Nhàn Thê Tà Phu

Chương 104

Địa lao Ngũ độc giáo quả nhiên không phải nơi người ta có thể ở.

Nhưng với tình hình trước mắt, thật là cửu ngư nhất mao (chín trâu mất một sợi lông), không đáng nhắc tới.

Qua gương đồng Sở Trường Ca nhìn về phía Mộ Dung Vân Thư, chỉ thấy nàng vẫn duy trì tư thế hai tay nắm chuôi kiếm như trước, thân kiếm vừa vặn che khuất chính diện của nàng, một kiếm này nếu dội ngược trở về, tuyệt đối có thể đem nàng chia hoàn toàn thanh hai nửa, không sai chút nào. May mắn là nàng không chém chính nàng. Mà không may là nàng dường như lại muốn chém hắn.

Mộ Dung Vân Thư bắt đầu di chuyển, từng bước, từng bước một, vô cùng chậm chạp.

Sở Trường Ca vội vàng xoay người về phía nàng, cố ý giả bộ một bộ dạng cực kỳ sợ hãi nói: “Vân Thư, nàng không nên vọng động”.

Mộ Dung Vân Thư lườm hắn một cái, nói: “Không cạo sạch sẽ râu ria trên mặt chàng, ta thấy khó chịu”. Nàng thừa nhận mình mắc bệnh “thích sạch sẽ”, không thể chịu nổi người lôi thôi như vậy.

"..." Sở Trường Ca dở khóc dở cười, "Vậy nàng cũng không thể dùng Thanh Long cạo râu cho ta! Thanh long do xương và máu của Thượng Cổ Linh Thú tạo thành, linh tính rất mạnh, nàng bắt nó làm dao cạo râu, làm sao nó chịu nổi!”.

Lúc này, những người hiệu suất làm việc luôn cao – nhóm Đoạt mệnh La Sát đã đun xong nước nóng, mang đến phòng, phá cửa mà vào. Mà ngoài cửa, chín người vừa vặn nghe được Sở Trường Ca đang nói: “Nàng dùng nó làm dao cạo râu, làm sao nó chịu nổi”, nhất thời khóe miệng khẽ động, thầm nghĩ: “Ngài bắt chúng ta làm đầu bếp, hỏi chúng ta làm sao chịu nổi?”

Nửa đời người làm sát thủ, bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới có ngày mình lại giống hộ pháp vây quanh giáo chủ, càng không ngờ tới lại phải phải làm cái việc đi đun nước tắm này.

Sớm biết như thế, lúc trước nhận được lệnh triệu hồi của giáo chủ, đuổi tới Phi Dương sơn trang thì phát hiện đã trễ nên “nhất tẩu liễu chi” (ta không hiểu nên để nguyên ^^), mà không phải đi theo ký hiệu hắn lưu lại, một đường đuổi theo Ngũ độc giáo. Dù sao, chức trách của bọn họ là thay giáo chủ giết người, không phải thay thế hộ pháp của giáo chủ.

Thấy nước tắm đến, Mộ Dung Vân Thư do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định cạo râu trên mặt hắn, sau đó sẽ quan sát “mỹ nam tắm rửa”. “Ta đi đổi dao cạo”. Mộ Dung Vân Thư ném kiếm trong tay, ra cửa tìm dao cạo.

Sở Trường Ca nâng trán, bất đắc dĩ nhìn theo bóng dáng nàng một lúc lâu, bỗng nhiên nhớ lại bộ dạng mình lúc này vô cùng thê thảm, vội vàng nhặt Thanh Long đao lên, soi gương hạ quyết tâm, chính mình động thủ.

Chốc lát sau, Mộ Dung Vân Thư đã quay lại, trong tay quả thực cầm một chiếc dao cạo, nhưng vừa liếc mắt, dao cạo trong tay liền rơi xuống. “Sở….” Mộ Dung Vân Thư che miệng lại, kềm chế tiếng kêu sợ hãi, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, trong mắt tràn ngập khiếp sợ cùng đau lòng.

