Nhàn Thê Tà Phu

Chương 4

"Tiểu thư, người làm bãi công toàn bộ tụ tập trước phủ, giờ đã vây kín cửa phủ."

Đang cùng trợ thủ đắc lực đánh cờ giết thời gian, tay của Mộ Dung Vân Thư run lên, một quân cờ đen rơi vào hổ khẩu, đại cục đã định, cờ trắng thắng. Mộ Dung Vân Thư khẽ thở dài một hơi, nàng vốn đã sắp thắng.

"Tiểu thư!" Lục nhi gấp đến độ đỉnh đầu bốc khói, dậm chân nói: "Tiểu thư, người thật là hoàng đế không vội thái giám gấp đến chết sao!"

Câu nói kia là dùng như thế này sao? Mộ Dung Vân Thư không mấy đồng tình, liếc nhìn nàng một cái, nghiêm trang nói: "Cho dù ta có may mắn làm một hoàng đế, em cũng không thành được thái giám."

"..." Xem như miệng nàng tiện.

"Không thể tưởng được Vân Thư còn có thứ khát vọng này." Một giọng nam trầm thấp từ bên đại đường thông đến phía cuối hành lang dài truyền đến.

"Biểu ca!" Mộ Dung Vân Thư kinh hỉ không thôi, ném ván cờ chạy vội về hướng người mới tới, kích động đứng ở trước người hắn ba tấc, "Biểu ca, sao ca lại tới đây?"

Hoa Lăng Thiên sủng nịch xoa xoa đầu nàng, cười nói: "Nha đầu ngốc, xảy ra chuyện lớn như vậy, ta có thể không tới sao?"

"Nhưng Thái Hậu nơi đó..."

Nhắc tới Thái Hậu, mặt Hoa Lăng Thiên bỗng dưng phát lạnh, lạnh lùng nói: "Bà ta quản không được!"

Mộ Dung Vân Thư biết hắn không thích đề cập đến Thái Hậu, vì thế nói sang chuyện khác, "Kinh thành có thay đổi gì lớn không? Lần đi gần đây nhất là vào bốn năm trước, thật rất hoài niệm."

“Không thay đổi gì nhiều, muội đến xem qua chẳng phải sẽ biết?" Hoa Lăng Thiên cười ôn nhu, đem hai tay của nàng nâng ở lòng bàn tay, "Ta lần này đến chính là định đón muội tiến cung."

Dù là luôn luôn bình bình tĩnh tĩnh Mộ Dung Vân Thư cũng bị hai chữ "tiến cung" dọa sợ ngây người, bối rối rút tay về, lảo đảo lui ra phía sau vài bước, "Vì... vì sao muốn đón muội tiến cung?"

"Nay bá phụ đã tạ thế, mà Danh Kiếm sơn trang lại từ hôn lui thân, đương nhiên nên là huynh tới chăm sóc muội." Nói đến việc Danh Kiếm sơn trang từ hôn, trong mắt Hoa Lăng Thiên rõ ràng lóe tia sáng lạnh.

"Ý của ca là, đón muội tiến cung để... chăm sóc?" Mộ Dung Vân Thư có chút choáng váng, chỉ mong sự tình cũng không phải nàng như nàng tưởng. "Ừ." Hoa Lăng Thiên lại gắt gao nâng tay nàng lên, ánh mắt giống như chỉ trời để thề, "Ta hiện tại tuy rằng không thể cho muội danh phận thái tử phi, nhưng muội phải tin tưởng ta, một khi đăng lên ngôi cửu ngũ, muội nhất định là hoàng hậu của ta, hoàng hậu duy nhất."

Đối mặt với thâm tình như thế, Mộ Dung Vân Thư càng thêm choáng váng, trong lòng dâng lên các loại dòng nước xiết khó có thể hình dung, không thể phân rõ là cảm động hay tâm động. Nhưng có một chuyện có thể khẳng định, nàng thích hắn, ỷ lại hắn, nguyện ý cuộn mình dưới khuỷu tay của hắn. Nhưng đây có thể trở thành lý do gả cho hắn sao?

Mộ Dung Vân Thư không phải loại người đa cảm tình, trước kia bởi vì cùng Phương Hồng Phi có hôn ước, cho nên chưa bao giờ nghĩ tới có tình cảm với Hoa Lăng Thiên hay không, thật sự chỉ chính là loại tình cảm huynh muội, mà hiện tại... vẫn không rõ ràng lắm.

