Hồng Diệp tái mét mặt mày, còn Tư Đồ thì lúng ta lúng túng.
Hai người vậy mà nhìn sai mất rồi.
“Được lắm! Ngon lắm!” Khuôn mặt non nớt của Hồng Diệp hiện lên nụ cười vặn vẹo một cách đáng sợ.
“Đạo hạnh của con quỷ kia thâm sâu thật, không ngờ rằng nó có thể che dấu khí tức hung ác của chính mình được như vậy.” Tư Đồ nhíu mày, “Vừa rồi nó nói với Thành Chu rằng đã từng siêu độ một con ác quỷ, chỉ sợ đó là nói dối.”
“Thời gian con ác quỷ kia thôn phệ hồn thiện không lâu, thậm chí có khi nó vẫn chưa đồng hóa hoàn toàn, nếu như tôi không nhìn lầm.”
“Vậy hai con ma nhỏ kia…”
“Tìm hỏi chúng nó một chút là biết ngay ấy mà.” Hồng Diệp sắp giận điên lên rồi. Ác quỷ bắt Thành Chu ngay trước mắt nó mà nó còn không phát giác ra!
Thành Chu vốn cho là mình sẽ bị chết đuối khi rơi xuống nước, nhưng hắn chưa kịp cảm giác được sức nước thì đã ngã ầm xuống.
“Ah ah ah ——!” Thành Chu hét lên trong không trung.
“Phịch!”
Nấm bay lên, chất lỏng văng khắp nơi.
Thành Chu nằm bất động trên một cây nấm khổng lồ ngoài sức tưởng tượng.
“Này, tỉnh lại đi! Này!” Một cô gái trẻ kích động chạy đến trước Thành Chu rồi lay hắn không ngừng.
Thành Chu lờ mờ mở mắt ra, hơn nửa ngày mới kịp phản ứng.
“Đừng lay… Ối, chóng mặt quá.”
“Chắc anh bị chấn động nhẹ giống như khi tôi ngã xuống. Anh có thể nghe thấy tôi không?”
“Vâng.” Thành Chu cố gắng ngẩng đầu, chậm rãi nhúc nhích thân thể.
Dưới người hắn là vật gì thế này? Sao mà sờ tới sờ lui thấy dinh dính, trơn trơn vậy nè? Đã vậy còn rất dày nữa.
“Cẩn thận một chút.” Cô gái nâng hắn dậy, giúp hắn trượt xuống khỏi cây nấm.
Cô dìu hắn đến khoảng đất trống, để hắn nằm vật xuống rồi đưa ít nước đến cho hắn uống.
Dòng nước lạnh buốt trượt vào cổ họng, Thành Chu liền lấy lại ý thức ngay.
“Cảm ơn… Cô là ai?”
“Tôi là Lưu Tâm Mỹ, tôi…”
“Cô là Lưu Tâm Mỹ ư? Cô là người sống hay hồn ma thế?” Thành Chu ngồi phắt dậy.
Lưu Tâm Mỹ bị hắn hù đến hoảng hốt, “Là tôi đây… Tôi còn sống. Mà khoan đã, anh biết tôi sao? Anh đến cứu tôi ư? Là Vương Tân Đông bảo anh đến tìm tôi ư? Chỉ một mình anh thôi sao? Những người khác đâu?”
“Cô còn sống thật sao?” Thành Chu không tin.
“Đương nhiên là tôi còn sống! Không tin anh sờ tay tôi thử đi.”
Thành Chu cẩn thận chạm nhẹ một cái rồi lập tức lên án: “Lạnh kìa!”
“Ở đây lạnh như vậy nên tay tôi đương nhiên phải lạnh theo rồi! Tôi có mạch đập này, ma có không?” Lưu Tâm Mỹ kêu lên.
Thành Chu nghiệm chứng lần nữa, “Đúng là có mạch đập thật…”
Lưu Tâm Mỹ dở khóc dở cười, “Tôi còn sống đương nhiên là có rồi.”
Thành Chu cuối cùng tin tưởng cô gái trước mắt là người sống. Nếu là người sống, hắn sẽ bình tĩnh hơn.
