<tbody>Lão trang chủ trong nháy mắt như già đi mười tuổi, không cách nào tiếp nhận sự thực tàn khốc như vậy, ngơ ngác nhìn ái nữ mặt xám như tro tàn, hồi lâu mới từ trong cực kỳ bi ai trở lại bình thường, tỉnh táo mở miệng, "Ngươi chính là giáo chủ ma giáo Sở Trường Ca?" Thanh âm của lão thay đổi, nếu như trước đây khí thế mười phần, thì giờ có vẻ cực kỳ già nua.
Sở Trường Ca nhấc mi, "Chính thế."
Lão trang chủ nói: "Ngươi xem ra không lãnh khốc vô tình giống như lời đồn đãi."
"Vậy sao?" Môi mỏng của Sở Trường Ca khẽ cong, gương mặt cười như không cười, khiến cho người ta nhìn không ra cái âm thanh ‘vậy sao’ này của hắn rốt cuộc là cao hứng, hay không cao hứng.
"Đa tạ Sở giáo chủ ra tay cứu giúp." Mặt lão trang chủ không thay đổi tiếp tục nói, "Nhân tình này, lão phu sẽ trả."
Sở Trường Ca nói: "Ngươi yên tâm, nhân tình này, ta nhất định sẽ bắt ngươi phải trả." Giọng nói ý vị sâu xa.
Lúc này, vẫn ổn định ngồi trên đài cao, Phương Hồng Phi đứng lên, ngôn từ chính nghĩa nói: "Chánh tà bất lưỡng lập, Phi Dương Sơn Trang là võ lâm danh môn, tại sao có thể nhận ân huệ của ma giáo......"
Tiếng nói chưa dứt, dưới đài liền ồn ào, tất cả đều phẫn nộ.
Sắc mặt lão trang chủ trắng nhợt, tiến thoái lưỡng nan.
Triệu Đại ôm thật chặt Lý Tiểu Như, cười lạnh nói, "Chuyện này cùng Phi Dương Sơn Trang không liên quan, ta cùng với Tiểu Như đã sớm thề nguyền sống chết, nàng là thê tử của ta, Sở Trường Ca cứu tánh mạng của nàng, phần ân tình này, là tính trên người Triệu Đại ta."
Nghe vậy, trong lòng lão trang chủ hối hận không thôi, sớm biết Triệu Đại có tình có nghĩa như thế, lúc hắn gặp qua cũng không nên phản đối bọn họ ở chung một chỗ, nếu như không phản đối, cũng sẽ không có chuyện tỷ võ chọn rể này, Như nhi sẽ không bị thương, cái vị ôn thần Sở Trường Ca này cũng sẽ không mời mà tới......
Aizzz! Nghĩ sai thì hỏng hết mà!
Lão trang chủ nặng nề thở dài một hơi, lắc đầu nói: "Việc đã đến nước này, Phương minh chủ cho là phải làm như thế nào?"
Phương Hồng Phi chậm rãi đi tới giữa lôi đài, dằn từng chữ nói: "Tru diệt người này!"
Lời vừa nói ra, toàn trường cũng hút một ngụm khí lạnh! Sở Trường Ca không điếc cũng không mù, tai thính mắt tinh, trước mặt hắn nói ra những lời này, không phải tự tìm đường chết sao?
Mọi người không khỏi âm thầm thay Phương Hồng Phi lau một thân mồ hôi lạnh.
Mặt lão trang chủ nghiêm lại, phản đối mãnh liệt, "Không được! Hắn là ân nhân cứu mạng của tiểu nữ, Phi Dương Sơn Trang ta không phải là hạng người lấy oán báo ân!"
"Sợ rằng lão trang chủ là không có can đảm đối địch cùng ma giáo thôi." Phương Hồng Phi lãnh trào (lạnh lùng + trào phúng) nói.
Sắc mặt lão trang chủ trong nháy mắt trở nên xanh mét, đang muốn mở miệng phản bác, lại bị Triệu Đại giành nói: "Ngươi nói chuyện khách khí một chút cho ta! Phi Dương Sơn Trang là nơi ngươi có thể vũ nhục sao!"
Trong mắt Phương Hồng Phi lóe lên một tia lệ khí, "Đây chính là giọng điệu ngươi cùng Bổn minh chủ nói chuyện sao?"