Trầm ngâm thật lâu sau, Mộ Dung Vân Thư nhẹ nhàng mở miệng, "Thực xin lỗi, biểu ca, ta không thể theo ca tiến cung."

Hoa Lăng Thiên hiển nhiên không dự đoán được nàng sẽ cự tuyệt nhanh như vậy, cả người cứng lại một lúc lâu sau mới khôi phục bình thường, "Muội không cần trả lời ta nhanh như vậy..."

"Ta không thể." Mộ Dung Vân Thư dường như là sợ chính mình đổi ý, vội vàng cho thấy lập trường, "Ta không thể theo ca tiến cung, bởi vì... Ta có hôn ước trong người."

"Không phải đã từ hôn rồi sao?"

"Từ xong, lại định rồi."

Khuôn mặt Hoa Lăng Thiên lạnh lùng, trầm giọng nói: "Chẳng lẽ lời đồn đãi bên ngoài là thật? Muội thực sự đã tiếp nhận lời của cầu hôn của ma giáo?"

Mộ Dung Vân Thư kinh ngạc, hắn lại biết nàng cùng ma giáo đính hôn, nhưng nghĩ lại mấy ngày gần đây, ngay cả nàng hắt xì một cái, loại việc cỏn con này cũng chỉ chớp mắt đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, huống chi là loại đại sự đính hôn này, nếu hắn đi tới Kim Lăng, biết việc cũng không kỳ quái.

"Muội cự tuyệt lời cầu hôn của hắn." Nàng sửa chữa, "Nhưng mà muội phái người đi cầu hôn."

"Cái gì?!" Hoa Lăng Thiên bị cả kinh cằm suýt rơi xuống đất. Hắn biết biểu muội nói chuyện làm việc trước nay luôn luôn độc lập độc hành, nếu không cực kỳ hiểu biết nàng, rất khó lý giải kiểu tư duy của nàng, nhưng chuyện này hình như hơi quá xa rồi.

"Phương Hồng Phi lúc trước muốn ở rể."

"Cho nên nói muốn cưới muội, nhất định phải ở rể?"

"Vâng." Mộ Dung Vân Thư gật đầu, "Trưởng nữ không gả ra ngoài là gia huấn của nhà Mộ Dung."

"Muội cũng không phải loại người theo khuôn phép cũ." Hoa Lăng Thiên không tin nàng đính hôn cùng giáo chủ ma giáo chỉ là vì đối phương nguyện ý ở rể.

"Cho nên muội càng không thể theo ca tiến cung."

Tuy rằng là ông nói gà bà nói vịt, nhưng Hoa Lăng Thiên đã nghe hiểu chân ý trong đó.

Trầm tư thật lâu sau, hắn đột nhiên hỏi, "Nếu ta không làm thái tử thì sao?"

Mộ Dung Vân Thư cả kinh, sau đó thản nhiên nói: " Huynh không muốn làm thái tử là chuyện tốt, nhưng không cần nói cái chuyện tốt này là do muội thúc đẩy. Tội danh này quá lớn, ta mang không được." Hoa Lăng Thiên cười khổ, nàng sẽ không vì hắn để lưng đeo danh xấu, hắn cũng sẽ không vì nàng bỏ qua giang sơn. Hắn cùng với nàng, quả nhiên vẫn chỉ có thể làm huynh muội. "Một ngày kia nếu thay đổi chủ ý, cửa lớn Đông cung vĩnh viễn rộng mở cho muội."

Mộ Dung Vân Thư chau mày, "Cửa sau đâu?"

"... Không có cửa sau."

"Từ đây về sau muội không đến Đông cung."

"..." Hoa Lăng Thiên gần như đầu rủ xuống đất, nàng quả nhiên thực không hiểu phong tình.

Mộ Dung Vân Thư không hiểu vì sao hắn lại có vẻ mặt thất bại, nháy mắt mấy cái, chỉ vào bàn cờ cách đó không xa nói, "Muốn chơi cờ không?"

