Vũ cười mờ ám.

“Oa ——! Bọn hắn hảo kịch liệt nga!”

“Đúng a Đúng a, làm đến lật —— ghế, rất lớn mật a!”

Kháo! Tu Diệp Vân lại thầm mắng! Thế nào cả đám ở đây đều như thế? Nghĩ thế, Tu Diệp Vân cúi đầu vừa nhìn, mới phát hiện Tu Trạch Vũ nửa ngày ngồi dưới đất không đứng dậy. Người này… không phải vì những người đó kinh hô mà bị tức đến hôn mê chứ! “Này! Tu Trạch Vũ ngươi mau đứng lên!” Tu Diệp Vân lay lay bả vai Tu Trạch Vũ.

Tu Trạch Vũ dùng mắt lạnh lẽo lướt qua cả nhà ăn, tiếng cười nói trong nhà ăn… nháy mắt an tĩnh. Tiếp theo, gã đứng lên, tạm dừng, sau đó mặt không chút thay đổi ngồi lại.

Tu Diệp Vân nghi hoặc nhìn Tu Trạch Vũ, nhưng lúc này, người phục vụ bưng mì đến, Tu Diệp Vân đã sớm đói bụng đến nỗi da bụng dán da lưng, bởi vậy cũng không hỏi nhiều, ngồi vào đào tâm, nhìn người phục vụ cẩn thận đặt bát mì lên bàn.

Bát được hợp lại rồi bưng lên. Cái gọi là hợp lại, chính là hai cái bát có chỗ ‘Lõm’ ‘Lồi’ ứng với chữ khắc trên đó, sau đó ghép lại, tạo thành một hình vuông. Có điều… Đối với cái bát thiếu thuần khiết như thế, người thật có thể nuốt trôi không?

“Tiên sinh thỉnh dùng.” Người phục vụ cười híp mắt nói.

Tu Diệp Vân nhìn người phục vụ cười cười, người phục vụ hơi hơi đỏ mặt, sau đó cầm khay chạy đi. Tu Diệp Vân thấy Tu Trạch Vũ vẫn bất động, liền cầm lấy bát ‘Lồi’, từng miếng từng miếng bắt đầu ăn, không có biện pháp, hắn vừa thấy cái hình ‘Lồi’ kia liền biết mình hẳn là lấy bát này. Đến khi Tu Diệp Vân ăn được một nửa, Tu Trạch Vũ đột nhiên mở miệng, “Dựa vào cái gì ngươi lại dùng bát này?”

“Là ngươi tự bất động, liên quan gì tới ta?” Mà, dù ngươi động, bát này cũng sẽ bị ta đoạt, Tu Diệp Vân lại ăn miếng, “Hơn nữa, ta vì sao không thể dùng bát này?” Than thở một câu, Tu Diệp Vân gắp một đũa mì nhìn nhìn, sợi mì màu sắc rực rỡ, phân biệt có bạch sắc, hoàng sắc cùng hồng nhạt, hơn nữa hương vị thực ngon, Tu Diệp Vân cho vào miệng, sau đó cắn đứt, mới phát hiện mì sợi rỗng ruột, bên trong trộn thịt. “Khó trách ăn ngon như vậy…” Tu Diệp Vân nói xong, liếc mắt Tu Trạch Vũ.

Tu Trạch Vũ cầm đũa bất động nửa ngày, gã nhìn nhìn người chung quanh, người dùng bát này không phải nữ nhân thì là nam tử diện mạo âm nhu, mà mình… Mình sao có thể giống như bọn họ? Không được! Tuyệt đối không được! “Không ăn.” Tu Trạch Vũ buông đũa, vẻ mặt tối tăm.

Tu Diệp Vân đang chậm rãi hưởng thụ bát mì mỹ vị, nghe Tu Trạch Vũ nói như vậy, cũng chỉ có thể cảm thán một câu Tu Trạch Vũ lại bắt đầu phát bệnh. Thế nhưng… Tu Diệp Vân đột nhiên nghĩ đến cha mình, nhớ mẹ từng nói, cha cũng vì thời trẻ tuổi thường xuyên vì công tác mà bỏ cơm, dần dà mắc bệnh bao tử, sau đó, ông vẫn không chú ý ẩm thực, cuối cùng… Diễn biến thành ung thư dạ dày.

