Nhàn Thê Tà Phu

Chương 157

Từ sau khi Bắc hộ pháp rời Kim Lăng đi Tây Thục, cuộc sống ba người Đông Nam Tây liền mất đi sắc thái, chỉ còn trắng và đen, đơn điệu chán nản, không thú vị đến cực điểm.

Một ngày buồn chán đến chết, ba người Đông Nam Tây lại đến hoa viên phía sau của Mộ Dung phủ, ngồi trên một thân cây, hóng mát.

Ngồi ở trên cây dương liễu lá rũ bên hồ, miệng Tây hộ pháp ngậm một cành liễu, mở một con mắt nhắm một con mắt, nhìn mặt trời vừa mới dâng lên không lâu, mồm miệng không rõ nói: "Đại Đông, hay là chúng ta cũng đi kiến công lập nghiệp đi!"

Lúc đó, Đông hộ pháp đang nằm trên thân cây, gối lên hai tay, cũng hí mắt nhìn chằm chằm mặt trời, tinh thần vô cùng tập trung, như đang ngẫm nghĩ vấn đề quan trọng gì. Nghe được lời nói của Tây hộ pháp, hắn cảm thán nói: "Chúng ta giờ là người ma giáo, cho dù muốn vì nước vì dân, cũng không có cơ hội!"

"Nhưng tiểu Bắc đã đi đó thôi." Tây hộ pháp rầu rĩ nói.

Đông hộ pháp nói: "Hắn là đi hòa thân, không giống."

Tây hộ pháp nghe vậy phun mạnh cành liễu, nghiêng đầu hỏi: "Ai nói với ngươi?"

"Không cần người khác nói. Ngay cả đồ cưới hắn cũng mang theo, không phải đi hòa thân còn có thể là cái gì?" Đông hộ pháp nói lời chuẩn xác.

Tây hộ pháp liếc mắt xem thường, nói: "Đó là tạ lễ phu nhân đưa cho Hoa Dạ Ly."

Đông hộ pháp trầm mặc không nói, qua hồi lâu, mới thở dài nói: "Ta biết."

"Biết mà ngươi còn nói hắn là đi hòa thân?"

"Không nghĩ nhiều thứ, trong lòng ta có thể cân bằng sao?" Đông hộ pháp nói: "Bốn người chúng ta cho tới bây giờ chưa từng tách ra, loại nhiệm vụ này hẳn là bốn chúng ta cùng đi. Nhưng phu nhân cố tình chỉ kêu một mình tiểu Bắc đi. Trong lòng ngươi có thể cân bằng sao?"

"Không thể. Nhưng mà nói là hòa thân thì cũng là quá đáng."

Lúc này, Nam hộ pháp vẫn đang trầm mặc cũng gia nhập nói chuyện, nghiêm trang nói: "Nếu phải đi hòa thân, phu nhân khẳng định sẽ phái ba chúng ta đưa thân. Ta cảm thấy tiểu Bắc chắc là đi đút lót. Phu nhân muốn loại bỏ rủi ro."

"... Đại Nam, ngươi thực sự nghĩ nhiều." Vẻ mặt Tây hộ pháp đen thui. Bọn họ không thể có ý tưởng bình thường sao? Aizzz, từ khi tiểu Bắc đi rồi, hai người này liền càng ngày càng không bình thường. Thâm trầm thay cho mạnh mẽ, rối loạn thay cho sáng suốt.

Ba người đều mang tâm sự, bỗng nhiên, đối diện hồ truyền đến một trận âm thanh ong ong. Ba người nhướng mắt nhìn lại, chỉ thấy Sở Mộ Dung đang ở đối diện hồ quơ quào nhảy nhót, phía sau bay theo một đám ong vò vẽ.

"Thật là cảnh tượng tốt." Đông hộ pháp nói, "Một người nhàm chán tới trình độ nào mới có thể dẫn một đám ong vò vẽ dạo vườn? Nam nhân họ Sở quả nhiên đều kỳ lạ!"

Nam hộ pháp gật đầu phụ họa nói: "Cùng ong vò vẽ chơi mà có thể chơi đến kích động vạn phần như vậy, lệ nóng doanh tròng. Thật không dễ dàng."

