*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.<tbody>Sáng hôm sau, Mộ Dung Vân Thư mở mắt, thấy Sở Trường Ca vẫn còn ngủ say, nhất thời tính trẻ con nổi lên, một tay nắm được mũi của hắn, một tay chận lại cái miệng của hắn, nhìn hắn sẽ có phản ứng gì.
Kết quả Mộ Dung Vân Thư đợi thật lâu, đợi gần một khắc đồng hồ, Sở Trường Ca thủy chung vẫn không có bất kỳ phản ứng gì.
Chẳng lẽ......
Mộ Dung Vân Thư vội vàng buông tay ra, áp tai trước ngực hắn lắng nghe.
Thịch...... Thịch...... Thịch......
Còn có nhịp tim.
Mộ Dung Vân Thư thở dài một hơi, không loạn tức là tốt rồi.
"Thành thân không đến hai ngày liền cố gắng mưu sát chồng, đây cũng không phải là hiện tượng tốt."
Mộ Dung Vân Thư bị thanh âm lười biếng này đột nhiên xuất hiện, sợ tới mức trái tim nhảy lỡ một nhịp, theo bản năng muốn hỏi ‘chàng đã sớm đã tỉnh rồi?’ nhưng nghĩ lại, nhạy cảm của người kia, cho dù nàng không sớm tỉnh dậy, nhưng bị nàng bóp mũi một cái, tất nhiên tỉnh, vì vậy sửa lời nói: "Hôn lễ đó không tính."
Sở Trường Ca vừa nghe nàng nói hôn lễ không tính lập tức liền nóng nảy, vọt một cái lật người đè nàng, hỏi: "Tại sao không tính?" Lúc đó hắn trăm phương ngàn kế, bắt nàng lên kiệu hoa, hiện tại có thể nào bị một câu không tính của nàng liền uổng phí công sức......
Mộ Dung Vân Thư dở khóc dở cười, hắn đè ép nàng như vậy, không phải cố ý uy hiếp sao? Nàng sao lại không biết mình yêu phải một tên vô lại......
"Một, hoàn toàn không có sính lễ, hai, không người làm mai, ba, không có kiệu tám người khiên, dĩ nhiên là không tính." Mộ Dung Vân Thư nói.
Sở Trường Ca nói: "Sính lễ ta đã sớm đưa tới, người làm mai là Thánh nữ, về phần kiệu tám người khiên...... Nàng không phải là ngồi cỗ kiệu mà đi sao?"
"Đầu tiên chàng đưa là đồ cưới không phải sính lễ, tiếp theo Thánh nữ hiện tại chỉ còn dư nửa cái mạng, nếu nàng ta là người làm mai, ngày chàng thành thân đánh người làm mai, hôn lễ thành điềm xấu, cuối cùng, thiếp nói là chàng." Mộ Dung Vân Thư thấy mặt Sở Trường Ca không đổi sắc thật giống như nghe không hiểu, vì vậy lại bổ sung: "Chàng không có ngồi kiệu tám người khiên. Ban đầu chúng ta đã nói là chàng gả cho thiếp. Hôm nay sính lễ thiếp không đưa, người làm mai thiếp không tìm, kiệu tám người khiên cũng không mướn, hôn lễ này không thể tính."
Khóe miệng Sở Trường Ca hung hăng run lên ba cái, sau đó vẻ mặt ‘không phải là nàng không lấy chồng’ nói: "Không sao, ta không ngại. Không có sính lễ, không có người làm mai, không có kiệu tám người khiên, cũng không cần gì hết, bái đường là tốt rồi."
"Nhưng mà thiếp để ý." Mộ Dung Vân Thư cười khanh khách nói: "Mộ Dung phủ của thiếp làm chuyện vui, không thể tùy tiện như vậy, nếu không, liệt tổ liệt tông dưới suối vàng biết được, không chịu đầu thai chuyển thế."
"......" Bọn họ đều không biết đã luân hồi mấy đời rồi. Sở Trường Ca mặc dù một lòng kỳ vọng Mộ Dung Vân Thư sớm ngày cho mình một danh phận, nhưng lúc này nghe nàng nói chuyện cả buổi, cũng cảm thấy hôn sự này thành danh bất chính, một chút cũng không phù hợp phong cách xử lý của Sở Trường Ca hắn. "Chờ chúng ta trở lại Kim Lăng, làm một cuộc hôn lễ lớn hơn nữa."