Tuy rằng, thế giới này sinh mệnh nhân loại là vô hạn, nhưng mà… Không ăn cơm tóm lại là không tốt cho thân thể a. Nghĩ thế, Tu Diệp Vân bĩu môi, mặc dù vẫn rất ghét cái tên Tu Trạch Vũ này, nhưng… Tu Diệp Vân ngẩng đầu liếc mắt Tu Trạch Vũ, không ngờ, lại bị Tu Trạch Vũ hung hăng trợn mắt nhìn.

“Ngươi nhìn cái gì? Dù sao ta cũng không ăn!”

“Ngon như vậy, không ăn thật đáng tiếc… Thật đúng là đáng tiếc…” Nói xong, Tu Diệp Vân cầm lấy đũa của Tu Trạch Vũ, sau đó bưng bát của gã, gắp một đũa đến trước mặt Tu Trạch Vũ, “Không ăn… Cũng phải ăn!” Nói xong, Tu Diệp Vân trong lòng nghĩ, Tu Trạch Vũ a, nhanh đi cảm tạ người cha thân sinh của ta đi, nếu không nhờ ông ấy, ta mới không uy ngươi.

“Ngươi… Ngươi không nên ép ta dùng… Dùng ma pháp đối phó ngươi!” Tu Trạch Vũ nhỏ giọng uy hiếp, còn lấy tay ngăn cản động tác của Tu Diệp Vân.

“Ta bảo ngươi ăn thì ăn đi, nói nhảm nhiều thế làm gì?” Tu Diệp Vân không để ý tới uy hiếp của Tu Trạch Vũ, chậm rãi đưa mì tới gần, “Há mồm!”

“Ta không… Ô…” Tu Trạch Vũ vừa mới mở miệng phản bác, đã bị Tu Diệp Vân đút mì vào miệng, nhất thời, mùi thịt chậm rãi tràn đầy trong miệng, Tu Trạch Vũ nhai ăn, sau đó chậm rãi nuốt vào.

“Này! Ngươi… Không cần như vậy nhai từ từ nuốt chậm thôi…” Nói xong, Tu Diệp Vân lại gắp một đũa.

Lần này Tu Trạch Vũ lại không tiếp tục phản kháng, cũng không biết là vì mì ăn quá ngon hay có chuyện gì, tóm lại, chỉ cần Tu Diệp Vân uy, Tu Trạch Vũ liền ăn. Mãi cho đến khi mì trong bát ‘Ao’ bị Tu Trạch Vũ ăn hết, gã mới chậm rãi nói, “Ai… Cảm giác được người hầu hạ thật tốt, nhất là được ngươi… Ngươi trong lòng ta, cũng sắp đồng giá với nô lệ, có cố gắng có cố gắng…” Nói xong, còn vỗ vỗ vai Tu Diệp Vân ‘cổ vũ’.

Tu Diệp Vân cũng không tức giận, đối phó với Tu Trạch Vũ, là phải bình tĩnh, ngươi càng bình tĩnh, gã lại càng sốt ruột “Vậy sao? Có điều không cần… Ta tình nguyện không có chút phân lượng nào trong lòng ngươi, phải biết rằng, bị kẻ đáng ghét nhớ đến mình… là một việc phi thường thống khổ.”

“Ngươi!”

“Ta thế nào?”

