Mộ Dung Vân Thư mất tích.
Đây đối với Sở Trường Ca mà nói không khác nào sét đánh giữa trời xanh, ước chừng lặng người mất ba mươi giây, mới khôi phục năng lực suy tư bình thường, mắt lạnh như băng nhìn Harl Cơ, nói: "Một người lớn như vậy, làm sao lại mất tích?"
Harl Cơ nói: "Có người nhìn thấy nàng đi về hướng thảo nguyên, đoán chừng là lạc đường ở nơi nào, ta đã phái người đi tìm."
Sở Trường Ca lại nhìn bà ta một cái, cái nhìn kia tràn đầy cảnh cáo cùng uy hiếp —— Nếu nàng có mất cọng tóc nào, ta sẽ hỏi tội ngươi, sau đó nghênh ngang rời đi.
"A Trường, chờ ta một chút." Sở Tích Nguyệt chạy theo, oán giận nói: "Trước kia bất kể làm gì hai ta cũng sẽ hành động cùng nhau, huynh mới vừa rồi lại dám bỏ lại ta chạy mất. Cũng bởi vì thân thể thay đổi, nên huynh cũng không coi ta như người nhà sao?"
"Dĩ nhiên không phải, bất kể muội biến thành cái dạng gì, chúng ta vĩnh viễn là người thân nhất trên trên thế gian này." Những lời này, Sở Trường Ca từ nhỏ đến lớn nói qua rất nhiều lần, nay cách ba năm nói lại một lần, đột nhiên chột dạ cực kỳ. Không phải địa vị của nàng ở trong lòng hắn biến hóa, mà là trong lòng hắn có một người khác bước vào, một người làm cho cuộc sống vô vị tẻ nhạt của hắn tràn đầy niềm vui thú.
Trước khi gặp gỡ Mộ Dung Vân Thư, hắn cho là trên thế gian này sẽ không có người có thể thay thế được địa vị của muội muội trong lòng hắn, mặc dù chỉ ra đời sớm ba phút, thế nhưng hắn lại có một loại ý thức trách nhiệm thân là huynh trưởng, thà rằng mình thương tích khắp người, cũng không nỡ để nàng bị bất cứ thương tổn gì. Mà về sau gặp phải Mộ Dung Vân Thư, hắn mới phát hiện, thì ra là có thể cầm tay chậm rãi cùng bước qua đường đời cô đơn này là vợ chồng, mà không phải huynh muội, cho dù là sanh đôi cũng không được.
Cũng may, Tích nhi không có đem câu nói đùa nối khố để ở trong lòng, cũng hoặc là, nàng đã sớm hiểu đạo lý này.
Sở Trường Ca chợt nhớ tới, trong một đoạn thời gian rất dài trước khi nàng gặp chuyện không may, nàng ngày ngày Phượng đại ca dài, Phượng đại ca ngắn, chẳng lẽ, hai người bọn họ...... Không phải Phượng Thành tên kia tương tư đơn phương?
Cảm nhận được tầm mắt tìm tòi nghiên cứu của huynh song sinh, Sở Tích Nguyệt nghẹo đầu lui về phía sau mấy bước nhỏ, khẩn trương nói: "Huynh, huynh, huynh...... Làm gì dùng ánh mắt quỷ dị như vậy nhìn ta?"
"Muội cùng Phượng Thành......"
"Không có!" Sở Tích Nguyệt một mực phủ nhận.
"Nói láo."
"Thật không có."
"Là nói giả."
Sở Tích Nguyệt gấp đến độ mặt đỏ hồng, nói: "Được rồi được rồi, coi như huynh đã đoán đúng."
"Ừ, câu này là lời nói thật." Sở Trường Ca cảm giác vui mừng gật theo, Tích nhi có nơi quy túc, hắn đầu mỉm cười, tâm tình lơ lửng bất định đã có thể một lòng một dạ nghĩ đến chăm sóc người mà hắn muốn chăm sóc.
Nghĩ đến người kia, trong lòng Sở Trường Ca vừa buồn vừa vui, ngũ vị tạp trần. Sắc trời càng ngày càng mờ, thảo nguyên lớn mịt mờ, nàng rốt cuộc ở nơi nào?
Mộ Dung Vân Thư cũng không biết mình rốt cuộc ở nơi nào, khi tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu óc có chút hoảng hốt, trước mắt tối đen như mực. Nàng đưa tay dò về phía trước, lại bị một khối bố ngăn trở, sau đó nàng vô cùng bất đắc dĩ phát hiện, mình bị bắt ở trong một cái bao bố nhỏ, cựa quậy không được. Mà mặt đất lúc cao lúc thấp lắc lư không chịu nổi, còn có thể nghe được tiếng bánh xe lăn lộc cộc, hiển nhiên nàng đang ở trong một chiếc xe ngựa.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện với nhau.
