[Nhân Tiểu Quỷ Đại Hệ Liệt] - Bộ 2 - 13 Đống 914 Hào Phòng

Chương 8

Chuẩn bị giấy bút xong xuôi, Hồng Diệp bắt đầu thi, cô Hà cũng đi vào làm gác thi, Thành Chu ở bên ngoài chờ, chẳng biết làm gì nên bắt đầu nói chuyện phiếm với chủ nhiệm Bao.

“Anh hỏi tôi vì sao lại cho con anh tham gia kỳ thi ư?” Chủ nhiệm Bao ngẩng mặt lên khỏi bàn làm việc.

Thành Chu ngồi trên sô pha gật đầu.

“Là do cô Hà đấy. Lại nói, việc này cũng khéo thật, anh vừa đi thì cô Hà vừa đến. Bởi vì tôi không gọi cho anh được nên kể chuyện này cho cô ấy nghe.”

Thành Chu nghe thế, nhớ lại bóng hồng của cô Hà trẻ tuổi, cười cười. Cô Hà nhìn vậy mà lại là mỹ nhân đó nha!

“Thế là cô Hà vừa nhìn thấy hình vẽ liền hỏi lại tôi lần nữa, rằng đây có thật là do một đứa nhỏ bốn tuổi vẽ hay không. Tôi trả lời rằng mình đã tận mắt xem nên không thể nào sai được.

Sau đó cô Hà ngẩn người một lúc rồi chạy đi tìm hiệu trưởng, nói rằng bất cứ giá nào cũng phải để nhóc nhỏ đến trường mình học! Tôi nhìn nét mặt cô Hà thì đoán rằng đây là năng khiếu hội hoạ bẩm sinh của nhóc nhỏ, anh nên biết cô Hà ở trường chúng tôi là một hoạ sĩ có danh tiếng, từ nhỏ cho đến bây giờ đã nhận được không ít giải thưởng! Đưa tranh của nhóc nhỏ cho cô ấy xem cũng phát hiện ra được năng khiếu đó.

Vậy là chúng tôi đến bàn bạc với hiệu trưởng, cuối cùng là đồng ý cho con anh tới tham gia cuộc thi. Nếu như nhóc nhỏ thích hợp, vậy thì trường chúng tôi đương nhiên là sẽ được một nhân tài tí hon vào học.”

“Ra là vậy… Vậy chính sách ưu đãi học sinh tài năng là như thế nào ạ? Nếu như Hồng Diệp thi đậu hết thì thực sự sẽ được miễn học phí ạ?” Cái này mới là câu Thành Chu muốn hỏi nhất.

Chủ nhiệm Bao do dự một chút rồi nói: “Trường học chúng tôi đúng là có chính sách này. Anh có thể đọc được trong sách giới thiệu về trường rằng ngoại trừ được quỹ chính phủ bồi trợ, còn nhận được tiền tài trợ của các công ty lớn giúp vun đắp thế hệ trẻ nữa.

Bên cạnh học sinh nghèo, những học sinh có năng lực vượt bậc đều được miễn giảm học phí.”

“Năng lực vượt bậc phải đáp ứng những tiêu chí nào nhỉ?” Thành Chu vừa hỏi vừa giở sách giới thiệu ra.

“Có thể xét theo ba phương diện. Một là thành tích ở trường, một là biểu hiện đạo đức, còn một khía cạnh dễ thấy nhất nữa, là năng lực thi đâu đậu đó.

Ba phương diện trên  giúp ta dễ nhận ra năng lực của nhóc nhỏ, tuy khiến trẻ con tham gia nhiều cuộc thi không tốt lắm, nhưng…” Chủ nhiệm Bao nhún nhún vai ý muốn nói ngành giáo dục cũng đành bất lực trong phương diện này.

Thành Chu tỏ vẻ đã hiểu.

“Tôi có thể hỏi thêm một chút được không nhỉ? Thi tuyển văn và toán như thế nào ạ? Có khó lắm không?”

“Có thể khó. Về phần ngữ văn, đề ra thông thường là đặt câu ghép vần. Về phần toán thì là các phép cộng trừ cơ bản.

Còn chi tiết như thế nào thì thật xin lỗi, chúng tôi không thể nói ra để giữ tính công bằng khách quan trong thi cử.”

“Ồ… A!”

“Gì thế?” Chủ nhiệm Bao bị tiếng kêu Thành Chu doạ sợ.

“Không… không có gì, tôi chỉ cảm thấy rất ngạc nhiên về cơ sở vật chất và trang bị của trường mà thôi. Trường tiểu học của các ngài thật lợi hại… Ha ha ha….”

Thành Chu liên tục lau mồ hôi, kêu lên mất bình tĩnh như vậy thiệt ngại ghê.