Ngay lúc hai người giằng co, một người phục vụ đi tới, “Hai vị tiên sinh, đây là thời gian biểu hạnh phúc, bên trên tổng cộng có mười hai cái điểm, mỗi điểm biểu thị hai giờ, chạy một vòng là một ngày, ở giữa có bốn màu hồng, hoàng, bạch, hắc chia làm bốn khu vực, đây là hiệu quả, kim đồng hồ sẽ bắt đầu từ hắc sắc, sau đó chậm rãi chạy đến khu vực khác, đương nhiên, hắc sắc là không có hiệu quả, nó chỉ là khu vực bắt đầu.” Nói xong, người phục vụ đeo hai cái đồng hồ khác nhau lên tay Tu Trạch Vũ cùng Tu Diệp Vân, “Đồng hồ sẽ bắt đầu tính giờ từ giờ, cho nên cảm phiền đừng tháo ra, vào lúc tắm rửa, nó sẽ không thấm nước. Đợi cho hiệu quả của Sắc mì hạnh phúc kết thúc, đồng hồ sẽ tự động biến mất, thỉnh hảo hảo hưởng thụ mấy ngày nay.”

“Đợi… Đợi một chút!” Tu Diệp Vân gọi người phục vụ lại, “Sắc mì hạnh phúc mang đến hiệu quả?” Đây là cái gì? Thiên a, mình và Tu Trạch Vũ sẽ không ăn phải cái gì kỳ quái chứ!

“Chính là… Màu sắc hạnh phúc a!”

“Cái gì?” Tu Trạch Vũ cũng không chịu nổi mở miệng hỏi.

“Các ngươi vừa rồi ăn mì không phải có màu hồng nhạt, hoàng sắc cùng bạch sắc sao?”

“Đúng là vậy, nhưng… Ta không hiểu rõ ý ngươi.” Tu Diệp Vân buồn bực nhìn nữ nhân đang cười mập mờ, lại giải thích thập phần hàm hồ.

“Chính là ba loại màu sắc hạnh phúc ở đây nha! Mỗi màu, đều là một loại hiệu quả, mỗi một hiệu quả, đều là một loại hạnh phúc!” Người phục vụ nói xong, vừa lúc có khách cần thêm đồ ăn, vì thế liền cười cáo lỗi với Tu Diệp Vân cùng Tu Trạch Vũ, “Thực xin lỗi, ta rời đi trước.”

“Làm cái gì…” Tu Diệp Vân nhìn bóng lưng người phục vụ, ai… Quên đi… Cho dù có vấn đề thì có thể làm gì? Chẳng lẽ đem thứ vừa ăn nôn hết ra? Vậy ghê tởm muốn chết! Vì thế, Tu Diệp Vân đẩy Tu Trạch Vũ, “Đi thôi!”

“Ta không đi.” Tu Trạch Vũ tiếp tục ngồi trong đào tâm, “Ai biết sẽ phát sinh chuyện gì kỳ quái chứ.”

“Ngươi xác định không đi phải không?”

Tu Trạch Vũ không nói lời nào, ánh mắt nhìn chằm chằm bàn tay đặt trên đùi.

“Hảo! Vậy Trạch Vũ điện hạ ngươi cứ chậm rãi ngồi ở chỗ này, cho đến mai đi!” Nói xong, Tu Diệp Vân đem 《Bách khoa toàn thư thần chú ma pháp》 khôi phục nguyên trạng, cất vào túi, sau đó không quay đầu lại cứ vậy rời khỏi nhà ăn, không thể chịu đựng được, một kẻ lớn tuổi hơn mình, vốn phải là nam nhân thành thục, thế nào lại tuỳ hứng như vậy? Nếu mình còn tiếp tục nhân nhượng, mình thật sự sẽ thành nô lệ của gã! Đặt mông ngồi vào thang máy, Tu Diệp Vân không hề nghĩ tới Tu Trạch Vũ, một mình trở về phòng. “Dù sao… Cũng chỉ có một cái giường.”

Trở lại phòng, Tu Diệp Vân ngã xuống giường, đột nhiên cảm thấy nhàm chán. Ai… Nếu Minh Tuyết ở đây thì tốt biết bao! Còn có thể trêu chọc, ôm một cái, giờ thì hay rồi… Tên Tu Trạch Vũ này, dù bây giờ gã không có ở đây, nhưng… Tu Diệp Vân cũng không tin cả đêm gã cũng không trở lại.