Mộ Dung Vân Thư nói: "Đúng, làm một cuộc thật lớn." Nhất định phải đạt tới hiệu quả thiên hạ đều biết, cả nước cùng vui, nếu không, liệt tổ liệt tông Sở gia, chỉ sợ sẽ trách nàng ủy khuất hậu nhân của bọn họ.
Lấy được sự đồng ý của Mộ Dung Vân Thư, Sở Trường Ca rất hài lòng lật người ngồi dậy, mặc quần áo.
Điều này làm cho Mộ Dung Vân Thư rất kinh ngạc, trước kia chỉ cần hai người cùng ngủ một giường lớn, hắn sẽ lưu manh đùa bỡn. Hiện tại cũng đã áp đến trên người nàng rồi, tại sao lại tự giác đứng lên? Tối hôm qua cũng thế, cũng chỉ là ôm nàng ngủ, cái gì cũng không có làm. (chị cũng đen tối nha
)
Cùng với tác phong của hắn sự kiện ‘cần lao’ dị thường này rất không phù hợp.
Rất nhanh, Mộ Dung Vân Thư hiểu Sở Trường Ca vì sao thành thật như thế rồi. Bởi vì —— có người xem —— đoạt mệnh La Sát đều ở bên trong phòng. Nhưng mà bọn hắn vẫn ‘úp mặt vào tường sám hối’, cho đến khi Mộ Dung Vân Thư mặc quần áo tử tế, mới xoay người lại.
Thấy bộ dạng xinh xắn của bọn hắn, ai cũng sẽ nhìn thêm mấy lần, Mộ Dung Vân Thư cũng không ngoại lệ. Chỉ là nàng cũng không phải thưởng thức vẻ đẹp của bọn hắn, mà là rất kỳ quái, chín người tuấn mỹ như vậy, sao lại cam nguyện giấu ở trong bóng tối không thấy mặt trời? Bình thường với bộ dạng xinh xắn như vậy, cũng sẽ có chút tự luyến, tỷ như Sở Trường Ca, chín người bọn họ cũng vẻn vẹn không tự luyến, đáy mắt lại lóe chút tay chân luống cuống, thật giống như để cho bọn họ đi ra gặp người, còn khó chịu hơn so với giết bọn họ.
Mộ Dung Vân Thư lại nhìn bọn họ một cái, mới hỏi Sở Trường Ca: "Chàng rất thiếu tiền?"
Sở Trường Ca ngẩn người một chút, sau đó nói: "Có người giàu như nàng làm núi dựa, vi phu làm sao lại thiếu tiền?"
Mộ Dung Vân Thư nói: "Vậy sao chàng không cho bọn họ một gian phòng khác?" Căn phòng này mặc dù không nhỏ, nhưng mà chen mười một người, cũng có chút quá mức.
"Bọn hắn không cần phòng ở."
"Buổi tối ngủ ở nơi nào?"
"Trên cây."
"......" Mộ Dung Vân Thư chợt nhớ lại, bốn người Đông Nam Tây Bắc là ngủ nóc nhà. Xem ra, lòng tốt của ma giáo cần phải vô cùng tăng cường. Ở Mộ Dung phủ, một nha hoàn hạ đẳng nhất, cũng có giường ngủ. "Như chàng vậy không tốt." Mộ Dung Vân Thư nói: "Cho dù là heo, cũng còn có chuồng heo, chín người bọn họ, không có ổ sao được?"
Trong nháy mắt, khóe miệng chín người co lại mãnh liệt, thầm nghĩ: phu nhân, ngươi có bất bình dùm, cũng đừng dùng heo để so sánh nha, nói giống như đãi ngộ của bọn họ đến như heo cũng không bằng.
Sở Trường Ca cười nói: "Heo có chuồng heo, bọn họ có cây, một dạng, một dạng."
Hai từ ‘một dạng’ này, nghe thế nào đều giống như đang nói bọn họ cũng như heo...... Chín người hối hận, sớm biết trên đời có heo cùng giáo chủ, bọn họ không sống cũng không đầu thai.
"Có chút không đúng." Mộ Dung Vân Thư chợt nhìn then cửa nói: "Then cửa bị người đổi rồi."
Sở Trường Ca nói, "Không chỉ có then cửa, ngoại trừ giường, tất cả mọi thứ ở nơi này đều không giống ngày hôm qua."
Mộ Dung Vân Thư kỳ quái nhìn về phía Sở Trường Ca, giọng điệu của hắn nghe như biến hóa này tuyệt không ngoài ý muốn.