Nghe lời nói của hai vị huynh đệ, Tây hộ pháp thật sự gặp trở ngại. "Đại Đông, không phải tiểu giáo chủ dạo vườn, đó là bị ong vò vẽ đuổi! Còn nữa Đại Nam, trên mặt tiểu giáo chủ có nước mắt, nhưng không phải nước mắt nhiệt tình, một chút bé cũng không kích động vui mừng."

Nam hộ pháp vừa cẩn thận xem xét người nho nhỏ đối diện, mới nói: "Khó trách ta cảm thấy hôm nay bé cười so với khóc còn khó coi hơn."

"..."

"Ngươi xác định không phải bé dạo vườn?" Đông hộ pháp ôm thái độ hoài nghi như trước.

Vẻ mặt Tây hộ pháp đen thui. Tiểu Bắc mang đi rốt cuộc là mấy xe bạc trắng, hay là đầu óc hai người này?

"Ngươi muốn đi cứu bé sao?" Nam hộ pháp hỏi.

"Đương nhiên..." Tây hộ pháp đang muốn nói "Đương nhiên muốn cứu", bỗng nhiên cảm nhận được hai tầm mắt nóng rực như đao bình thường vẫn đối với hắn như hổ rình mồi, vì thế âm điệu giảm xuống, nói: "Không cứu."

Nam hộ pháp thật cao hứng, Tây hộ pháp rốt cục cũng nói ra."Ta đi lấy thuốc." Hắn hứng thú dạt dào nói.

"Biết nên lấy thuốc gì sao?" Đông hộ pháp một mặt chú ý tình thế đối diện một mặt hỏi.

Nam hộ pháp: "Không biết."

"Tốt lắm."

Khóe miệng Tây hộ pháp khẽ run, sâu kín nhìn về phía Sở Mộ Dung ở đối diện đang một đánh một trăm, thầm nghĩ: tiểu giáo chủ ơi tiểu giáo chủ, cái này kêu là tự làm bậy không thể sống, bé trăm ngàn lần đừng trách ta thấy chết mà không cứu, muốn trách thì trách bé bình thường quá lớn ý, đắc tội hạng người âm hiểm giả dối.

Mắt thấy đàn ong vò vẽ cách Sở Mộ Dung càng ngày càng gần, đã vây quanh người. Tây hộ pháp càng ngày càng không đành lòng, trong lòng bàn tay đã thấm ra mồ hôi lạnh.

Một lát sau, hắn nhịn không được thấp giọng kêu một tiếng, "Nhìn không nổi nữa!" Sau đó phi thân qua hồ, đem Sở Mộ Dung ôm lấy, trên không bổ tới một chưởng. Ong vò vẽ rớt hết.

"Hô —— hô ——" Hai tay Sở Mộ Dung chống đùi xoay người thở dốc. Thật lâu sau, bé giương mắt nhìn kỹ Tây hộ pháp, bộ dạng ông cụ non nói: "Chính mình phạm sai lầm chính mình chịu, chút nữa phụ thân trách tội, con sẽ không giúp thúc."

"A?" Tây hộ pháp không hiểu ra sao, hắn cứu giá có công, vì sao giáo chủ muốn trách hắn?

"Đi thôi. Phụ thân đang chờ con." Sở Mộ Dung cũng không giải thích, bàn tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng lạnh lùng, hiển nhiên là một Sở Trường Ca nhỏ.

Tây hộ pháp trầm mặc đi theo phía sau hắn, bỗng nhiên có loại trực giác bị tính kế. Là sai đi? Nhất định là ảo giác...

*

Sự thật chứng minh trực giác của nam nhân có đôi khi cũng rất chuẩn. Nhưng mà Tây hộ pháp tuyệt không vì mình biết trước mà cảm thấy cao hứng. Giờ này khắc này, đầu hắn có một nỗi xúc động muốn thay trời hành đạo. Nguy hiểm trước mắt này, nhóc con lực phá hoại đang không ngừng gia tăng, quả thực chính là ma vương chuyển thế, yêu nghiệt đầu thai!

Sau một trận thầm oán Sở Mộ Dung, Tây hộ pháp lập tức điều chỉnh thái độ thực tâm nhận sai, "Giáo chủ, không phải ta cố ý, thực không cố ý." Nếu hắn sớm biết ong vò vẽ này là giáo chủ dùng để khảo nghiệm khinh công của tiểu giáo chủ, đánh chết hắn cũng sẽ không nhiều chuyện!

