Nhàn Thê Tà Phu

Chương 211

Mặt Sở Trường Ca trầm xuống, "Không là của ta, chẳng lẽ là của ngươi?"

Bắc hộ pháp vội vàng xua tay, "Không phải, đương nhiên không phải. Ta không có năng lực đó."

Ở một bên, vẻ mặt Đông Nam Tây đen thui. Tiểu Bắc ơi tiểu Bắc, cho dù ngươi sợ giáo chủ giận chó đánh mèo nóng lòng làm sáng tỏ trong sạch của chính mình, cũng không nên tự bôi đen mình chứ! Cái gì gọi là ngươi không có năng lực đó? Hay là ngươi muốn rủa Cố gia nhà ngươi tuyệt hậu?

Sở Trường Ca nói: "Khẳng định là có vấn đề. Đêm nay ở lại làng chài. Đại Đông, ngươi đi thương lượng với ngư dân ở gần đây một chút, nhượng lại một gian phòng cho chúng ta. Đại Nam, ngươi đi mời đại phu đến."

"Dạ." Hai người Đông Nam nghe lệnh rời đi.

Làng chài rất nhỏ, nhưng người dân chất phác, rất nhanh đại Đông liền hỏi mượn được một gian phòng của ngư dân, đại Nam mời lang trung (thầy thốc) duy nhất trong thôn tới. Sau khi lang trung xem mạch cho Mộ Dung Vân Thư, lắc lắc đầu, trầm trọng nói: "Lão đây bất tài, không biết quý phu nhân bệnh gì. Các ngươi mời người khác đi." Nói xong, tiền khám bệnh cũng không lấy, liền cáo từ.

Sở Trường Ca lại bảo đại Nam lên trấn trên mời lang trung, liên tục mời đến mười lang trung, đều giống như lang trung đầu tiên, không biết Mộ Dung Vân Thư bị bệnh gì. "Chẳng lẽ thật sự chỉ là đang ngủ?" Sở Trường Ca thấp giọng lẩm bẩm.

Đông hộ pháp nói: "Có phải đang ngủ hay không, chờ ngày mai sẽ biết."

Ngày hôm sau, Mộ Dung Vân Thư quả nhiên tỉnh lại. Nhẹ nhàng thoải mái, tinh thần toả sáng. So ra, sắc mặt Sở Trường Ca tiều tụy hơn. "Cả đêm chàng không ngủ?" Mộ Dung Vân Thư hỏi.

Sở Trường Ca gật đầu, "Ngày hôm qua nàng đột nhiên ngủ, ta nghĩ nàng sinh bệnh, vô cùng lo lắng."

Mộ Dung Vân Thư bật cười, nói: "Không phải thiếp đã nói với chàng, thiếp muốn ngủ sao?"

"Tuy là nói thế, nhưng cuối cùng ta vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp." Sở Trường Ca mang tâm sự nặng nề mà nói.

Mộ Dung Vân Thư nói: "Không có gì không thích hợp. Chàng nhanh ngủ bù đi. Chờ khi trời tối, chúng ta liền xuất phát đến Đảo Phổ Hoa."

Sở Trường Ca: "Không cần. Một đêm không ngủ với ta cũng không có ảnh hưởng gì."

Vào lúc hoàng hôn, như lời Lý Thiếu Khanh nói, Đảo Phổ Hoa xuất hiện. Đông Nam Tây Bắc không thể tìm thuyền đánh cá ở chung quanh, đành phải tự mình đốn củi kết bè. Mộ Dung Vân Thư cùng Sở Trường Ca bước chậm dọc theo đường dài ven biển.

"Sợ nước sao?" Sở Trường Ca đột nhiên hỏi.

"Không sợ... Ưm..." Mộ Dung Vân Thư che miệng lại, nôn khan vài cái.

Sở Trường Ca tức thì biến sắc, khẩn trương hỏi: "Có phải lại muốn ngủ hay không?"

Mộ Dung Vân Thư lắc đầu nói: "Không phải, chỉ là ngốc lâu bên bờ biển, vừa nhìn thấy nước biển liền ghê tởm."

Mới một ngày liền thấy lâu? Sở Trường Ca trêu chọc nói, "Ngây người trên mặt đất lâu như vậy, sao nàng không vừa nhìn thấy bùn đất liền ghê tởm?"

"Ghê tởm mười mấy năm, từ từ sẽ không còn ghê tởm." Mộ Dung Vân Thư nói thật nghiêm trang.

Sở Trường Ca buồn cười, bỗng nhiên bắt lấy tay nàng, lại hỏi một lần, "Thật sự không sợ nước?"

"Không sợ." Mộ Dung Vân Thư thực muốn biết hắn hỏi điều này làm gì.

Sở Trường Ca nhẹ nhàng cười, lôi kéo nàng đi về phía biển.

Nước biển thực lạnh, Mộ Dung Vân Thư lại tuyệt không cảm thấy lạnh, chậm rãi đi theo hắn về phía biển. Khi nước biển bao phủ đầu gối, lực của sóng biển càng lúc càng lớn, như muốn cuốn nàng đi, rốt cục nàng không nhịn được sợ hãi kêu một tiếng, gắt gao ôm lấy hắn, đứng cũng không xong, toàn bộ thân mình cơ hồ bám lên trên người hắn.

Sở Trường Ca thấy thế vô cùng khoái trá cười ha ha, nói: "Không phải không sợ sao?"

Đầu Mộ Dung Vân Thư chôn ở trong lòng hắn, tức giận nói: "Chàng cố ý phải không?"

"Phải." Sở Trường Ca thẳng thắn thừa nhận.

