Nhàn Thê Tà Phu

Chương 68

Sau khi Sở Trường Ca rời đi, tâm tình Vương Triều thật tốt, một đường ngâm nga ca khúc, thuận lợi ra khỏi thành. So sánh lại, tâm tình của Mộ Dung Vân Thư còn kém nhiều, cùng Sở Trường Ca gặp thoáng qua để cho nàng có chút tiu nghỉu như mất mác, vướng mắc trong lòng thế nào cũng tiêu không đi, không biết là cùng Sở Trường Ca không qua được, hay là cùng bản thân không qua được.

"Trương Dụ, ngươi đoán Sở Trường Ca bây giờ đang ở nơi nào?" Vương Triều trong miệng ngậm một cây cỏ đuôi chó, nghiêng đầu cười hì hì hỏi.

"Không biết." Trương Dụ mặc kệ hắn.

"Ngươi đoán thử coi a." Vương Triều nghiêng đầu theo dõi hắn, cố ý để cho hắn đoán.

Trương Dụ lạnh nhạt, giữa mày rậm thoáng qua một tia không kiên nhẫn, chợt mày kiếm nhăn lại, khẩn cấp dừng xe.

Vương Triều không có chuẩn bị tâm tư, lảo đảo một cái, thân thể thiếu chút nữa vãi đi ra."Ngươi muốn mưu sát a!" Hắn bất mãn hét to với Trương Dụ.

Mắt của Trương Dụ thủy chung nhìn phía trước, giọng nói lạnh lẽo nói: "Ta đoán hắn đang ở trước mặt ngươi."

"Cái gì hắn đang ở trước mặt ta......" Sắc mặt Vương Triều chợt đại biến, nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy Sở Trường Ca yên ổn ngồi trên con ngựa cao to, từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng ngạonghễ nhìn bọn hắn."Ngươi, ngươi...... Làm sao ngươi lại ở chỗ này?!" Lời vừa ra khỏi miệng Vương Triều liền hối hận. Bọn họ hiện tại đã dịch dung, nếu như làm bộ là người đi đường, Sở Trường Ca không nhất định sẽ nhận ra được. Nhưng mới vừa vừa mở miệng, tương đương với bại lộ thân phận. Lập tức, Vương Triều hận không đào cái hố đem mình chôn luôn cho rồi.

Sở Trường Ca nhìn chăm chú vào màn xe ngựa, nói: "Ta đang đợi nàng."

Lúc này, Mộ Dung Vân Thư vén rèm cười một tiếng, lúm đồng tiền như hoa, đi ra mui xe, lẳng lặng nhìn hắn.

Trong khoảnh khắc, thời gian như ngừng lại, Thiên Địa thất sắc, tất cả chung quanh giống như toàn bộ biến mất, trên cả vùng đất mênh mông này, chỉ còn lại nàng cùng hắn, lẳng lặng nhìn nhau. Cứ như vậy nhìn vào mắt nhau, cũng không có ai mở miệng, bởi vì giữa bọn họ, đã sớm không cần dùng ngôn ngữ để diển đạt.

Sở Trường Ca nhẹ nhàng túm động dây cương, cởi ngựa chậm rãi đi tới bên cạnh xe ngựa, đưa tay trái ra, dịu dàng nói: "Ta tới đón nàng." Ngắn gọn một câu nói, Sở Trường Ca lại dùng toàn bộ hơi sức mới nói ra, chỉ vì những lời này đè ép ở đáy lòng quá lâu, quá lâu.

Mộ Dung Vân Thư mỉm cười đặt tay vào lòng bàn tay của hắn, ngay lúc này dòng nước ấm từ đầu ngón tay truyền đến thì nàng giống như chạm đến Lôi Điện, cảm giác tim lỡ một nhịp, ngọt ngào, chát chát, không nói ra được cảm giác, xa lạ mà như quen thuộc đã lâu.

Sở Trường Ca cầm thật chặt tay của nàng, nhẹ nhàng kéo, kéo nàng đến trên lưng ngựa, đồng thời ở trên eo nàng dùng sức một chút, cởi ra á huyệt của nàng, sau đó đem tay của nàng thả vào ngang hông, thấp giọng dặn dò, "Ôm chặt ta."