Lúc này, Sở Trường Ca đang định đi tắm, trên người đã sớm thoát hết y phục, nghe thấy tiếng vật gì rơi xuống đất, hắn mỉm cười xoay ngườ lại: “Phu nhân, nhìn thấy vi phu thoát y không phải lần đầu tiên, sao nàng lại kinh ngạc như vậy?”, Sở Trường Ca vừa nói vừa đi về phía Mộ Dung Vân Thư, cười xấu xa, chuẩn bị đùa bỡn nàng.

Mộ Dung Vân Thư lại hoàn toàn không nhìn thấy nụ cười của hắn, nhìn không chớp mắt vào mái tóc hắn, “Chàng… Tóc…….”

Tóc? Sở Trường Ca ngước mắt, nắm một nắm tóc lên xem, “Tóc làm sao?”

“Tóc bạc”. Mộ Dung Vân Thư dùng hết khí lực mới nói ra hai chữ này.

“Nàng là nói cái này”. Sở Trường Ca bừng tỉnh hiểu ta, sau đó buông tóc, cười giải thích nói. “Đây là thuốc, không phải đầu bạc”.

Không hiểu vì sao, khi hắn nói không phải đầu bạc, Mộ Dung Vân Thư lại thấy đáy mắt hắn có mấy phần do dự, thật giống như đối với lời này, hắn cũng không quá chắc chắn, nhưng lúc nàng còn đang muốn xác định rõ ràng, tia do dự kia đã biến mất, thay vào đó là ý cười vô tận.

Là nàng nghĩ nhiều sao?

Mộ Dung Vân Thư bán tín bán nghi, hỏi lại: "Trên lông mi cũng xức thuốc?"

"Trên râu cũng thoa" Sở Trường Ca lau cằm, "Không tin nàng nhìn xem"

"Cũng bị chàng cạo sạch sẽ rồi, còn có cái gì mà xem." Mộ Dung Vân Thư liếc hắn một cái, bỗng nhiên làm ra vẻ như nghĩ ra điều gì, hỏi: "Đây là thuốc gì?"

Sở Trường Ca nói: “Ức chế bộ lông sinh trưởng. Lúc trước bởi vì luyện công quá nhanh, mà nội công tâm pháp của Phi Dương sơn trang cùng chân khí trong cơ thể ta không đồng nhất, trong thời gian ngắn, hai mạch chân khí không thể dung hòa, mà ta lại vội mau đạt thành tựu, nên khi luyện thành thành công lực thứ nhất, không đợi hai luồng nội tức hoàn toàn dung hợp, đã lập tức tu luyện thành công lực tiếp theo, khiến cho tuần hoàn ác tính, nội tức hỗn loạn mới làm cho râu ria mọc nhanh quá độ. Hiện tại đã không có việc gì, nhưng để phòng ngừa, ta vẫn thoa thuốc, miễn cho lại biến thành “người rừng nơi núi sâu -----”. Dừng một chút, Sở Trường Ca bổ sung thêm mấy chữ, “bị nàng ghét bỏ”.

Nghe hắn giải thích, Mộ Dung Vân Thư thở ra nhẹ nhõm, cũng bị bốn chữ cuối hắn nói làm cho tức cười. “Nếu chàng cho rằng bộ dạng người rừng kia có thể chấp nhận, ta liền xin lỗi hành vi ghét bỏ lúc trước”. Nàng cười nói.

Sở Trường Ca nhìn chằm chằm nàng vài giây, sau đó quyết đoán lắc lắc đầu. Cái bộ dạng này, ra khỏi cửa là dọa chết người!

Thấy thế, trong chốc lát Mộ Dung Vân Thư hé miệng nở nụ cười, rũ mắt xuống, khóe mắt chợt thoáng một cái, nhất thời cả kinh thất sắc, nàng, nàng nhìn thấy cái gì……

Sở Trường Ca rất hài lòng, nàng rốt cuộc cũng chú ý tới hắn lúc này đang lõa thể cùng nàng trò chuyện, “Vi phu còn tưởng rằng ta lõa thể đối với nàng mà nói đã không còn sức hấp dẫn rồi nữa chứ!”. Hắn cười cực kỳ ái muội.