Hắn trả lời nhanh như vậy, thẳng thắn như vậy, bảo nàng phải tiếp tục thế nào đây? Mộ Dung Vân Thư vừa bực mình vừa buồn cười, muốn nếm thử cách dùng võ lực giải quyết vấn đề, một bàn tay liền nắm chặt lại, thân mình lại không đứng vững, lập tức ôm chặt hắn một lần nữa, còn nhanh hơn lần trước, sợ bị nước biển cuốn đi.

Sở Trường Ca để cằm trên đầu vai nàng lặng lẽ cười, cười một lúc lâu, mới than nhẹ bên tai nàng: "Cảm giác được mỹ nhân yêu thương nhung nhớ, quả nhiên không tệ."

Tim Mộ Dung Vân Thư đập mạnh một chút, bỗng nhiên ý thức được, hắn trăm phương ngàn kế như thế, chỉ là muốn nàng chủ động ôm lấy. Bất giác, cánh tay Mộ Dung Vân Thư buộc chặt vài phần, vì hắn dễ dàng thỏa mãn mà đau lòng không thôi, ngoài miệng lại trêu đùa: "Muốn mỹ nhân yêu thương nhung nhớ còn không đơn giản sao, ít hôm nữa sau khi mặt trời xuống núi, mang đủ bạc đến dạo thanh lâu, cam đoan chàng sẽ ôm đủ."

Sở Trường Ca cố nén ý cười trong lồng ngực, thuận theo lời nàng, nói: "Đáng tiếc, nơi này hoang vắng, không có thanh lâu, hay là phu nhân mở một cái đi?"

"Cho dù thiếp muốn mở cũng không có cô nương tiếp khách cho thiếp." Mộ Dung Vân Thư vô cùng tiếc hận nói.

Sở Trường Ca cười nói: "Không sao cả, có phu nhân ở đó, không sợ chống không nổi mặt mũi của cửa hàng. Cho dù thực không chống nổi, vẫn còn có vi phu."

"Chàng muốn nam phẫn nữ trang ở thanh lâu bán rẻ tiếng cười?"

"..."

Thấy Sở Trường Ca không nói, Mộ Dung Vân Thư vô cùng sung sướng mà cười vài tiếng, xoay người dựa lưng vào hắn, hai tay đặt lên đôi bàn tay to ở trên hông, nhìn nơi trời biển giao nhau, nói: "Ráng chiều thật đẹp."

"Ừ." Sở Trường Ca cũng giương mắt nhìn về phương xa, trong lòng cảm thấy mặt trời lặn trên biển thật đẹp.

Đối với Mộ Dung Vân Thư mà nói, hạnh phúc chính là cùng Sở Trường Ca im lặng gắn bó, bất cứ lúc nào, nơi đâu.

Hồi tưởng lại ba năm qua, dường như đã mấy đời. Đến giờ phút này nàng vẫn không thể tin được hắn lại một lần nữa trở về bên người mình, đưa tay ra là có thể chạm tới. Cảm thụ ấm áp chân thật khẩn thiết truyền đến từ sau lưng, đau lòng như vậy, khiến người lưu luyến không rời.

Nhìn chân trời, Mộ Dung Vân Thư ngây ngốc cong môi, nhịn không được mà muốn cười, lại không biết rốt cuộc vì sao lại muốn cười.

Hạnh phúc đại khái chính là như thế, trong lòng, trên người, tự nhiên ngây ngô cười.

Không biết được bao lâu, Đông Nam Tây Bắc, mỗi người khiêng một bè gỗ về. Giống như tranh công theo thứ tự sắp xếp, đặt chung quanh Sở Trường Ca và Mộ Dung Vân Thư. "Một cái là đủ rồi. Các ngươi làm nhiều như vậy để làm gì?" Sở Trường Ca hỏi.

Đông hộ pháp đáp: "Để ngừa lỡ như. Theo như Lý Thiếu Khanh miêu tả, Đảo Phổ Hoa không dễ tìm, lỡ như gặp sóng gió gì đó, còn có thể ứng phó."

Sở Trường Ca suy nghĩ một chút, cảm thấy có đạo lý, tiện đà mà nói: "Gắn bốn bè gỗ lại thành một. Như vậy cho dù bị sóng gió thổi tan, cũng còn có thể tách ra mà chèo đi."

Đông hộ pháp nói: "Giáo chủ anh minh." Bốn người Đông Nam Tây Bắc dùng dây thừng dư cột bốn bè gỗ thành từng cặp trái phải trước sau song song nhau. "Giáo chủ, phu nhân, có thể đi rồi." Đông hộ pháp nói.

"Tốt." Sở Trường Ca ôm ngang thắt lưng Mộ Dung Vân Thư, hai người cùng nhảy lên bè gỗ, đang muốn buông nàng ra, lại phát hiện nàng tựa vào trước ngực hắn, hai mắt nhắm nghiền, hô hấp đều đặn, hiển nhiên —— lại đang ngủ. Sở Trường Ca nhất thời nhướng mày nhăn mặt, nói: "Nhất định là có vấn đề. Đại Đông, dùng bồ câu đưa tin cho Phượng Thành, bảo hắn lập tức tới đây."

Đông hộ pháp gật đầu thật mạnh: "Được."

Lúc này, vẫn luôn trầm mặc không nói - Lý Thiếu Khanh lại chen vào, nói: "Ngươi không cần mời Phượng Thành, nàng không bị bệnh, cho dù mười Phượng Thành cũng không trị được cho nàng."

Sở Trường Ca nghe vậy trong lòng lo lắng, trên mặt hiện ra vẻ giận dữ, trầm giọng nói: "Là ngươi? Ngươi đã làm gì nàng?"

Lý Thiếu Khanh nói: "Ta vẫn bị các ngươi giám sát, có thể làm gì nàng chứ?"

Khoảnh khắc, một thương của Bắc hộ pháp lướt qua, đầu thương dừng cách yết hầu Lý Thiếu Khanh một cm, lạnh giọng nói: "Còn dám nói láo?"