"Vâng." Mộ Dung Vân Thư nghe lời, đưa đôi tay vòng chắc hông của hắn, mặc cho đỏ ửng tràn đầy khuôn mặt.

Hiếm khi nàng nghe lời như vậy. Khóe miệng Sở Trường Ca cong cong, trường tiên giương lên, lướt như bay.

Vương Triều cùng Trương Dụ trơ mắt nhìn một màn này xảy ra, không dám nói nửa chữ‘ không ’, cho đến khi con ngựa đen kia biến mất ở cuối tầm mắt, hai người mới hoàn hồn, nhưng trước tiên nghĩ tới cũng không phải là mình tại sao lại không có phản kháng nhìn bọn hắn nghênh ngang rời đi, mà là —— Tại sao Sở Trường Ca không giết bọn hắn.

Theo lý thuyết, bọn họ cướp đi Mộ Dung Vân Thư, ở trong mắt Sở Trường Ca chính là phạm vào tội diệt cửu tộc, vì sao hắn không chỉ không có tổn thương lông tóc của bọn hắn, thậm chí ngay cả một tiếng cảnh cáo cũng không có?

Vương Triều gãi gãi cái ót, hỏi Trương Dụ, "Kế tiếp nên làm gì bây giờ?"

"Trở về vương phủ."

"Nhưng Mộ Dung Vân Thư......"

"Liên tiếp mất đi hai lần cơ hội, chẳng lẽ ngươi còn có bản lãnh từ trong tay Sở Trường Ca đem nàng ấy bắt trở lại nữa sao?"

"...... Không có." Bây giờ Sở Trường Ca, nhất định sẽ một tấc cũng không rời coi chừng Mộ Dung Vân Thư, muốn đến gần người của nàng, so với lên trời còn khó hơn. Lui vạn bước mà nói, cho dù đến gần người của nàng, hơn nữa tóm được nàng, hắn cũng không có nắm chặt có thể đem nàng mang về vương phủ. Mặc dù rất không muốn thừa nhận, nhưng không thể không nói, Mộ Dung Vân Thư muốn đùa bỡn hắn, giống như đang đùa bỡn một tên ngốc, dễ như trở bàn tay. Nói khó nghe một chút, ở trong mắt nàng, hắn hoàn toàn chính là một người có năng lực vô cùng kém.

Thật nghĩ không thông, Vương gia làm sao lại sẽ coi trọng nữ nhân khó trị như vậy......

Cùng lúc đó, Sở Trường Ca cùng Mộ Dung Vân Thư cùng cưỡi một con ngựa, đi tới một con đê lớn hoang vu, đỉnh đầu mây trắng vạn dặm, chân đạp nước sông cuồn cuộn, đứng hóng gió, vô cùng thích ý!

Con ngựa tựa như hiểu được tấm lòng người ngắm cảnh, tự giác thả chậm tốc độ, nhàn nhã đi.

Mới vừa rồi ngựa phi quá nhanh, Mộ Dung Vân Thư chỉ sợ từ trên lưng ngựa té xuống, đã sớm quên nam nữ chi phòng, vẫn ôm hông của Sở Trường Ca thật chặt, cái trán tựa vào trên lưng hắn, hai mắt nhắm nghiền, trong đầu trừ những cơn gió vùn vụt lướt qua bên tai, cái gì cũng không có. Hiện tại ngựa đã bước chậm lại, nàng lập tức ý thức được động tác hai người lúc này thân mật cỡ nào, vội vàng buông ra tay đang vòng bên hông hắn, không ngờ vừa mới buông tay, chân sau con ngựa vừa nhấc, chổng lên làm nàng suýt nữa té xuống. May nhờ Sở Trường Ca phản ứng mau, trở tay đỡ nàng.

"Chuyện ngoài ý muốn này nói cho nàng biết một cái đạo lý: nhất định phải qua hết sông rồi hãy phá cầu." Sở Trường Ca chế nhạo nói.

Mộ Dung Vân Thư im lặng, nàng cũng chỉ là buông lỏng tay ra mà thôi, cái này coi là qua sông rút cầu sao? Nếu nàng không buông tay, đó chính là chiếm tiện nghi của hắn. Nàng là một người có tri thức hiểu lễ nghĩa, làm sao tiện nghi chiếm của nam nhân......