"Ta biết." Mày kiếm Sở Trường Ca hơi hơi nhíu một chút, nói: "Nhưng mà ngươi đánh chết ong vò vẽ ta vất vả nuôi lớn." Nói xong, lại nói với Sở Mộ Dung: "Chúng nó với con là lớn cùng nhau."

"Cha, cha đối với con thật tốt. Con vừa sinh ra mà đã bắt đầu chuẩn bị gì đó cho con luyện công." Sở Mộ Dung vô cùng thuận theo nói.

"..." Khóe miệng Tây hộ pháp hung hăng rút một chút, thầm nghĩ: tiểu giáo chủ, ngươi trời sinh chính là để bị cha ngươi ngược đãi.

Sở Trường Ca mang vẻ mặt cha hiền, nói: "Con có thể hiểu được khổ tâm của cha là tốt rồi."

Sở Mộ Dung gật đầu, "Con hiểu được. Cha làm những việc này đều là vì ngày sau con có thể hoành hành giang hồ, sống lâu trăm tuổi."

Tây hộ pháp nhất thời cảm thấy có quạ đen ở trên đầu kêu qua qua. Hoành hành giang hồ còn có thể lý giải, nhưng liên quan gì đến chuyện sống lâu trăm tuổi?

Giáo chủ ơi giáo chủ, ngươi cảm phiền đừng gây cho thế giới này thêm phiền được không? Mỗi khi ngươi vặn vẹo giá trị nhân sinh quan của tiểu giáo chủ, chẳng lẽ không thấy được có một loại tự ngược sao? Khi ta nhìn thấy hắn, đều đã nghiến răng nghiến lợi muốn đem hắn trở thành ngươi hai mươi năm trước đánh đập một phen!

Tây hộ pháp vô cùng đau đớn, hết sức ôm ngực dậm chân, chỉ nghe một âm thanh giống như tiếng vang của Thánh nữ trên trời truyền đến ——

"Mộ Dung, đừng nghe cha con nói bậy. Ong vò vẽ này là hôm qua cha con mới mua từ chợ về."

Vẻ mặt cha hiền của Sở Trường Ca lập tức biến thành oán phu, "Phu nhân, thiên hạ còn chưa thái bình, quốc gia còn chưa thống nhất, chúng ta đừng vội đấu tranh nội bộ được không?"

Mộ Dung Vân Thư buồn cười lắc lắc đầu, không nói tiếp, một lòng kiểm tra trên người tiểu Mộ Dung có bị ong vò vẽ chích đau hay không.

"Giáo chủ, tư tưởng của ngài đã cao vượt qua hoàn toàn phạm vi nhìn lên của thuộc hạ, thuộc hạ cáo lui đi trước." Tây hộ pháp nói xong liền tính chuồn mất. Không ngờ thân mình còn chưa hoàn toàn di chuyển, liền nghe thấy Sở Trường Ca tâm tình nhàn nhã nói: "Nhảy dựng lên sẽ thấy được."

Tây hộ pháp tức khắc lệ rơi đầy mặt, run run quay đầu, yếu nhược nói: "Buổi sáng ăn nhiều, nhảy lên không nổi."

"Vậy bữa trưa đừng ăn."

"Tuân mệnh." Một chút cơm không ăn không chết được. Hắn buôn bán có lời.

Vừa ra "Biển lửa", Tây hộ pháp liền nhìn thấy hai người Đông Nam tươi cười đầy mặt hai tay ôm ngực ung dung nhìn hắn.

"Đang ở ma giáo, lấy ơn báo oán là vô cùng không được, Tiểu Tây à." Đông hộ pháp nói lời thật là thấm thía.

Da mặt Tây hộ pháp run lên, nhìn về phía Nam hộ pháp: muốn nói gì nói mau đi, ta chờ.

Nam hộ pháp vỗ vai hắn hai cái, vẻ mặt đau, kịch liệt nói: "Hiện tại yêu nghiệt hoành hành ở Mộ Dung phủ. Người anh em à, về sau ngươi nên cẩn thận một chút."

Tây hộ pháp không nói gì ngửa đầu hỏi trời, tiểu Bắc, rất hy vọng giờ phút này có ngươi. Nếu ngươi còn ở đây, hiện tại người bị làm khó không phải ta...

