<tbody>So với Mộ Dung Vân Thư, Sở Trường Ca bình tĩnh hơn nhiều. Hắn vén rèm lên nói: "Đến đây." Sau đó bồng nàng lên, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào khách điếm.
Một đám người đi đường không dám nhìn thẳng thiên uy, không người nào phát hiện ngồi ở trong Long Liễn là Mộ Dung Vân Thư, cho đến khi đoạt mệnh La Sát đem Long Liễn dắt đi, mới ngẩng đầu lên len lén tìm kiếm hoàng thượng, nhưng không thấy bóng dáng Thánh thượng, không khỏi ở trong lòng oán giận: dầu gì cũng nên nói một tiếng ‘bình thân’ chứ!
Sở Trường Ca một bước vào khách điếm, Lý Vô Nại đang đếm bạc cực kỳ cao hứng liền vô cùng nhiệt tình ra đón, trên tay còn cầm một thỏi bạc chưa kịp để xuống. "Sở huynh, đã lâu không gặp."
"Hừm." Lạnh lùng của Sở Trường Ca cùng nhiệt tình của Lý Vô Nại tạo thành ‘tiên minh đối bỉ’ (trạng thái đối lập).
Lý Vô Nại cười khan hai tiếng, nói: "Ta và ngươi dầu gì cũng là anh em kết nghĩa, vì sao Sở huynh lại lạnh lùng như vậy?"
Sở Trường Ca lúc này cũng không để ý đến hắn, nói với thiếu niên lạnh lùng: "Một gian phòng hảo hạng."
Lý Vô Nại không giải thích được lại ha ha cười vài tiếng, nói với Thạch Nhị tiên sinh đi ở sau lưng Sở Trường Ca: "Thạch Nhị tiên sinh rốt cuộc trói không được Sở huynh, bán mình cho ma giáo rồi hả?"
Thạch Nhị tiên sinh cười mà không nói. Vợ chồng Sở thị rõ ràng đối với Lý chưởng quỹ không muốn gặp, tốt nhất là không cần quá nhiệt tình, để tránh chịu cảnh ‘trì ngư chi ương’(cá chết trong ao ^^).
Lý Vô Nại đặt tay lên tim cảm khái mà nói: "Đáng thương thay, trên giang hồ lại mất đi một vị kỳ nhân nghĩa sĩ."
"Tại hạ có tài đức gì, có thể chính mắt thấy được Lý chưởng quỹ thay tại hạ phàn nàn, quả thật vạn hạnh." Thạch Nhị tiên sinh dịu dàng như ngọc nói.
Lý Vô Nại cứng lại, "Tiên sinh...... Thật biết nói đùa."
Thạch Nhị tiên sinh tiếp tục cười mà không nói. Trước khi dấn thân vào Mộ Dung phủ, hắn cũng không biết mình lại có bản lãnh nói cười. Nếu muốn sống được thống khoái, quả nhiên nên tìm chủ nhân tốt. Nhất là cái loại chủ nhân đem vui vẻ của mình thành lập trên sự thống khổ của người khác. Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là ‘người khác’ đó không phải hắn.
Từ khi Sở Trường Ca đi vào khách điếm, Lý Vô Nại cũng cảm giác được không khí rõ ràng phát sinh biến hóa, lại thấy Thạch Nhị tiên sinh một bộ dạng ngồi chờ kịch hay, thật sự...... Rất không ổn. Chẳng lẽ Sở Trường Ca lần này đặc biệt tới tìm hắn gây phiền toái hay sao? Không lý nào. Hàng năm hắn ở địa phương chim không ỉa phân, gà không đẻ trứng này kiếm ‘tiền đen’, lại nói cho dù là người trong hắc đạo, Sở Trường Ca tìm hắn gây phiền phức làm gì? Huống hồ, bọn họ còn đã bái thiên địa...... Không đúng, là kết nghĩa. Bất kể Sở Trường Ca ban đầu là đùa giỡn hay là nghiêm túc, sự thật bọn hắn đã đốt hương lạy Quan lão gia, kết nghĩa làm huynh đệ. Huynh đệ có thể tự giết lẫn nhau sao?
Không thể, không thể. Lý Vô Nại gật gù đắc ý, thầm nghĩ: Lý Vô Nại ta mặc dù lòng dạ hiểm độc thích kiếm ‘tiền đen’, nhưng không làm chuyện thủ túc tương tàn.
