Nhàn Thê Tà Phu

Chương 36

Sở Trường Ca tựa như nhìn thấu nghi ngờ của nàng, giải thích: "Tiểu Lương vương chỉ nói cho ta biết vị trí giấu thuốc giải, không đưa cho ta thuốc giải."

Mộ Dung Vân Thư khẽ cau mày, tiểu Lương Vương ở Thục châu, làm sao sẽ đem thuốc giải giấu trong tàng kinh các ở Thiếu Lâm tự? Hơn nữa Tàng Kinh các tại sao sớm không cháy muộn không cháy, cố tình ở thời điểm Sở Trường Ca đi lấy thuốc giải bốc cháy? Thập Bát La Hán luôn trụ trong La Hán các, cách Tàng Kinh các khá xa, sao lúc bắt đầu phát cháy đã xuất hiện ở đó?

Từ lúc đến Sa Bình trấn cho tới bây giờ, Mộ Dung Vân Thư đã ngửi thấy mùi âm mưu nồng nặc, nhất là sau khi đã trải qua chuyện ngày hôm nay, nàng càng cảm thấy đại hội võ lâm căn bản là đại hội trừ ma ( ma giáo), đặc biệt mở để đối phó Sở Trường Ca.

"Đại hội võ lâm ngày mai, ngươi còn phải tham gia sao?" Mộ Dung Vân Thư hỏi.

Sở Trường Ca tự nhiên cười một tiếng, "Đương nhiên là đi, thân là giáo chủ ma giáo, ta không đi, đại hội võ lâm sẽ không náo nhiệt."

"Ngươi đã hứa với Huyền Không Đại Sư không động võ ở Thiếu Lâm tự."

"Ta không động võ, không có nghĩa là người khác không thể động." Sở Trường Ca có điều ngụ ý nhìn về hướng Tứ Đại Hộ Pháp Đông Nam Tây Bắc.

Tứ Đại Hộ Pháp nghiêm túc gật đầu, "Chúng tôi sẽ bảo vệ tốt giáo chủ cùng phu nhân."

Mộ Dung Vân Thư nhíu mày, "Ta không nói muốn đi."

Bắc hộ pháp: "Phu xướng phụ tùy nha, giáo chủ phải đi, phu nhân dĩ nhiên cũng phải đi."

"Nhất định phải đi. Loại người như giáo chủ, tùy tiện làm một động tác cũng có thể trêu hoa ghẹo nguyệt, nhất định phải xem chừng mới được. Nếu không thì ả Lâm Thủy Nhi đó thật sự sẽ đến quyến rũ." Tây hộ pháp nói.

"Bị câu lấy mang đi mất cũng không sao. Đính thân với vị hôn phu người người oán trách, ta đây vẫn còn có thể sống đến bây giờ, thật là kỳ tích." Mộ Dung Vân Thư vừa nói vừa lên lầu. Bị kinh sợ, phải hảo hảo ngủ một giấc.

"Phu nhân tựa hồ rất muốn vạch rõ giới hạn cùng vi phu." Sở Trường Ca cười nói.

Mộ Dung Vân Thư ngoái đầu nhìn lại hỏi khẽ: "Giáo chủ có nguyện giúp người hoàn thành ước vọng?"

"Dĩ nhiên không muốn."

Thật trực tiếp. Mộ Dung Vân Thư quay đầu, cười cười là lạ, lên lầu ngủ trưa.

Thật ra thì nàng rất không hiểu, Sở Trường Ca vì sao đối với nàng tốt như vậy. Từ ban cầu hôn, cho đến bây giờ lại đơn độc xông vào Thiếu Lâm Tự lấy thuốc giải, sự bảo bọc ấy thật sự làm nàng không hiểu. Nhưng trừ câu nói ban ngày ở Thiếu Lâm‘ nàng không sao chứ’ ra, hắn chưa từng nghiêm túc cùng nói chuyện với nàng. Lời nói tựa như đùa, khiến nàng đoán không ra chân ý trong lời của hắn, không thấy rõ chân thật bên dưới nụ cười ngả ngớn của của hắn.

. Quan tâm quá mức đến kì lạ, làm cho nàng bỗng cảm thấy bối rối lạ thường.

