Nhân Sinh Trong Sách

Chương 5

Tắm rửa xong, Tu Diệp Vân quấn khăn tắm đi ra, lại phát hiện Lãnh Quân Bạch đang nhìn mình không chuyển mắt, “Quân Bạch, ngươi sẽ không phải là yêu ta đi.”

“Người ta yêu ngươi thật mà, ngươi đến giờ mới phát hiện sao?”

“Ha ha…” Tu Diệp Vân không khỏi cười nói, “Có một bằng hữu có thể nói giỡn không kiêng nể với mình như vậy… Thật tốt a…” Tu Diệp Vân vừa nói vừa cầm y phục mặc vào.

“Vậy sao?” Lãnh Quân Bạch cũng toét miệng ra, “Được rồi, nếu ngươi không đi sẽ bị muộn đó.” Nói xong, Lãnh Quân Bạch sửa sang lại dung mạo, sau đó giải phóng cho Đản Đản.

“Chủ nhân ——!” Đản Đản vừa được tự do liền lập tức nhào vào lòng Tu Diệp Vân, “Chủ nhân chủ nhân!”

“Không được nháo, chúng ta bây giờ phải đến trường, ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời.” Tu Diệp Vân ôm Đản Đản nói.

“Ân!” Đản Đản ứng thanh, sau đó chậm rãi thu nhỏ lại, cái đuôi cũng trở nên dài nhỏ, nó cắn cái đuôi, sau đó biến thành một thứ giống vòng cổ, lóe quang, thoạt nhìn còn rất phiêu lượng, “Chủ nhân, mang ta trên cổ đi.”

“Thật thông minh!” Tu Diệp Vân ‘đeo’ Đản Đản, sau đó chuyển qua Lãnh Quân Bạch, “Chúng ta đi thôi.”

Đi theo Lãnh Quân Bạch ra cửa phòng, Tu Diệp Vân mới phát hiện kỹ quán này phi thường to lớn, “Nơi này thoạt nhìn không tệ lắm.”

“Đương nhiên, Mị Dạ chính là kỹ quán lớn nhất Linh Vực, có điều… thông thường kẻ có thể tiêu phí nổi cũng chỉ có tầng lớp quý tộc.” Lãnh Quân Bạch giải thích nói.

“Cho nên… Đêm qua nhất định là kẻ quý tộc.” Tu Diệp Vân thì thào tự nói.

“Ngươi nói cái gì?” Lãnh Quân Bạch không nghe rõ.

“A…” Tu Diệp Vân lấy lại tinh thần, “Ta nói, chờ ta cường đại rồi, sẽ bao hết nơi này.”

“Ngươi a…” Lãnh Quân Bạch bất đắc dĩ cười cười, “Đi nhanh đi.”

=== ====== ======= o(∩_∩)o phân cách tuyến o(∩_∩)o === ====== =======

Dưới sự dẫn dắt của Lãnh Quân Bạch, Tu Diệp Vân lại một lần nữa đi vào trường học ma pháp, cố ý không nhìn tới năm chữ ‘Tu Trạch Vũ hoàng gia’, bởi trong lòng hắn mãnh liệt khinh bỉ.

“Diệp Vân, ngươi ở đây đợi ta, ta đi hỏi một chút Trạch Vũ điện hạ coi ngươi không tham gia kiểm tra có thể được ở lại trong trường không.” Nói xong, Lãnh Quân Bạch đi vào một tòa kiến trúc.

“Các ngươi xem, đây không phải Tiểu Môi sao?”

“Phải rồi phải rồi, hắn sao lại đi học?”

“Ha ha, không đi quấn lấy Trạch Vũ điện hạ sao?”

“Này… Tiểu Môi, tại sao không nói chuyện a!”

Một đám sâu! Tu Diệp Vân cho những lời bọn chúng nói vào tai, ở trong lòng tặng bọn chúng một sự so sánh hoàn mỹ.