Nghĩ vậy, Tu Diệp Vân bực bội mở mắt, sau đó xuống giường cởi y phục đi vào phòng tắm. Phòng tắm có một bồn tắm phi thường lớn, xem ra, hẳn là để hai người cùng sử dụng, mà… Tu Diệp Vân nhìn đóa hoa rực rỡ bên cạnh bồn tắm lớn, “Phòng này cho chúng ta ở thật đúng là lãng phí…” Nói xong, nhìn nhìn một loạt nút trên tường, trong đó có một cái viết ‘Bồn tắm súc thủy’, Tu Diệp Vân ấn vào. Trong quá trình chờ đợi, Tu Diệp Vân thuận tiện nhìn mấy cái nút khác, ‘Bồn tắm tháo nước’, ‘Mát xa toàn thân’, ‘Rắc hoa’, ‘Khô ráo toàn thân’… cuối cùng là… ‘ziwei…’ (自慰 ziwei: thủ dâm >.<)

“Cái này… Toàn bộ tự động thì có chút quá mức…” Nói xong, Tu Diệp Vân thấy nước đã đầy bồn, vì thế ấn cái nút ‘Mát xa toàn thân’, sau đó thả người. “Thật là thoải mái a…” Tu Diệp Vân cảm thán một tiếng, nước ấm vừa đủ, cảm giác có thể thâm nhập vào từng lỗ chân lông, trọng yếu hơn là, Tu Diệp Vân hiện tại cảm thấy đau nhức toàn thân dưới sự mát xa từng chút biến mất, chậm rãi… Tu Diệp Vân nhắm mắt lại, sau đó… Hơi thở dần dần bình ổn. Hắn ngủ.

Không biết qua bao lâu, Tu Diệp Vân mở mắt, nước ấm như trước khi hắn ngủ, mát xa vẫn đang không ngừng hoạt động, có điều… Tu Diệp Vân giơ tay nhìn nhìn cái thời gian biểu hạnh phúc, phát hiện đã qua hơn 5 tiếng đồng hồ, nhìn ngoài cửa sổ, trời đã tối rồi. Thiên a, mình lại có thể ngủ trong bồn tắm! Lúc này, Tu Trạch Vũ hẳn là đã trở lại, lại không mình dậy, sẽ không phải là để một mình độc chiếm cái giường chứ!

Kháo! Thiếu đạo đức! Nghĩ thế, Tu Diệp Vân lập tức đứng lên bước ra khỏi bồn tắm, sau đó ấn nút ‘Khô ráo toàn thân’, lập tức một trận gió mang theo hương thơm ngát từ bốn phương tám hướng thổi tới, mặc dù là gió nhẹ, nhưng nước đọng trên người Tu Diệp Vân cũng rất nhanh đã bay hết. Ra khỏi phòng tắm, Tu Diệp Vân phát hiện Tu Trạch Vũ căn bản không ở trong phòng, hơn nữa… Trên giường cũng không có dấu vết có người ngủ qua.

“Người này… không phải là ra ngoài chơi đêm đó chứ…” Mặc y phục tử tế, Tu Diệp Vân ngồi trên giường phán đoán, thứ cho hắn vô năng, trước mắt chỉ có thể nghĩ vậy, khó trách không chịu cùng mình trở về phòng.

Nhưng mà… Tu Diệp Vân lại lắc đầu, kẻ lưu luyến trong bụi hoa nhiều năm như Tu Trạch Vũ, cũng không cần vì chuyện này mà trốn trốn tránh tránh a! Hơn nữa, chiếu theo tình huống trước mắt, không phải là nên đem người về ở trước mặt mình hảo hảo lăn sàng đan, khiến mình không có giường ngủ sao? Quên đi, hay là đi xem xem. Tu Diệp Vân đứng lên, ra ngoài khóa cửa phòng, sau đó ngồi lên thang máy, “Đến nhà ăn trước đi… mà, nhà ăn còn mở không?”

