Màn đêm buông xuống, cuồng phong ào ào thổi vào cánh cửa sổ không được vững chắc lắm cót két lung lay, như thể muốn phá cửa sổ mà chui vào. Mộ Dung Vân Thư mơ hồ có thể cảm nhận được sàn nhà bằng gỗ bách dưới chân đang run động, không cần nhắm mắt lại nàng cũng có thể tưởng tượng được hình ảnh một gian phòng ở đỉnh vách núi hoang vắng đang lung lay sắp đổ, thực làm cho trong lòng người ta run sợ.
Mở ra cửa sổ, gió lạnh lẽo đập vào mặt, Mộ Dung Vân Thư không khỏi rùng mình, trời đã gần đến tháng năm, trên núi vẫn lạnh lẽo như vậy. Dưới chân sương khói lượn lờ, trên đầu ánh trăng đang treo cao cao, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác thư sướng đằng vân giá vũ, nói không nên lời.
Mộ Dung Vân Thư bị loại cảm giác thư sướng thình lình đến này làm cả kinh ngẩn ra một lúc, sau đó nhếch miệng không tiếng động cười rộ lên, không biết từ nơi này nhảy xuống có thể càng vui sướng hay không...
Đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên bay tới một mùi hương thoang thoảng, không kịp bắt lấy nó liền theo gió biến mất, tiếp theo truyền đến thanh âm then cửa hoạt động. Mộ Dung Vân Thư nghe tiếng run rẩy hàng mi, một chút vui mừng nhàn nhạt từ mi tâm chuyển ra ngoài.
"Chi --" Cửa bị đẩy ra.
"Lệnh tôn không dạy qua các hạ lễ tiết cơ bản nhất phải gõ cửa trước khi vào cửa sao?" Cùng với thanh âm không mặn không nhạt, Mộ Dung Vân Thư chậm rãi xoay người, một đôi mắt sáng tựa tiếu phi tiếu liếc người mới tới.
Đối phương không dự đoán được nàng không chỉ có không bị mê hương đánh gục, lại còn mang bộ dạng nhàn nhã "đã đợi lâu ngày", ngơ ngác vài giây mới hoàn hồn, liếc mắt xem cửa sổ mở toang phía sau nàng, nói: "Xem như ngươi vận khí tốt."
"Vận khí của ta luôn luôn tốt." Vừa nói chuyện, Mộ Dung Vân Thư âm thầm đem tay trái đưa ra sau lưng đỡ lấy bệ cửa sổ. Tuy rằng gió mang đi đại bộ phận mê hương, nhưng nàng vẫn hít vào một ít, cho nên đầu có một chút choáng váng, cũng may thần trí vẫn tỉnh táo.
Mộ Dung Vân Thư nhẹ nhàng lắc đầu, nương ánh trăng mông lung đánh giá đối phương, theo hình thể xem hẳn là một nữ tử, hơn nữa là què chân, bởi vì một bàn tay của nàng ta đang cầm quải trượng. Tuy rằng che mặt, nhưng theo ánh mắt có thể nhìn thấy là một đại nương, khoảng bốn mươi tuổi.
"Các hạ đêm khuya tới chơi, không biết là vì chuyện gì?" Nàng thản nhiên mở miệng.
"Hừ! Đương nhiên là tới lấy tính mệnh của ngươi." Đại nương che mặt hung tợn nói.
"Vậy ngươi có thể động thủ."
Đại nương che mặt sửng sốt, tiếp theo cười lạnh nói: "Không hỏi ta vì sao muốn giết ngươi à?"
"Hỏi ngươi liền sẽ không giết ta sao?"
"Quyết giết không tha!"
Nghe vậy, Mộ Dung Vân Thư mỉm cười, "Ta đây cần gì phải làm điều thừa?"
Đại nương che mặt lại sửng sốt, "Ngươi thật sự không sợ chết?"
Nhưng Mộ Dung Vân Thư chỉ cười không nói, đôi mắt như mặt nước mùa thu gió êm sóng lặng, sâu không thấy đáy, ung dung liếc bà ta.
Đại nương che mặt do dự một lát, sau đó giơ quải trượng cẩn thận chậm rãi hướng nàng đến gần, hai mắt thủy chung nhìn chằm chằm nàng, để ngừa có gian trá.
Một bước, hai bước, ba bước, bốn bước, năm bước... Bỗng nhiên, quải trượng vừa trợt, không kịp kinh hoảng cả người đã ngã mạnh xuống đất, phát ra một tiếng vang dội. Đại nương che mặt vội vàng lấy tay chống đỡ muốn mượn thế đứng lên, không ngờ tay chân trơn trợt, lại ngã sấp xuống.