“Tiểu Môi, chúng ta gọi ngươi không nghe thấy sao?”

Tu Diệp Vân quay đầu lại, cười lạnh với chúng, nhưng vẫn không nói câu nào. Xem bộ dáng của bọn họ, hẳn là lớp cao cấp, có điều… sao ta phải để ý tới các ngươi? Ta có tên, là Tu Diệp Vân! Các ngươi gọi ta Tiểu Môi, ta sao phải để ý các ngươi! Thật buồn cười.

“Ai nha, lâu không gặp, tính tình Tiểu Môi xấu hơn rồi!”

Tu Diệp Vân vẫn chỉ cười, cười cực kỳ đáng yêu, những kẻ đang cười nhạo đột nhiên thay đổi sắc mặt, Tu Diệp Vân trong lòng khinh thường, thế nào, chẳng qua mới cười một cái, đã bị mê hoặc? Thừa dịp mấy tên đang ngẩn người, Tu Diệp Vân đột nhiên phi tới, sau đó nhảy lên, quét ngang một cái, tất cả đều bị Tu Diệp Vân đá lệch mặt.

“Ngươi! Ngươi dám đánh chúng ta!” Mấy tên bị đá ôm mặt, lớn tiếng rống Tu Diệp Vân, còn kèm theo tiếng rên rỉ đau đớn.

Mà Tu Diệp Vân thì vẫn không chút để ý tới, xoay người qua chỗ khác, không muốn thấy đám người khiến mình chán ghét.

“Tập trung ở đây làm cái gì!”

“A! Trạch Vũ điện hạ.”

“Trạch Vũ điện hạ, Tiểu Môi hắn đánh người, đầu ta còn xuất huyết!”

Cái gì? Trạch Vũ điện hạ? Tu Diệp Vân bĩu môi, nhanh như vậy đã gặp ‘cha mình’ sao? Có điều, thanh âm vừa rồi, thật đúng là không phải khó nghe bình thường, giống như vịt kêu! Tiếng khó nghe như vậy, người hẳn cũng chẳng hơn chút nào! Nghĩ vậy, Tu Diệp Vân xoay người, “A ——!” Tu Diệp Vân thét chói tai lui lại mấy bước.

“Làm sao vậy?”

Tu Diệp Vân vỗ vỗ trấn an trái tim ‘hoảng sợ’ của mình, vừa rồi vừa quay đầu, liền nhìn thấy gương mặt sưng phù sát gần mình. A… Thì ra đây là Tu Trạch Vũ a! Ân… Trông không tồi, trừ mắt có chút nhỏ, mũi có điểm tẹt, miệng có chút lớn, mặt có chút phì, ngoài ra… Thoạt nhìn cũng coi như tráng kiệt. Thật sự!

“Cha.” Tu Diệp Vân xem như cung kính kêu một tiếng, có điều trong lòng cực kỳ khinh thường, hắn cảm thấy nhi tử tiểu thụ thực bất trị, thế nào lại đi thích kẻ xấu như vậy, mắt thực như mù, hay là, nhi tử tiểu thụ là thua dưới ‘giường kỹ’ của Tu Trạch Vũ?

“Ngươi… Ngươi gọi ta cái gì?” Người đó kinh ngạc nhìn Tu Diệp Vân.

“Cha.” Tu Diệp Vân nhíu mày, không phải chỉ kêu một tiếng ‘Cha’ sao? Cần phải kinh ngạc vậy sao?

“Trời ạ, hắn lại đi kêu Tạp Nhĩ lão sư làm cha!”

“Tiểu Môi không phải là bị tra tấn đến điên rồi đi!”

“Cũng có thể, bằng không hắn sao dám đánh chúng ta?”

Cái gì? Nghe thanh âm thổn thức bên kia, Tu Diệp Vân mày càng cau chặt, chẳng lẽ người này không phải Tu Trạch Vũ?