Quả nhiên vô luận làm cái gì, đều phải có cái đệm lưng mới được.

*

Cùng lúc đó, sau khi kiểm tra bảo đảm tiểu Mộ Dung không sao, Mộ Dung Vân Thư mới cười sờ sờ đầu của bé, hỏi: "Tại sao cho dù cha con nói cái gì con đều tin?"

Sở Mộ Dung nháy mắt mấy cái, "Đó là cha con mà."

Một câu khiến Mộ Dung Vân Thư không còn lời nào để nói. Đúng vậy, lời cha nói, bé có thể không nghe sao? Nhớ lại lúc nàng còn trẻ, phụ thân nói gì cũng đều nghe nấy.

Sở Trường Ca đắc ý nói với Sở Mộ Dung: "Hôm nay không luyện công, tự mình đi chơi. Cha với mẹ có việc phải bàn."

"Dạ." Sở Mộ Dung nghe lời gật đầu, nhanh như chớp chạy ra cửa.

Vẻ mặt Mộ Dung Vân Thư hạnh phúc nhìn tiểu Mộ Dung sôi nổi rời đi, tâm cũng theo bóng dáng nho nhỏ kia nhảy nhót một chút.

"Đừng nhìn nữa." Sở Trường Ca đem mặt Mộ Dung Vân Thư hướng chính mình, ê ẩm nói: "Sớm biết vậy lúc trước sẽ không sinh bé ra."

"..." Mộ Dung Vân Thư không nói gì trừng mắt liếc hắn một cái, nói: "Cho chàng chơi vui như vậy, chờ con trưởng thành, không cần chàng hối hận, chính con cũng sẽ hối hận đã đầu thai."

"Con sẽ không." Sở Trường Ca tự tin tràn đầy.

Mộ Dung Vân Thư rất muốn phản bác, nhưng nghĩ đến bộ dáng tiểu Mộ Dung sùng bái hắn đến không cần suy nghĩ. Nàng thực hoài nghi tiểu Mộ Dung có phải bị người nào đó vụng trộm đổi thuốc hay không. Trên giang hồ, thuốc cổ quái gây ngạc nhiên cũng không ít.

Nghĩ đến thuốc, Mộ Dung Vân Thư bỗng nhiên nhớ lại một sự kiện, vội vàng hỏi: "Nghe nói Phượng Thành gởi thư?"

Nhắc tới Phượng Thành, Sở Trường Ca lập tức thu hồi thái độ vui đùa, gật đầu nói: "Ta đang định nói với nàng chuyện này. Phượng Thành gởi thư nói, sắp tới hắn sẽ không tìm kiếm Tích nhi nữa, về núi Hoa Đà ẩn cư."

Mộ Dung Vân Thư hơi hơi vuốt cằm, thở dài: "Rốt cục hắn cũng chấp nhận sự thật."

"Ừ." Sở Trường Ca cũng thở dài một hơi. Bốn năm, mặc kệ là thay ai giữ đạo hiếu, đều đủ.

"Vậy còn chàng?" Mộ Dung Vân Thư bỗng nhiên nhìn Sở Trường Ca hỏi, "Chàng cũng nghĩ thông sao?"

Nghe vậy, Sở Trường Ca đem nàng chậm rãi ôm vào trong lòng, ở trên đầu nàng hạ xuống nụ hôn, trong chốc lát mới thấp giọng nói: "Ta đã sớm nghĩ thông suốt. Hồ Bá Cách cũng nói qua, di hồn đại pháp chính là một loại biến chuyển của luân hồi tự nhiên, sau đó, linh hồn sẽ tự biến mất. Kim Yến Tử chính là ví dụ tốt nhất. Cô ta thay linh hồn của Tích nhi tiến vào trong cơ thể Lê công chúa, một năm sau hồn phi phách tán. Tính ngày tháng, cho dù thời điểm đó Kim Yến Tử không đem linh hồn Tích nhi đẩy đi, sinh mệnh Tích nhi cũng đã hết. Mặc kệ như thế nào, chúng ta phải thừa nhận muội ấy đã rời đi. Ép muội ấy sống tạm, sẽ chỉ làm linh hồn của muội ấy không được ngủ yên."

Nghe được lời nói này của Sở Trường Ca, tảng đá lớn trong lòng Mộ Dung Vân Thư rốt cục hạ xuống.
Bình Luận (0)
Comment