Tiếp thu lấy ánh mắt nghi ngờ của Mộ Dung Vân Thư, Sở Trường Ca giải thích: "Đây là cơ quan của Thạch Nhị tiên sinh. Hắn dựng khách điếm để yểm hộ, đem cơ quan giấu trong khách điếm, đợi chúng ta vào ở, khởi động cơ quan, khách điếm sẽ hủy sập, mà gian phòng lại như tường đồng vách sắt, có cửa sổ có cửa, chỉ có thể vào không thể ra, cho dù ta với chín người bọn hắn cùng nhau vận công, cũng không nhúc nhích được căn phòng này."
Trong một đêm, phòng khách lại biến thành nhà tù. Càng làm cho lòng Mộ Dung Vân Thư cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nàng lại không chút nào phát hiện, dù khách điếm bị hủy sập, hay là gian phòng biến hóa. "Chàng đã sớm biết căn phòng này có vấn đề?" Mộ Dung Vân Thư hỏi Sở Trường Ca.
Sở Trường Ca gật đầu, "Thạch Nhị tiên sinh chưa bao giờ cho ta ở phòng không có vấn đề."
"...... Chàng biết rõ có vấn đề, còn vào ở?"
"Hắn nếu an bài căn phòng này cho ta ở, cũng đã nói cho ta biết căn phòng này có vấn đề, ta nếu không ở, chẳng phải là tỏ rõ ta sợ hắn?"
"Nói như vậy, chàng có biện pháp chạy đi?"
"Không có."
"......" Không trốn thoát được còn vào ở! Mộ Dung Vân Thư rất bất đắc dĩ ngó Sở Trường Ca, khổ thân, chết vì sĩ diện.
Sở Trường Ca cười khan hai tiếng, phẫn nộ nói: "Đây không phải là còn có phu nhân nàng sao? Phu nhân nàng nhìn qua liền biết cơ quan của Tuyệt Mệnh sơn, gian phòng nho nhỏ này, nhất định trói không được nàng."
"...... Ngộ nhỡ thiếp cũng không giải được cơ quan thì sao?" Mộ Dung Vân Thư nói.
"Nếu như một tháng sau chúng ta còn không trốn thoát được, Thạch Nhị tiên sinh sẽ mở cửa phòng thả chúng ta đi ra ngoài."
Mộ Dung Vân Thư nhướng mày một chút, liếc nhìn hắn nói: "Nghe chàng nói tựa hồ rất có kinh nghiệm."
"Ặc......" Phải là kinh nghiệm phong phú. Căn bản hàng năm hắn đều sẽ bị Thạch Nhị tiên sinh giam lại hai lần.
Thấy Sở Trường Ca không có phản ứng, Mộ Dung Vân Thư hơi cong môi một cái, nói: "Thì ra chàng cũng có khắc tinh." Khó trách hôm qua mới tới khách điếm thì hắn đã cung kính mà xưng đối phương một tiếng ‘Thạch Nhị tiên sinh’.
Thật ra thì Thạch Nhị tiên sinh danh xưng là Thạch Kinh Thiên, ở nhà đứng hàng thứ hai, am hiểu cơ quan cùng quẻ bói, trên giang hồ đều gọi là ‘thần cơ diệu toán’ Thạch Nhị. Về sau Sở Trường Ca muốn vơ vào ma giáo, liền cùng người này đánh cuộc, ước định hắn nếu có thể phá cơ quan kia, Thạch Nhị liền gia nhập ma giáo, nếu không thể, hắn liền phải tôn Thạch Nhị một tiếng ‘tiên sinh’. Sau khi Sở Trường Ca thua nhiều lần, nhiều người biết, ‘Thạch Nhị tiên sinh’ cái danh hào này liền dần dần thay thế ‘thần cơ diệu toán Thạch Nhị’ trở thành Thạch Kinh Thiên - biệt hiệu trên giang hồ, cũng làm cho uy danh của hắn trên giang hồ tăng nhiều.
Người được giáo chủ ma giáo Sở Trường Ca tôn xưng một tiếng ‘tiên sinh’, trong mắt của ‘giang hồ tiểu bối’(bọn trẻ trong giang hồ ^^), quả thật chính là tồn tại giống như thần linh.
"Phu nhân, nếu nàng có thể phá nhà đá của hắn, chờ sau khi hắn gia nhập ma giáo, ta liền phái hắn đi Mộ Dung phủ đốn củi." Sở Trường Ca nói.