Kinh hãi lúc ban đầu qua đi, Mộ Dung Vân Thư hồi phục lại tinh thần, tổng thể mà nói, chỉ cần không nhìn một màn “dọa người” kia, nàng vẫn có thể gánh vác nổi.

Chỉ là một nam nhân lõa thể mà thôi, cũng không phải chưa thấy qua. Trong lòng Mộ Dung Vân Thư lẩm bẩm, cố gắng xem nhẹ “gì đó” mới nhìn qua, làm như không có việc gì, nói: “Nước sẽ mau lạnh”.

“Nước lạnh, cũng tốt, sẽ hạ hỏa”. Sở Trường Ca cười đến ý vị thâm trường.

Nghe được hai chữ “hạ hỏa”, mặt Mộ Dung Vân Thư thoáng đỏ hồng đến mang tai, nghĩ đến “kinh hồng” (ta nghĩ tựa như hồng thủy, thủy triều), càng nghĩ càng thẹn thùng. Là nàng suy nghĩ quá nhiều, hay là hắn thật một câu hai nghĩa?

Sở Trường Ca lại nói: “Phu nhân yên tâm, vi phu tinh lực tràn đầy, tắm nước lạnh không có gì đáng ngại”.

Mộ Dung Vân Thư khẽ giật khóe môi, nàng đâu có lo lắng… Đợi chút…. Này, tinh lực tràn đầy có quan hệ gì? Muốn nói cũng có thể là thân thể cường tráng đi?

Nhìn đáy mắt Sở Trường Ca vô cùng… Lõa thể…. Bùng nổ…. Dục vọng…. Mộ Dung Vân Thư liền tỉnh ngộ, không chút suy nghĩ đã nói: “Chàng, chàng….. sao chàng lại nghĩ loại chuyện đó!”.

“Hả?” Sở Trường Ca ngây ra một lúc, lập tức cười ha ha, “Loại chuyện gì?”

Mộ Dung Vân Thư cắn cắn môi, rầu rĩ nói: "Chàng biết rõ còn cố hỏi."

Sở Trường Ca nói: "Ta không biết nha. Suy nghĩ của ta và của nàng không giống nhau, không nghĩ được nàng lại nghĩ tới loại chuyện này”.

"... Chàng không nghĩ ta nghĩ chuyện gì, làm sao mà biết được ta nghĩ chuyện gì?" Mộ Dung Vân Thư nói.

Sở Trường Ca nói: “Nàng nói ta muốn chuyện đó, ta mới biết nàng nghĩ chuyện đó, nhưng không thể nói ta biết rõ nàng muốn chuyện đó, bởi vì ta không nghĩ nàng muốn chuyện kia…”

Nghe không nổi nữa! Mộ Dung Vân Thư không chịu nổi cắt ngang hắn, “Dù sao, tư tưởng chàng chính là không thuần khiết”.

“Ừ, tư tưởng ta không thuần khiết”. Sở Trường Ca thẳng thắn thừa nhận, sau đó, đem nàng ném vào thùng tắm. Từ góc độ người ngoài mà nhìn vào, là chính Mộ Dung Vân Thư tự mình bay vào thùng tắm, mà trong lúc nàng bay, y phục cũng đều bay đi, lúc nàng rơi vào thùng tắm, trên người nàng đã trần như nhộng.

Mộ Dung Vân Thư một mặt lấy tay lau nước trên mặt, một mặt vừa thẹn vừa giận nói: “Sở Trường Ca, chàng lưu manh đùa giỡn!” Lưu manh đùa giỡn cũng thôi đi, cư nhiên còn dùng Cách Không Thủ Vật (lấy vật từ xa) …. Phương thức biến thái như vậy! Khi dễ nàng không biết võ công phải không?

"Ừ, ta lưu manh đùa giỡn." Sở Trường Ca tươi cười nhảy vào thùng tắm, nói: “Là nàng lưu manh đùa giỡn với ta, ta mới lưu manh đùa giỡn với nàng”.