"Ta nhổ vào!" Triệu Đại khinh thường, "Ai không hiểu được, vị trí minh chủ của ngươi, là Sở Trường Ca nhường lại đấy! Sở Trường Ca mặc dù là Đại Ma Đầu lãnh huyết vô tình, thế nhưng hắn so với cái loại ngụy quân tử như ngươi hơn mấy trăm lần! Miệng nói lời hay nào là chánh tà bất lưỡng lập, lại vụng trộm tu luyện Hấp Tinh Đại Pháp, cái loại võ công của Tà Ma Ngoại Đạo, quả thật để cho ta cũng tận khẩu vị (hiểu được rõ ràng)!"
Phút chốc, lệ khí ở đáy mắt Phương Hồng Phi đột nhiên biến thành sát khí, đôi mắt bắt đầu ửng hồng.
"Hấp Tinh Đại Pháp cũng không phải là võ công của Tà Ma Ngoại Đạo." Sở Trường Ca dằng dặc nói: "Cái thứ Tà Ma Ngoại Đạo như chúng ta, cũng chưa bao giờ thèm luyện cái loại võ công đó."
Trên lửa xoay mình tưới một thùng dầu.
Phương Hồng Phi nắm chặt hai quả đấm, cắn răng nghiến lợi nói: "Ngươi dám một vốn một lời bất kính với Minh Chủ!" Dứt lời, năm ngón tay phải câu thành hình ưng trảo, nhanh chóng hướng Triệu Đại từ trên chụp xuống.
Triệu Đại không ngờ tới Phương Hồng Phi lại đột nhiên từ chỗ cao hạ chưởng, tránh né không kịp, mắt thấy một chưởng này đã đánh đến trên đầu, chợt, một đạo kình phong từ bên trái gào thét mà đến, tiếp theo, Phương Hồng Phi bị đánh lui ba bước, mà ra tay cứu giúp người —— lão trang chủ —— bị chưởng phong của Phương Hồng Phi đánh tới lui về sau năm thước mới đứng vững thân hình, sắc mặt trắng bệch.
"Sư phụ!" Lý Tam kêu khẽ một tiếng, vịn lão trang chủ xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ.
"Ta không sao......" lời còn chưa ra khỏi miệng, một ngụm máu tươi cũng phun ra.
"Sư phụ!" Chúng đệ tử còn lại cũng rối rít vây tới.
"Không sao." Lão trang chủ giơ tay ý bảo các đệ tử ở phía sau bình tĩnh chớ nóng. Thực lực của Phương Hồng Phi hơn hẳn lúc xưa, cho dù bọn họ cùng tiến lên, cũng không phải là đối thủ của hắn.
Nội lực của Phương Hồng Phi mặc dù thâm hậu, khí mạch lại không thông, xung đột lẫn nhau, hơn nữa rất nặng âm khí. Xem ra, Triệu Đại nói không giả, Phương Hồng Phi xác thực luyện Hấp Tinh Đại Pháp.
Lão trang chủ giương mắt nhìn hướng Phương Hồng Phi cùng Sở Trường Ca, chợt phân không rõ ai chánh ai tà.
Sở Trường Ca là Đại ma đầu, lại cứu Tiểu Như. Phương Hồng Phi là Võ Lâm Minh Chủ, lại xuống tay âm độc.
Nếu như nói cứu người chính là Tà Ma Ngoại Đạo, giết người chính là danh môn chính phái, như vậy, thế gian này còn có thể nói cái gì là phải trái trắng đen ngay thẳng đây?
Nhưng Sở Trường Ca rõ ràng chính là Tà Ma Ngoại Đạo, một thân tà khí, ngay cả hào quang của ân nhân cứu mạng cũng không ép được vẻ hồn nhiên cuồng ngạo trời sinh, thấy thế nào cũng không giống Chính Nhân Quân Tử......
"Trang chủ thế nhưng vì người trong ma giáo mà cùng Bổn minh chủ động thủ, chẳng lẽ cũng muốn học ma giáo, trong mắt không có người sao?" Phương Hồng Phi lạnh lùng khiển trách.
Lão trang chủ lạnh lùng nói: "Lão phu chỉ biết là, tiểu nữ bởi vì quan hệ với Triệu Đại, nhặt về nửa cái mạng. n nhân cứu mạng ngay lúc gặp nguy, lão phu há có thể bàng quan không lễ nghĩa! Hơn nữa, lão phu đã quyết định đem tiểu nữ gả cho hắn, hắn hiện tại liền là cô gia của Phi Dương Sơn Trang ta, không cho phép người ngoài khi dễ."
