[Nhân Tiểu Quỷ Đại Hệ Liệt] - Bộ 6 - Bất Yếu Quang Đăng (Đừng Tắt Đèn)

Chương 11

“Khoan đã!” Thành Chu gọi cả đám đang bỏ ra ngoài lại.

Mọi người quay lại nhìn anh.

“Tụi mình cứ thế mà đi hay sao? Bỏ mặc Tôn Quốc Hoằng luôn hả? Hắn còn nợ Hồng Diệp một vạn tệ chưa trả.”

“Tạm thời không cần đâu.” Hồng Diệp bