[Nhân Tiểu Quỷ Đại Hệ Liệt] - Bộ 3 - Xuyên Việt

Chương 9

Dường như người trong bóng tối có chút kích động khi thấy gã choai choai cúi đầu đi tới, một tay của người kia nắm chặt lấy cái gì đó, tay còn lại thì không ngừng vung vẩy, tựa như muốn tăng thêm dũng khí nói chuyện cho mình.

Gã choai choai đứng bên cạnh tiểu hòa thượng, ngoan ngoãn hệt như một con chó nhỏ biết vâng lời.

Bóng người tựa hồ hỏi gã choai choai gì đó, nhưng gã không hề trả lời lại.

Thành Chu rất muốn đến đó xem xem người kia rốt cuộc có phải Trần Nhan hay không nhưng lại sợ hành động của mình quá đường đột. Có lẽ Trần Nhan không mong gặp hắn ở đây đâu.

Ai cũng có bí mật cả… Hắn nghĩ Trần Nhan nhất định sẽ không muốn một đồng nghiệp ở công ty có mối quan hệ bình thường như hắn biết được bí mật của cô đâu.

Nhưng… trông cô như đang tranh chấp với tiểu hòa thượng song lại ở vào thế yếu… Biết đâu cô ấy đang hy vọng ai đó có thể đến giúp mình thì sao?

Thành Chu bước lên một bước, lại có chút do dự. Ngay lúc hắn đang chần chừ, chỉ thấy tiểu hòa thượng đột ngột vươn tay ném ra thứ gì đó, sau đó đưa tay đẩy Trần Nhan.

Trần Nhan lảo đảo rồi ngã vào một cánh cửa bất ngờ xuất hiện phía sau lưng cô.

“A!” Thành Chu vô thức với tay.

Tiểu hòa thượng cũng đẩy gã choai choai vào một cánh cửa, rồi chậm rãi xoay người lại, nhìn về phía Thành Chu.

Thành Chu hít sâu một hơi!

Tiểu hòa thượng kia không hề có khuôn mặt!

Không, nó hẳn phải đeo mặt nạ đi… Thành Chu thở mạnh.

Dã man quá, yếu tim mà còn chứng kiến cái mặt nạ dưới bóng đèn lờ mờ đêm khuya thế này thì có chết không chứ?

Cho dù có khá nhiều người xung quanh, cả con trai và Hà Sinh cũng đứng cạnh bên, nhưng lúc ánh mắt hắn và tên tiểu hòa thượng giao nhau, hắn vẫn không khỏi sởn hết cả gai ốc.

Cặp mắt kia… tràn ngập ác ý!

“Tôi nhìn thấy linh hồn của anh đang giãy dụa.”

Gì cơ? Thành Chu vừa chớp mắt thì phát hiện tên tiểu hòa thượng kia đã đến bên cạnh hắn.

Nhanh quá! Nó rõ ràng vừa mới đứng ở đằng kia mà…

“Anh có hài lòng với cuộc đời mình không? Anh có hối tiếc chuyện gì không? Phải chăng anh đang thất vọng cực độ về một số người hoặc chuyện nào đó? Phải chăng anh đang muốn có một cơ hội để làm lại?”

“Cút đi!” Hồng Diệp đột nhiên cả giận mắng.

Da mặt tên tiểu hòa thượng khá dày, hay có thể nói rằng nó căn bản là không hề để Hồng Diệp trong mắt?

Thành Chu vẫn tiếp tục nghe thấy giọng nói tràn ngập cám dỗ như cũ của tiểu hoà thượng: “Anh có từng nhìn lại cuộc đời của mình chưa? Anh có hối tiếc về khoảng thời gian mình đã bỏ lỡ không? Qua nhiều năm như vậy, anh có phải một kẻ vô tích sự, vĩnh viễn sống dưới cái bóng của người khác?”

Thành Chu muốn tránh xa khỏi tên tiểu hòa thượng này. Đây không phải kiểu người tuyên truyền tà giáo mà là làm bán hàng đa cấp đấy. Có lẽ Trần Nhan đã bị tổ chức này cuốn vào rồi chăng?

“Phải chăng anh luôn bị cha mẹ, bạn bè và đồng nghiệp xem thường? Phải chăng anh luôn muốn một tương lai xán lạn nhưng lại bị ngăn cản?”

“Phải chăng cả đời anh đều lầm lũi trong tự ti nhưng không chịu thừa nhận? Phải chăng anh không bao giờ có đủ can đảm để nói ra suy nghĩ của mình trước mặt người khác, luôn sợ xúc phạm người khác, chỉ dám trốn sau bàn phím máy tính mà công kích xã hội?”