Trên đời có nhiều nữ tử như vậy, sao lại là nàng?

*

Ban đêm, Mộ Dung Vân Thư lăn qua lộn lại, làm thế nào cũng ngủ không được. Trong đầu như có hai người đang gây gổ, một nói hãy buông bỏ không nên nhớ nhung, một nói bắt được duyên phận cũng đã không dễ, bảo không thể tách rời ra. Nam đại đương hôn nữ đại đương gả, bất kể nói thế nào, nàng cuối cùng vẫn phải lập gia đình, nếu quyết định gả cho hắn, nên tiếp nhận tất cả của hắn, cùng hắn tương cứu trong lúc hoạn nạn, đầu bạc răng long. Nhưng, hắn đã từng có một mối tình khắc cốt minh tâm, cho dù hắn có thể buông bỏ quá khứ thật sự rộng mở lòng đón nhận nàng, nàng cũng không có cách nào thuyết phục mình bỏ qua nguyên tắc tiếp nhận hắn.

Người gả cho hắn, tâm để lại cho mình, phân biệt như thế, nên tiếp tục như thế nào?

Một nam nhân không tiếc đối địch cả thiên hạ cũng quyết giúp nàng lấy thuốc giải, bảo vệ nàng không ngần ngại, bảo nàng làm sao có thể không cảm động?

Nhưng là, loại cảm động này lại quá không thành thật, thật giống như người được hắn bảo vệ đó, cũng không phải mình.

Bỏ không xong, để ý còn thêm rối loạn, điều này làm nàng càng rối rắm, tinh thần có chút không tập trung.

Dù sao cũng không ngủ được, Mộ Dung Vân Thư định mặc quần áo tử tế phủ thêm áo choàng dầy cộm nặng nề, đi trong sân tản bộ. Giang Hồ khách điếm kiến trúc kỳ lạ, xem từ bên ngoài chỉ là khách điếm nhỏ cũ kĩ đơn sơ, nhưng ở một chỗ khác tại lầu hai có một đường thông đến hậu viện, trên có lầu vàng gác ngọc(*), dưới có cầu nhỏ nước chảy, thật sự có thể nói là có khoảng trời riêng.

Bước dọc theo bên ngoài dưới bậc thang lâu, Mộ Dung Vân Thư tới lương đình bát giác ngồi xuống, bị gió lạnh thổi càng làm tiêu tán cơn buồn ngủ. Người ta thường hay nói 15, 16 trăng sẽ tròn, đêm nay lại là đêm trăng rằm. Ánh trăng mê ly, mây mờ mông lung, đẹp được như đứng trước khi tiên cảnh. Nói vậy, trên Quảng Hàn cung ở chín tầng trời, có lẽ cũng chỉ đẹp như thế này

Đang chìm đắm trong cảnh đẹp, chợt một âm thanh trong trẻo từ phía sau vang lên --"Đã biết vì có nhiều người dù chen đến vỡ đầu cũng muốn vào ở Giang Hồ khách điếm chưa?"

Chỉ là nghe thanh âm đó, trái tim của Mộ Dung Vân Thư nhảy lỡ một nhịp, mỗi lần khi nàng muốn gặp hắn, là hắn có thể xuất hiện. Đây là trùng hợp, hay là duyên phận?

Mộ Dung Vân chậm rãi chậm hít sâu một hơi, ổn định tâm tình, lạnh nhạt nói: "Đại khái là, ở chỗ này tìm đến ngươi tương đối dễ dàng thôi." Về phần người khác tại sao tìm hắn, cái này nên ngầm hiểu lẫn nhau thôi.

Sở Trường Ca cười ha hả, ngồi xuống ở đối diện nàng, nói: "Phu nhân thật hài hước."

Mộ Dung Vân Thư giương mắt nhìn về phía hắn, tầm mắt ở trên gương mặt tuấn mỹ làm người ta không dời mắt được dừng lại mấy giây, sau đó nói: "Tại sao là ta?"

Sở Trường Ca sửng sốt, "Cái gì tại sao?"

