Nhàn Thê Tà Phu

Chương 146

Khi Sở Trường Ca thấy rõ tướng mạo người tới, thực sự kinh hãi.

Làm sao có thể là Hồ Bá Cách?!

Sở Trường Ca quả thực không thể tin được hai mắt của mình. Hai tháng trước Lê Vu sư còn ở trước mặt hắn nói lời thề son sắt phò tá hắn tuân theo thiên mệnh, thế nhưng đảo mắt liền đến dưới trướng Hoa Dạ Ly. Đây là cái "Kinh hỉ" thứ hai sau khi Sở Trường Ca vào Tây Châu. Mà cái "Kinh hỉ" thứ nhất là —— Thạch Nhị tiên sinh vì Hoa Dạ Ly xây dựng một tòa địa lao, dùng để giam giữ Thịnh vương.

Khác với kinh ngạc của Sở Trường Ca, Hồ Bá Cách lại vô cùng bình tĩnh, "Sở giáo chủ, đã lâu không gặp."

Sở Trường Ca lười cùng hắn hàn huyên, trực tiếp hỏi: "Thư đâu?"

"Thư đây." Hồ Bá Cách lấy ra một phong thư trong tay áo rộng thùng thình đưa cho Sở Trường Ca.

Sở Trường Ca không chút để ý mở thư ra, có chút không kiên nhẫn khinh thường liếc nhìn nội dung trong thư, bỗng nhiên, ánh mắt thâm thúy chợt ngẩn ra, hắn giương mắt nhìn về phía Hồ Bá Cách. Chỉ thấy Hồ Bá Cách cũng đang nhìn hắn, mặt không chút thay đổi. Nhưng hắn rõ ràng có thể từ trong ánh mắt tĩnh lặng như nước kia nhìn ra một vài thứ, một ít lời gì đó trong lòng chưa nói ra.

"Sở giáo chủ, thư nói như thế nào?" Vệ Chấn Thiên cấp bách hỏi. Các tướng quân còn lại cũng nhìn Sở Trường Ca, khẩn cấp muốn biết nội dung trên thư.

Sở Trường Ca không trả lời bọn họ, lại nhìn Hồ Bá Cách liếc mắt một cái, đem thư đưa cho Vệ Chấn Thiên.

"... Dùng Mộ Dung Vân Thư trao đổi Thịnh vương..." Khi Vệ Chấn Thiên nhìn đến câu này hai tay run lên thiếu chút nữa đánh rơi thư. "Hoa Dạ Ly quả nhiên không có ý tốt!" Vệ Chấn Thiên lên án mạnh mẽ.

"Mộ Dung Vân Thư là ai?" Có một phó tướng tuổi còn trẻ nhịn không được hỏi. Hình như chưa nghe nói qua nhân vật này nha?

"Thê tử chưa vào cửa của Sở giáo chủ." Ngữ khí Vệ Chấn Thiên trầm trọng nói.

Phó tướng trẻ tuổi vừa nghe lời nói của Vệ Chấn Thiên, lập tức bụm nhanh miệng, cũng không dám nói thêm nửa lời. Trong lòng lại nghi hoặc thật nhiều. Tiểu Lương vương vì sao muốn thê tử chưa vào cửa của Sở Trường Ca? Mộ Dung Vân Thư kia rốt cuộc có tài cán gì, có thể làm cho Tiểu Lương vương nguyện ý dùng Vương gia trao đổi...

Không chỉ có phó tướng trẻ tuổi, các tướng quân còn lại cũng đều hoang mang cực kỳ. Tuy rằng Mộ Dung phủ giàu hơn cả nước, nhưng Mộ Dung Vân Thư bất quá cũng chỉ là một nữ lưu. Cái loại người dã tâm bừng bừng như Tiểu Lương vương này, sao lại thích mỹ nhân không thương giang sơn?

Chỉ có trong lòng Sở Trường Ca là rõ ràng, phong thư này của Tiểu Lương vương, không phải thư, mà là chiến thư. "Ngươi trở về nói cho Hoa Dạ Ly, ta đã không có kiên nhẫn. Giờ tý đêm nay, ta sẽ thăm đại doanh của quân Lương, hắn có thể giao trả Thịnh vương, hoặc là dâng lên đầu của chính hắn."