Chẳng lẽ, là bởi vì Thiếu Lâm...... Cũng nói không thông nha! Sở Trường Ca cùng Thiếu Lâm đã ước hẹn trước, sẽ không động can qua nữa.
Lý Vô Nại trầm ngâm chút ít, thật sự không nghĩ ra thái độ Sở Trường Ca vì sao lạnh nhạt như vậy, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là nói với thiếu niên lạnh lùng: "Tiểu Dạ, mang Sở giáo chủ cùng Thạch Nhị tiên sinh vào hậu viện."
Tiểu Dạ? Còn trẻ mà yên lặng như đêm tối, cái tên này rất thích hợp với hắn. Mộ Dung Vân Thư khẽ cong khóe miệng, trực giác nói cho nàng biết, muốn cởi bỏ bí ẩn của Giang Hồ khách điếm, thiếu niên gọi ‘Tiểu Dạ’ này là mấu chốt.
*
Giang hồ là địa phương có nhiều phức tạp, Giang Hồ khách điếm còn là nơi tập trung thị phi. Cũng may có một chưởng quỹ võ công cao cường chủ trì đại cục, mới có thể duy trì ổn định của khách điếm. Nhưng cái này cũng không đại biểu nơi này không có phân tranh, ngược lại, Giang Hồ khách điếm là địa phương tốt để quan sát đánh lộn đánh lạo. Bởi vì trong khách điếm mặc dù không cho phép gây chuyện, nhưng bên ngoài khách điếm lại không gì kiêng kỵ, tùy tiện giết tùy tiện đánh, đánh chết hay tàn phế đều không sao cả, quan không bắt dân không nhiễu. Nếu ai chết mà huynh đệ không phục, không tuân theo quy củ giang hồ muốn báo thù, còn có thể đưa người trong giang hồ hợp nhau tới tấn công. Nói tóm lại, nếu ngươi muốn giết một người và không muốn gánh chịu hậu quả sau khi giết chết hắn, liền lựa chọn ở cửa Giang Hồ khách điếm giết người, chỉ là có một tiền lệ —— sau khi giết người nhất định đem hiện trường dọn dẹp sạch sẽ.
"Nực cười. Giết người không làm sạch hiện trường, chẳng lẽ để ta giúp một tay chôn thi thể? Ta mở là khách điếm, cũng không phải là lò hỏa táng." Gương mặt Lý Vô Nại bất cần đời.
Mộ Dung Vân Thư trầm ngâm chút ít, nói: "Vậy ngươi có để ý việc ta ở cửa đối diện mở lò hỏa táng không?"
"Hả?" Lý Vô Nại cho là mình nghe lầm,
"Thuận tiện ở bên cạnh mở một tiệm quan tài."
? Là hắn nghe lầm chứ?
"A, còn có cái gì minh tiền (giấy tiền vàng bạc ^^), vòng hoa, pháo, thọ y (áo tang)......" Mộ Dung Vân Thư nâng chung trà lên một mặt uống một mặt suy nghĩ hồi lâu, sau đó đặt ly trà xuống, nói: "Sản phẩm quanh người rất nhiều, thị trường có tiềm lực tương đối lớn."
Lý Vô Nại dở khóc dở cười, "Mộ Dung tiểu thư, ngay cả tiền của người chết ngươi cũng kiếm?" Quả thật so với hắn còn đen hơn.
"Dù sao tiền tài không thể mang theo tới chết, chết cũng là xong hết mọi chuyện, không bằng tiêu ít tiền đem mình hậu táng tốt. Chôn cất đàng hoàng, nói không chừng đời sau còn có thể đầu thai vào chỗ tốt, sống được lâu một chút."
"...... Người chết thì trả tiền thế nào?" Bộ mặt Lý Vô Nại đen thui.
"Có đạo lý." Mộ Dung Vân Thư thì thầm một câu, chợt hướng hai người giang hồ đang quyết đấu sinh tử bên ngoài cửa nói: "Hai vị hảo hán, chúng ta có thể nói chuyện làm ăn không?"
Hai người ngoài cửa đang vật lộn vô cùng kịch liệt nghe xong lời này, đều dừng lại, đồng loạt nhìn về phía Mộ Dung Vân Thư. "Buôn bán cái gì?"
Mộ Dung Vân Thư nói: "Các ngươi mỗi người giao cho ta mười lượng bạc, người thắng có thể đem bạc lấy về, chết, ta dùng mười lượng bạc này đem hắn hậu táng. Các ngươi cảm thấy cuộc trao đổi này như thế nào?"