Mộ Dung Vân Thư nói: "Đốn củi thật quá ‘đại tài tiểu dụng’(giết gà bằng dao mổ trâu ^^) rồi. Hậu viện Mộ Dung phủ vừa lúc có không ít phòng ốc muốn tu sửa, sẽ để cho hắn đi đẽo đá."
Chín người vẫn không bị để ý tới âm thầm kêu may mắn, may mà ban đầu bọn họ lần đầu tiên liền đã thua bởi giáo chủ, nếu không, kéo dài tới hiện tại, vì không ‘đại tài tiểu dụng’, phu nhân chỉ sợ sẽ khiến bọn họ đi bán nụ cười. Thánh nhân có nói, chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó nuôi. Thạch Nhị tiên sinh gặp gỡ phu nhân cùng giáo chủ cũng là nữ tử cùng tiểu nhân, thật là bất hạnh ba đời.
*
Mộ Dung Vân Thư nghiên cứu thật lâu, vẫn thủy chung không phát hiện chốt mở cơ quan. Căn phòng này, xem ra bình thường không có gì lạ, bên trong lại biến hóa lớn. Bốn bề vách tường cùng một dạng với phòng ốc bình thường, Sở Trường Ca một chưởng là có thể chém thành nát bấy, nhưng tầng thứ hai lại do đá vụn trộn với bùn đất mà xây thành, vách tường bên trong cách mỗi một centimét cắm một cây sắt trấn thủ, bền chắc không thể gãy. Không thể tưởng tượng nổi nhất chính là, mỗi một mặt tường đều dày hai ba thước.
"Ngày hôm qua lúc lên lầu cách vách đều có phòng, vách tường chỉ dày tám chín centimét, tại sao trong một đêm trở nên dầy như vậy?" Mộ Dung Vân Thư rất không hiểu một mặt tự lẩm bẩm, vừa dùng tay vỗ vào vách tường, cố gắng tìm được điểm gì đó bất đồng.
Sở Trường Ca cũng tìm kiếm cơ quan, một mặt nhìn ngó xung quanh, một mặt nói: "Đây chính là chỗ hơn người của Thạch Nhị tiên sinh. Hắn thiết kế cơ quan Xảo Đoạt Thiên Công*, trước khi khởi động cùng phòng ốc bình thường không khác, một khi khởi động, sẽ Thiên Biến Vạn Hóa, để cho người ứng phó không kịp. Tối hôm qua ta vẫn không ngủ, chú ý cơ quan biến hóa lúc khởi động, nhưng rõ ràng cả đêm vô sự, nơi này cũng đã thay đổi."
* Xảo đoạt thiên công (vật được chế tạo khéo léo sinh động) Ý của câu thành ngữ này là chỉ việc làm của con người còn khéo léo và vượt trội hơn cả sức sáng tạo của thiên nhiên
Nghe vậy, Mộ Dung Vân Thư chợt ngừng tay, ngưng thần suy nghĩ một chút, hỏi: "Trước kia hắn thả chàng đi ra ngoài thì phòng ốc lại có biến hóa gì?"
Sở Trường Ca nói: "Không thay đổi, chính là cửa đột nhiên có thể mở được thôi."
"Quả thế!" Mộ Dung Vân Thư nhất thời bừng tỉnh hiểu ra, mắt sáng như sao.
Sở Trường Ca thấy thế mừng rỡ, "Nàng biết phương pháp phá giải rồi sao?"
"Không có. Nhưng mà thiếp lại biết cơ quan ở nơi nào."
"Nơi nào?"
"Trong tầng." Mộ Dung Vân Thư cười nhìn phía ngoài cửa sổ, nói: "Căn phòng này cũng không có cơ quan, cơ quan chân chính, ở bên ngoài căn phòng, cũng chính là sau khi Thạch Nhị tiên sinh khởi động cơ quan, đất bằng phẳng dâng lên một tòa nhà đá. Nó cùng gian phòng dán sát vào nhau, để cho chúng ta lầm tưởng cơ quan trong phòng, cho nên cái gì chúng ta cũng không tìm được."
