Nhân Sinh Tùy Tiện Bắt Đầu Từ Tuổi Ba Mươi (Bản Dịch)

Chương 100 - Sa Lưới

Trong lúc mọi người giật mình với tiếng còi hú của cảnh sát, mấy vị đồng chí cảnh sát cùng luật sư của Trần Tự là Điền Lôi cùng nhau bước vào.

"Tất cả không được nhúc nhích, thành thật một chút cho tôi." Một vị đồng chí nhìn thấy mấy người có định chuồn đi, liền lập tức quát lên.

Cảnh sát khiến mấy tên lưu manh Tửu Thác run sợ, Cao Hiểu Yến thì càng sợ đến mặt mũi trắng bệch.

Hai mắt nàng vô thuần, nhỏ giọng nỉ non nói: "Xong rồi, xong rồi, tất cả đều xong rồi..."

Vốn chỉ muốn kiếm chút tiền hoa hồng, nhưng nàng biết lần này mình đã thất bại, 'Diệu Kế' trăm phát trăm trúng ở trước mặt Trần Tự hoàn toàn vô dụng, ngược lại còn bị đoàn diệt.

Buồn cười nhất là nàng còn tưởng dung mạo của mình dễ dàng đem đàn ông đùa giỡn trên tay, để bọn họ xuất ra chút huyết còn không thể nói gì, lại không nghĩ rằng cả ngày chơi chim, có ngày bị chim mổ vào mắt.

"Ừng ực."

Cao Hiểu Yến dường như mất đi hết sức lực, thoáng cái ngồi bệch xuống dưới đất.

Toàn thân nàng run rẩy, nhìn bộ dạng thương hại của nàng cũng không khiến cảnh sát cùng Trần Tự đồng tình chút nào, bởi vì nữ nhân này tự làm tự chịu. Nếu không phải Trần Tự lanh lợi, xếp đặt kế hoạch làm đồng bạn cùng nàng sa lưới, còn không biết bao nhiêu người vô tội sẽ bị lừa. Bị mất tiền còn không sao, nhưng bọn họ sẽ sinh ra tâm lý sợ hãi con gái, thậm chí là chán ghét.

Bởi vậy, đối với loại lừa đảo này bị sa lưới, trong nội tâm Trần Tự thống khoái không thôi, nếu không phải có cảnh sắt ở đây, hắn đã vô tay khen ngợi.

"Lão bản." Điền Lôi đẩy đám người bước tới, mặt không biểu tình, cung kính đứng bên cạnh Trần Tự.

Tuy bên ngoài Điền Lôi không có cảm xúc, nhưng trong nội tâm không bình tĩnh như vậy, không nghĩ tới lần đầu nàng vì Trần Tự phục vụ, lại đụng phải loại chuyện này. Ngươi nói xem, có lão bản nào lại lấy thân ra thử chuyện này như vậy. Nếu như cảnh sát tới chậm, không phải chịu khổ rồi sao?

Cũng may sự tình không thoát khỏi tầm khống chế, cảnh sát cũng kịp thời xuất hiện, kẻ lừa đảo cũng không có khả năng chạy thoát.

"Làm tốt lắm, đến rất kịp." Trần Tự khen ngợi nói.

Điền Lôi chính là luật sự giúp đỡ Trần Tự vụ án xưởng trà, Trần Tự thấy khả năng nàng cũng được, vì vậy giữ vững quan hệ hợp tác, Điền Lôi cũng không để hắn thất vọng, đúng giờ mang cảnh sát đến, đem những phần tử tội phạm này một lưới tóm gọn.

"Vì lão bản làm việc, là chức tranh của tôi." Điền Lôi khiêm tốn nói ra.

Nàng cũng không cho rằng mình làm ra việc lớn gì, cũng chỉ hỗ trợ báo cảnh sát mà thôi.

Chuyện sau đó, Trần Tự không quản nữa, Điền Lôi tự nhiên sẽ đem những người này xử lý rõ ràng, tối thiếu nhất một hai năm tới cũng không ra ngoài hại người được.

Đến lúc đó lại hảo hảo lại điều tra sâu thêm có việc ác khác hay không, chắc hẳn là có, những người này sớm hưởng thụ đã quen, như thế nào lại chịu vất vả lao động kiếm tiền? Có cách nào kiếm tiền nhanh hơn lừa đảo chứ.

Nghĩ đến đây, trong lòng Trần Tự thoáng hiện lên cảm giác thỏa mãn, hắn cũng vì dân trừ hại rồi, ít rất là cũng giúp được cho anh em FA đi.

Xử lý xong việc này, Trần Tự mang theo tâm tình vui sướng trở về nhà.

Thời điểm Trần Tự về tới nhà, Trần mẫu cũng làm cơm xong, Trần Húc cũng được gọi tới. Nhìn một bàn đầy đồ ăn, ba người cùng nhau xử lý.

"Ca, nhanh lên, chờ ngươi lâu rồi."