"Ngươi..." Nói chưa hết lời, đã nghênh đón một gậy vào đầu, hôn mê.
Trong phòng đột nhiên sáng lên, Lục nhi giơ một cái ghế dựa, vô cùng tự hào nói, "Tiểu thư, em làm tốt chứ?" Nhanh, chuẩn, âm độc, hành văn liền mạch lưu loát.
“Sao lại là em?" Mộ Dung Vân Thư hỏi.
"Nhiếp đại nhân nói ngài ấy không đánh nữ nhân."
Mộ Dung Vân Thư nhướng mày, sau đó nhìn về phía mỗ nam tử cường tráng giữ ngọn nến, nói: "Thói quen tốt."
Nhiếp Thanh hừ lạnh một tiếng, mạnh mẽ quay đầu.
"Tiểu thư, trên sàn nhà người đã thả cái gì?" Lục nhi nhìn chỗ sàng đan che kín bụi đất đang nằm trên sàn nhà đã làm cho đại nương che mặt trượt chân hỏi.
"Băng."
"Hiện tại mùa này, làm sao có thể có băng chứ?" Hơn nữa, tiểu thư hoàn toàn không có ra khỏi cửa phòng nha!
Nhiếp Thanh cũng rất ngạc nhiên không hiểu nàng đã làm như thế nào. Mới đầu khi nàng bảo hắn cầm ghế trốn từ một nơi bí mật gần đó "Hành sự tùy theo hoàn cảnh", hắn còn tưởng rằng phải cùng địch nhân vật lộn, không nghĩ tới lại không đánh cũng thắng.
Mộ Dung Vân Thư hơi hơi cúi đầu, mệt mỏi nói: "Ngọn núi nhiệt độ thấp như vậy, có băng cũng không kỳ quái." Huống chi ngoài cửa sổ chính là vách núi, phía dưới đông lạnh chết người. Mê hương dược tính phát tác càng lúc càng nhanh, hiện tại nàng chỉ mong ngả đầu ngủ một giấc. Về phần những thứ mà nàng đã chuẩn bị cho hành động đêm nay -- làm ướt sàng đan, dùng dây thừng cuộc nó cùng một ấm trà, đem ném ra ngài cửa sổ mây khói mịt mù, nửa canh giờ trước khi mang sàng đan lên đã kết đầy băng, sau đó trải trên mặt đất, phủ lên đó một lớp bụi đất, làm cho nó thoạt nhìn không khác gì sàn nhà -- không cần hướng những người khác nhiều giải thích làm gì.
"Các ngươi không trúng mê hương chi độc sao?" Nàng đầu nặng chân nhẹ, bọn họ lại giống như không có việc gì, điều này làm cho trong lòng nàng thực bất bình.
"Không có a." Lục nhi lắc đầu. Nhiếp Thanh cũng tỏ vẻ cho tới bây giờ không nghe nói qua loại mê hương này. Xem ra vận khí của nàng vẫn không được tốt lắm, không nên đứng ở phía trước cửa sổ. Mộ Dung Vân Thư thầm than một tiếng, mệt mỏi xoa xoa mi tâm, nhìn đại nương che mặt, nói: “Dùng dây thừng đem bà ta trói lại, hắt tỉnh chậm rãi thẩm tra."
Lời còn chưa dứt, một trận tiếng bước chân dồn dập tới gần, tiếp theo ba nam tử hình thù cổ quái xâm nhập trong phòng.
Còn không dứt. Mộ Dung Vân Thư than nhẹ một tiếng, thực bất đắc dĩ hỏi: "Ba vị cũng là tới lấy tánh mạng ta sao?"
Ba người đối mặt nhìn nhau, sau khi ngây ngốc một lúc lâu, một nam tử trung niên thấp bé trên đầu gần bên tai phải có một sừng trâu mới vẻ mặt kinh ngạc hỏi: "Sao ngươi vẫn còn..." Nói mới nói được một nửa, đột nhiên nhìn thấy đồng bạn trên mặt đất, nhất thời kêu to, "Tứ muội!"
Tiếng hét của người nọ làm hai người kia cũng thấy được tình trạng của đại nương che mặt, đều rút ra vũ khí sáng loáng, khí thế như muốn sống chết cùng nhau.
Nhiếp Thanh đang dùng dây thừng trói người, thấy thế đơn giản ném dây thừng xuống, đưa tay lên cổ đại nương che mặt, dùng cái loại ánh mắt lạnh như băng "dám đụng ta liền bóp chết nàng" nhìn đối phương.
Thấy tình hình như vậy, Mộ Dung Vân Thư vẻ mặt vui mừng, "Ta còn lo lắng ngươi cũng không giết nữ nhân."