“Ngươi… Không phải Tu Trạch Vũ?”

Người nọ nghe câu hỏi của Tu Diệp Vân, dùng ánh mắt lộ vẻ phi thường kỳ quái nhìn Tu Diệp Vân, tiếp theo, người nọ tránh qua.

Tu Diệp Vân giờ mới phát hiện, thì ra phía sau người nam nhân này còn một người, một nhân vật thoạt nhìn quả thực như lóe kim quang, cũng chính là ‘sinh vật ánh sáng’ trong manga mỗi lần Mai Ngạn cho mình xem! Thiên! Tu Diệp Vân kinh ngạc, người này cũng là loại thượng hạng a, cái mũi thẳng giống như trời cao tỉ mỉ điêu khắc, đôi mắt hoàng sắc thâm thúy, đôi môi mỏng đỏ tươi, nhưng phối cùng một chỗ lại rất hoàn mỹ! Còn có mái tóc đen tuyền khiêu vũ trong gió, nga! Lão thiên gia! Thượng hạng lại thấy thượng hạng!

Nhưng mà… Vì sao nam nhân kia lại tránh người để mình thấy ‘thứ thượng hạng’ này? Chẳng lẽ… Hắn là…”Ngươi là…” Tu Trạch Vũ… OH MY GOD!

“Ngươi ở đây làm gì!”

Thanh âm trầm thấp tuy rằng rất êm tai, tuy nhiên nó cũng cho thấy lúc này chủ nhân không kiên nhẫn. Tu Diệp Vân nhíu mày, lão tử không chê ngươi ngươi còn ngại lão tử phiền sao? Ách… Chờ một chút… Thanh âm của Tu Trạch Vũ sao quen tai vậy? Từng nghe ở đâu rồi? Hơn nữa đôi mắt hoàng sắc này… A! Đúng rồi! “Cha…” Tu Diệp Vân đột nhiên mở miệng.

“Ai cho phép ngươi gọi ta là cha?”

“Vậy… Tu Trạch Vũ.” Tu Diệp Vân thay đổi xưng hô, ngươi không cho phép? Ta còn khinh thường đi! Nhìn Tu Trạch Vũ chỉ nhíu nhíu mày, cũng không thấy gã có động tác gì, Tu Diệp Vân tiếp tục nói, “Thỉnh nói hai chữ ‘bảo bối’, hơn nữa có chút cảm tình, đa tạ hợp tác.”

“Ngươi muốn làm gì?” Tu Trạch Vũ nói, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước, căn bản không nhìn Tu Diệp Vân.

“Chỉ cần ngươi nói hai chữ này, ta sau này sẽ không tiếp tục quấn lấy ngươi, thế nào?” Gia hỏa chết tiệt không coi ai ra gì!

“Bảo bối.”

“Quả nhiên là ngươi!” Tu Diệp Vân lập tức lạnh mặt, thì ra kẻ đêm qua ở cùng mình chính là Tu Trạch Vũ, “Tu Trạch Vũ, ngươi đêm qua đi Mị Dạ, đúng không? Ngươi tới phòng ta, ngươi cùng ta làm cái gì bản thân hẳn là rõ ràng đi!” Tu Diệp Vân cười, “Quả thực là không bằng cầm thú.” Được rồi, Tu Diệp Vân thừa nhận bản thân có chút khoa trương, có điều, Tu Trạch Vũ đích xác phải mắng!

“Ngươi!” Tu Trạch Vũ ban đầu nghe Tu Diệp Vân nói vậy cảm thấy thực kinh ngạc, nhưng vừa nghe mình bị chửi, không khỏi sôi gan. Gã nhìn Tu Diệp Vân… từ trên xuống dưới, đột nhiên cảm thấy nhi tử mình chưa bao giờ thừa nhận tựa hồ có gì biến hóa, ánh mắt nhìn mình không còn chứa mê luyến, biểu tình yếu đuối… cũng không thấy! Nghĩ vậy, Tu Trạch Vũ đột nhiên cảm thấy lửa giận càng thăng, gã biến sắc, thúc động năng lượng trong cơ thể, sau đó một quang cầu bay khỏi tay.