"Thật không biết Vương gia đang suy nghĩ gì, nữ nhân này vẻ thùy mị cũng không có gì đặc biệt a, so với nữ nhân dịu dàng xinh đẹp đi đầy đường đều thua kém, cần gì phí lớn sức lực như vậy."
"Om sòm!"
"Này, Trương Dụ, đừng tưởng rằng ngươi máu lạnh ta liền sợ ngươi."
"Nhàm chán."
"Đúng vậy a, nhàm chán muốn chết, sống ở Thục Trung an nhàn biết bao nhiêu, cũng không hiểu được Vương gia rốt cuộc bị tật xấu gì, bắt một nữ nhân mà thôi, tùy tiện phái người đến là được, cần gì phải chúng ta ra tay."
"Nói nhiều."
"Ta nói Trương Dụ à, ngươi cả ngày không nói lời nào, nói chuyện còn mang bộ dạng như chưa thỏa mãn dục vọng, không nghẹn à!"
Đối thoại vẫn còn tiếp tục, một líu ríu, một lời nói lạnh nhạt.
Mộ Dung Vân Thư nghe hai người đối thoại, dần dần đoán được một ít ngọn nguồn, cũng chầm chậm nhớ lại, hôm đó sau khi cùng Hồ Bá Cách nói chuyện với nhau, lại không chút để ý đi một đoạn, trên đường tựa hồ cảm giác có người ở bên hông điểm một cái, chuyện kế tiếp, cũng không sao ấn tượng.
Nghe hai người đối thoại, nàng hẳn là bị người cố ý bắt cóc, hơn nữa người bắt cóc nàng còn là một Vương gia. Nhưng nàng không hiểu, đường đường là một Vương gia, bắt cóc nàng làm gì? Vương gia nàng tiếp xúc qua cũng không nhiều, từng có quan hệ lại càng không có, làm sao sẽ...... Chợt, Mộ Dung Vân Thư đột nhiên nhớ lại, ban đầu ở kinh thành từng bị người của tiểu Lương vương ám sát...... chẳng lẽ...... Là hắn?
Mộ Dung Vân Thư càng nghĩ càng cảm thấy có thể, nếu là quen biết cũ, chuyện sẽ dễ làm hơn nhiều. Tiểu Lương vương ép buộc nàng, nhất định dính đến quan hệ lợi ích, có ích lợi, thì nàng có tư cách đàm phán.
"Nếu ta buồn chết ở trong bao bố này, chỉ sợ hai vị không tiện với giao phó Lương vương thôi."
Một tiếng nói nhẹ nhàng này làm Vương Triều sợ tới mức run rẩy, thiếu chút nữa buông lỏng dây cương trong tay. "Trương...... Trương Dụ, ngươi có nghe được có người nói chuyện không?"
Trương Dụ liếc hắn một cái, vén rèm xe lên, cởi bao bố ra.
Mộ Dung Vân Thư thuận thế bò ra ngoài, cặp mắt bởi vì đột nhiên nhìn thấy ánh sáng mà cảm thấy đau nhói, nheo mắt một lúc mới thích ứng.
Trước mắt là thiếu niên mặt lạnh mi thanh mục tú, Mộ Dung Vân Thư từng gặp qua, trong khách điếm bên vách núi, cùng hắn ở chung một chỗ còn có một nam nhân hơi lớn tuổi ngồi ở giữa. Vốn là nàng đối với người râu ria cũng không quá để tâm, nhưng nam nhân anh tuấn xem ra sống an nhàn sung sướng đó trên gương mặt lạnh lùng lại có một vết sẹo chói mắt, làm cho người ta muốn không khắc sâu ấn tượng cũng khó khăn.
Nàng nghĩ, người nam nhân kia tất nhiên chính là Lương vương.
"Nói một câu ngươi sẽ chết sao!" Vương Triều chửi nhỏ một câu, dừng xe ngựa cũng đi vào bên trong xe ngựa, đột nhiên đụng vào một đôi tròng mắt đen vô cùng bình tĩnh, lại giật mình, "Làm sao ngươi đi ra được?"
Trương Dụ lại đáp cho hắn một cái liếc mắt, vô cùng xem thường người nào đó nhìn thấy một con kiến chết cũng sẽ cả kinh sợ hãi, nhìn Mộ Dung Vân Thư nói: "Vương gia mời người qua phủ làm khách."