Trần Húc bưng bát đũa từ trong phòng bếp đi ra, nhìn thấy đại ca mình trở về, mừng rỡ nói.

"Trần Húc đến à, sự tình ta giao cho ngươi làm thế nào rồi?"

Tuy rằng cũng không sốt ruột dọn nhà, nhưng dù sao vào ở nhà mới cũng tốt hơn một chút.

"Tìm được rồi. Ca, ta đem yêu cầu của ngươi nói ra, liền có không ít công ty thiết kế gọi điện tới, nói muốn nhận vụ làm ăn này." Trần Húc hưng phấn nói.

"Không phải chỉ là tìm công ty thiết kế làm việc, sao ngươi lại hưng phấn như vậy." Trần Tự có chút khó hiểu đứa em trai của mình.

"Vấn đề là rất nhiều công ty dùng mỹ nữ đến bàn bạc với ta đấy, hắc hắc, có tiện nghi không chiếm mới là kẻ ngu." Trần Húc cười thần bí nói.

"Hai anh em các ngươi đang nói gì mà vui vẻ vậy." Trần mẫu đem món ăn cuối cùng dọn lên.

"Không có gì, là chuyện nhỏ mà thôi." Trần Tự đợi khi nào căn phòng sửa sang xong lại nói cho Trần mẫu biết, cho bà kinh hỉ.

"Con trai, hôm nay đi xem mắt thuận lợi chứ?" Trần mẫu mong đợi hỏi.

"Nữ nhân kia là một tên lừa đảo." Trần Tự dứt khoát nói.

"Làm sao lại như vậy? Cô gái kia là do dì Lưu ngươi lựa chọn ngàn người đấy." Trần mẫu lo lắng hỏi.

Không thể nào, Lưu a di là khuê mật của Trần mẫu, nàng làm sao có thể lừa mình được chứ?

Trần Tự đem chuyện xảy ra hôm nay kể cho mẹ mình.

"Quá ghê tởm, lại gạt người khá như vậy? Đáng đời bị bắt." Trần mẫu tức giận nói.

"Cái ả Lưu Mai cũng thế, dám lừa gạt mẹ con chúng ta, mẹ nhất định phải cho ả đẹp mặt!" Trần mẫu càng nghĩ càng giận, cảm giác mình quen một con khuê mật trà xanh.

"Được rồi, nói không chừng dì Lưu cũng không biết, bị gạt đấy." Trần Tự an ủi.

"Ta phải tuyệt giao với nàng, tuyệt giao!" Trần mẫu vẫn còn tức giận nói.

"Mẹ, Homestay mẹ tính đóng cửa tiếp như vậy sao? Không kinh doanh à?" Trần Tự không tiếp tục đề tài kia nữa.

Dù sao giữa bạn bè cũng giận dỗi rất nhanh, hắn cũng không muốn đổ thêm dầu vào lửa làm gì.

"Làm sao, mẹ ngươi vất vả đến đây thăm ngươi, bây giờ còn chưa tới một ngày, muốn đuổi đi à?" Trần mẫu đem chiếc đũa vỗ xuống mặt bàn, vẻ mặt không vui nói.

Trần Húc thấy bầu không khí khẩn trương, cũng không dám nói lời nào, chỉ một mực vùi đầu ăn cơm.

"Không có, trời đất chứng giám, con nào dám a! Mẹ muốn ở bao lâu cũng được, ở càng lâu con càng vui vẻ." Trần Tự thấy mẹ mình tức giận, vội vàng nói.

Trần mẫu bật cười nói: "Như vậy mới đúng."

"Còn nữa, Trần Húc, con cũng lớn rồi, cũng phải đi tìm đối tượng đi, bằng không cô gái tốt lại bị người khác cưới đi." Trần mẫu nhìn đứa con trai út chỉ biết ăn cơm của mình, hận không thể rèn sắt thành thép nói.

"Mẹ, mẹ không phải đang măng chửi đại ca con sao? Kéo con vào làm gì nữa." Trần Húc cũng rất sợ mẹ mình, bằng không hắn cũng không ít khi về nhà như vậy.

Thật sự từ nhỏ đến lớn, hắn bị mẹ quản đến sợ.

"Hừ, ta muốn quản ngươi không được sao? Hay là để ngươi cả đời lêu lỏng hã?" Trần mẫu tức giận nói.

Trần Húc liếc mắt, cũng không trả lời, càng trò chuyện về đề tài này, hắn càng thêm ăn chửi.

Bữa cơm này Trần Tự ăn cũng khá vui vẻ, dù sao Trần mẫu cũng không nhắc tới chuyện xem mắt nữa, Trần Húc thì phát sầu khi bị mẹ thúc hôn.

Ngày hôm sau, Trần Tự như thường ngày tới công ty.

Tiến vào văn phòng, Trần Tự liền nhìn thấy tiểu thư ký Michiko của mình đứng ở trước cửa, trong tay còn cầm một chiếc hộp gỗ nhỏ.

"Cô đây là?"