“Tôi đến để tìm cô đấy, nhưng không phải Vương Tân Đông mà là bà cô nhờ tôi đến. Với cả tôi chỉ vô tình rơi xuống đây thôi…” Thành Chu nhíu mày. Lúc ấy hắn rõ ràng cảm giác được có người bên cạnh đẩy hắn một phát, nhưng đến giờ vẫn không thấy lão đạo sĩ quỷ kia đâu cả, điểm này thật kỳ quái.
Lưu Tâm Mỹ trầm mặc một hồi rồi cười miễn cưỡng, “Thì ra là bà nội tôi… Vương Tân Đông thật biết điều làm sao… Hắn thấy tôi rơi xuống, không lập tức tìm người tới cứu tôi mà còn cố đi tìm bà nội tôi, bảo bà đến cứu tôi… Thiệt tình!”
Thành Chu nhìn cô đầy thông cảm, “Vương Tân Đông không hề nói cho bà cô biết rằng cô đã rơi xuống động Chân Ngôn, hắn lại càng không tìm người tới cứu cô. Trái lại, bao nhiêu lần bà cô đến tìm hắn để hỏi tung tích của cô là bấy nhiêu lần hắn bảo không biết. Hơn nữa, sau khi người nhà cô báo tin cô mất tích, cảnh sát đến điều tra hắn, hắn cũng không nói thật với họ mà còn nói vu vơ rằng cô còn có ý định tự tử nữa.”
Lưu Tâm Mỹ rốt cuộc không thể nào giữ bình tĩnh được nữa, bèn trở mặt hỏi: “Đây là chuyện gì? Vậy anh tìm đến nơi này như thế nào? Anh có thể nói rõ với tôi được không?”
Thành Chu kể hết sự tình từ lúc gặp A Như, kể cả việc xô xát với người nhà Vương và cả quá trình thẩm vấn Vương Tân Đông, nhưng giấu chuyện đưa tin mà bắt đầu câu chuyện từ lúc hỏi đường.
“Anh bảo bà nội tôi qua đời rồi sao?” Nước mắt Lưu Tâm Mỹ trào ra.
Thành Chu gật đầu.
“Là đám người nhà Vương đánh chết bà sao?”
“Ấy, cũng không hẳn, bác sĩ nói sức khoẻ bà ấy vốn không tốt, cho dù gia đình Vương không động thủ, có khi bà ấy cũng không sống qua năm nay.”
“Nhưng nhà Vương là nguyên nhân trực tiếp, đúng không?” Đôi mắt Lưu Tâm Mỹ toát ra oán hận nặng nề, “Nếu như không có gia đình Vương, nói không chừng bà nội tôi còn có thể sống qua năm nay, nói không chừng sức khoẻ của bà lại tốt lên.”
Thành Chu không đáp lời, chuyện này không ai biết trước được cả.
“Còn tên Vương Tân Đông súc sinh kia nữa! Hắn không thèm quan tâm tôi còn sống hay đã chết mà còn huỷ hoại thanh danh của tôi nữa!” Lưu Tâm Mỹ hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Đợi sau khi rời khỏi đây cô trả thù hắn như thế nào cũng được.” Đoạn, Thành Chu hỏi tiếp: “Nơi này có lối ra không?”
Lưu Tâm Mỹ lắc đầu, “Không có, mà cho dù có, tôi cũng không tìm thấy.”
Thành Chu nghe xong liền nhụt chí, xem ra lại đành phải trông cậy vào con hắn và Tư Đồ rồi.
Hắn nhìn vào linh bài đeo trên cổ tay, may là Hà Sinh còn ở bên cạnh hắn.
“Cô có thể kể lại hết sự tình được không? Làm sao mà cô rơi xuống hang động này? Một tuần lễ qua cô đã sống như thế nào? Cô có biết được gì về… nơi này không?”
“Ra là tôi đã đợi ở đây một tuần lễ rồi…” Lưu Tâm Mỹ cười khổ, cố lau dòng nước mắt vẫn mãi tuôn ra.
Trong khi Lưu Tâm Mỹ cúi đầu tìm lời, Thành Chu quay nhìn quang cảnh xung quanh mình.