Vừa nghe lão trang chủ đáp ứng đem gả Tiểu Như, Triệu Đại nhất thời không ngừng mừng như điên, "Trang chủ...... Ngài...... Sẽ không nói không giữ lời chứ?"
Lão trang chủ hừ một tiếng, nói: "Ngươi gọi ta là cái gì?"
"Hả? À! Nhạc phụ, nhạc phụ......" Triệu Đại thiếu chút nữa cực vui mà khóc, ngược lại nói với Sở Trường Ca: "Hiện giờ Tiểu Như đã là thê tử của ta, cũng là người của Ma giáo rồi. Cầu xin ngươi cứu nàng." Thấy Sở Trường Ca không có phản ứng, Triệu Đại vội nói: "Chỉ cần ngươi chịu cứu Tiểu Như, Triệu Đại ta đời sau dù làm thân trâu ngựa cũng báo đáp đại ân đại đức của ngươi......"
"Không cần đợi đến đời sau." Sở Trường Ca nhàn nhạt cắt đứt Triệu Đại, nói: "Đời này liền thay ta làm trâu làm ngựa."
Triệu Đại gật đầu như bằm tỏi, "Được, được, được, chỉ cần có thể cứu Tiểu Như, như thế nào cũng được!"
Lúc này, vẫn đứng ở dưới đài yên lặng theo dõi biến hóa Mộ Dung Vân Thư mở miệng nói, "Hắn nói chàng là Đại Ma Đầu lãnh huyết vô tình, chàng còn cứu thê tử hắn?" Những lời này là nói với Sở Trường Ca.
Triệu Đại lại bị những lời này dọa cho mặt trắng bệch, lúng ta lúng túng nhìn hướng Mộ Dung Vân Thư, Ngũ Lôi Oanh Đỉnh, chính là cái cảm giác này......
Sở Trường Ca nhếch môi cười, "Phu nhân nói có lý."
"Sở giáo chủ......" Lão trang chủ do dự mở miệng, "Xin cứu tiểu nữ." Tiểu Như nếu vĩnh viễn biến thành Hoạt Tử Nhân, hắn thân là phụ thân cũng không thể tiếp tục sống.
"Còn chưa muốn mà thôi." Sở Trường Ca cười tủm tỉm nói: "Ta xem ngươi cũng không phải là quá nguyện ý làm bạn cùng Đại Ma Đầu như ta."
Lão trang chủ cúi đầu, giãy giụa chốc lát, mới nói: "Là lão phu...... Lỡ lời."
Sở Trường Ca trầm ngâm mấy giây, dứt khoát quả quyết ném ra hai chữ, "Không cứu."
"Sở giáo chủ......" Lão trang chủ và Triệu Đại cùng nhau mở miệng.
Sở Trường Ca ngoảnh mặt làm ngơ, nhìn qua phong cảnh, hỏi: "Có phật ý việc tại hạ cùng với vợ ở chỗ này quấy rầy mấy ngày không?"
Lão trang chủ sửng sốt, ngay sau đó liên tục không ngừng gật đầu, "Không ngại, dĩ nhiên không ngại."
"Rất tốt." Sở Trường Ca nhảy xuống, rơi đến trước người Mộ Dung Vân Thư, nói: "Đi, ta dẫn nàng đi dạo chung quanh."
Mộ Dung Vân Thư hé miệng mà cười khẽ, giọng điệu này, nói giống như nơi này chính là nhà của mình......
Mới đi hai bước, Sở Trường Ca chợt dừng lại, quay đầu hướng Phương Hồng Phi nói: "Ta bây giờ còn chưa phá được Hấp Tinh Đại Pháp của ngươi, ngươi cũng bị thương không thể thắng ta, cho nên, ta đề nghị ngươi về nhà tu luyện võ công trước, tạm thời không cần ở trước mắt ta lắc lư, tránh cho ngày nào đó tâm tình ta không tốt, dùng người của Danh Kiếm Sơn Trang các ngươi luyện kiếm."
Phương Hồng Phi giận đến mặt đen như than, rồi lại không cách nào phản bác. Sở Trường Ca nói đúng, hắn bây giờ còn chưa thể hành động thiếu suy nghĩ.
Hừ! Nếu không phải người của Phi Dương Sơn Trang lâm trận phản bội, Sở Trường Ca còn có thể đứng đó mà phách lối!