Hoa Lăng Thiên vỗ trán, "Đừng nói ta không nhắc nhở muội, Mộ Dung phủ sắp bị người ta xông vào." Nàng thực nên ra ngoài xem, trường hợp đám người phiền phức đông đảo như thế ngay cả hắn cũng xem không nổi. Không thể không nói, người của Đại Nghiệp Vương Triều... thật nhiều!

Mộ Dung Vân Thư hoàn toàn lơ đễnh, nhíu mày nói: "Yên tâm, tường này vững chắc lắm, không sập nổi đâu."

Hoa Lăng Thiên ngay cả tỏ vẻ cũng lười, trực tiếp bỏ qua thái độ bình thản của nàng, "Nghe nói đều là đến đòi tiền công."

"Vâng." Mộ Dung Vân Thư nhẹ nhàng đáp một tiếng, bắt đầu ngửa đầu quan sát thiên tượng.

"Bá phụ mới qua đời nhưng mà mới một tháng, làm sao có thể khất nợ tiền công đến loại tình trạng này?"

Mộ Dung Vân Thư tiếp tục đưa mắt nhìn trời, thanh âm khinh đạm nghe qua có chút mơ hồ, "Phụ thân có thể là sớm đoán được chính mình đại nạn sắp buông xuống, vụng trộm đem bạc đổi thành tiền vàng bạc đem đốt hết rồi, chờ đi xuống ấm phủ làm phú ông."

"Tra ra bạc đi về nơi nào chưa?"

"Còn thiếu lời khai của Diêm vương."

"Xem ra đã tìm ra. Cần huynh hỗ trợ không?"

"Không cần." Mộ Dung Vân Thư chậm rãi lắc đầu, bỗng nhiên khóe mắt nhoáng lên một cái, chỉ thấy quản gia đã mang bộ dáng "Sống không bằng chết" vội vã chạy tới, còn chưa đến gần đã hét to một tiếng, "Tiểu thư, việc lớn không tốt!"

Mộ Dung Vân Thư gật gật đầu tỏ vẻ nghe được, đợi ông đến gần mới không nhanh không chậm hỏi, "Công nhân bắt đầu cướp đồ?"

"Không phải."

"Vậy ông gấp cái gì?"

Quản gia đưa tay áo lau mồ hôi, "Bên ngoài... Bên ngoài có một đám người rất kỳ quái đang đến đây."

"So với ông còn kỳ quái hơn?"

"Không ta kỳ quái... So với ta kỳ quái... Không phải... Ta không kỳ quái..." Quản gia lại đưa tay áo, che mặt ai oán.

"Còn nói ông không kì quái." Mộ Dung Vân Thư thản nhiên liếc ông, chậm rãi hướng đi về đại đường.

Lục nhi vội vàng theo sau, hỏi: "Nói thật, tiểu thư, có phải trong lòng người đã có kế sách ứng phó hay không?"

"Xem như thế đi."

"Sách lược gì thế ạ?" Lục nhi vẻ mặt vui sướng, rốt cục không cần lo lắng phải lưu lạc đầu đường.

"Đến đâu hay đến đó."

"..." Sách lược này quả thực là quá Mộ Dung Vân Thư.

Khi Mộ Dung Vân Thư đi vào đại đường, nhìn thấy là hai bên là nam tử mặc hồng trang trong tay cầm binh khí từ trong phòng vẫn kéo dài đến trên đường, nhìn mãi không thấy cuối. Mà đám gia nhân bãi công sinh sự đã rất qui tắc lui dạt sang hai bên xem náo nhiệt. Khi nữ nhân vật chính vừa xuất hiện, hiện trường lại bắt đầu xôn xao lên.

"Mộ Dung thế gia, khất nợ tiền công, thiên lý không tha, nhân thần cộng phẫn..."

Không biết là gần đây việc lạ gặp nhiều hay là như thế nào, Mộ Dung Vân Thư phát hiện chính mình suy nghĩ càng lúc càng mờ mịt rồi, lẳng lặng nhìn đám nam nhân mặc hồng y một lát, sau đó đối diện với đám gia nhân đang không ngừng hò hét loạn xạ bên ngoài cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, nói, "Khẩu hiệu này không có tác dụng, các ngươi đi về trước, nghĩ được khẩu hiệu mới có tác dụng rồi hãy đến."

Trong khoảnh khắc, hiện trường một mảnh tĩnh mịch. Miệng mọi người đều thành hình quả trứng.