Bất ngờ, lúc này nhà ăn vẫn như khi Tu Diệp Vân rời đi, hơn nữa, vẫn là rất nhiều người  đang ăn cơm, khác biệt duy nhất là phong cảnh ngoài cửa sổ biến thành ánh sao lung linh. Tu Diệp Vân tới quầy phục vụ, “Xin hỏi một chút, ngươi có thấy vị tiên sinh vừa rồi ăn cơm cùng ta đâu không?”

Người phục vụ ngẩng đầu, “Ngươi nói lão bà của ngươi sao? Hắn vẫn ngồi ở chỗ kia đi chưa đứng lên a! Đúng rồi, các ngươi cãi nhau sao? Không nên như vậy a, hai người ở bên nhau cần quý trọng đối phương, đi xin lỗi hắn mau đi! Ta…”

“Ngừng… Ngừng ngừng ngừng…” Nghe người phục vụ bô bô nói một tràng, hơn nữa còn có xu thế tiếp tục, Tu Diệp Vân lập tức kêu ngừng, tại nhà ăn tình lữ này, bị người hiểu lầm thành quan hệ tình lữ là bình thường, Tu Diệp Vân cũng không định cải chính, nhưng… vậy cũng không có nghĩa là hắn muốn nghe kẻ khác cứ lặp lại lời này. “Ta sẽ đi  tìm hắn ngay bây giờ, cám ơn ngươi.” Nói xong, Tu Diệp Vân tới chỗ ngồi lúc nãy.

Quả nhiên, Tu Trạch Vũ gục trên bàn ngủ, Tu Diệp Vân không khỏi nhíu mày, người này… không phải là tình nguyện nằm úp sấp trên bàn cũng không muốn về phòng ngủ chứ, không đến mức này chứ? Vươn tay đẩy Tu Trạch Vũ, thấy Tu Trạch Vũ không phản ứng, liền quyết định tàn độc một chút, vì thế… Tu Diệp Vân đạp một phát lên chỗ mắt cá chân của Tu Trạch Vũ, quả nhiên, hiệu quả ngay tức thì.

“Đau chết!” Tu Trạch Vũ ngẩng đầu lớn tiếng mắng Tu Diệp Vân, sau đó mạnh mẽ đứng lên, tựa hồ là muốn thị uy với Tu Diệp Vân, tuy nhiên đứng lên trong nháy mắt lại ngồi xuống, sau đó cúi người lấy tay ôm lấy mắt cá chân.

“Này… Ngươi làm sao vậy?” Tu Diệp Vân thấy Tu Trạch Vũ giống như rất đau, là chân mình cứng như sắt hay Tu Trạch Vũ được ‘nuông chiều’ quá mức? Không đến mức này đi. “Nói chuyện a!”

“Không có việc gì!” Nói xong, Tu Trạch Vũ lại ngồi ngay ngắn, “Ta ngủ, ngươi đừng phiền!”

“Quên đi, ngươi đã không nói…” Tu Diệp Vân đột nhiên ngồi xổm xuống sau đó nhanh chóng bắt lấy chân Tu Trạch Vũ.

“Ngươi làm gì?” Tu Trạch Vũ cảm thấy như có rất nhiều người đều nhìn mình, thực dọa người. Vì thế gã không ngừng động chân, còn lấy tay ngăn cản Tu Diệp Vân, nhưng, thấy Tu Diệp Vân lại đột nhiên đưa tay vươn tới chỗ mắt cá chân gã, gã liền dùng ánh mắt uy hiếp nhìn hắn. “Tu Diệp Vân, nếu ta sử dụng ma pháp…”

“Ngươi không cần tiếp tục lấy ma pháp uy hiếp ta.” Tu Diệp Vân cắt đứt lời Tu Trạch Vũ, “Ta chỉ muốn nhìn một chút, dù sao… Ngươi với ta coi như cũng có chút quan hệ.” Nói xong, hắn vén ống quần Tu Trạch Vũ  lên, sau đó nhẹ nhàng cởi giày của gã, phát hiện mắt cá chân sưng to như cái bánh bao. “Sao lại thế này?” Tu Diệp Vân lấy tay nhẹ nhàng xoa xoa, xem cái dạng này, như là muốn rớt cả ra.