Hàm dưới Lý Thiếu Khanh khẽ nâng, không kiêu ngạo không siểm nịnh, cũng không sợ hãi. Hắn nói: "Ta không nói láo. Sở dĩ ta biết nàng không bị bệnh, là vì ta đã nhìn thấy triệu chứng này trên người một nữ nhân khác. Người kia các ngươi cũng biết, chính là cô nương tự xưng là vị hôn thê của Sở Trường Ca, bị một kim của Phượng Thành châm cho ngu ngốc."

Sở Trường Ca bỗng nhiên cảm giác hiểu được gì đó, lại không hiểu rõ được. Hắn trầm tư suy nghĩ, đem tất cả mọi chuyện trong lòng sắp xếp lại một lần, nói: "Là nữ nhân kia, đúng không?"

Lý Thiếu Khanh gật đầu, nói: "Nếu ta đoán đúng, hẳn chính là nàng ta. Theo ta được biết, nàng ta là người của Hoa Thiên Thành, vì nguyên nhân nào đó vẫn đặt trong hầm ngầm ở tiệm quan tài. Cụ thể là nguyên nhân gì ta cũng không biết, bởi vì Hoa Thiên Thành không nói cho ta biết. Nhưng mà ngẫu nhiên hắn sẽ đề cập đến nàng ta, nói nàng ta là lá bài cuối cùng của hắn, cho dù tất cả mưu kế đều thất bại, chỉ cần còn có nàng ta, hắn vẫn có được thắng lợi cuối cùng. Mới đầu khi ta nhìn thấy nàng ta xuất hiện ở khách điếm Không Mời Mà Đến chờ Sở Trường Ca, ta cũng giống như các ngươi, cũng nghĩ Hoa Thiên Thành chỉ lợi dụng sắc đẹp của nàng mà quyến rũ Sở Trường Ca, muốn ly gián tình cảm vợ chồng của hai ngươi. Hiện tại ta bỗng nhiên hiểu được, quyến rũ Sở Trường Ca chỉ là ngụy trang, mục đích chân chính là đem loại triệu chứng mê man này lây bệnh cho Mộ Dung Vân Thư."

Sở Trường Ca nói: "Ngay cả tay Vân Thư nàng ta cũng chưa từng chạm qua, sao có thể lây bệnh? Còn nữa, triệu chứng ngươi nói chính là trời tối liền ngủ sao? Không có gì khác?"

Lý Thiếu Khanh nói: "Cụ thể lây bệnh như thế nào ta cũng không biết. Nhưng mà nữ tử kia tất nhiên có tồn tại liên hệ nào đó với Mộ Dung Vân Thư. Về phần triệu chứng, ngươi không phát hiện hôm nay Mộ Dung Vân Thư mê man sớm hơn ngày hôm qua sao?"

Lý Thiếu Khanh nhắc nhở, Sở Trường Ca cũng nhớ lại, ngày hôm qua Mộ Dung Vân Thư mê man khi trời tối, mà hôm nay trời còn chưa rối liền mê man. Bỗng dưng, một dự cảm không tốt hiện lên trong đầu Sở Trường Ca, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

"Cứ như thế này, nàng sẽ thế nào?" Sở Trường Ca hỏi.

Lý Thiếu Khanh nói: "Không phải trong lòng ngươi đã có đáp án rồi sao?"

Trong khoảnh khắc, Sở Trường Ca chỉ cảm thấy đầu óc giống như bị người đào rỗng một nửa, thật lâu không thể suy nghĩ, ôm thân thể Mộ Dung Vân Thư, mơ hồ run rẩy.

Trong lòng Đông Nam Tây Bắc cũng trầm trọng không thôi. Bộ dáng mỹ nữ tuyệt thế ở tiệm quan tài bọn họ đã nhìn thấy, hoàn toàn là hoạt tử nhân. Nếu phu nhân cũng giống như mỹ nữ tuyệt thế cũng biến thành hoạt tử nhân, như vậy, giáo chủ... Đông Nam Tây Bắc thật sự không dám nghĩ thêm. Bởi vì bọn họ vô cùng rõ ràng, mất đi Mộ Dung Vân Thư, Sở Trường Ca sẽ gây ra chuyện gì.

Thật lâu sau, Sở Trường Ca nói: "Hoa Thiên Thành có thuốc giải, đúng không?"

Lý Thiếu Khanh nói, "Có thuốc giải hay không ta không rõ lắm. Nhưng mà, nếu cô nương kia có thể đi ra từ trong quan tài, như vậy loại mê man này tất nhiên sẽ không tuyệt đối. Cho dù trên tay Hoa Thiên Thành không có thuốc giải, ít nhất cũng nắm trong tay biện pháp làm cho nàng thức tỉnh."

Sở Trường Ca nghe vậy nói: "Lập tức khởi hành đến Đảo Phổ Hoa."

Đảo Phổ Hoa nhìn không xa, nhưng bơi cho đến khi mặt trời lặn hướng tây, trăng rằm thò đầu ra, cũng không thể tới. Sương mù trên biển càng ngày càng đậm, Đảo Phổ Hoa lại càng ngày càng rõ ràng. Thay đổi bất thường này khiến Đông Nam Tây Bắc vô cùng khó hiểu. Bọn họ muốn nhắc nhở Sở Trường Ca, có lẽ có gian trá. Nhưng thấy Sở Trường Ca ôm Mộ Dung Vân Thư ngủ say ngồi ở đuôi thuyền, vẫn không nhúc nhích mà nhìn dung nhan của nàng, thật sự si mê. Đông hộ pháp thở dài một hơi, bắt lấy hai mái chèo, tiếp tục dùng sức chèo đi, ngoài miệng lại thấp giọng nói: "Tốt nhất Hoa Thiên Thành có thể ngoan ngoãn giao thuốc giải ra, không nên lại muốn giở trò gì, bằng không, giáo chủ thật sự sẽ nổi điên."