Không phải là tôi do nhìn thấy học phí nhiều như vậy nên mới ngạc nhiên la lên đâu! Không phải đâu… Không phải đâu mà… Thành Hồng Diệp! Nếu mày mà không chịu thi đậu cho anh thì đừng có mơ đến chuyện đi học! Ba Thành nghèo rớt mồng tơi gào khóc trong lòng.

Dám lừa ông đây rằng một học phí chỉ có một trăm hai hả?! Mày có biết một trăm hai nó cách biệt với hai ngàn là bao nhiêu không hả?! Một năm bốn ngàn đồng lận đó! Còn chưa tính đến phí phát sinh, phí sách vở, phí đồng phục… với cả phí thi bổ sung nữa… Hu hu, sao ta nhớ hồi đó một học kỳ tiểu học ta chỉ cần đóng tám mươi đồng thôi mà? Thành Chu tan nát cõi lòng nghĩ đến đống tiền học phí khổng lồ phải chi ra, hận rằng tại sao mình không có vợ để ly hôn, rồi quăng thằng nhỏ cho bả nuôi luôn.

Vậy thì đỡ phải hại não như bây giờ rồi!

Phòng làm việc rơi vào lặng yên.

Nửa tiếng sau, nộp bài thi ngữ văn xong, Hồng Diệp được cho nghỉ ngơi mười lăm phút.

Cứ như đã được tính trước, sau khi nhóc nhỏ nộp bài thì hiệu trưởng tới.

Đây đó khách khí làm màu một phen, hiệu trưởng và chủ nhiệm trưởng cùng nhau lập thành vòng tròn xem bài.

Thành Chu cũng muốn xem, nhưng lại cảm thấy loại chuyện thi cử tuyển sinh này không nên bị tiết lộ, nên chỉ có thể nhìn mặt hai người mà đoán mò.

Vẻ mặt bọn họ trông rất… bình thường.

Thành Chu căng thẳng thở hắt một hơi.

Ai, làm cha chẳng dễ chút nào hết! Này cũng chẳng biết là thằng con thi hay mình thi nữa! Hồng Diệp đi tới cạnh bên Thành Chu chọt chọt.

“Nhóc mày có biết học phí ở đây là bao nhiêu không hở?” Thành Chu run rẩy hỏi.

“Dù gì thì anh cũng đâu cần đóng đâu! Nhanh đi mua đồ ăn đồ uống cho tôi đi! Anh mà để tôi đói thì liệu mà đi đóng tiền học đi!” Ba Thành nghe xong liền cụp đuôi vâng lời con, chạy đi mua đồ ăn thức uống cho nó.

Đến khi Hồng Diệp thi xong môn toán, Thành Chu đã ôm một đống thức ăn chờ nó.

“Có khó không?” Thành Chu hỏi.

Hồng Diệp tặng cho hắn gương mặt “anh cũng không nhìn xem tôi là ai mà hỏi à”.

Đề thi này là căn bản, ai cũng có thể làm được! Tuy không biết phần ngữ âm (pinyin) là cái gì, rồi từ ngữ này nọ cũng ứ biết là từ thời đại nào, cũng chẳng hiểu bảng cửu chương là cái chi, nhưng cũng may hai tháng ở nhà trẻ cũng đã được dạy qua một ít, cho dù không rành lắm nhưng nó vẫn tính ra được.

Cô Hà đi tới hỏi Hồng Diệp về thể loại tranh muốn vẽ.

Tranh sơn dầu? Tranh Trung Hoa? Tranh khắc bản? Hồng Diệp gãi gãi đầu, hỏi tranh sơn dầu, tranh Trung Hoa, tranh khắc bản là gì.

Cô Hà hơi ngạc nhiên, nhưng lập tức bật cười, sao mình lại quên mất nhóc con này chỉ mới bốn tuổi nhỉ? Nghe xong cô Hà giải thích xong, Hồng Diệp nói rằng sẽ chọn vẽ tranh Trung Hoa.

Trong trí nhớ của nó cũng chỉ có tranh vẽ dùng cọ, không hề biết về những thứ khác! Nghe nói nhóc con chọn vẽ tranh trung Hoa, hiệu trưởng và chủ nhiệm đều tò mò, bon chen vào phòng khách với cô Hà.

Thành Chu còn chưa kịp hỏi mình có được đu vào không thì nghe nghe nhóc quỷ ở bên trong gọi ba vào giúp nó mài mực.

Tuyệt bút vung lên, nét vẽ liền mạch lưu loát.

Nhân vật sống động, màu sắc rực rỡ.

Chỉ thấy trên đó là một đứa nhỏ, tay cầm giấy khen đưa lưng về phía mọi người.

Đầu nó khẽ nghiêng qua một bên, không thể nhìn thấy khuôn mặt.

Xem dáng người thì cùng lắm chỉ khoảng mười một mười hai tuổi.

Cô Hà nhìn bức tranh thật lâu, không nói lời nào.

Hiệu trưởng và chủ nhiệm liên tục lấy làm ngạc nhiên.

