Nói tóm lại, Vương Mạn Ny hôm nay tập thể dục không xảy ra chuyện gì cả, cùng lắm có nữ nhân điên tới nói vài câu với nàng, sau đó liền rời đi.
Ngược lại Trần Tự, hôm nay nhận được kinh hỉ ngoài ý muốn. Buổi tối, hắn nhận được cuộc gọi của Triệu Tĩnh Ngữ, ước hẹn ra ngoài ăn cơm.
Trần Tự đặc biệt thay đồ một phen, sau đó lái xe tới nhà hàng mà Triệu Tĩnh Ngữ ước hẹn.
Đi vào khách sạn HYATT, tầng một là quầy phục vụ, sau lưng nhân viên đại sảnh là một bức tranh thủy mặc cỡ lớn, phong cách bức tranh làm cho người ta có cảm giác khoái cảm.
Đi thêm vài bước, có thể nhìn thấy tác phẩm nghệ thuật tiêu biểu- Cao Hiếu Ngọ Đích < Tiêu Chuẩn Thì Đại >. Gồm ba bức tượng nghiêng người cúi chào, khuôn mặt lộ ra nụ cười vui vẻ, hoanh nghênh khách hàng đi tới.
Bất quá loại phong cách này, Trần Tự không quá ưa thích, nếu như bộ dạng người phục vụ như vậy, cũng không biết khen ngợi hay là vũ nhục. Tuy nhiên đồ vật nghệ thuật gia, hắn không hiểu nhiều, cũng không tiện bình phẩm.
Nhà hàng Duyệt Hiên chính là nơi Triệu Tĩnh Ngữ hẹn Trần Tự ăn cơm, nhà hàng này nằm bên trái quầy lễ tân khách sạn, dọc theo đường đi sẽ đi qua sảnh khách, có hai ba vị khách đang ở đây nhàn nhã uống trà chiều.
Mà cái nhà hàng này cũng không phải đi qua cửa liền xong việc, khách hàng phải đi qua một phòng trà nhỏ bày đầy tác phẩm nghệ thuật. Bên trong đống tác phẩm nghệ thuật này, có một hộp cơm cổ làm Trần Tự chú ý, nhìn phong cách thì niên đại khoảng thời nhà Minh nhà Thanh.
Lúc này khách nhân cũng không nhiều lắm, rất nhiều người vì mộ danh mà chạy tới đây. Nhà hàng này không cần dùng mánh khóe, vẫn có thể thu hút du khách tới.
Món chính của nhà hàng Duyệt Hiên là đồ ăn Trung Quốc, nơi đây cũng là nơi duy nhất có 'Chef table', diện tích cũng là lớn nhất Thượng Hải.
Ngồi thang máy lên tầng 87 của khách sạn, ra khỏi tháng máy, liền nhín thấy đầu bếp đang bận rộn chuẩn bị đồ ăn, bản thân thì ngồi một bên ngắm phong cảnh thưởng thức danh họa. Đây hẳn là cuộc sống của kẻ có tiền đi.
Trần Tự vừa tiến vào nhà hàng, liền nhìn thấy Triệu Tĩnh Ngữ ngồi bên cửa sổ.
Hiển nhiên, Triệu Tĩnh Ngữ vì cuộc hẹn này mà còn trang điểm tỉ mỉ đấy.
Nàng mặc một chiếc váy cổ chữ V, lộ ra cánh tay trắng noãn, bắp chân bóng loáng, giày cao gót màu đen, vẻ đẹp cực hạn của phong cách thục nữ. Dáng người này phối hợp với phong cách thục nữ quả thật có lực sát thương rất mạnh, dù sao Trần Tự cũng bị câu dẫn đến.
Triệu Tĩnh Ngữ vuốt cái mái ngắn ngang trán qua một bên, sóng mũi thẳng đứng, phối hợp với cặp môi đỏ mọng, cái cổ trắng bóc như thiên nga kiêu ngạo, mỉm cười thôi đã chứa đầy mị lực.