Không thể nào! Tu Diệp Vân trong lòng kêu to, Tu Trạch Vũ kia phát hỏa cái gì a! Muốn tránh thoát, nhưng không kịp, bởi phía sau Tu Diệp Vân không có đường, Tu Diệp Vân không khỏi ai thán bản thân thật đáng buồn, tới trường hai lần, mà, hai lần đều bị đánh.

“Cẩn thận!”

Đột nhiên, Tu Diệp Vân thấy hoa mắt, một người chắn phía trước mình, sau đó Tu Diệp Vân cảm thấy một chấn động mạnh đánh văng mình cùng người chắn phía trước đập vào tường. Tu Diệp Vân đứng lên, cảm thấy lưng đau vô cùng, nhưng cũng không bị thương tích gì. Mà người trước mặt…”Quân Bạch!”

“Diệp… Diệp Vân…”

“Ngươi làm sao vậy…” Tu Diệp Vân lập tức ôm lấy Lãnh Quân Bạch, sao Lãnh Quân Bạch thoạt nhìn lại suy yếu như vậy? Hắn dầu gì cũng là Phó hiệu trưởng a, chẳng lẽ Tu Trạch Vũ năng lực thật sự quá cường đại, Lãnh Quân Bạch cũng vô pháp chế trụ, vậy thì… “Ngươi biết rõ nguy hiểm còn…!”

“Ta… Ngươi không phải đã nói sẽ dưỡng ta sao? Ngươi xảy ra chuyện, ta lại phải… tốn công chiếu cố ngươi… Vậy không phải biến thành ta… Ta nuôi dưỡng ngươi sao?” Lãnh Quân Bạch nói xong, kéo khóe miệng ra một cái mỉm cười.

Thấy Lãnh Quân Bạch tươi cười, Tu Diệp Vân lại vô cùng tức giận, đúng vậy, Tu Trạch Vũ lại dám thương tổn bằng hữu hắn, “Ngươi bây giờ còn tâm tình nói giỡn sao! Cho ta biết, thương thế của ngươi thế nào rồi!”

Lãnh Quân Bạch chỉ chỉ bụng mình.

Tu Diệp Vân vén y phục của Lãnh Quân Bạch lên, hút một hơi lạnh, bụng Lãnh Quân Bạch đã sớm huyết nhục mơ hồ, Tu Diệp Vân toàn thân đều có chút run rẩy, “Quân Bạch, ngươi đợi ta một phút, một phút sau, ta mang ngươi đi tìm Ti Kha.”

“Ân… Ngươi… Nhanh một chút…”

Tu Diệp Vân đứng lên, từng bước đi tới trước mặt Tu Trạch Vũ, Tạp Nhĩ lão sư chắn trước Tu Trạch Vũ, Tu Diệp Vân một quyền đánh văng sang một bên.”Tu Trạch Vũ.”

“Thế nào…”

‘Ba!’

Tu Diệp Vân vung một cái tát, chung quanh lập tức vang lên tiếng kinh hô.”Một tát này, là thay Lãnh Quân Bạch, hắn là hảo hữu của ta, ai dám thương tổn hảo hữu của ta, ta tuyệt đối không tha cho kẻ đó.”

‘Ba!’

Lại thêm một cái tát.”Lần này, là tự thay mình đánh, đánh ngươi bao năm coi thường ta, đánh ngươi coi thường ta còn đi làm dã thú động tình đến trêu chọc ta. Từ hôm nay trở đi, ngươi trong lòng ta chỉ là một kẻ gọi là Tu Trạch Vũ mà thôi, làm cha, ta khinh thường, còn thán phục, hừ! Ta cho ngươi biết, ta tuyệt đối sẽ không thích ngươi trước khi ngươi yêu ta.” Ngụ ý, ngươi tuyệt đối sẽ không yêu ta, nên không có khả năng ta tiếp tục yêu ngươi.