Không thể nào tưởng tượng được một đứa trẻ mới bốn tuổi lại có lối vẽ tinh tế như thế.

Chủ nhiệm Bao ấn ấn hai bên trán, cảm thấy như đã từng gặp qua đứa trẻ trong tranh ở đâu đó rồi, hơn nữa khi nhìn thật lâu, thầy lại có cảm giác đứa trẻ đó có thể quay lại nhìn mình bất cứ lúc nào.

“Đẹp quá.” Cô Hà bình luận.

Thật ra không cần cô Hà nói ra, ai nhìn vào bức vẽ đều có thể nhận ra người vẽ là một thiên tài.

Nếu như để cho mọi người biết tác giả của bức tranh chỉ là một nhóc con mới bốn tuổi thì… Bất quá nhóc quỷ kia có phải bốn tuổi thật không thì chỉ có trời biết đất biết và mình nó biết mà thôi.

Thành Chu cảm thấy có hy vọng trong vụ miễn học phí, vui vẻ ôm lấy Hồng Diệp mà khen ngợi.

Hồng Diệp hỏi có phải thi môn nghệ thuật khác nữa hay không, chủ nhiệm Bao định nói rằng không cần, chỉ cần nhìn qua bức vẽ kia là có thể tuyển nhóc con vào học với tư cách học sinh năng khiếu, nhưng hiệu trưởng lại quá hào hứng, muốn xem nhóc con rốt cuộc có bao nhiêu năng lực, bèn kéo nhóc con đến phòng âm nhạc.

Cô Lý dạy nhạc cho nhóc con tự chọn nhạc cụ, Hồng Diệp hỏi: có đàn tranh, đàn sắt hay tiêu hay đàn tì bà không, hoặc sáo cũng được.

(Nói thêm một chút, đàn sắt và đàn tranh có hình dạng tương tự nhau. Nhiều nhạc sĩ hay nhạc học giả thấy chữ “tranh” 箏có bộ trúc đầu và phía dưới có chữ “tranh” là “giành”, nên nhắc lại truyền thuyết hai người giành nhau một cây đàn “sắt” 瑟, đập bể đàn ra làm hai cây. Phân nửa cây đàn sắt vì thế mang tên là “tranh” )

Cô Lý nghe một nhóc con bốn tuổi không chọn đàn dương cầm, đàn vi-ô-lông, đàn ác-cooc-đê-ông mà mà lại chọn đồ cổ, mừng như điên, dùng hết khí lực ôm lấy cây đàn tranh duy nhất của trường ra.

Hồng Diệp điều chỉnh dây của cây đàn tranh tám trăm năm chưa ai dùng tới.

Vừa mới chuẩn bị thử tay, gảy sơ vài dây đàn thì nó chợt phát hiện tay mình còn quá yếu! Mới thử có một chút thôi mà mười ngón tay nhỏ xíu đã muốn rụng rời.

May là cô Lý nhìn ra vẻ khó xử của nhóc con, hối hận lúc trước mình mua đàn quên mua luôn bộ móng gảy đàn, liền tiến lên thay một chiếc kèn Tây cho nó.

Cô cũng quên mất là đã mua kèn dành cho người lớn, nên chắc chắn sẽ không thích hợp với ngón tay trẻ con.

Hồng Diệp tuy thấy chiếc kèn tây màu bạc kia kém xa so với cây sáo trong ấn tượng của nó, các lỗ kèn có hơi khác, nhưng cách thổi thì như nhau, vẫn cố gắng thổi một khúc nhạc cổ “Mùa xuân tháng ba”.

Một khúc nhạc vui vẻ, người nghe đều thấy hân hoan.

Cũng không cần chờ đến kết quả cuộc thi, hiệu trưởng đứng tại chỗ cố sức vỗ vai Thành Chu: “Trường chúng tôi vô cùng vui sướng được đón chào nhóc con tài năng nhà anh!”

Thành Chu mừng húm, trước khi té xỉu liền xác định lại lần nữa: “Vậy là sẽ được biệt đãi đúng không ạ? Miễn toàn bộ học phí? Miễn hết sáu năm tiểu học?”

“Miễn hết! Không lấy một xu! Nếu như thành tích của cháu nó xuất sắc và mang về những phần thưởng đáng giá cho trường, chúng tôi còn thể gửi cháu đến trường trung học trọng điểm sau này!”

Thành Chu phấn khích hận không thể ôm thầy hiệu trưởng bụng bự kia mà múa lửa một hồi, nghe kết quả này khiến cảm giác đau khổ khi bị thủ trưởng mắng mỏ hôm nay đều trở nên đáng giá!

“Nhưng… nếu thành thích của nhóc con bị tuột dốc hoặc cư xử không ngoan, trường học chúng tôi cũng sẽ xoá bỏ sự đãi ngộ này bất cứ lúc nào.”

Thành Chu chỉ lo vui mừng, tự động xoá lời đe doạ này ra khỏi tai.
Bình Luận (0)
Comment