Nơi này là một không gian hình phễu ngược, trên hẹp dưới rộng. Khoảng đất phía dưới rộng cỡ một sân bóng, phần trung tâm được bao phủ bởi vô vàn những cụm nấm khổng lồ, trên vách tường bốn phía cũng có không thiếu những nấm là nấm.
Trong động có thể nghe được tiếng nước chảy. Mặc dù ánh sáng rất yếu, nhưng nếu cố nhìn vẫn có thể thấy rõ chung quanh.
Thành Chu phát hiện nguồn sáng phát ra từ những cây nấm kia, tất cả lớn nhỏ đều có thể sáng lên, xanh lấp lánh, đẹp vô ngần.
“Nếu như anh không nói, tôi cũng không biết mình đã ở chỗ này bao lâu rồi. Ngày đó, tôi lên xe cùng với Vương Tân Đông và đến đây với hắn.”
“Hai người có vào thôn không?” Thành Chu quay đầu nhìn cô gái, cho dù ánh sáng không rõ lắm, nhưng cũng có thể nhìn ra Lưu Tâm Mỹ là một mỹ nhân nghiêng thành đổ nước.
“Không có. Cha tôi không thích tôi trở về, tôi cũng không thích họ hàng mình, bọn họ luôn nói xấu bà nội tôi thôi.”
“Bà của cô nói tại đây không có động Chân Ngôn, vì sao cô lại không tin?”
Lưu Tâm Mỹ đỏ mặt lên, “Tôi cho rằng bà đã quên. Anh biết trí nhớ người già thường không tốt mà, huống chi lâu rồi bà không trở về nơi ấy. Tôi cũng đã điều tra trên mạng, tìm thấy bài giới thiệu về hang động nói thật ở đây, nên…”
Thành Chu xem vẻ mặt của cô gái, thầm đoán dù Lưu Tâm Mỹ nói rằng mình không tin bà bị bệnh tâm thần, nhưng cũng như những người khác, cô cũng hoài nghi bà mình có bình thường thật hay không.
“Cô có biết người bán vé ở giao lộ và người quản lí trong động không?”
Lưu Tâm Mỹ lắc đầu.
“Cô có cảm thấy họ có ấn tượng với cô không? Nếu như cảnh sát đưa hình của cô cho họ xem, họ có thể nhận ra cô không?”
“Tôi không biết, hẳn là có đấy. Nghe nói tôi rất giống bà nội lúc trẻ. Tôi nhớ ngày đó bà bán vé đã nhìn đi nhìn lại tôi vài lần.”
“Vậy là tốt rồi, như vậy có thể chứng minh Vương Tân Đông nói dối.” Thành Chu tạm ngừng rồi nói tiếp: “Sau khi cô rời khỏi đây tốt nhất là nên khôi phục lại thanh danh của mình đi, hắn bêu rếu thanh danh của cô dữ lắm đấy.”
Lồng ngực của Lưu Tâm Mỹ thoáng phập phồng, “Tôi sẽ không tha cho hắn, tuyệt không! Cả nhà bọn hắn sẽ phải trả giá!”
“Sau khi hai người vào hang động thì xảy ra chuyện gì?”
“Lúc ấy hắn rất chắc chắn mà dẫn tôi đến động Chân Ngôn. Tôi hỏi hắn… có phải hắn yêu tôi thật lòng hay không, hắn trả lời có, nhưng bóng người trên vách tường lại thay đổi màu sắc. Hắn rất tức giận, nói động Chân Ngôn này gạt người, bảo tôi đừng tin.” Lưu Tâm Mỹ cười mỉa: “Kẻ ra sức thuyết phục tôi rằng hang động Chân Ngôn này rất linh nghiệm chính là hắn, sau đó bảo rằng hang động Chân Ngôn gạt người cũng là hắn.”