“Ta làm sao biết!”

“Tu Trạch Vũ, ngươi dự định dông dài thế mãi sao? Cũng tốt… Dù sao ta cũng không sợ xấu mặt.” Đương nhiên… không phải như vậy, nên, ngươi làm ơn nói nhanh một chút, Tu Diệp Vân oán thầm nói.

“Ngươi… Ngươi…” Tu Trạch Vũ gắt gao nhìn chằm chằm Tu Diệp Vân, gã lúc này thập phần muốn dùng ma pháp bắn Tu Diệp Vân ra ngoài, chỉ là… Thật sự rất đau a…

“Nhanh lên…”

“Là… Chính là vừa rồi lúc lật ghế… Chỉ có vậy…”

Kháo! Lật ghế không phải là chuyện mấy giờ trước rồi sao! Khó trách từ khi đó gã không chịu mở miệng, “Tu Trạch Vũ, ngươi thật đúng là giỏi nhịn a! Ngươi cho ta biết sẽ chết sao!”

“Ta sao phải nói cho ngươi biết? Nói cho y sinh, hắn có thể trị liệu, nói cho người mình thích, hắn có thể an ủi ta, ngươi không phải là y sinh cũng không phải người ta thích! Sao phải nói cho ngươi biết? Quan trọng hơn là, ta thập phần thập phần chán ghét ngươi, sao có thể nói cho ngươi biết!” Tu Trạch Vũ đúng lý hợp tình nói.

“Trong mắt không có người đi đường giáp ất bính tồn tại hay sao? Không chịu nói cho ta biết, vậy ngươi cũng có thể nhờ những người khác trong nhà ăn chứ!” Tu Diệp Vân cảm giác mình cùng Tu Trạch Vũ hoàn toàn không có tiếng nói chung.

“Như ta đây, hẳn là mọi người phải tranh nhau đến hỗ trợ, còn cần xin giúp đỡ?”

“Vậy ngươi để người ta giúp ngươi đi!”

“Như vậy quá mềm yếu!”

“Yếu cái đầu ngươi a!” Tu Diệp Vân nhịn xuống xúc động muốn cho Tu Trạch Vũ bạt tai thứ tư, giống như Tu Trạch Vũ mới là nhi tử, hơn nữa còn là một nhi tử không ra gì, khiến cho Tu Diệp Vân chỉ có thể thở dài.

“Chính là yếu đuối!”

“Kháo! Vậy chính ngươi làm thì được chứ? Trì dũ thuật cũng được đi?”

“Này không biết. Ta vẫn cho rằng mình cường đại vĩnh viễn sẽ không bị thương, bởi vậy… Ta không học qua.”

Xem lúc Tu Trạch Vũ nói bộ dạng vân đạm phong khinh, Tu Diệp Vân quả thực muốn bóp chết gã, nhưng, giết người là không đúng, vì thế Tu Diệp Vân cầm giầy của Tu Trạch Vũ ném lên người gã, sau đó ôm lấy cả người gã lên.

“Ngươi làm gì?” Tu Trạch Vũ cầm lấy giầy, sau đó để giầy vào ngực Tu Diệp Vân, “Bẩn chết!”

“Ngươi con mẹ nó câm miệng cho ta, hiện tại cùng ta về phòng, ở đó có chút dược chữa thương Ti Kha và Bạch Kim Ngọc cho ta.”

Kháo! Lúc này… Tu Diệp Vân chỉ có thể dùng duy nhất từ này để cảm thán, Tu Trạch Vũ này… Không cần ở trước mặt người khác biểu hiện mạnh mẽ như vậy đi, nếu đau… Vì cái gì không nói, ai… Vốn cho rằng, một người mắc bệnh nan y nếu không sống được, vậy cứu được khắc nào hay khắc nấy, nhưng kẻ như Tu Trạch Vũ, thực vĩnh viễn không thể cứu được.
Bình Luận (0)
Comment