Nói xong những gì cần nói, Tu Diệp Vân xoay người tính đi, sau đó, hắn đột nhiên dừng lại, tựa hồ quên cái gì, “Đúng rồi, ta hiện tại gọi là Tu Diệp Vân! Ngươi tốt nhất chuyển cáo toàn trường thậm chí là nhân loại cùng Tinh Linh cả Vũ Phong đại lục, đừng để ta nghe thấy hai chữ ‘Tiểu Môi’, bằng không…” Tu Diệp Vân cuồng tiếu, “Chưa từng thử qua cảm giác máu chảy thành sông, nếu xảy ra chuyện ấy, ta cũng không để ý.” Nói xong, Tu Diệp Vân cảm giác Đản Đản ở cổ mình giật giật, sau đó nhỏ giọng nói “Chủ nhân ngài thực soái!”

Vẫn luôn duy trì tươi cười, Tu Diệp Vân đi đến bên Lãnh Quân Bạch, sau đó ngồi xuống bế Lãnh Quân Bạch, “Chúng ta đi.”

“Ngươi… Ngươi thả ta xuống.” Lãnh Quân Bạch ý thức được bản thân bị Tu Diệp Vân ôm như vậy, vội vàng không để ý đau đớn mà giãy dụa.

“Quân Bạch, ngươi cần quen đi, sau này ta bao dưỡng ngươi, không phải sẽ đều ôm như vậy sao?”

“Đáng ghét! Nơi này có đệ tử của ta mà…” Lãnh Quân Bạch ‘thẹn thùng’ nháy mắt mấy cái.

“Nói cho ta biết, Ti Kha ở đâu?”

“Bên trái… Bên phải… A… Tiếp tục đi thẳng…”

Hai người vừa trêu đùa vừa biến mất khỏi tầm mắt của mọi người. Tất cả không dám ngẩng đầu nhìn Tu Trạch Vũ, sợ Tu Trạch Vũ vì tức giận mà trừng phạt lung tung.

“Tạp Nhĩ.”

“Dạ” Tạp Nhĩ có chút run rẩy, mình sẽ không thảm như vậy đi!

“Trở về.” Nói xong, cũng không cho Tạp Nhĩ cơ hội trả lời, Tu Trạch Vũ đã đi trước.

Gã không phải không trả đòn, mà là, khi bị cái kia… Tu Diệp Vân đánh lần đầu thực cũng có chút choáng váng, chuyện này… chuyện này sao có thể phát sinh giữa mình cùng Tu Diệp Vân! Trước đây, Tu Diệp Vân nào dám to gan như vậy? Mỗi lần thấy mình đều là bộ dạng vâng vâng dạ dạ, muốn thấy mình lại không dám tiến lên.

Thế nhưng vừa rồi, hắn lại nhìn thẳng vào mình, trong ánh mắt rõ ràng có phẫn nộ.

Tu Diệp Vân, ngươi thực ‘thú vị’ a! Tựa hồ… không hề giống trước kia! Hừ, chúng ta thử xem!

=== ====== ======= o(∩_∩)o phân cách tuyến o(∩_∩)o === ====== =======

“Ti Kha, hắn không có sao chứ.” Tu Diệp Vân lo lắng nhìn Lãnh Quân Bạch sắc mặt tái nhợt. Lúc này Lãnh Quân Bạch đã ngất đi, nằm trên giường không nhúc nhích, nếu không tin tưởng vào y thuật của Ti Kha, Tu Diệp Vân quả thực nghĩ Lãnh Quân Bạch đã chết.