"Trên đời nữ tử nhiều như vậy, tại sao lại đối với ta tốt như vậy? Đừng nói là bởi vì ta đã từng cứu ngươi. Mà tính toán cẩn thận, ta cũng chỉ là đem ngươi ở lại phòng trúc tự sanh tự diệt mà thôi, có thể từ Quỷ Môn quan chạy trốn, là vận mệnh của chính ngươi." Mộ Dung Vân Thư lần đầu dùng ánh mắt của người gây sự khóa lấy hắn, đòi một cái đáp án.

"Thì ra là nàng đã nhận ra ta rồi. Dáng vẻ nhếch nhác như quỷ đó, thật hy vọng nàng không phải nhớ." Sở Trường Ca cười híp mắt nói.

Nụ cười như thế, Mộ Dung Vân Thư đã từng thấy qua ở trong mắt Phượng Thành, tràn đầy bi thương không sao tẩy sạch, tuyệt vọng cùng tối tăm. Khi đó Phượng Thành lộ ra nụ cười như vậy là bởi vì nhắc tới một người nữ tử tên là ‘Tích Nguyệt’, nghe nói, có cùng một dạng mạnh mẽ với nàng.

Chẳng lẽ, ‘Tích Nguyệt’ trong miệng Phượng Thành, cùng ‘Tích tỷ tỷ’ trong miệng Phượng linh, là cùng một người?

Mộ Dung Vân Thư mơ hồ đoán được một chút, rồi lại không muốn đoán, vì vậy lặp lại: "Tại sao lại quá tốt với ta?"

Sở Trường Ca lần này không cười nữa, ngửa đầu nhìn về vầng trăng sáng treo ở trên bầu trời đêm mênh mông bát ngát kia, lông mi thật dài có chút rung rung, hồi lâu mới nhẹ nói: "Bởi vì ta cần đối tốt với một người, mà nàng, vừa đúng cũng cần có người đối tốt với nàng."

Nghe được đáp án kia, một cái chớp mắt, Mộ Dung Vân Thư cảm giác lòng của mình nổi lên một trận co rút, cái loại lành lạnh run rẩy đó lan tràn tới thất kinh bát mạch, ngũ tạng lục phủ, làm cho nàng muốn phát run.

Sốc sốc lại cổ long áo choàng, Mộ Dung Vân Thư nói: "Trên đời này nữ tử cần người quan tâm rất nhiều."

"Nhưng nữ tử vừa lúc gặp qua dáng vẻ chật vật nhất của ta chỉ có một mình nàng."

"Ta cho là ngươi nên lựa chọn giết người diệt khẩu."

"Giết chết nàng rồi, vậy những tờ ngân phiếu kia của ta chẳng phải thật sự sẽ biến thành giấy vụn rồi sao?" Sở Trường Ca tươi cười rạng rỡ.

Mộ Dung Vân Thư yên lặng theo dõi hắn hai giây, sau đó rũ mắt xuống, không nói thêm gì nữa. Hắn chính là như vậy, làm cho người ta nắm lấy không được, trong mắt rõ ràng tràn đầy đau thương, nhưng mà trên mặt lại cười đến phách lối, như là ai cũng không làm gì được hắn cả.

Nàng sớm nên biết, hắn đối với nàng mà nói, chỉ là một sự trùng hợp. Đúng như theo như lời hắn, nàng cần dựa vào, mà hắn muốn cho nàng mượn bả vai, theo như nhu cầu, không hơn.

Khó trách ban ngày sau khi rời khỏi Thiếu Lâm tự, hắn kiên trì muốn nợ ân tình của nàng, cũng không để cho nàng thiếu hắn. Hắn cần một chút lấy cớ, để đối xử tốt với nàng, cũng không muốn nàng ‘tự mình đa tình’, thiếu nhân tình của hắn cũng không muốn.

Mộ Dung Vân Thư cười khổ, thì ra là, có vài người, có thể ích kỷ đến vô tư nông nỗi. Chỉ tiếc, loại vô tư này, không phải vì trong lòng hắn nàng có gì đặc biệt, mà là, hắn cần một người để trút xuống những tình cảm không chỗ phát tiết kia.

Thật may là, nàng còn tỉnh táo, cũng nên tiếp tục tỉnh đi thôi!
Bình Luận (0)
Comment