Hồ Bá Cách nghe vậy trong mắt hiện lên một tia kỳ dị, "Ta cùng với Vương gia xin đợi Sở giáo chủ đại giá." Trước khi đi khỏi đại doanh, hắn lại quay đầu cười dài nói thêm một câu: "Còn Thạch Nhị tiên sinh, ta tin tưởng hắn cũng nhất định thực chờ mong cùng Sở giáo chủ gặp lại."

"Cái thứ bằng mặt không bằng lòng, để cho ta giết ngươi trước!" Bắc hộ pháp giận dữ.

"Dừng tay!" Sở Trường Ca ngăn Bắc hộ pháp, âm thanh lạnh lùng nói: "Ngươi đã quên quy củ ma giáo sao?"

Khí thế Bắc hộ pháp tụt mất, cúi đầu thấp giọng nói, "Không quên." Qui định thứ nhất của ma giáo: giết người phải có lý do.

"Thạch Nhị tiên sinh là loại người nào?" Vệ Chấn Thiên hỏi. Trực giác nói cho hắn, Thạch Nhị tiên sinh tất nhiên là một người quan trọng. Bởi vì khi người đưa thư của quân Lương nói ra cái tên Thạch Nhị tiên sinh này, biểu tình của Sở Trường Ca rõ ràng lạnh vài phần.

"Một thợ xây của Mộ Dung phủ." Sở Trường Ca thản nhiên nói.

Thợ xây của Mộ Dung phủ? Vệ Chấn Thiên kinh ngạc, "Thợ xây của Mộ Dung phủ làm sao có thể ở đại doanh của quân Lương?"

Con ngươi đen của Sở Trường Ca trầm xuống, âm thanh lạnh lùng nói: "Vương gia của Yến châu không phải cũng ở đại doanh của quân Lương sao?"

Vệ Chấn Thiên nghẹn lời. Trong lòng biết Sở Trường Ca không muốn nhiều lời, liền không hề truy vấn, chỉ nói: "Ngươi có tính toán gì không?"

Sở Trường Ca thản nhiên nói: "Cứu Thịnh vương trở về."

Vệ Chấn Thiên trầm ngâm một chút, nói: "Nếu cầm thương cưỡi ngựa xâm nhập đại doanh của quân Lương có thể cứu Vương gia trở về, ngươi đã sớm đi, sẽ không chờ tới bây giờ." Mà hắn tin tưởng, Sở Trường Ca trước đó đã nhiều đêm thâm nhập đại doanh của quân Lương. Sở dĩ nhiều lần tay không mà về, tất nhiên là có nguyên do.

Sở Trường Ca: "Đây không phải vấn đề ngươi cần quan tâm."

"Chỉ cần là chuyện có liên quan tới Vương gia, ta đều cần quan tâm." Vệ Chấn Thiên không muốn lui bước trong vấn đề này.

Sở Trường Ca nghe vậy thản nhiên khinh thường liếc hắn một cái, "Một khi đã như vậy, đêm nay ngươi cùng ta đồng hành." Dứt lời, phẩy tay áo bỏ đi.

Sở Trường Ca vừa đi, bốn người Đông Nam Tây Bắc cũng đi theo. Bốn người Đông Nam Tây Bắc vừa đi, đại doanh Vệ Chấn Thiên liền nổ tung.

"Sở Trường Ca này, thật sự là rất làm càn! Ỷ vào võ công chính mình cao mà ngay cả đại tướng quân cũng không để vào mắt, buồn cười!"

"Đại tướng quân, ngay cả chúng ta cũng nhìn không được, sao ngài còn nhẫn được?"

"Đúng vậy. Cho dù không có Sở Trường Ca, chúng ta cũng có thể cứu Vương gia ra! Chỉ cần ngài nói một câu, chúng ta lập tức khiến hắn cút khỏi đại doanh của quân Yến!"

...

...

Mọi người ngươi một lời ta một câu, đều là bất mãn với Sở Trường Ca.