Nam hộ pháp nói: "Giáo chủ vẫn luôn điên điên khùng khùng. Điên mới tốt, nếu không điên, đó mới là vấn đề lớn."

Tây hộ pháp đồng ý gật đầu, một mặt theo mái chèo mà đong đưa thân mình từ trước ra sau, một mặt nói: "Nổi điên cũng tốt, phát cuồng cũng được. Chỉ cần hắn còn biết giết người, sẽ không phải là vấn đề lớn, sau một thời gian, tự nhiên cũng sẽ tốt hơn."

Những lời này vừa vặn bị Lý Thiếu Khanh đứng ở đầu thuyền dẫn đường nghe được. Hắn nghiêng đầu hỏi: "Giáo chủ các ngươi thường xuyên dựa vào giết người mà tiến hành tự chữa khỏi cho mình sao?"

Bắc hộ pháp nói: "Trước kia rất thường xuyên, hiện tại không thường làm. Từ sau khi có phu nhân, hắn phải dựa vào phu nhân mà tiến hành tự chữa khỏi cho mình, rất ít giết người." Cho nên mới nói, đại hội võ lâm mời phu nhân làm nhân chứng là vô cùng hợp lý, bởi vì phu nhân thu giáo chủ vào trong phòng, khiến giang hồ yên ổn rất nhiều.

Lý Thiếu Khanh khó hiểu, "Dựa vào Mộ Dung Vân Thư mà chữa khỏi như thế nào?"

Bắc hộ pháp nói: "Liếc mắt một cái không phải đã chữa khỏi sao? Giáo chủ chúng ta đã khôi phục năng lực mạnh mẽ thật sự của mình."

Lý Thiếu Khanh vốn muốn mắng hắn nói hươu nói vượn, sao có thể chỉ liếc mắt một cái liền chữa khỏi. Bỗng nhiên ánh mắt liếc đến trên người Sở Trường Ca, khi tầm mắt chạm đến biểu tình si ngốc kinh hồn bạt vía của hắn, trong nháy mắt liền hiểu được. Mộ Dung Vân Thư chính là liều thuốc của Sở Trường Ca. Nàng tốt, hắn liền tốt. Nàng không tốt, hắn thế nào cũng sẽ không tốt được. Lý Thiếu Khanh thu hồi tầm mắt, nghĩ tới biểu muội bị liên lụy mà ngồi tù, đau lòng không thôi, bỗng nhiên cũng hiểu ra. Vinh hoa phú quý đều là nhất thời, khi phồn hoa biến mất tuổi già kéo đến, thứ duy nhất có thể khiến người ta hạnh phúc thỏa mãn, là có được một người vĩnh viễn không thay đổi cùng mình sống đến bạc đầu.

Lý Thiếu Khanh đang nghĩ, chợt nghe Bắc hộ pháp kêu lên: "Sao đảo kia lại di chuyển!" Hắn vội vàng giương mắt nhìn lại, quả nhiên phát hiện Đảo Phổ Hoa đang di chuyển về phía sau, tốc độ không nhanh, nhưng cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Đông Nam Tây Bắc ra sức đẩy mái chèo, ý đồ muốn đuổi theo Đảo Phổ Hoa dần dần đi xa, lại không thể nào đuổi kịp, hơn nữa đảo nhỏ càng xa tốc độ di chuyển càng nhanh. Lòng Đông hộ pháp nóng như lửa đốt, hỏi Lý Thiếu Khanh, "Tại sao lại có thể như vậy?"

Vẻ mặt Lý Thiếu Khanh cũng lo lắng, hoang mang không thôi. Hắn cố hết sức nhớ lại, có ý muốn lần theo những lời trước kia của Hoa Thiên Thành mà tìm được chút manh mối.

"Trước kia ngươi chưa từng lên trên đảo sao?" Đông hộ pháp hỏi.

Lý Thiếu Khanh nói: "Có đi một lần. Nhưng lần đó bị người của Hoa Thiên Thành bịt mắt, ngồi thuyền lớn của hắn, trong khoang thuyền cũng không nhìn được cái gì, không nghe được, ngay cả tri giác cũng có chút chậm chạp..." Nói đến đây, Lý Thiếu Khanh vỗ mạnh lên đầu, nói: "Ta nhớ ra rồi. Lần đến Đảo Phổ Hoa đó, trước khi lên thuyền rõ ràng ta rất tốt, nhưng khi thuyền đi trên biển không bao lâu, liền bắt đầu cảm thấy hỗn loạn. Nếu lúc đó trong lòng ta không lo lắng, sợ Hoa Thiên Thành hại ta, có chết cũng chống lại cơn buồn ngủ, chỉ sợ ta cũng vĩnh viễn không phát hiện bí mật này."

Tính tình nóng vội, Bắc hộ pháp vội vàng hỏi: "Phát hiện bí mật gì?"

"Thuyền đi lòng vòng." Lý Thiếu Khanh lại nói: "Lúc ấy ta ngồi trên giường trong khoang thuyền, cảm giác thuyền chạy về phía trước một lát, lát sau lại chạy về phía sau. Cứ thẳng hướng phía trước rồi phía sau, chưa từng lệch hướng sang trái phải. Các ngươi không thấy kỳ quái sao? Nếu chỉ đi trên một đường thẳng, vì sao một lát phải đi tới rồi một lát lại lui về sau?"

"Hay đây chính là biện pháp lên đảo?!" Nam hộ pháp hiểu được trước tiên.

Lý Thiếu Khanh nói: "Ta không xác định có phải hay không, nhưng chúng ta có thể thử một chút. Dù sao hiện tại cũng không còn cách nào. Chữa ngựa chết thành ngựa sống thôi."

Nam hộ pháp nói: "Được. Ngươi chỉ huy, chúng ta chèo."