Gân xanh trên trán Nhiếp Thanh chằng chịt, không hề lên tiếng.
"Thả tứ muội ta ra, Đà lão Tam ta tha cho ngươi con đường sống!" Nam tử lưng còng quát.
Mộ Dung Vân Thưcong môi cười nhẹ, đang muốn mở miệng, đã cảm thấy một trận mê muội cảm xông lên đầu, trước mắt bắt đầu lung lay.
"Tiểu thư, ngồi đi ạ." Lục nhi đưa đến ghế dựa nói.
Vẫn là người trong nhà biết người trong nhà. Mộ Dung Vân Thư vô hạn vui mừng nhìn nha hoàn nhà mình liếc mắt một cái, sau đó dường như không có việc gì chậm rãi ngồi xuống, mỉm cười nói: "Không biết Mộ Dung Vân Thư ta làm sao đã đắc tội với bốn vị, chọc bốn vị trước sau đêm khuya tới chơi, tuyên bố muốn lấy tánh mạng của ta."
" Thâm cừu đại hận của ngươi cùng chúng ta nào chỉ là hai chữ "đắc tội" đơn giản như vậy!" Nam tử độc nhãn căm giận nói.
"Thì ra là thế." Mộ Dung Vân Thư như trước cười đến xuân phong ấm áp, cả người lẫn vật vô hại, "Kẻ thù của ta nhiều lắm, nhất thời nhớ không nổi, không biết chư vị là bằng hữu nào trên đường?"
Lục nhi đưa tay áo lên lau mồ hôi, đã nói có thâm cừu đại hận còn gọi "bằng hữu"!
"Giang châu tứ quái!"
Mộ Dung Vân Thư nhướng mày, nghĩ nghĩ, nói: "Không nghe nói qua."
Lời vừa nói ra nam tử độc nhãn cùng nam tử lưng còng vẻ mặt đầy tức giận, chỉ nam tử có sừng không đổi sắc mặt, ngăn hai người đang vận sức chờ phát động lại, nói, "Mộ Dung tiểu thư không phải người trong giang hồ, không nghe nói qua Giang châu tứ quái chúng ta là thực bình thường." Mộ Dung Vân Thư nghe nam nhân có sừng xưng nàng là "Mộ Dung tiểu thư", thoáng kinh ngạc một chút, sau đó cười nói: "Xem ra ta cùng với các hạ cũng không phải là thù sâu như biển."
"Đúng vậy, ngươi cùng ta không oán cũng không cừu, nhưng trượng phu tương lai Sở Trường Ca của ngươi cùng ta có mối thù không đợi trời chung! Cái sừng trên đầu này, chính là bị hắn chém!" Nói xong lời cuối cùng, nam nhân có sừng giận dữ chỉ hướng hai cái sừng bên hai tai trái phải không được cân xứng.
Mộ Dung Vân Thư liếc mắt nhìn đầu của ông ta, vẻ mặt thành khẩn không ngại học hỏi kẻ dưới nói: "Ngươi là trách hắn không chém luôn cái sừng bên kia đúng không?"
Nam nhân có sừng đang muốn tức giận, lại nghe nàng nói, "Kỳ thật lưu một cái sừng rất có phong cách riêng." Nhất thời trợn mắt há hốc mồm, đầu óc nữ nhân này rõ ràng có tật xấu, thật là đương gia đại tiểu thư chưởng quản Tiền trang Kim Lăng Mộ Dung phủ nổi danh cả nước đây sao? Bọn họ có phải tìm lầm người hay không...
"Nhưng mà, mặc kệ nói như thế nào, oan có đầu nợ có chủ, nếu người chém sừng của ngươi là Sở Trường Ca, ngươi nên đi tìm Sở Trường Ca báo thù. Bỏ gần cầu xa tìm ta gây phiền toái, sẽ chỉ làm con đường báo thù của các ngươi càng thêm nhấp nhô." Mộ Dung Vân Thư thật lòng khuyên bảo. Nam nhân có sừng tiếp tục bảo trì trạng thái trợn mắt há hốc mồm, tuyệt đối tìm lầm người...
"Sở Trường Ca mười lăm tháng tám trước đã ở giang hồ khách điếm tại chân núi Thiếu Lâm tự, ngươi có thể đi nơi đó tìm hắn."
Nàng đây là nàng chỉ đường cho hắn đi.
"Nhưng mà trước phía chư vị ra đi, xin thỉnh đem Phượng Linh cô nương thả ra trước."
Nghe được một câu nói bình thường, nam nhân có sừng cũng rốt cục khôi phục bình thường, " Phượng Linh cô nương gì?"