Một câu thức tỉnh người trong mộng! Sở Trường Ca bừng tỉnh hiểu ra, khó trách trước kia hắn làm sao cũng không tìm được cơ quan! Xem ra, nếu nói tuyệt diệu cùng thần kỳ, cũng chỉ là Xuất Kỳ Bất Ý(bất ngờ mà thôi)
Mộ Dung Vân Thư lại nói, "Nếu muốn tìm cơ quan, nhất định phải hủy diệt căn phòng trước, lộ ra nhà đá. Ta nói đúng không? Thạch Nhị tiên sinh." Nói đôi câu cuối cùng thì Mộ Dung Vân Thư cố ý đem âm thanh cất cao vài phần, hiển nhiên không phải nói cho người trong nhà nghe.
Lời của Mộ Dung Vân Thư vừa thốt, Sở Trường Ca cùng chín người đồng thời cả kinh, Thạch Nhị tiên sinh ở gần bên? Vì sao bọn họ không có cảm giác?
"Ha ha ha ha." Một hồi tiếng cười từ ngoài cửa truyền đến, "Mộ Dung tiểu thư quả nhiên thông tuệ hơn người. Không chỉ có thể khám phá ra cơ quan của tại hạ trong thời gian ngắn như vậy, còn có thể đoán được tại hạ cũng chưa rời đi. Bội phục, thật khiến người bội phục."
Mộ Dung Vân Thư khẽ mỉm cười, nói: "Tiên sinh quá khen. Ta cũng chỉ là vận khí tốt, ngẫu nhiên đã đoán đúng mà thôi."
"Một người có nội lực(khả năng tiềm ẩn) luôn rất tốt, cũng rất đáng giá cho người bội phục." Thạch Nhị tiên sinh nói.
Mộ Dung Vân Thư nói: "Nghe giọng của tiên sinh, tựa hồ cảm giác mình rất xui xẻo."
Thạch Nhị tiên sinh cười ha hả, nói: "Không tính là xui xẻo, tại hạ chẳng qua là đụng phải người nội lực so với mình tốt hơn thôi."
"Như vậy sao?" Mộ Dung Vân Thư cười cười, liền không hề nói tiếp nữa.
Chợt, cửa bỗng chốc bị mở ra, khe tường phía Đông đã bị Sở Trường Ca đánh lộ ra một cái hố.
Ngoại trừ cửa được mở ra, không có động tĩnh khác, nhưng mà Mộ Dung Vân Thư cùng Sở Trường Ca cũng biết, Thạch Nhị tiên sinh đã đem cơ quan mở ra, nhà đá biến mất.
Cùng lúc cửa được mở ra, đoạt mệnh La Sát lập tức ẩn thân. Làm phu xe rêu rao khắp nơi không quan trọng, nhưng giờ phút này xuất hiện ở bên trong phòng, với trí tuệ của Thạch Nhị tiên sinh, nhất định có thể đoán ra thân phận của bọn họ. Thường núp trong bóng tối làm chuyện xấu, thật sự không thích hợp bại lộ ở trước mặt người ngoài.
Mộ Dung Vân Thư cùng Sở Trường Ca nhìn đối diện một cái, sau đó nắm tay cùng đi ra khỏi cửa. Khi bọn hắn cùng đi ra, phòng khách sau lưng ầm ầm sụp đổ, hóa thành phế tích. Mà Thạch Nhị tiên sinh, liền đứng ở ngay phía trước bọn họ.
Thạch Nhị tiên sinh rất rõ ràng, Mộ Dung Vân Thư nếu có thể đoán được cơ quan ở tầng thứ hai trong vách tường, như vậy, phá giải cơ quan là chuyện sớm hay muộn, đem bọn họ nhốt lại chẳng qua là lãng phí thời gian lẫn nhau, cho nên không chờ bọn họ mở miệng, Thạch Nhị tiên sinh liền nói: "Có thể thay Mộ Dung tiểu thư sửa chữa phòng ốc, là vinh hạnh của tại hạ."
Mộ Dung Vân Thư cười dài nói: "Tiên sinh có thể giác ngộ như thế, rất tốt."
"Gọi phu nhân." Sở Trường Ca cau mày sữa chửa xưng hô của Thạch Nhị tiên sinh.
Thạch Nhị tiên sinh nói: "Người nào phá được cơ quan của ta, ta liền theo người ấy." Ngụ ý, cơ quan là nàng phá nát, ta chỉ theo nàng.
Sở Trường Ca nổi đóa, hắn hiếm khi được ỷ thế hiếp người một lần, đối phương lại dám không thèm chịu nể mặt mũi. Chẳng lẽ chỉ cho phép nàng dựa thế của hắn, không cho hắn dựa thế của nàng?</tbody>