Lý Thiếu Khanh gật đầu, sau đó nhắm mắt lại, nói: "Chèo về phía trước." Đông Nam Tây Bắc liền chèo về phía trước, chèo chưa đến 1 phút, Lý Thiếu Khanh lại nói: "Về phía sau." Đông Nam Tây Bắc vội vàng thay đổi phương hướng chèo lùi về phía sau, lại không đến 1 phút, Lý Thiếu Khanh nói: "Về phía trước."

"Như vậy không được." Nam hộ pháp nghĩ về suy nghĩ của Lý Thiếu Khanh, nói: "Lần đó ngươi ngồi thuyền lớn, thời gian rất ngắn có thể đi rất xa, nhưng hiện tại chúng ta đi bè gỗ, dựa vào sức người chèo thuyền, không thể hành động giống hệt như đi thuyền lớn. Di chuyển không giống nhau, liền không thể tái hiện lại đúng phương hướng."

Lý Thiếu Khanh có chút hiểu rõ gật gật đầu, nói: "Vậy theo ý kiến của ngươi, nên làm thế nào cho phải?"

Đông hộ pháp lắc đầu, "Ta cũng không biết nên làm thế nào cho phải. Người duy nhất có khả năng biết được lại đang ngủ. Nếu phu nhân tỉnh lại, chuyện này nhất định không thành vấn đề. Nói không chừng chỉ cần nàng liếc mắt một cái liền có thể khám phá ra bí mật trong đó."

Lý Thiếu Khanh nói: "Đây là nguyên nhân Hoa Thiên Thành đối phó nàng trước. Mộ Dung Vân Thư trời sinh trầm ổn bình tĩnh, cho dù đối mặt với nguy hiểm gì cũng đều có thể bình thản ung dung, mặc dù tánh mạng của Sở Trường Ca gặp nguy, đến một khắc cuối cùng cũng có thể dùng lý trí mà suy nghĩ. Nhưng Sở Trường Ca lại không được, Mộ Dung Vân Thư vừa ngã xuống, hắn liền hốt hoảng, một lòng muốn báo thù, báo thù xong lại sẽ gây thù. Hắn sẽ hủy diệt nhân tính của mình."

Đông hộ pháp nói: "Ngươi nói đúng. Xem ra vì đối phó với chúng ta, ngươi chuẩn bị không ít."

Lý Thiếu Khanh nói: "Tất cả đều là Hoa Thiên Thành nói cho ta biết. Hắn vô cùng hiểu biết Mộ Dung Vân Thư, Sở Trường Ca còn có bốn người các ngươi. Hắn nhất định dự đoán được sau khi Mộ Dung Vân Thư ngã xuống, Sở Trường Ca sẽ không thể bình tĩnh, mà ý nghĩ của bốn người các ngươi lại không đủ thông minh mà chống lại hắn, cho nên mới đi một nước cờ này."

Nam hộ pháp nói: "Tuy rằng nghe câu "Ý nghĩ không đủ thông minh" khiến người ta thực không thoải mái, nhưng không thể không nói, ngươi phân tích thực có đạo lý."

Lúc này, vẫn ngồi ở đuôi thuyền lặng im không nói - Sở Trường Ca bỗng nhiên mở miệng, nói: "Nếu hắn nghĩ mình rất hiểu ta, vậy là hắn đã sai lầm rồi."

Đông Nam Tây Bắc nghe vậy mừng rỡ, cuối cùng giáo chủ cũng nguyện ý mở miệng nói chuyện. Từ lúc phu nhân ngủ, đây là câu đầu tiên hắn nói.

Sở Trường Ca giương mắt nhìn về phía trước, nói: "Chèo về phía sau."

Đông Nam Tây Bắc vội vàng cầm lấy hai mái chèo ra sức chèo về phía sau. Rất nhanh, kỳ tích liền xuất hiện. Đảo Phổ Hoa lại bắt đầu di chuyển về phía bọn họ. Đông Nam Tây Bắc nhất thời reo hò nhảy nhót, càng ra sức chèo. Sau khoảng một khắc, Đảo Phổ Hoa vẫn còn đang di chuyển về phía bọn họ, nhưng cảnh tượng trên đảo càng ngày càng mơ hồ. Lúc này, Sở Trường Ca lập tức hạ lệnh thay đổi phương hướng: "Về phía trước." Tuy rằng trong lòng Đông Nam Tây Bắc có nghi ngờ, nhưng cũng không dám có ý kiến khác, lập tức thay đổi phương hướng mà chèo. Giây tiếp theo, kỳ tích lại một lần nữa xuất hiện —— Đảo Phổ Hoa di chuyển về hướng cách xa bọn họ, nhưng cảnh tượng trên đảo lại càng ngày càng rõ ràng.

Đông Nam Tây Bắc bừng tỉnh hiểu ra. Thì ra cái bọn họ thấy đều là hiện tượng giả tạo, đảo di chuyển cũng là ảo giác. Chỉ có cảnh tượng trên đảo mới là vật thực. Chỉ cần hướng về phía có thể nhìn rõ cảnh vật trên đảo mà chèo qua, liền có thể lên bờ.

Quả nhiên, chưa tới nửa canh giờ, mọi người đã lên bờ. Vừa lên bờ liền cảm thấy thể lực không còn, ý thức mãnh liệt muốn ngất đi. Đêm đó, đoàn người ngủ ở trên bờ cát một đêm. Sáng sớm hôm sau, Mộ Dung Vân Thư tỉnh lại trước hết, mở mắt ra liền nhìn thấy có binh lính cầm giáo dài đứng ở trước người, vây quanh bốn phía, phát hiện tổng cộng có đến mười binh lính vây quanh bọn họ. Mộ Dung Vân Thư vội vàng lay tỉnh Sở Trường Ca ở dưới người.