Sở Trường Ca cười thật khoa trương nói: "Ở giữa chiếm tiện nghi cùng bị chiếm tiện nghi, nam nhân hưởng thụ vế sau hơn."

Hù dọa! Mộ Dung Vân Thư thất kinh, người này biết đọc tâm thuật? Hay là sau gáy có con mắt thứ ba? Nghĩ đến chỗ này, Mộ Dung Vân Thư ngẩng đầu liếc về phía sau ót của hắn, không có con mắt thứ ba......

Chợt, gió thổi tóc bay, mái tóc dài xõa tung của Sở Trường bừa bãi tản ra trong gió, phất vào trên mặt Mộ Dung Vân Thư, có chút ngưa ngứa, trong lòng lại rung động nói không ra lời, giống như có một cỗ ma lực, cho gọi nàng hướng tới gần hắn hơn.

Mộ Dung Vân Thư lập tức nhắm mắt lại, một mặt hít thở thật sâu, một mặt ở trong lòng tự nói với mình, không thể đến gần, tuyệt đối không thể......

Con ngựa tiếp tục tản bộ, gió vẫn tiếp tục thổi, hai người lại lâm vào suy nghĩ của mình.

Không biết qua bao lâu, Mộ Dung Vân Thư chợt nhẹ giọng mở miệng: "Sở Trường Ca."

"Ừ?" Thanh âm của Sở Trường Ca cũng rất nhẹ, chỉ sợ phá hư tâm tình nàng nói chuyện, bởi vì giọng của nàng làm cho hắn có loại dự cảm, chuyện mà nàng muốn nói, rất quan trọng.

Mộ Dung Vân Thư lặng yên trong chốc lát, mới nói: "Đem tóc buộc thôi."

Giọng nói của nàng rất nhạt rất bình tĩnh, Sở Trường Ca lại nghe được tiếng thở dài, nồng đậm thở dài, rất có mùi vị bất đắc dĩ. Mà tiếng thở dài này, rõ ràng không phải nhằm vào chuyện buộc tóc này. Sở Trường Ca cảm giác, nàng muốn nói không phải những lời này, mà tiếng thở dài đó, là bởi vì câu vốn là muốn nói kia lại không cách nào nói ra, hay là, rõ ràng là nhiều lời vô ích, cho nên bất đắc dĩ.

Sở Trường Ca mặc dù đoán không ra ngữ điệu trong câu nói của nàng có ý gì, nhưng hắn hiểu***** tâm tình của nàng. Bởi vì, trong lòng hắn cũng có đồng dạng mâu thuẫn, cũng có một câu, muốn nói, lời nói lại vĩnh viễn cũng không mở miệng được.

"Nàng giúp ta buộc đi." Sở Trường Ca trong một câu nói này, cũng mang theo nồng đậm thở dài.

Mộ Dung Vân Thư vừa động, cắn cắn môi, cúi đầu nói: "Ta không biết buộc tóc."

Sở Trường Ca nói: "Ta dạy cho nàng."

Nghe ba chữ như thế, Mộ Dung Vân Thư đột nhiên cảm giác được bụng rất chua, giúp người trong lòng mình buộc tóc, vốn nên là một việc vui vẻ đến bực nào. Trong thời khắc tốt đẹp nhất, gặp một nam tử, ưu tú nhất sau đó, tim đập thình thịch.

Làm gì, hận gặp được nhau vào lúc không nên gặp nhất.

Gió nhẹ lướt qua, hàng mi dài như cánh bướm khẽ rung động, truyền đến cảm giác lạnh như băng, Mộ Dung Vân Thư đột nhiên phát hiện, chẳng biết lúc nào, hốc mắt lại ướt.

Mấp máy môi, Mộ Dung Vân Thư hít sâu một hơi, đè xuống thương cảm trong lòng, nói sang chuyện khác, "Làm sao ngươi biết chúng ta sẽ đi con đường kia?"

Sở Trường Ca nhếch môi cười, nói: "Đoán." "......" Mặc dù rất im lặng, nhưng mà hắn cố ý tranh cãi, cũng làm cho lo lắng trong ngực nàng quét sạch hết, tâm tình dễ chịu hơn.