Đầu óc của Mộ Dung tiểu thư có phải có vấn đề hay không?

Vậy tiền công... Chẳng phải là không thể trông cậy được nữa?!

Sau đó, "Mộ Dung thế gia, khất nợ tiền công, thiên lý không tha, nhân thần cộng phẫn..." Tiếng hô đinh tai nhức óc.

Mộ Dung Vân Thư không né cũng không tránh, đứng ở cửa kiên nhẫn nghe bọn hắn kêu, thẳng đến khi bọn họ tự giác không thú vị dừng lại mới lại mở miệng, "Khi nào nghĩ ra khẩu hiệu có tác dụng, thì khi đó phát tiền công."

Hiện trường lại một lần nữa lâm vào tĩnh mịch.

"Khụ khụ..." Hoa Lăng Thiên thật sự xem không nổi nữa, thay nàng nói: "Mọi người đi về trước, ba ngày sau phát tiền công."

"Ngươi cho chúng ta là ngốc tử a! Ai biết được ba ngày sau ngươi có phát hay không?"

"Ca tam đoan..." Hoa Lăng Thiên đang muốn mở miệng, lại bị một thanh âm cắt ngang.

"Ma giáo chúng ta đảm..." Chữ "bảo" vẫn chưa xuất khẩu, mọi người đều như điểu phi, thú tán, biến mất vô tung vô ảnh.

Hoa Lăng Thiên ngạc nhiên, ma giáo này cũng quá kiêu ngạo, lại rất có ‘sức thu phục’

Mộ Dung Vân Thư nhíu mày, xoay người mặt hướng về người nói chuyện vừa rồi, "Các ngươi là..."

"Của hồi môn."

"... Của hồi môn này không khỏi cũng quá... kỳ quái một chút."

"Giáo chủ nói, ma giáo ta thành thân, không thể tùy tiện, nhất định phải mười dặm hồng trang."

Mười dặm hồng trang là giải thích như thế này sao? Mộ Dung Vân Thư dở khóc dở cười, trầm ngâm thật lâu, một hồi mới nói, "Kỳ thật ta càng muốn thực kim bạc trắng hơn." Khắp thiên hạ ai ai cũng đều biết Mộ Dung Vân Thư nàng thiếu tiền a!

"Từ nơi này, vòng phố đến cửa thành, một thước một người, dùng người nhất vạn, vừa vặn mười dặm." Đông hộ pháp đắc ý cười nói: "Những người này đều là cao thủ nhất nhì của ma giáo chúng tôi, giá trị con người đâu chỉ trăm ngàn!"

"Đúng vậy, bọn họ có thể giúp phu nhân kiếm đồng tiền lớn." Nam hộ pháp hát đệm.

Mộ Dung Vân Thư nghĩ nghĩ, vô cùng nghiêm túc hỏi: "Ngươi nói giá trị con người bọn họ giá hơn trăm ngàn, là chỉ hoàng kim hay là bạc trắng?"

"..."

"Chẳng lẽ là đồng tiền?"

"..."

"Quản gia." Mộ Dung Vân Thư nghiêng đầu hỏi quản gia, "Kim Lăng làm sao có bọn buôn người?"

"Chuyện này..." Quản gia lại đưa tay áo, gặp phải vị đại tiểu thư như vậy, ông sống không còn mặt mũi gặp người, nếu có chết cũng không mặt mũi gặp quỷ a~!

"Có thể đưa đến kinh thành đi bán, nơi đó nhu cầu rất lớn." Hoa Lăng Thiên không nhìn ánh mắt muốn giết người của đám nam nhân mặc hồng y, vẻ thành thật mở miệng.

"Phải không vậy?" Mộ Dung Vân Thư có chút suy nghĩ mím mím miệng, thật lâu sau, lại hỏi: "Kinh thành làm sao có thể mua hết bọn họ một lần được? Bán từng nhóm, rất phiền toái."

Khóe miệng Hoa Lăng Thiên khẽ cong, trên mặt lộ ra một nụ cười đặc biệt quỷ dị, "Hoàng cung."

Lời vừa nói ra, đám người đồng loạt rút kiếm nắm chùy giơ chùy lên, ánh mắt giống như giết người hướng về phía Hoa Lăng Thiên.
Bình Luận (0)
Comment