Sở Trường Ca mở mắt thật mạnh, xoay người bảo hộ Mộ Dung Vân Thư ở sau người, thầm nói: "Sao lại thế này?"

Mộ Dung Vân Thư nói: "Thiếp cũng muốn biết sao lại thế này."

Sở Trường Ca nói: "Ta nhớ ra rồi, tối hôm qua sau khi lên bờ, lại mệt rã rời một cách khó hiểu, còn chưa kịp nghĩ thông suốt là xảy ra chuyện gì, liền ngủ mất. Ta đoán chừng bọn họ cũng giống ta." Nói xong, đứng dậy đá tỉnh Đông Nam Tây Bắc cùng Lý Thiếu Khanh, mỗi người một đá.

Tỉnh lại, vẻ mặt Đông Nam Tây Bắc cùng Lý Thiếu Khanh cũng hoang mang, tối hôm sao tự nhiên lại ngủ? Hơn nữa còn ngủ ngon giấc cả đêm.

"May mà không gặp người của Hoa Thiên Thành, bằng không giờ phút này chỉ sợ đã xếp hàng đi đầu thai." Lòng Lý Thiếu Khanh ưu sầu, xúc động nói.

"Hẳn là không gặp chính Hoa Thiên Thành." Mộ Dung Vân Thư sửa chữa cách nói của hắn, ý bảo hắn ngẩng đầu nhìn.

Lý Thiếu Khanh vừa nhấc đầu, sợ tới mức lui về sau hai bước, nói: "Bọn họ là ai?"

Mộ Dung Vân Thư nói: "Nếu đảo nhỏ này là thành trì của Hoa Thiên Thành, vậy bọn họ chính là binh lính của Hoa Thiên Thành. Nhưng mà nhìn dáng vẻ của bọn họ, cũng không giống lắm."

Lý Thiếu Khanh nói: "Vì sao không giống?"

"Ngươi không thấy, thoạt nhìn, bọn họ hơi ngây ngốc sao?" Mộ Dung Vân Thư nói.

Lý Thiếu Khanh vừa ngắm bọn lính liếc mắt một cái, gật đầu nói: "Quả thật có chút ngốc. Bị người ta nói ngây ngốc, cũng không hiểu được để mà tức giận."

Mộ Dung Vân Thư nói: "Bởi vì căn bản bọn họ nghe không hiểu." Nói xong, ngước mắt liếc nhìn chúng binh lính một cái, quả nhiên bọn họ vẫn không có phản ứng gì như trước.

Lý Thiếu Khanh thật 囧, "Bọn họ nghe không hiểu lời chúng ta nói, có thể sẽ có phiền toái lớn."

Mộ Dung Vân Thư hỏi: "Phiền toái gì?"

Lý Thiếu Khanh nói: "Mọi chỗ trên đảo Phổ Hoa đều là cạm bẫy, bẫy lớn bẫy nhỏ rắc rối phức tạp, không có dân bản xứ dẫn đường, chúng ta không thể xâm nhập vào trong đảo, cũng sẽ không thể tìm được Hoa Thiên Thành."

"Nếu khó khăn lớn như thế, sao Hoa Thiên Thành có thể vào được? Hơn nữa còn chiếm lĩnh một vùng của đảo này." Mộ Dung Vân Thư lơ đễnh hỏi.

Lý Thiếu Khanh nói: "Hoa Thiên Thành thu mua được một dân bản xứ biết nói tiếng Trung Nguyên, tên là Cát Trát Nhĩ. Là Cát Trát Nhĩ dẫn hắn vào."

Lý Thiếu Khanh vừa dứt lời, chỉ thấy biểu tình của binh lính bản xứ nháy mắt trở nên dữ tợn, tràn ngập hận ý. Một binh sĩ cầm đầu một mặt xì xà xì xồ nói tiếng địa phương, một mặt khua khua ngọn giáo.

"Hắn đang nói gì vậy?" Lý Thiếu Khanh hỏi.

Mộ Dung Vân Thư nói: "Hắn bảo chúng ta đi theo bọn họ."

Bắc hộ pháp nói: "Phu nhân không cần phải hoang mang. Ta lập tức thu dọn bọn họ." Nói xong, cầm Hồng Anh thương ở cách đó không xa lên.

Mộ Dung Vân Thư sâu kín liếc hắn một cái, nói: "Ta không hoang mang. Ta rất sẵn sàng đi theo bọn họ."

Ặc. Khuôn mặt Bắc hộ pháp cứng đờ, tỏ vẻ 囧 囧. "Vì sao muốn đi cùng bọn hắn?"

"Ngốc!" Tây hộ pháp vỗ thật mạnh lên đầu hắn, nói: "Đầu ngươi lớn như vậy, vì biểu hiện vóc dáng ngươi cao sao? Thỉnh thoảng sử dụng một chút công năng bên trong của nó có được không?"

Bắc hộ pháp vô tội sờ sờ đầu, nói: "Ta có sử dụng, chỉ là không cách nào dùng tốt."

Vẻ mặt Tây hộ pháp đen thui. "Chúng ta đang lo chính là không có người dẫn nhóm chúng ta vào đảo, hiện tại có người chủ động cống hiến sức lực, cớ sao lại không đi? So sánh với việc Hoa Thiên Thành thu mua dân bản xứ, chúng ta còn tiết kiệm được mấy lượng bạc."

Bắc hộ pháp bừng tỉnh hiểu ra, "Thì ra là thế. Đại Tây, ta phát hiện ngươi thật thông minh."

Tây hộ pháp lườm hắn một cái, "Thông minh hơn ngươi một chút."

"..." Không nên dùng công kích người thân để biểu hiện cảm giác về sự ưu việt của ngươi chứ?