Một người trong đó nói: "Ngươi hỏi hắn. Dù sao ta sẽ không thua."
Mộ Dung Vân Thư nói: "Việc đời khó đoán, không thể nói trước."
Sắc mặt người kia chợt biến, lại giận mà không dám nói gì. Nữ nhân của Sở Trường Ca, không chọc vào thì tốt hơn.
Mà người còn lại suy nghĩ một chút, cảm thấy rất có đạo lý, móc ra một túi tiền ném cho Mộ Dung Vân Thư, nói: "Lời hứa của Mộ Dung tiểu thư đáng giá nghìn vàng, ta tin ngươi."
Mộ Dung Vân Thư ước lượng sức nặng của túi tiền, từ trong đó lấy ra mười lượng bạc trắng, lại đem túi tiền ném trả lại cho hắn, nói: "Ta chỉ thu mười lượng."
"Ta biết rõ Mộ Dung tiểu thư luôn thích giúp đỡ người khác, bạc còn dư lại cầm đi cứu tế dân chạy nạn đi, dù sao sau khi chết ta cũng không cần." Người kia nói xong, liền đem túi tiền ném cho Mộ Dung Vân Thư.
Mộ Dung Vân Thư không từ chối nữa, một tay ước lượng túi tiền, chậm rãi nói: "Chờ sau khi ngươi chết, ta sẽ đốt thêm chút minh tiền cho ngươi, ngươi cầm đi hối lộ Diêm vương gia, tranh thủ đời sau đầu thai vào chỗ tốt."
Người nọ cười khổ, không lên tiếng.
Lý Vô Nại nói: "Đối với một kẻ không quen biết cũng khảng khái thế này, chị dâu, ngươi thật hào phóng."
Chị dâu? Mộ Dung Vân Thư nghe vậy cười khẽ, đây cũng là ly kỳ, vào Giang Hồ khách điếm cũng chưa hơn một buổi tối, mà Lý Vô Nại đã lần đầu kêu nàng là ‘chị dâu’. Thật đúng là vô sự mà ân cần, thì không phải gian sảo tức là đạo chích. Lý Vô Nại chính xác thật không yên lòng. "Ta luôn luôn hào phóng như vậy." Mộ Dung Vân Thư nhàn nhạt nói, yên lặng theo dõi biến hóa.
Lý Vô Nại cười hắc hắc, nói: "Vậy chờ sau khi ta chết, ngươi nhất định cũng sẽ đốt cho ta rất nhiều, rất nhiều minh tiền chứ?" Hắn cố ý đem bốn chữ ‘rất nhiều rất nhiều’ nhấn mạnh thêm.
Mộ Dung Vân Thư cười nói: "Ngươi yên tâm, chờ sau khi ngươi chết, ta nhất định đem minh tiền khắp thiên hạ đốt cho ngươi."
"Ngươi không phải nói đùa với ta chứ?" Mộ Dung phủ có phải có quá nhiều tiền hay không? Động một chút là đem khắp thiên hạ gì gì gì cũng mua...... Kia hoàn toàn là giọng điệu không đem tiền để ở trong mắt, khiến loại lòng dạ hiểm độc kiếm tiền như hắn, bản thân làm sao chịu nổi nha! "Mua minh tiền khắp thiên hạ, đây chính là tiêu rất nhiều bạc." Lý Vô Nại nói.
"Ta biết rõ." Mộ Dung Vân Thư lại nhấp một ngụm trà, ngửi hương trà, khạc ra một câu nói: "Chỉ cần ngươi chết, tốn nhiều tiền hơn nữa ta cũng nguyện ý."
"...... Tiểu đệ hình như không đắc tội với tẩu tẩu ngươi mà?" Khóe miệng Lý Vô Nại rút lại.
"Không có, cho dù có, ta cũng sẽ không nhớ thù, tỷ như lần trước lúc tới Giang Hồ khách điếm, chuyện ngươi giựt giây Lâm Thủy Nhi quyến rũ Sở Trường Ca, ta cũng sớm đã không nhớ rõ."
"......" Cái này gọi là không nhớ rõ? Lý Vô Nại thật sâu cảm thấy, trước mắt nhìn như nữ tử nhu nhược, so ra còn khó dây dưa hơn Sở Trường Ca.
Nghĩ đến Sở Trường Ca, Lý Vô Nại đột nhiên đứng lên, nhìn vòng quanh, thần sắc khẩn trương hỏi: "Sở Trường Ca đâu? Lúc nãy ngươi không phải nói hắn sẽ đi xuống sau sao? Sao bây giờ còn chưa xuống?"