"Câm miệng!" Vệ Chấn Thiên hét lớn một tiếng, toàn trường lập tức an tĩnh lại, cuối cùng nghe không được một tiếng động nào. "Sở Trường Ca có thể từ đại doanh của quân Lương tự nhiên trở lại, ai trong các ngươi có khả năng này?" Nhìn quét mọi người liếc mắt một cái, Vệ Chấn Thiên lại nói: "Ai có khả năng này Vệ Chấn Thiên ta lập tức thoái vị làm tùy tùng, đem chức đại tướng quân này dâng cho hắn!"

"Chúng ta không phải có ý này. Mọi người chính là không quen nhìn Sở Trường Ca cưỡi ở trên đầu tướng quân ngài."

"Nếu các ngươi có bản lĩnh, cũng có thể cưỡi lên trên đầu ta." Vệ Chấn Thiên trầm giọng nói: "Các ngươi phải nhớ kỹ, đại quân Yến châu ta sở dĩ có thể kiên trì đến bây giờ, là vì có Mộ Dung phủ tài lực mạnh mẽ làm hậu thuẫn. Mộ Dung Vân Thư là áo cơm cha mẹ của các ngươi. Các ngươi có thể không tôn trọng ta, nhưng không thể không tôn trọng phụ mẫu của chính mình."

Nghe Vệ Chấn Thiên nói chuyện cả buổi, mọi người xấu hổ gục đầu xuống.

Vệ Chấn Thiên tiếp tục nói: "Sở Trường Ca kiêu ngạo lại cuồng vọng, hắn cũng là bằng hữu của chúng ta, bởi vì hắn tới nơi này mục đích là cứu Vương gia. Trên chiến trường, chỉ cần có cùng chung kẻ địch, cùng chung mục tiêu, chính là bằng hữu. Về sau ai còn dám ở sau lưng Sở Trường Ca nói lời không phải, xử trí theo quân pháp!"

"Dạ!" Mọi người lĩnh mệnh.

*

Khi chuyện Hồ Bá Cách, Thạch Nhị tiên sinh đầu quân theo Hoa Dạ Ly là nguyên nhân khiến Sở Trường Ca sứt đầu mẻ trán, thì tại Thịnh vương phủ ở Yến châu Mộ Dung Vân Thư cũng gặp phiền toái.

Mộ Dung Vân Thư nằm mơ cũng không ngờ, tại loại địa phương Yến châu này, còn có thể gặp gỡ cố nhân —— một cố nhân giao tình không được tốt lắm.

"Tiểu thư, người kia là ai? Sao cứ nhìn chằm chằm vào người?" Lục Nhi ôm tiểu Mộ Dung tránh ở phía sau Mộ Dung Vân Thư cẩn thận hỏi.

Mộ Dung Vân Thư nhìn người tới, thản nhiên nói: "Thánh nữ Ngũ độc giáo."

Vừa nghe hai chữ "Ngũ độc", lưng Lục Nhi nhất thời ướt mồ hôi, khẩn trương đem tiểu Mộ Dung chặt chẽ ôm vào trong ngực.

"Không thể ngờ được Mộ Dung tiểu thư còn nhớ rõ ta. Thực khiến ta cao hứng." Thánh nữ cười hướng Mộ Dung Vân Thư đi đến.

Tươi cười kia trong mắt Mộ Dung Vân Thư lại vô cùng quỷ dị khiến cả người nàng không được tự nhiên, tóc gáy đều dựng thẳng lên. Đời này nàng chưa từng sợ người nào, chỉ có thánh nữ Ngũ độc giáo, là nàng tránh không kịp.

Càng không nghĩ sẽ gặp, cho nên khi vô tình gặp ở thời điểm không hề chuẩn bị thì trở tay không kịp. Ông trời quả nhiên cũng giống nàng, không chịu nổi tịch mịch, liền muốn bắt người đến đùa giỡn.

"Ngươi có biết chuyện ta đắc ý nhất là cái gì không?" Thánh nữ nhẹ giọng hỏi.

Mộ Dung Vân Thư không trả lời, bởi vì nàng đáp không được. Trước mắt người này, nàng đoán không ra cũng không muốn đoán.