Hai mắt như bảo thạch, làm cho nam nhân nhìn vào đều có cảm giác tê dại.
Đây chính là yêu tinh, Trần Tự vô thức nghĩ đến.
"Ngươi đến rồi." Triệu Tĩnh Ngữ ưu nhã nói.
"Triệu tiểu thư thực có nhã hứng, nhà hàng này còn chưa mở bao lâu, liền bị ngươi tìm thấy rồi."
Trần Tự ngồi dối diện Triệu Tĩnh Ngữ, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, quả thật cảnh đẹp mê người, thực là một loại hưởng thụ.
"Ta chỉ muốn đúng thời gian, đúng địa điểm, đi đúng người đấy." Lời nói của Triệu Tĩnh Ngữ có chút thâm tình.
"Vậy ta đây liền đúng người rồi sao?" Trần Tự hỏi.
"Tối nay, không có ai đúng hơn người rồi." Triệu Tĩnh Ngữ dụ hoặc nói.
"Bạn trai ngươi thì sao, không cùng ngươi ở một chỗ à?" Trần Tự muốn hỏi chuyện xưa của nàng cùng Lương Chính Hiên.
"Hắn a, hiện tại đang cùng tiểu yêu tinh nào ở cùng một chỗ rồi." Triệu Tĩnh Ngữ nhắc đến Lương Chính Hiên, vẻ mặt khinh thường nói.
"Nếu như không hợp, vì sao lại không chia tay?" Trần Tự cảm thấy Triệu Tĩnh Ngữ có thể làm vị hôn thê của Hải Vương Lương Chính Hiên, điều kiện trong nhà nhất định không tồi, nếu như có tiền, sao lại không chia tay.
"Ta là người Hong Kong, bạn trai ta cũng vậy, bạn trai ta kinh doanh, thực tế chính là con buôn, mà nhà ta ở Hong Kong cũng có chút sản nghiệp, nhưng đôi khi lại rất cần tiền, vì vậy cần bạn trai ta hỗ trợ." Triệu Tĩnh Ngữ tiếc nuối nói.
Nàng làm sao không muốn một cước đá văng Lương Chính Hiên, đáng tiếc sinh ý hai nhà liên quan nhau quá nhiều, nếu không đã sớm cùng tên cặn bã kia chia tay rồi. Nhưng bây giờ hai người cũng có cuộc sống riêng, ngay cả tên cặn bã kia lâu lâu cũng nhờ nàng đi giải quyết tiểu tam, làm cho nàng phiền não không thôi.
"Thì ra là thế, như vậy ngươi cùng bạn trai, hoặc là nói vị hôn phu kia, tất cả đều đang diễn, cả hai đều không can thiệt cuộc sống của nhau?" Ánh mắt Trần Tự có chút cổ quái.
Những kẻ có tiền đều sống vậy sao, thực khiến Trần Tự mở mang tầm mắt.
"Chỉ cần không ảnh hưởng đến chuyện chúng ta kết hôn, liền không sao cả, bất quá hắn vẫn cần ta đi chỉnh đốn tàn cuộc." Triệu Tĩnh Ngữ khinh thường nói.
Xem ra Vương Mạn Ny bị đùa giỡn nha, oan uổng nàng phải trả giá nhiều như vậy. Bất quá nghĩ lại cũng đúng, một nữ nhân bình thường, lại không có học thức, cũng không có bối cảnh, cũng không có năng lực, đến cả vốn liếng xinh đẹp cũng không còn thừa bao nhiêu, làm sao ôm được tâm tư của cặn bã nam. Trần Tự có chút thay nàng mà tiếc hận, nàng thật sự đi sai a.
"Vậy ngươi từ Hong Kong tới đây, là để giải quyết phiền toái cho hôn phu?" Trần Tự tiếp tục hỏi.