“Tôi đau lòng lắm. Trước khi hẹn hò với hắn, ban đầu tôi cũng không biết hắn là người nhà họ Vương. Gia đình của hai chúng tôi không qua lại với nhau nên khi còn bé tôi cũng không mấy ấn tượng về hắn. Cha tôi vì muốn cho tôi một môi trường học tập thật tốt nên đã cho tôi ra thành phố học suốt những năm cấp ba và đại học. Về sau tôi tốt nghiệp, tìm được công việc ở công ty quê nhà, cha tôi thậm chí còn có chút mất hứng. Giờ nghĩ lại, lúc ấy tôi nên nghe lời ông ấy ở lại thành phố sau khi tốt nghiệp đại học mới phải.”
Thành Chu an ủi cô, “Mọi người đều có mối tơ lòng của riêng mình mà.”
“Đúng nhỉ… Tôi thấy hắn tức giận như vậy, trong lòng cũng không mấy tin vào bức tường kia, nên đã hỏi tiếp hắn hai câu nữa.”
Thành Chu đợi một hồi lâu vẫn không nghe Lưu Tâm Mỹ nói tiếp, bèn tò mò nhìn cô một cái, lập tức vỡ lẽ, “Cô không cần phải nói cô đã hỏi gì đâu.”
“Không, kỳ thật cũng không có gì lớn lao đâu. Tôi hỏi hắn lúc chúng tôi quen nhau, hắn có biết tôi là con nhà Lưu hay không. Hắn nói không biết, bóng người lại thay đổi, sau đó hắn lại nhanh nhảu đổi giọng bảo rằng hắn không hề biết tôi là cháu của bà tôi lúc hắn thích tôi, về sau thì biết nhưng đã thích mất rồi, hắn cảm thấy chuyện này không thành vấn đề.”
“Tôi cũng thừa nhận chuyện này không sao cả, nhưng vấn đề là hắn không nên lừa gạt tôi.” Lưu Tâm Mỹ cười lạnh, “Cuối cùng tôi hỏi hắn, hắn không muốn chia tay tôi, có phải là do không đành lòng vì chưa dụ được tôi lên giường với hắn hay không. Hắn bảo đương nhiên không phải, sau đó… Ha ha, bóng người trên vách tường kia lại sậm màu hơn. Ha ha, anh nên nhìn thấy sắc mặt của hắn ngay lúc đó, thật sự là muốn đặc sắc bao nhiêu liền có bấy nhiêu mà!”
Với tư cách là đàn ông, Thành Chu tiếp tục giữ im lặng. Dù hơi xấu hổ đôi chút nhưng hắn rất hiểu cho tâm tư của Vương Tân Đông. Cơ mà hiểu thì hiểu, hắn sẽ không bao giờ mang tư tưởng làm loại chuyện thiếu đạo đức như thế cả.
Bất quá hắn cũng không phủ nhận, đại đa số đàn ông thật sự không cam lòng vì chưa lên giường cùng bạn gái nên chưa chia tay như thế đương nhiên là có chút vấn đề về lòng tự tôn.
Họ sẽ cảm thấy mất tự tôn khi bị chia tay. Vì cứu vãn sĩ diện nên họ mới tiếp tục dây dưa với bạn gái, như thế mới có thể chứng minh với người khác rằng mình vẫn hấp dẫn, mà các cô bạn gái cũng thường không nỡ chia tay với họ.
Nhưng một khi đã lên giường, đàn ông đa phần liền không quan tâm đến sĩ diện và tự tôn nữa, bởi vì anh ta cảm giác mình đã chiếm hữu được cô gái kia, đã thật sự trở thành người thắng cuộc.
Thấy Thành Chu trầm mặc, sắc mặt Lưu Tâm Mỹ thoáng mất tự nhiên một chút.
Thành Chu thấy cô không ổn bèn vội vàng nói: “Tên khốn kia thật đúng là cặn bã mà. May là cô chia tay hắn rồi.”
Lưu Tâm Mỹ cười khổ, “Tôi đúng là mù thật rồi. Người ta bảo con gái khi yêu thường bị mờ mắt thật không sai mà.”