"Nhiếp Thanh nói cho ta biết." Sở Trường Ca nói.

Mộ Dung Vân Thư cả kinh, "Hắn nhận ra ta sao?"

"Nàng thật cao hứng?" Giọng của Sở Trường Ca có chút cứng ngắc.

Một vò dấm chua thật to. Mộ Dung Vân Thư hé miệng mà cười cười, nói: "Nhiếp Thanh chính xác là muội phu của Phượng Thành." Ngụ ý, hắn là người của Phượng linh, Nghe vậy, Sở Trường Ca ngưng thần suy nghĩ một chút, cùng ta một chút quan hệ cũng không có.

Phượng Thành là muội phu của hắn, Nhiếp Thanh là muội phu của Phượng Thành, như thế hắn chẳng phải là cùng tên kia dính vào quan hệ thân gia sao? Khó chịu, thật khó chịu.

"Ngươi cùng Nhiếp Thanh, chung sống cũng không tệ lắm chứ." Mộ Dung Vân Thư cười nói.

Sở Trường Ca nhíu mày nói: "Theo ý nàng ‘ chung đụng không tệ ’ định nghĩa là cái gì?"

"Nói chuyện vượt qua một câu." Mộ Dung Vân Thư nói như thế.

"Hắn rất khó chung đụng sao?" Cảm giác cũng không tồi......

"Ta nói là ngươi."

"......" Sở Trường Ca nhớ lại một lát, nói: "Ta nói nhiều hơn so với hắn."

"Là ngươi chủ động tìm hắn?" Mộ Dung Vân Thư hỏi.

"Ừ."

"Tìm hắn làm gì?"

"Tìm hắn......" Quyết đấu. Dĩ nhiên, hai chữ này chỉ có thể để ở trong lòng. Sở Trường Ca đổi lại uyển chuyển cách nói, "Tìm hắn kết giao bằng hữu." Người trong giang hồ, dạy không đánh nhau thì không quen biết. Đánh hai chưởng, cũng có thể xưng là anh em tốt rồi.

Thật ra thì Sở Trường Ca cũng không có đánh Nhiếp Thanh thật, bởi vì khi hắn nhìn thấy Nhiếp Thanh thì mới nhớ lại, bọn họ gặp qua, ở Hoa Đà sơn, biết Nhiếp Thanh là một thư sinh văn nhược, không biết võ công, cho nên hắn bỏ đi ý niệm dùng vũ lực giải quyết vấn đề, gọn gàng dứt khoát trần thuật một sự thật ——‘ không muốn anh niên tảo thệ (*), liền cách xa nàng một chút. ’

(*Chết sớm)

Như đã lường trước, Nhiếp Thanh không chỉ có không sợ, còn một bộ dạng việc không liên quan đến mình, vô cùng tỉnh táo nói: "Nếu như nàng đúng như những lời ngươi nói bị người dịch dung rồi, như vậy, người mà ta gặp hôm trước chính là nàng, đi cùng với nàng, còn có hai nam tử." Sau đó, vô cùng bình tĩnh mà nhanh chóng đem bức họa ba người vẽ ra. Cho nên khi hắn ở trên đường Nam Đại nhìn thấy Vương Triều cùng Trương Dụ hóa trang thành phu xe thì liếc mắt một cái liền nhận ra bọn họ, cho nên làm bộ không nhìn thấy, chỉ là vì tránh khỏi lời ra tiếng vào không đáng.

Nếu hắn ở trước mắt bao người đem một nữ tử mặt không phải là ‘ Mộ Dung Vân Thư’ nói là nàng, không chừng sẽ thu hút biết bao nhiêu chuyện rắc rối không đáng. Hắn không ngại lời đồn đại, nhưng nàng —— hắn không hy vọng nàng bị người đồng tình. Từ khi hắn biết nàng, bắt đầu từ ngày đó, nàng là người được Sở Trường Ca bảo vệ, hắn có thể bị người hâm mộ, ghen tỵ, hận, duy chỉ có không thể bị đồng tình. Bởi vì chỉ có người đáng thương, mới có thể bị đồng tình. Mà hắn, tuyệt không cho phép nàng trở thành người đáng thương, giả tưởng cũng không thể.
Bình Luận (0)
Comment