"Đúng vậy, ta ở Hong Kong loáng thoáng nghe qua một vài tin đồn, vì để tránh sau này xảy ra phiền toái, vì vậy sớm tới đem vấn đề này giải quyết." Triệu Tĩnh Ngữ khí phách nói ra.
Giờ phút này, Triệu Tĩnh Ngữ hiện lộ ra phong phạm nữ vương, chỉ điểm này thôi, đã cho Trần Tự thấy, Vương Mạn Ny cố gắng đến đâu cũng không phải đối thủ của nàng. Tuy rằng nàng cũng là cặn bã nữ, nhưng cũng không ảnh hưởng chuyện hắn sinh ra hảo cảm.
"Vậy chúng ta tính là gì?" Trần Tự hỏi quan hệ của hai người.
"Ta nghe người ta nói một câu, không cần quan tâm đến thiên trường địa cửa, chỉ cần có ý ở cùng nhau là được. Chúng ta đêm nay hòa quyện vào nhau, không phải rất tốt sao?" Triệu Tĩnh Ngữ đối với quan hệ hai người cực kỳ lí trí.
Hai người tổng cộng còn chưa quen nhau được hai mươi phút, có thể sinh ra bao nhiêu cảm giác chứ. Triệu Tĩnh Ngữ nàng chỉ thèm thân thể Trần Tự mà thôi, nếu muốn biến thành chuyện tình cảm nam nữ, hừ, không thể nào.
"Vậy thì tốt." Trần Tự cũng yên tâm xuống.
Trần Tự sợ Triệu Tĩnh Ngữ lại dây dưa không ngớt, nếu như không có quan hệ, chỉ là tình một đêm, vậy cũng không cần phải lo lắng.
Hắn hiện tại kết giao rất nhiều nữ nhân, nhưng cũng không phải trong thời gian ngắn có thể động phòng, lại không muốn kết giao tiểu muội muội qua đường, vì vậy Triệu Tĩnh Ngữ xuất hiện, liền vô cùng kịp lúc.
Hai người cô đơn với nhau, đến với nhau để giải quyết nhu cầu, hơn nữa cũng không quấy rầy sinh hoạt đối phương, khống có mối quan hệ nào tốt hơn thế này.
"Có gì ngon không? Giới thiệu đi!" Trần Tự cầm lấy thực đơn hỏi.
"Ồ, đồng hô trên tay ngươi?" Triệu Tĩnh Ngữ đột nhiên nhìn thấy đồng hồ trên tay Trần Tự, đồng hồ của hắn, cũng không phải người bình thường có thể đeo.
"Chỉ là món đồ chơi nhỏ mà thôi, không nói chuyện này, chúng ta ăn cơm đi, hôm nay vận động một ngày, có chút đói bụng." Trần Tự nói ra.
"Vậy kêu mấy món này đi...Ta thích ăn mấy món này." Triệu Tĩnh Ngữ gọi nhân viên tới, kêu vài món ăn.
Thịt bò Giang Nam, gà hầm,....Triệu Tĩnh Ngữ kêu rất nhiều món.
Một bữa cơm ăn xong, khách và chủ đều tận hứng, hai người đều cảm thấy thỏa mãn, thời điểm Trần Tự tính trả tiền, Triệu Tĩnh Ngữ liền vươn lên trả tiền trước, đây là lần đầu tiên hắn được nữ nhân mời khách.
Sau khi cơm nước xong, hai người tới phòng khách sạn, đây là phòng Triệu Tĩnh Ngữ thuê.
"Cùng nhau tắm không?" Triệu Tĩnh Ngữ vừa nói, vừa cởi đồ trên thân ra.
Nữ sinh chủ động như vậy, Trần Tự cũng không thể làm con rùa đen rúc đầu.
Hắn thuần thục cởi đồ mình xuống, ôm Triệu Tĩnh Ngữ tiến vào phòng tắm.
Sau khi tắm rửa xong, hai người vốn động tình, liền bắt đầu mây mưa.