Thành Chu bất chợt cảm thấy đắng lòng về bản thân đôi chút. Vì sao đàn ông tốt banh chành như hắn vầy mà không có lấy một bóng hồng nào vậy? Chẳng lẽ con gái thật sự chỉ thích bad boy thôi sao? Nhưng các cô đồng nghiệp ở công ty đều nói khi lập gia đình nhất định phải cưới người tốt mà? Ôi thôi, nói qua nói lại thì cuối cùng cũng là vì hắn thiếu sức hút mà thôi.
“Sau đó hai người cãi nhau sao?” Thành Chu đoán.
“Cũng gần như thế.” Lưu Tâm Mỹ trấn định tâm tình của mình lại rồi nói: “Hắn không ngừng mắng nhiếc bóng người trên vách tường kia, sau khi đi ra còn mắng viên quản lý ngoài cửa nhân rằng họ gạt người này này nọ nọ. Tôi thấy thật mất mặt nên không để ý đến hắn mà tự tiến lên phía trước. Hắn đuổi theo tôi, bảo tôi nghe hắn giải thích nhưng tôi mặc kệ hắn. Ấy thế mà hắn vẫn cứ quấn lấy tôi khiến nhiều người trong động quay lại nhìn chúng tôi. Tôi chịu không nổi nữa bèn chui đại vào một hang động, hắn cũng đuổi theo.”
Thành Chu biết đã đến điểm mấu chốt nên cẩn thận lắng nghe hơn.
“Lúc ấy tôi chạy trên một lối đi rất to dẫn vào hang động. Hang động rất nhấp nhô, có tiếng nước chảy rất lớn.”
“Hẳn là cô đã đi ra hang động phía sau rồi, tôi cũng rơi xuống từ đó đó.”
“Tôi không biết đó là hang động gì nữa, dù sao thì tôi đã đi lung tung trong ấy. Vương Tân Đông đuổi theo kì kèo với tôi. Tôi vừa giận vừa buồn, nằng nặc đòi chia tay hắn và không muốn gặp lại hắn nữa. Hắn không chịu mà còn nói những lời khó nghe. Tôi giận dữ lấy túi da đánh hắn, sau đó hắn cũng rất tức giận đẩy tôi một cái. Sau đó nữa… tôi cảm giác như mình đang ngã xuống, nhưng không ngã trên mặt đất mà là ngã xuyên qua một khe hẹp xuống hang động dưới mặt đất ngay đây.”
“Cô nói cô đã rơi qua một khe hẹp? Không phải dòng suối sao?”
“Ấy, tôi không để ý lắm, nhưng hẳn không phải là dòng suối vì trên người tôi không có dính chút nước nào cả.”
Trên người của mình cũng không dính nước, nhưng mình nhìn thấy dòng suối rõ ràng mà.“May mà tôi cao số, lúc rơi xuống vừa đúng rặng nấm khổng lồ kia, ngay bên cạnh chỗ anh rơi xuống ấy. Có lẽ tôi đã bất tỉnh một hồi lâu rồi mới tỉnh lại, sau đó tôi liều mạng kêu to, nhưng chẳng thấy ai đáp lại cả. Về sau… tôi sợ lắm, khóc thật lâu.” Lưu Tâm Mỹ ngại ngùng cười cười.
“Đến lượt tôi tôi cũng sợ. Cô dũng cảm lắm đấy, một mình mà sống sót cả một tuần lễ trong cái hang động tăm tối này!”
“Đúng nhỉ? Hiện tại ngẫm lại, tôi cũng thấy mình giỏi thật đấy. Ngay từ đầu tôi còn không dám ăn nấm ở chỗ này, khát hay đói gì cũng chỉ uống nước ngầm ở đây thôi. Nhưng về sau đói đến không chịu được, đành tìm chút nấm nào không phát sáng để ăn, may mà không chết.”
“Trong nước không có cá sao?”
“Có lẽ có, dù sao tôi không thấy được cũng không bắt được. Anh bảo anh rơi xuống đây, vậy anh có đồng bạn ở phía trên sao?”
“Có, hẳn là lúc này họ đang tìm cách cứu tôi đấy. Đúng rồi, cô ở nơi này, ngoại trừ tôi ra, còn có nhìn thấy người nào khác hay không?”
“Người nào khác? Ý anh là người đang đứng sau lưng anh sao?”