Thái độ của lão trang chủ đột nhiên biến chuyển, thật khiến Phương Hồng Phi bất ngờ. Hắn vốn cho là, người cố chấp giống như lão trang chủ, nếu không phải tình thế bắt buộc, tuyệt sẽ không trong khoảnh khắc bỏ qua thành kiến đối với một người. Duy nhất không ngờ tới chính là, Lý Tiểu Như sẽ bị thương, mà vừa đúng lúc lại chỉ có Hàn Băng Chân Khí của Sở Trường Ca mới có thể cứu nàng.
***
Theo nhân vật quan trọng nhất một đường đi ra, một cuộc tỷ võ chọn rể long trọng, cứ như vậy hành quân lặng lẽ.
Mọi người đường xa mà đến, mặc dù còn muốn lưu lại nhìn phát triển tiếp theo, nhưng nghĩ đến Đại Ma Đầu tiến vào trong Phi Dương Sơn Trang, liền sẽ không dám bước nửa bước vào phía bên trong. Xuống núi ở khách điếm, ngồi chờ kịch hay cũng được.
Mà cùng lúc đó, Sở Trường Ca đang cùng Mộ Dung Vân Thư tay trong tay ngắm cảnh tản bộ, thích ý cực kỳ. Cảnh trí ở Phi Dương Sơn Trang khá vô cùng, thiết kế rừng cây cùng với gò đất núi nhỏ tự nhiên, đường nhỏ lát đá xanh, lối nhỏ vào chốn vắng, bên hồ Dương Liễu đón gió chập chờn, thật đẹp không sao tả xiết.
"Như thế nào mới có thể công phá Hấp Tinh Đại Pháp?" Mộ Dung Vân Thư chợt nghiêng đầu nhìn nước hồ lẳng lặng, mở miệng.
Sở Trường Ca ngẩn người, sau đó cười nói: "Chuyện này nàng không phải lo lắng, ta sẽ nghĩ ra biện pháp."
"Ta biết rõ chàng sẽ nghĩ ra biện pháp." Mộ Dung Vân Thư thở dài một hơi, nói: "Chẳng qua là, Phương Hồng Phi một ngày không chết, ta liền sẽ có cảm giác ma quỷ đeo bám. Cái người kia, quả thật so với quỷ còn phiền hơn, cứ vài ngày lại nhảy ra quấy rối, thật rất đáng ghét." Nàng thật sự không thông, Phương Hồng Phi hèn hạ tiểu nhân như vậy, sao lại có thể an ổn ngồi ở vị trí Võ Lâm Minh Chủ? Chẳng lẽ Võ Đang, Thiếu Lâm đã xuống dốc đến nổi chỉ biết tĩnh tọa, niệm kinh?
"Được rồi, một Đại Mỹ Nhân, than thở cái gì, cẩn thận coi chừng xuất hiện nếp nhăn." Sở Trường Ca dịu dàng đưa tay đem chân mày Mộ Dung Vân Thư vuốt lên.
Mộ Dung Vân Thư mỉm cười hạnh phúc, tựa sát vào trong ngực Sở Trường Ca, nhìn mây trắng lưu luyến trên trời, nhẹ giọng nói: "Giang hồ so với triều đình còn phức tạp hơn."
Tâm Sở Trường Ca chấn động, khẩn trương hỏi: "Chán ghét?"
"Không có." Mộ Dung Vân Thư lắc đầu.
May mà không có. Sở Trường Ca thở phào một cái, thế nhưng giọng điệu mới nhẹ đi một nửa, tiếng lòng bỗng nhiên lại khẩn trương. Ngộ nhỡ, ngộ nhỡ ngày nào đó nàng xem chém chém giết giết đủ rồi, chán ghét giang hồ phân tranh, hắn nên làm gì bây giờ? Giang hồ là nơi hắn thuộc về. Cả đời này, nhất định phải trầm luân trong đó.
Nhưng mà, nếu không có nàng ở bên làm bạn, hắn là chìm hay là nổi còn có ý nghĩa gì?
Đang suy nghĩ, chợt nghe người trong ngực thấp giọng lầm bầm lầu bầu nói ra: "Đó là thế gian của chàng, ta sao lại chán nản......"
Phút chốc, một dòng nước ấm từ trong đáy lòng cuồn cuộn chảy ra, Sở Trường Ca cúi đầu ở trên vai nàng cười nhạt, "Thật ra thì, nàng là muốn nói, sẽ không đối với ta cảm thấy chán nản thôi." Giọng nói rất đắc ý.
Mộ Dung Vân Thư buồn cười lắc đầu một cái, người này nha, quả nhiên không hiểu được khiêm tốn là gì......</tbody>