Được dân bản xứ dẫn đi, đoàn người xuyên qua rừng cây đầy hoa nở rực rỡ, đi vào trong lùm cây cao cao, lại từ trong lùm cây rẽ trái rồi rẽ phải một hồi lâu, đi tới căn cứ địa của dân bản xứ —— hang động ngầm. Rất nhiều dân bản xứ tập trung ở bên trong hang động ngầm. Mười người tạo thành một quần cư, mười thước là một hang động ngầm.

"Hang động ngầm thật lớn!" Bắc hộ pháp xúc động nói, "Ta chưa từng thấy hang động ngầm lớn như vậy ở Trung Nguyên. Vậy mà có thể chứa mấy chục người! Hang động ngầm tuy lớn, nhưng dù sao cũng không phải là nhà ở. Nơi này nhiều cây cối như vậy, sao bọn họ không dựng nhà ở?"

Mộ Dung Vân Thư nói: "Không phải là bọn hắn không dựng nhà ở, mà cho dù có dựng, cũng không cách nào ở lại."

Bắc hộ pháp rất muốn hỏi vì sao, nhưng nhớ đến Tây hộ pháp vừa bảo hắn sử dụng đầu óc, liền ngượng ngùng không mở miệng. Thôi thôi, lòng hiếu kỳ bán đứng người. Hắn vẫn nên học đại Nam giả vờ thâm trầm mới tốt.

Sở Trường Ca nói: "Với tính cách của Hoa Thiên Thành, nếu chiếm lĩnh cả hòn đảo nhỏ, hắn sẽ không cho phép còn có binh lính của dân bản xứ tồn tại, tất nhiên sẽ đuổi tận giết tuyệt bọn họ. Nơi này hang động ngầm lớn rất nhiều, hôm nay bọn họ có thể ở hang động ngầm này, ngày mai ở hang động ngầm kia. Không cố định, sẽ không dễ bị phát hiện. Không dễ bị phát hiện, mới dễ thoát khỏi sự đuổi giết của Hoa Thiên Thành."

Bắc hộ pháp bừng tỉnh hiểu ra, một lát sau lại phẫn hận nói: "Hoa Thiên Thành thật không phải là người! Chiếm lĩnh nơi ở của người khác, còn muốn đuổi tận giết tuyệt. Lòng dạ người này hẹp hòi tàn nhẫn, còn muốn làm hoàng đế? Phì!"

Đông hộ pháp nói: "Vì sao Hoa Thiên Thành không chiêu an (thuyết phục, kêu gọi đi theo) bọn họ?"

Mộ Dung Vân Thư nói: "Đổi lại là ngươi, ngươi sẽ nguyện ý bán mạng vì kẻ địch xâm lược quê hương mình sao?"

Đông hộ pháp hiểu rõ lắc đầu, nhìn dân bản xứ trước mắt quần áo nghèo túng không chịu nổi, trong mắt lại tản ra ‘sói tính’, tâm tình cực kỳ phức tạp. Không chỉ Đông hộ pháp, tâm tình mọi người đều tương đối phức tạp. Nhất là nhìn đến vài đứa trẻ bảy tám tuổi cầm binh khí cao hơn người bọn chúng, vẻ mặt đề phòng; tim như bị kim đâm một chút.

Nhìn đứa nhỏ trước mắt, Mộ Dung Vân Thư nghĩ tới tiểu Mộ Dung xa ở hoàng cung. Vừa trải qua một trận biến cố trong cung, giờ phút này có phải cũng trôi giạt khắp nơi như những đứa trẻ bình thường khác hay không? Mặc dù có ma giáo âm thầm bảo hộ, có Nhiếp Thanh, Hoa Dạ Ly phụ chính (trợ giúp về chính trị), nhưng điều đó... Điều đó sao có thể an tâm bằng tình thương của cha mẹ? Yên lặng, trong lòng Mộ Dung Vân Thư ra một quyết định.

Cùng lúc đó, Sở Trường Ca cũng có một quyết định."Ta muốn giúp bọn hắn đoạt lại Đảo Phổ Hoa."

Những lời này khiến Đông Nam Tây Bắc kinh ngạc không thôi. Luôn luôn xem mọi chuyện không liên quan đến mình, từ khi nào giáo chủ bắt đầu trách trời thương dân?

Mộ Dung Vân Thư lại tuyệt không kinh ngạc. Nàng sớm biết, nội tâm của hắn kỳ thật rất mềm mại từ bi. Chỉ là thế tục dối trá, khiến hắn khinh thường phải xen vào. Mà hiện nay, đối mặt với cư dân bản xứ chất phác vô tội, con dân của hắn bị xâm lược, sao hắn có thể không đau lòng? Trong cơ thể của hắn, chảy dòng máu hoàng tộc của Đại Nghiệp Vương Triều. Không hoàng đế nào có thể dễ dàng tha thứ con dân của chính mình bị khi dễ, không có.

"Thiếp ủng hộ chàng." Mộ Dung Vân Thư ôn nhu nói.

Đông Nam Tây Bắc nghe vậy lập tức hiểu rõ, trăm miệng một lời, nói: "Chúng ta cũng ủng hộ!"

Sở Trường Ca nói: "Tốt. Trước tiên phải trao đổi với thủ lĩnh dân bản xứ một chút, rồi lại trao đổi kỹ hơn."

Lý Thiếu Khanh nói: "Bọn họ nói ngôn ngữ bản xứ, chúng ta không hiểu, chúng ta nói tiếng Trung Nguyên bọn họ lại không hiểu. Trao đổi thế nào?"

"Chắc sẽ có biện pháp." Sở Trường Ca thản nhiên nói, sau đó cười nói với Mộ Dung Vân Thư: "Phu nhân thông minh như vậy, nhất định có thể nghĩ ra biện pháp."

Mộ Dung Vân Thư nghe vậy nhẹ nhàng cười vài tiếng, một lát sau, lại hơi hơi nhíu mày.