Thánh nữ lại đến gần hơn, "Chuyện ta đắc ý nhất, chính là cho dù ta không làm gì, mỗi khi ngươi nhìn đến ta, trong mắt cũng sẽ lộ ra vẻ sợ hãi. Khiến cho người không sợ trời không sợ đất, đại tiểu thư Mộ Dung phủ, phu nhân giáo chủ ma giáo, đối với ta e ngại như thế, chẳng lẽ không phải là chuyện đáng đắc ý nhất sao?"

Mộ Dung Vân Thư rất muốn lui ra phía sau vài bước nới rộng khoảng cách của hai người, nhưng nàng biết, thời điểm này một khi lui ra phía sau, cuối cùng chân sẽ không ngừng được cho đến lúc chật vật không chịu nổi rơi vào trong tay thánh nữ, cho nên nàng cưỡng chế sợ hãi trong lòng, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn thẳng thánh nữ, dùng hết khả năng bình tĩnh nói: "Thánh nữ võ công cao cường, thủ đoạn dùng độc cao minh, mọi người nên đối với ngươi nhượng bộ lui binh. Mộ Dung Vân Thư chính là một nữ tử bình thường, tự nhiên cũng không ngoại lệ."

"Phải không?" Ánh mắt Thánh nữ khinh đạm hơi hơi nhướng lên, trong mắt lưu chuyển ra mấy phần lạnh lùng, "Ngươi không phải nữ tử bình thường. Nếu ngươi là nữ tử bình thường, sẽ không lộ ra cái loại e ngại này... Mà biểu tình lại chán ghét."

Nàng biết?! Trong lòng Mộ Dung Vân Thư trầm xuống, không dám tiếp tục, sợ lời nói vừa ra khỏi miệng, sẽ không giấu được mà tiết lộ ra sự run sợ trong lòng.

"Ngươi có biết vì sao lần này ta đến Trung Nguyên, đến Yến châu không?" Thánh nữ hỏi.

Mặt Mộ Dung Vân Thư không chút thay đổi, trầm mặc không nói.

Mặt Thánh nữ cũng không chút thay đổi nhìn chằm chằm nàng, sau một lúc lâu, nói: "Sở Trường Ca ở nơi nào?"

tay Mộ Dung Vân Thư run lên, âm thanh lạnh lùng nói: "Nếu ngươi không biết chàng ở nơi nào, sẽ không đến Yến châu."

"Ha ha." Thánh nữ nghe vậy ngửa mặt lên trời cười to hai tiếng, sau đó tươi cười chợt tắt, nói: "Không sai, ta biết hắn không ở Yến châu, cho nên mới tới tìm ngươi... Cùng con của ngươi." Nói xong, xẹt qua vai phải Mộ Dung Vân Thư, nhìn về phía Lục Nhi ở phía sau đang ôm tiểu Mộ Dung trong lòng, cười dài nói: "Tuy rằng mới hơn bảy tháng, nhưng mà mũi kia, mắt kia, thần thái cuồng vọng tự đại không ai bì nổi kia, thật sự cùng Sở Trường Ca không hề sai biệt. Khiến người nhịn không được muốn —— bầm thây vạn đoạn!" Khi nói xong một câu cuối cùng, thánh nữ nháy mắt hóa thành la sát, bộ mặt dữ tợn.

Bốn chữ "Bầm thây vạn đoạn" kia ý hung hăng, nghiến răng nghiến lợi, mang theo nồng đậm hận ý, làm cho Mộ Dung Vân Thư thiếu chút nữa không đứng vững.

"Chàng từng buông tha ngươi một mạng." Mộ Dung Vân Thư ý đồ thức tỉnh lương tri thánh nữ.

"Lúc hắn thả ta, nên biết sẽ có một ngày như vậy. Giang hồ, vốn là nơi ngươi giết ta, ta giết ngươi. Lúc trước tuy rằng hắn không giết ta, lại ở trên người ta hạ xuống ấn ký sỉ nhục. Nếu ta không giết hắn, cả đời sẽ phải sống trong cái thời khắc kia. Cuộc sống một khi không dễ dàngsao ta lại nhẫn tâm khiến cho chính mình sống khuất nhục như vậy?" Điên cuồng thiêu đốt trong mắt Thánh nữ, ngọn lửa thù hận hủy diệt hết thảy, mang theo cố chấp dù chết không ngừng, cùng khác vọng thề không cùng sống.
Bình Luận (0)
Comment