Mộ Dung Vân Thư khẽ mỉm cười, nói: "Ngươi cho rằng ta rảnh rỗi nhàm chán, mới xuống lầu tìm ngươi uống trà nói chuyện phiếm sao?"
Lý Vô Nại bừng tỉnh hiểu ra, hắn sớm nên phát hiện, người ngày hôm qua còn không thèm nhìn hắn cái nào, hôm nay lại chủ động mang cái ghế ngồi ở cửa cùng hắn uống trà nói chuyện phiếm, trong đó phải có mờ ám. "Hắn đi Thiếu Lâm tự rồi hả?" Lý Vô Nại hỏi.
"Có thể thôi." Mộ Dung Vân Thư nói.
"Các ngươi...... Các ngươi đây đối với......" Lý Vô Nại nổi đóa, chẳng thèm tốn nhiều miệng lưỡi, trực tiếp thi triển khinh công chạy tới Thiếu Lâm tự.
Đã bị phát hiện rồi, Mộ Dung Vân Thư cũng không rỗi rãnh ‘xem cuộc vui’. Trên thực tế, nàng đối với cái chủng loại bên ngoài cửa kia... một chút hứng thú đùa giỡn cũng không có, nhất là sau khi đã trải qua nhiều sinh sinh tử tử như vậy.
"Trở về phòng." Mộ Dung Vân Thư nói.
Ở lại giữ Giang Hồ khách điếm, Truy Hồn cùng Đoạt Mệnh lập tức đem Mộ Dung Vân Thư nâng lên.
Thật ra thì chân Mộ Dung Vân Thư cũng đã tốt hơn, ngoại trừ bước đi khập khễnh có chút khó nhìn, đã không còn đáng ngại. Chỉ là có người ra sức, cớ sao mà không hưởng đây? Mặc dù ngồi băng ca cũng không có nhiều thoải mái, nhưng mà nàng hưởng thụ ánh mắt người khác hâm mộ ghen ghét, đặc biệt hưởng thụ. Nhất là những thứ danh môn hiệp nữ kia rõ ràng ánh mắt ghen tỵ lại cố làm tư thái cao quý. Thật không biết các nàng là ghen tỵ nàng có băng ca ngồi, hay là ghen tỵ nàng có mỹ nam làm bạn. Nếu là cái sau, họ ghen tỵ đến chết cũng đáng đời thôi.
Loại sinh vật mỹ nam này, tựa như Tiền trang giữ bạc, ngươi biết nó tồn tại, hơn nữa rất nhiều, nhưng không phải người người đều có thể có, thỉnh thoảng thấy người khác lấy ra sáng ngời, cũng chỉ có phần đứng xa nhìn. Chỉ có mở Tiền trang, mới vừa thấy lại sờ được, còn có thể đem một phần chiếm thành của mình. Dĩ nhiên, nàng chiếm cái lóe sáng nhất kia nhất định bạc là tốt rồi. Về phần những thứ khác, trước khi đem tiêu xài, đặt bên cạnh dưỡng nhãn cũng tốt.
Sau khi trở lại phòng khách, Mộ Dung Vân Thư đem túi tiền ném cho Truy Hồn, nói: "Trả lại cho chủ nhân của nó."
"Vâng" Truy Hồn lĩnh mệnh rời đi.
Mộ Dung Vân Thư ngáp một cái, khập khiểng đi tới bên giường, chẳng biết tại sao, gần đây càng ngày càng dễ dàng mệt rã rời. Nhất là dọc theo đường đi tới Tây Châu, tỉ mỉ nghĩ đến, những ngày kia nàng thật sự là thích ngủ đến khó hiểu......
Mộ Dung Vân Thư một mặt nghĩ một mặt nằm xuống chuẩn bị ngủ, chợt nghiêng mắt nhìn Đoạt Mệnh đến gần, hướng mép giường bước ra một bước, lại lui về phía sau một chút, sau đó đứng ở bên giường nhìn chằm chằm nàng không nhúc nhích. "Ngươi làm gì?" Nàng kỳ quái hỏi.
Đoạt Mệnh đâu ra đấy nói: "Giáo chủ trước khi đi phân phó, không thể rời đi phu nhân nửa bước." Dứt lời, lại đo một cái, là nửa bước không sai.
"......" Thật tốt là Sở Trường Ca nói không phải là 0,5 cm, nếu không hắn nên đi nơi nào mà đứng?</tbody>