“Phải chăng anh rất muốn nỗ lực làm việc nhưng lại phát hiện mình đã mất đi động lực? Phải chăng anh rất muốn hưởng thụ cuộc sống nhưng lại phát hiện túi tiền mình không cho phép?”

“Phải chăng anh rất muốn có một người tình nhưng lại phát hiện mình không đủ tốt? Phải chăng anh muốn được kính ngưỡng nhưng lại bị người khác chán ghét?”

Tâm tư Thành Chu rối bời, hắn phát hiện từng câu hỏi của tiểu hòa thượng đều đánh trúng tim đen của mình.

“Cút ngay!” Hồng Diệp phẫn nộ, nhấc chân đá vào mặt tiểu hòa thượng.

Thành Chu hoảng hốt, đầu óc liền tỉnh táo lại, vội vàng ôm con lùi lại vài bước.

Mặc dù vậy, tiểu hòa thượng kia chỉ đưa tay sờ lên mặt của mình, ác ý trong mắt càng dồn dập. Gương mặt trắng bệch không có ngũ quan của nó lúc này như bị một lưỡi dao xẻ ra, máu tươi đỏ thẫm tuôn ào ạt ra khỏi vết thương.

Lòng Thành Chu quát to một tiếng không xong!

Trông tên tiểu hòa thượng này không phải loại dễ trêu, đã thế lại còn nhỏ tuổi. Nếu như tổ chức của nó xem đây là cái cớ để tống tiền vơ vét tài sản bọn hắn thì làm sao bây giờ?

Hắn rất muốn mắng nhóc quỷ quá kích động nhưng cũng hiểu rằng con chỉ muốn tốt cho mình… Vậy bây giờ phải chạy đi đâu đây?

“Mày là ai?” Tiểu hòa thượng không hề “niệm kinh” mà sấn tới cản đường bọn hắn, chất vấn Thành Chu với một giọng điệu kì quặc.

Không đúng, Thành Chu nhận ra tiểu hòa thượng không hề nói với mình mà đang nhìn về Hồng Diệp trong lòng hắn đây.

Thành Chu ngạnh mặt, “Nếu không phải mày cứ quấy rối bọn tao thì con tao đã không đá mày rồi. Mày… Tao có thể dẫn mày đi chữa thương, nhưng nếu mày lừa bịp tống tiền bọn tao thì… Tao nói đấy, tao cũng không dễ chọc đâu, tao cũng quen được mấy vị có máu mặt đấy.”

Hà Sinh nhìn sang anh nhà, bất đắc dĩ cười khổ. Cậu phát hiện ra Thành Chu rất giống người cha nông dân chỉ học đến bậc trung học của mình. Nếu như có chuyện gì, ông sẽ giả bộ như mình quen biết các nhân vật cỡ bự, nhưng thật ra nếu không nhờ mẹ thì ông chẳng thể nói câu nào được với trưởng thôn cả.

Tiểu hòa thượng không hề sợ hãi lời đe doạ của Thành Chu, chỉ hung tợn nhìn chằm chằm Hồng Diệp.

Hồng Diệp cực kì khinh thường ngoắc ngón út với tên tiểu hoà thượng, “Ngon thì nhào vô, đồ ngu!”

Thành Chu nghe thấy con mình còn định đánh nhau bèn lập tức răn đe nhóc nhỏ, “Không được mắng chửi người khác bừa bãi.”

“Mày dám đi ra kia với tao không?” Tiểu hòa thượng nham hiểm hỏi.

“Ồ……” Hồng Diệp sờ cằm tựa hồ như đang cân nhắc, đánh giá tiểu hoà thượng từ đầu tới chân rồi như tạm chấp nhận món ăn trước mặt này, nó nghênh ngang trả lời: “Vừa hay tao cũng đang đói bụng, đi thì đi.”

Thành Chu thấy hai thằng nhỏ định rủ nhau đi đấu tay đôi thì… Làm sao có thể? Chúng nó quên mất ở đây còn có một tên người lớn to đầu là hắn rồi sao?

“Hồng Diệp, đừng có làm xằng. Nếu nhóc mày đói thì ăn hamburger, không được đánh nhau lung tung, lỡ phụ huynh nó tìm đến thì làm sao bây giờ?”

Hồng Diệp bỗng nhiên xoay tay lại vỗ lên gáy Thành Chu.

Thành Chu chỉ cảm thấy choáng váng, đến khi hắn ôm trán đứng vững lại thì phát hiện Hà Sinh đang đỡ lấy mình, còn con của hắn thì đứng trên mặt đất, tay đang cầm thứ gì đó rồi cho vào trong miệng.