Lúc này, thủ lĩnh binh lính bản xứ đã bắt bọn họ mang theo một thiếu niên từ trong hang động ngầm đi tới. Quần áo trên người thiếu niên cũng rách mướp, nhưng trong mắt lại tản ra ánh sáng sắc bén, mang loại ánh sáng cảnh giác, dũng mãnh, bảo vệ bầy đàn của Lang Vương (sói đầu đàn). Chỉ liếc mắt một cái, mọi người liền khẳng định hắn chính là thủ lĩnh binh lính lớn nhất của dân bản xứ. Thoạt nhìn hắn chỉ mười lăm mười sáu tuổi, nhưng cả người đều tản ra vẻ trẻ tuổi mà thành thạo. Là một quân vương trẻ tuổi.

Thiếu niên thủ lĩnh đi đến trước mặt mọi người, liếc nhìn một lúc lâu, dùng thứ tiếng Trung Nguyên không rõ ràng, nói: "Các ngươi biết Cát Trát Nhĩ?"

Mọi người kinh hãi. Tính tình nôn nóng nhất - Bắc hộ pháp đặt câu hỏi trước hết: "Ngươi biết nói tiếng Trung Nguyên?"

Thiếu niên thủ lĩnh gật đầu, "Biết. Các ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta, có biết Cát Trát Nhĩ hay không?" Khi nói đến Cát Trát Nhĩ, ánh mắt của hắn trầm xuống. Lúc này, Mộ Dung Vân Thư ngầm hiểu. Khó trách vừa rồi binh lính bản xứ bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, thì ra là nghe được ba chữ "Cát Trát Nhĩ". Tuy rằng bọn họ nghe không hiểu tiếng Trung Nguyên, nhưng vẫn nghe hiểu được tên bản xứ.

Mộ Dung Vân Thư bước lên phía trước nói: "Chúng ta không biết Cát Trát Nhĩ, nhưng chúng ta biết hắn phản bội dân tộc của mình, cấu kết với kẻ xâm lược."

Nghe vậy, biểu tình trên mặt thiếu niên thủ lĩnh hơi dịu đi một ít, nói: "Rốt cuộc các ngươi là ai?"

Mộ Dung Vân Thư nói: "Chúng ta là kẻ địch của kẻ địch ngươi."

Thiếu niên thủ lĩnh không tin, "Các ngươi mặc quần áo, nói cùng thứ tiếng với bọn họ."

Mộ Dung Vân Thư mỉm cười, nói: "Cát Trát Nhĩ cũng mặc quần áo, nói cùng thứ tiếng với ngươi, chẳng phải vẫn là kẻ địch của ngươi?"

"Các ngươi thật là kẻ địch của kẻ xâm lược?" Thiếu niên thủ lĩnh nửa tin nửa ngờ hỏi.

Mộ Dung Vân Thư gật đầu thật mạnh, "Hoàn toàn chính xác."

Sở Trường Ca nói: "Lần này chúng ta đến Đảo Phổ Hoa, là vì bắt hắn."

Thiếu niên thủ lĩnh đánh giá Sở Trường Ca một lúc lâu, nói: "Các ngươi là kẻ địch của hắn ở Trung Nguyên?"

Sở Trường Ca gật đầu, "Không sai."

Thiếu niên thủ lĩnh nói: "Ta nghe nói trước kia hắn là một Vương gia, sau khi tranh đoạt ngôi vị hoàng đế thất bại, bị đuổi đi, cho nên mới đến đây, chiếm lĩnh đất đai của chúng ta, chuẩn bị ngóc đầu trở dậy."

Sở Trường Ca nói: "Không sai. Ta chính là người đuổi hắn đi."

Thiếu niên thủ lĩnh kinh hãi, "Ngươi chính là hoàng đế của Trung Nguyên?" Nói xong, hắn lại nhìn Sở Trường Ca đánh giá trên dưới, nói: "Bức tranh vẽ hoàng đế Trung Nguyên ta đã thấy. Quần áo của ngươi, không giống."

Sở Trường Ca cười ha ha, nói: "Chỉ ở hoàng cung hoàng đế Trung Nguyên mới mặc long bào, ra ngoài cung sẽ không mặc, chúng ta gọi là cải trang đi tuần. Nhưng ngươi hoài nghi rất đúng, ta quả thật không phải là hoàng đế Trung Nguyên. Ta là cha của hoàng đế, gọi tắt là Thái thượng hoàng."

Thiếu niên thủ lĩnh lại kinh hãi, "Ngươi còn trẻ như vậy..."

Sở Trường Ca kiêu ngạo nói: "Con ta có bản lĩnh lớn, tám tuổi đã là hoàng đế. Cho nên ta là cao quý nhờ con, cũng theo lên làm Thái thượng hoàng."

Trên mặt thiếu niên thủ lĩnh nhất thời hiện ra một câu "Ngươi nói những lời này, một chữ ta cũng không tin".

Mộ Dung Vân Thư tức giận trừng Sở Trường Ca liếc mắt một cái, ý bảo hắn không nên nói đùa, dân bản xứ rất mẫn cảm.

Vì thế Sở Trường Ca đứng đắn nói: "Chuyện này thực phức tạp, trong lúc nhất thời không thể nói rõ. Nhưng ta thật sự là cha của hoàng đế. Lần này ta đến vì truy bắt Hoa Thiên Thành, cũng chính là người xâm lược các ngươi. Nhưng hiện tại ta thay đổi chủ ý. Ta không chỉ có muốn bắt Hoa Thiên Thành, còn muốn giúp các ngươi đoạt lại lãnh thổ đã bị mất."

Thiếu niên thủ lĩnh nghe vậy mừng rỡ, lập tức lại suy nghĩ chốc lát, nói: "Vì sao ngươi muốn giúp ta?"
Bình Luận (0)
Comment