“Ân, nếu Linh Vực không có ta, sẽ có chuyện.” Ti Kha vừa dùng thảo dược cùng ma pháp xử lý miệng vết thương của Lãnh Quân Bạch vừa nói, “Ngươi biết không? Trạch Vũ điện hạ đã tu qua Hư vô, bởi vậy chỉ cần trong ma pháp của hắn thêm một chút Hư vô, ma pháp kia sẽ cường đại hơn bình thường gấp mười lần.” Lam quang trôi nổi trên tay Ti Kha, chỉ thấy thảo dược dạng lỏng từng chút từng chút rót vào miệng vết thương của Lãnh Quân Bạch, “Ai… Không biết Lãnh Quân Bạch não hỏng chỗ nào, lại đi chạy tới dùng thân thể nhận ma pháp như vậy, còn không phản kích, thiệt là, cho dù là Phó hiệu trưởng cũng không có nghĩa là sẽ không bị thương nha!”

“Ách…” Tu Diệp Vân ngập ngừng ấp úng nói, “Hắn là vì cứu ta!” Nói xong, Tu Diệp Vân lấy tay sờ sờ cái mũi, “Ta không biết làm sao lại gặp Tu Trạch Vũ, hắn tự dưng phát hoả, còn chưa tới một phút a, người này thực quá dễ tức giận a.” Làm hại Quân Bạch bị thương nằm ở đây, trong lòng Tu Diệp Vân chán ghét đối với Tu Trạch Vũ càng thêm mãnh liệt.

“Đã nói đừng đi trêu chọc hắn!” Ti Kha lạnh mặt nói, “Ngươi lại nói gì hắn phải không?”

“Hừ!” Tu Diệp Vân Liên hừ một tiếng, “Hôm qua ta bị thương, Quân Bạch đưa ta đến kỹ quán nghỉ ngơi, kết quả không ngờ Tu Trạch Vũ lại lẻn vào phòng ta, ta chẳng qua là ‘trách mắng’ hắn trước mặt mọi người một chút mà thôi.”

“Trách mắng?” Ti Kha dừng động tác trên tay, lúc này miệng vết thương của Lãnh Quân Bạch đã không còn rướm máu, nhưng vẫn chưa khép lại hết, “Phải biết rằng, bình thường mọi người thấy Tu Trạch Vũ ngay cả lớn tiếng còn chưa dám, có thể trách mắng Tu Trạch Vũ chỉ có Tinh Linh vương cùng Quốc vương bệ hạ, a! Đương nhiên còn có Minh Tuyết điện hạ.” Ti Kha dừng một chút, còn nói thêm, “Có điều Tu Trạch Vũ ở trước mặt hai vị bệ hạ từ trước đến nay thể hiên thực ưu tú, mà Minh Tuyết điện hạ, không nói gạt ngươi, hắn là người thập phần ôn nhu, chưa từng thấy hắn mắng ai.”

“Nói cách khác?” Tu Diệp Vân nhìn Ti Kha, biểu tình trên mặt có chút buồn bực.

“Nói cách khác, ngươi đại khái là kẻ đầu tiên dám nói chuyện như thế với Trạch Vũ điện hạ!” Ti Kha liếc qua một cái.

Không xong! Tu Diệp Vân cười khổ, trong lòng đồng thời hò hét, bản thân đã quá xúc động, bộc lộ tài năng! Hắn sao có thể quên nhi tử tiểu thụ trước kia là hạng người gì? Dù có thay đổi, cũng không nhanh như vậy a! Giờ thì tốt rồi, mình phỏng chừng đã khiến vài ‘kẻ có tâm’ hứng thú.

Ai… Làm người đã khó khăn, làm kẻ sống lâu trăm tuổi lại càng khó!

Đối với Tu Diệp Vân, trả thù là cần thiết, nhưng, bộc lộ cũng nhất định phải sau khi mình nhuần nhuyễn kỹ càng tài nghệ a!

Lần này… Thật sự là rất không cẩn thận…
Bình Luận (0)
Comment