“Ta lưu manh đùa giỡn với chàng khi nào?” Cả lưng Mộ Dung Vân Thư dán vào thùng tắm, thân mình co rút đến nhỏ nhất, hai tay bắt chéo che trước ngực, trong mắt tràn đầy tố cáo cùng đề phòng.

Sở Trường Ca buồn cười, “Bộ dạng này của nàng, người không biết còn tưởng rằng ta đối với nàng Bá Vương ngạch thượng cung”.

Mộ Dung Vân Thư nhíu mày, chẳng lẽ không đúng?

Sở Trường Ca bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, nói: "Nàng như vậy, bảo ta làm thế nào dám nhìn mặt liệt tổ liệt tông Sở gia?"

Mộ Dung Vân Thư sửng sốt, chuyện khuê phòng của bọn họ, quan hệ gì đến liệt tổ liệt tông Sở gia? Hơn nữa, cho dù thật muốn nhìn mặt, cũng là sau khi trăm tuổi, còn thời gian rất lâu, rất lâu để xử lý mà…

“Nàng như vậy, làm sao sinh được hài nhi?” Bộ dáng Sở Trường Ca hao tổn tâm trí nói.

Mộ Dung Vân Thư lúng ta lúng túng nhìn phía ngoài cửa sổ, ngoài trời sét không đánh nha, sao nàng lại có cảm giác bị sét đánh vậy

Nhưng mà nàng không có thói quen trần trụi cùng hắn mà thôi, cũng không phải không cùng hắn… sinh hoạt vợ chồng.

Nghĩ đến sinh hoạt vợ chồng, Mộ Dung Vân Thư đột nhiên cảm thấy toàn thân không dễ chịu, giống như, thiếu một cái gì đó.

Đại khái nguyên nhân là do tê chân đi. Mộ Dung Vân Thư đang muốn đổi tư thế, không ngờ chân vừa động, liền đụng phải vật gì đó thật cứng rắn

Dùng ngón chân suy nghĩ nàng cũng biết cái kia là cái gì.

Mộ Dung Vân Thư cảm thấy cực kỳ xấu hổ, chân cứng lại một chỗ, duỗi cũng không được, co lại cũng không xong. Lúng túng hơn là, trong cơ thể lại truyền lên từng đợt sóng nhiệt, hai má nóng bừng như muốn bốc cháy, Mộ Dung Vân Thư theo bản băng cúi đầu muốn tránh, từ từ nhắm hai mắt, vậy mà cũng cảm nhận được tầm mắt nóng rực, không ngờ cúi đầu nhìn đến “cái gì” đó --- càng thêm nóng rực.

Giá như đáy thùng tắm có một cái lỗ thì thật tốt nha!

...

...

Nghĩ đến bối rối tối hôm, Mộ Dung Vân Thư bây giờ hận không thể tìm ra một cái lỗ chui vào. Quanh đi quẩn lại, nói trái nói phải, cuối cùng vẫn là cùng hắn tắm uyên ương. Đương nhiên, trừ lần đó ra, việc nên làm, việc không nên làm, toàn bộ cũng đã làm rồi.

Nàng đây còn gì để nói chứ?

Than nhẹ một tiếng, Mộ Dung Vân Thư quyết định về sau không cần vùng vằng vô ích nữa. Bởi vì sau chuyện tối qua, nàng ý thức sâu sắc được, so với “ai đó” da mặt thật dày, nàng vĩnh viễn cũng không thể thắng được tên nam tử họ Sở này.

Bây giờ, hắn lại trở về trong địa lao.

Nhớ tới chuyện này, Mộ Dung Vân Thư không khỏi lắc đầu, hắn nhất định đem mỗi một sự kiện phải làm thành kinh thiên động địa, oanh oanh liệt liệt sao?

"Lúc ta đi vào chật vật như vậy, lúc đi ra đương nhiên là muốn uy phong." Nhớ tới vẻ mặt Sở Trường Ca lúc nói câu này, Mộ Dung Vân Thư không khỏi bật cười. Thật hết cách với hắn!
Bình Luận (0)
Comment