“Là người ở phòng bên ban ngày bị các ngươi bắt đi!" Nhiếp Thanh trầm giọng nói.
Nam nhân có sừng: "Người chúng ta muốn bắt duy nhất chỉ có Mộ Dung Vân Thư." Ngụ ý rằng Phượng Linh, Long Linh gì, bọn họ đều không có quan hệ.
Trán Mộ Dung Vân Thư cau lại, trầm tư vài giây, sau đó giương mắt nói: "Nhiếp Thanh, thả người."
"Nhưng Phượng Linh..."
"Phượng Linh không ở trên tay bọn họ."
Nhiếp Thanh còn muốn phản bác, nhưng thấy ánh mắt kiên định của nàng, đành phải thỏa hiệp, nghiêm mặt không tình nguyện đem đại nương che mặt cũng chính là Ma tứ nương, trả lại cho Giang châu tam quái.
"Mộ Dung tiểu thư thật can đảm!" Nam nhân có sừng tán thưởng nói.
Mộ Dung Vân Thư hơi gật đầu, xem như nhận tán thưởng, thản nhiên nói: "Chúc bốn vị mã đáo thành công."
"Mộ Dung tiểu thư không sợ làm quả phụ?"
"Các hạ cũng nói, Sở Trường Ca là trượng phu "tương lai" của ta, nếu còn chưa vào cửa, nếu hắn chết ta gả người khác đó là chuyện bình thường, sao lại làm quả phụ?"
"Ha ha ha ha... Sở Trường Ca, ngay cả thê tử chưa cưới về của ngươi cũng không ủng hộ ngươi, đây chính là báo ứng!" Tiếng cười cực kỳ âm trầm chói tai.
Mộ Dung Vân Thư lại nói: "Bốn vị nhìn thấy Sở Trường Ca, có cho ta nhắn nhờ một câu được không?"
"Xin cứ nói." Nam nhân có sừng sảng khoái đáp ứng.
Mộ Dung Vân Thư khẽ nhăn mày cười yếu ớt, nhìn hắn trầm mặc ba giây, sau đó bạc môi hé mở, nói: "Bảo với hắn -- xuống tay độc một chút."
Nam nhân có sừng hoài nghi mình xuất hiện nghe lầm, vẻ mặt của nàng rõ ràng tựa như thê tử đang dặn dò trượng phu khi ra khỏi cửa ‘Về nhà sớm một chút’, vì sao hắn nghe được cũng là...
*
Giang châu tứ quái vừa ra khỏi khách điếm, nam nhân lưng còng không hài lòng oán giận nói: "Đại ca, vì sao không bắt lấy Mộ Dung Vân Thư uy hiếp Sở Trường Ca?"
Nam nhân có sừng: "Ngươi không thấy được kết cục của tứ muội sao? Chúng ta chẳng qua chỉ đến chậm vài phút nàng đã bị đánh gục, có thể thấy được Mộ Dung Vân Thư cũng không phải nhu nhược như lời đồn đãi. Ngươi xem nàng khi đem tứ muội trả lại cho chúng ta rõ ràng như vậy, từ đầu đến cuối đều là vẻ như đã định liệu trước, hiển nhiên không sợ chúng ta. Hơn nữa, nàng nói cho chúng ta hành tung của Sở Trường Ca, coi như là giúp chúng ta một đại ân, chúng ta có thể nào không nói nghĩa khí?"
" Lời của Đại ca cực kỳ đúng."
*
Sau khi Giang châu tứ quái rời đi, Mộ Dung Vân Thư liền không nói hai lời xiêu xiêu vẹo vẹo đi đến phòng Lục nhi ở đối diện, đang muốn ngã đầu ngủ, lại bị Nhiếp Thanh nửa đường bám theo truy vấn: "Phượng Linh làm sao bây giờ?"
"Nhìn mà làm." Nói xong câu đó, hai tròng mắt Mộ Dung Vân Thư nhắm chặt, ngủ thiếp đi.
“Tiểu thư, người ngủ ở chỗ này, em ngủ chỗ nào a! Lục nhi khóc lớn trong lòng. Trong phòng Tiểu thư không có sàng đan, phòng của Phượng Linh cô nương có... điềm xấu. Mà Nhiếp đại nhân... Coi như hết, không bằng ngủ trên mặt đất thì thực tế hơn.
Nhiếp Thanh chỉ yên lặng đứng ở tại chỗ, dùng ánh mắt sắc bén giống như muốn bầm thây vạn đoạn nhìn chăm chú vào gương mặt say ngủ của Mộ Dung Vân Thư... Thật lâu sau... Thật lâu sau...