Trần Tự có chút buồn bực, không biết Michiko lại tính giở trò gì, như thế nào mỗi ngày đều có mấy trò kỳ lạ đấy.

"Đây là bữa sáng tràn đầy tình yêu mà tôi làm, hy vọng lão bản ưa thích." Michiko cúi đầu, hai tay nâng qua đầu đưa hộp gỗ cho Trần Tự.

"Bữa sáng tràn đầy tình yêu? Không phải cô mua ở ngoài chứ." Trần Tự nhận lấy chiếc hộp.

Đây có phải là bữa sáng tình yêu hay xuất hiện trong mấy bộ manga học đường phải không? Đã lớn như vậy rồi, đây còn là lần đầu tiên hắn được người khác làm cho bữa sáng.

"Không phải, do tôi làm đấy, vì làm hộp cơm này, sáng nay tôi còn dậy vô cùng sớm."

Nhìn thấy Trần Tự nhận lấy hộp cơm, khuôn mặt đỏ bừng của Michiko hiện lên thần sắc vui mừng.

'Đây là một tín hiệu tốt, cố gắng lên Michiko. Lão bản nhận lấy hộp cơm của ngươi, chứng minh hắn có tình cảm với ngươi đấy, ngươi chỉ cần cố gắng thêm một chút, về sau...' Michiko suy nghĩ miên man, trong đầu nghĩ đến tình cảnh hai người kết hôn, đẻ con...

"Này, tỉnh lại đi, đồ ngốc." Trần Tự gõ đầu Michiko.

"Đau quá!" Michiko chảy nước mắt lấy tay che đầu.

"Để xem cô làm món gì cho tôi đây?" Trần Tự quay về bàn làm việc của mình, đặt hộp cơm lên bàn, mở ra.

"Đây là gì đây?" Dáng cười Trần Tự bỗng dừng lại.

Chỉ thấy tầng đầu tiên của bento là một quả trứng chiên bóng tối, một miếng sushi bị nhào nặn thành hình dạng kỳ quái, bên trong tản mát ra mùi vị kỳ lạ.

Trần Tự mở tiếp tầng thứ hai, bên trong là cơm nửa chín nửa sống, nhìn thế nào cũng không phải loại đồ vật mà con người có thể ăn.

"Tôi vất vả lắm mới làm xong, tuy rằng không thể ăn, nhưng mà cũng là một phần tâm ý của tôi." Michiko lần nữa cúi thấp đầu, giống như chú chim cánh cụt vậy.

"Cô muốn hại độc chết tôi phải không? Chúng ta có thâm cừu đại hận hay sao, sao cô lại lựa chọn trả thù tôi như vậy.” Trần Tự mặt không biểu tình nói.

“Nào có, vẫn có thể ăn được mà.” Michiko mỉm cười nói.

“Vậy mời cô ăn dùm.” Trần Tự kẹp lên một miếng trứng chiên đen thui, đưa cho Michiko.

“Há mồm!” Trần Tự quát lớn.

Michiko nhìn thứ đồ vật màu đen trước miệng, vẻ mặt tràn đầy hổ thẹn, nhưng nhìn lão bản tựa hồ tức giận sôi máu, vẫn là sợ sệt há miệng ra, một phát nuốt quả trứng vào.

“A...!” Tuy rằng Michiko đã đem quả trứng để vào miệng, nhưng vẫn không nhai nuốt xuống, mà ngậm lại trong miệng.

“Cô tưởng tôi là đồ ngốc phải không? Nhanh nuốt xuống.”

Lại bị quát lớn, Michiko ủy khuất nuốt quả trứng đen thui xuống bụng.

“Ân! Hừ hừ hừ! Sao lại khó ăn như vậy!” Michiko thiếu chút nữa đen thức ăn trong miệng mình phun ra, vội vàng hướng thùng rác lao tới.

“Ha ha, thế này mà cô bắt tôi ăn sao?” Trần Tự cười lạnh nói.

“Thực xin lỗi, xin lỗi...”Michiko không ngừng cúi đầu xin lỗi.

“Bốp.”

Trần Tự đi đến phía sau Michiko, ở trên cái mông vểnh của nàng đánh một cái.

“A!”

Thân thể Michiko lao về phía trước, hai tay che mông, hét lên một tiếng kinh hãi.

“Cái này xem như trừng phạt cô!” Khóe miệng Trần Tự nhếch lên.

“Lần này tôi tha thứ cho, bất quá lần sau còn làm mấy món ăn hắc ám như vậy, tôi sẽ không tha thứ đơn giản vậy đâu.” Trần Tự cảnh cáo nói.

“Không dám, không dám nữa.”

Michiko thầm quyết định, lần sau nếu làm cơm, nàng nhất định phải tuân thủ theo sách dạy nấu ăn.,

Thời điểm Trần Tự cùng Michiko đùa giỡn, Cố Giai gặp nguy hiểm lớn nhất nhân sinh của mình.

Bình Luận (0)
Comment