“Anh già, anh không sao chớ? Ban nãy anh bị sao mà loạng choạng thế? Suýt nữa làm tôi ngã theo đây này.” Không đợi Thành Chu hỏi, Hồng Diệp đã sớm lên tiếng trách cứ.

“… Ba cũng không biết… Ban nãy nhóc mày vừa đánh vào gáy ba mà…”

“Tôi có đánh anh đâu. Tôi thấy anh toát mồ hôi lạnh nên giúp anh lau mồ hôi mà thôi, nào ngờ anh suýt ngất luôn. Hay anh cảm thấy không khoẻ chỗ nào chăng? Nếu anh thấy mệt thì mình trở về nhà thôi, lần sau lại đến chơi.” Dù sao thì đêm nay nó đã đạt được mục đích, món kia xem như tạm được, đủ để nó tiêu hoá trong vài ngày.

Thành Chu nhìn Hà Sinh… Thằng nhóc này không có lừa gạt hắn đi?

Hà Sinh… gật đầu cứng nhắc: “Anh Thành, đúng là vừa rồi anh suýt ngất đấy.”

Thành Chu ngó xung quanh rồi lại ngó Hồng Diệp, nhận thấy thiếu mất một người liền vội hỏi: “Tiểu hòa thượng kia đâu?”

“Nhân viên quản lý bắt nó đi rồi, bảo có người trình báo rằng nó truyền bá tà giáo.”

Thành Chu nghe thấy tiểu hòa thượng bị mang đi bèn thở một hơi dài nhẹ nhõm, không cần phải bồi thường tiền rồi.

Thành Chu xem đồng hồ, mới chín giờ mà hắn đã muốn về nhà, song lại không nỡ đành lòng xa rời trò chơi săn tiền thưởng này.

Đến bây giờ hắn vẫn chưa tìm được một đồng tiền vàng nào, ít ra phải tìm được năm đồng để còn đổi quà làm kỉ niệm chứ.

“Ba mày thấy còn khoẻ lắm. Cơn chóng mặt vừa rồi chắc do hồi nãy bị Hà Sinh hút tinh khí nè.”

Hà Sinh, “…” Oan cho em quá!

Thành Chu bàn bạc với một lớn một nhỏ, “Đã đến rồi mà về như này thì hơi tiếc. Lâu đài ma lớn như vậy chắc còn nhiều khu chợ nữa nhỉ? Mình đi dạo một vòng ở chỗ khác nữa đi, nói không chừng còn tìm được năm ba đồng tiền vàng đấy.”

Tuy Thành Chu muốn tìm tiền vàng, nhưng trực giác mách bảo hắn đừng lưu lại ở khu phố ma quỷ này lâu hơn nữa.

Hồng Diệp có chút chán chường. Lâu đài ma có gì hay ho đâu? Toàn một đám người chạy loạn la hét bên trong, tớ hù cậu cậu hù tớ, bại não dễ sợ.

Cũng may Hà Sinh vẫn còn xem trọng kế sinh nhai của cả nhà, “Đúng vậy, em cũng thấy đã đến rồi thì nên tìm vài đồng tiền vàng đổi lấy chút tiền thưởng, vậy thì bữa cơm nhà mình cũng được cải thiện chút chút.”

Hai thắng một, Hồng Diệp nghĩ nó cũng rất cần một chiếc máy tính và kết nối mạng nên bèn đồng ý.

Hà Sinh dẫn đường, ba người trở lại bên cạnh chiếc xe kem lần nữa. Việc bán buôn của xe kem vẫn ế ẩm như cũ và chủ quầy vẫn ngủ gà ngủ gật hệt lúc ban đầu.

“Nơi này có cửa dẫn đến nới khác nữa không?” Thành Chu ngắm nghía bức tường tối đen như mực cả buổi trời mà vẫn không tìm ra bóng dáng cánh cửa nào.

Hà Sinh mỉm cười lôi ra ba tờ tiền giấy, “Cần phải trả lộ phí cơ.”

Hà Sinh áp tiền giấy vào lên vách tường, một cánh cửa hiện lên ngay sau đó.

“Thiết kế bên trong của toà lâu đài ma này công phu ghê ha.” Thành Chu không hỏi mấy tờ tiền giấy của Hà Sinh là ở đâu ra, cũng không hỏi vì sao cậu lại biết ở đây cần tiền giấy mới được phép qua cổng.

Hắn nắm bàn tay nhỏ bé của Hồng Diệp, băng qua cánh cửa Hà Sinh vừa đẩy ra.

Vừa vào cửa, hắn đã nghe được một tràng thét chói tai.

Đây là một căn phòng ma ám vô cùng ma quái. Từ trần nhà bỗng rơi xuống một con ma thắt cổ, dưới sàn nhà chợt trồi lên một bộ xương khô… Quả thực rất ít người đi qua đây mà thoát khỏi kiếp bị ma hù quỷ doạ.

Một đôi tình nhân cũng bị doạ thảm thương vì sự xuất hiện đột ngột của ba người Thành Chu.

Thành Chu cảm thấy rất sung sướng vì vừa hù được người ta, có điều chưa kịp cười ra tiếng thì đã bị con nhện siêu bự thình lình rơi xuống từ trần nhà dọa cho ngã ngửa ra sau, kêu la inh ỏi.

Hồng Diệp á khẩu, ngó ngó ba nó rồi quay đầu nhìn ra sau lưng, “Anh tới đây làm chi? Bộ muốn bị tôi ăn hết hả?”

Thành Chu thở dài một hơi, đang định bảo con đừng sợ, ai dè mới quay đầu liền bắt gặp bộ xương khô đứng chình ình ngay sau lưng con hắn.

“Á á á á ——!”

Hà Sinh kéo Thành Chu qua, “Anh Thành, anh đừng sợ…”

Nào hay tay cậu vừa chạm đến Thành Chu thì anh nhà đã bị cảm giác lạnh buốt dọa cho hét thảm lần nữa.

Lần này, Hà Sinh và Hồng Diệp cùng lặng im thin thít mà nhìn về Thành Chu.

Thành Chu ôm tim, trấn định tâm hồn yếu đuối, “Hừ! Cái lâu đài ma này được đấy. Hồng Diệp đừng sợ, ba sẽ luôn luôn bên cạnh con. Đến đây nào, để ba ôm con đi.”

“Mấy thứ này là giả mà.” Hồng Diệp nhíu mày.

Thành Chu ôm Hồng Diệp, nói thầm: “Thì giả mới sợ chớ.”

“Anh phân biệt được cái nào là thật cái nào là giả à?” Hồng Diệp nghiêng đầu nhìn thẳng vào hắn hỏi.

Thành Chu mù tịt, “Nhóc mày nói cái gì mà thật hay giả?”

Hồng Diệp duỗi ngón tay chọc vào lỗ mũi hắn, “Anh cứ tiếp tục lừa mình dối người hoài!”

Thành Chu bắt lấy ngón tay Hồng Diệp, không cho nó tác quái.

“Tôi nghe bảo các vị cần tiền vàng?” Bộ xương dẫn đường sau cùng cũng tìm được cơ hội chen vào hỏi.

Thành Chu lập tức nhìn về phía gã, “Đúng vậy, anh dẫn bọn tôi đi tìm được không?”

“Thành Chu!” Hồng Diệp tức giận gọi.

Thành Chu vỗ vỗ nó, “Mình không mua hàng mà cứ để anh ta dẫn đường là được rồi.” Chẳng phải một ngụm tinh khí thôi sao? Nếu đổi được năm nghìn tệ thì cũng đáng giá.

Trong túi bây giờ còn chưa đến hai mươi tệ… Vì tiền, anh nhà sẽ đánh đổi mọi thứ.

“Tôi hy vọng có thể được phục tùng ngài. Đây là chút lòng thành của tôi.”

Bộ xương bỗng quỳ một chân xuống trước mặt Thành Chu, hai tay dâng qua đầu một xấp tiền vàng cao cao, ước chừng khoảng mười đồng.

Hồng Diệp nghiêng đầu nhìn gã.

Thành Chu cười ha hả theo dõi, nghĩ rằng nhân viên ở đây làm việc mới chuyên nghiệp làm sao.

Hà Sinh chằm chằm vào tiền vàng, nuốt nước bọt.

“Anh muốn phục tùng tôi ư?” Hồng Diệp ngồi trong lòng ba nó, âm trầm hỏi.

“Vâng.” Bộ xương cung kính trả lời.

“Anh biết tôi là sao?”

“Không biết.”

“Vậy tại sao anh lại muốn phục tùng tôi?”

“Sức mạnh của ngài rất đáng để tôi phục tùng.”

“Anh có thể làm gì?”

Bộ xương duỗi ra ngón tay xương xẩu thật dài.

Hồng Diệp thò tay chạm nhẹ một cái, kiêu ngạo dẩu môi dưới, “Mạnh hơn Hà Sinh một chút. Anh muốn gì?”

“Thực thể. Trở về nhân gian.”

“Anh hồi gian làm gì?”

“Báo thù.”
Bình Luận (0)
Comment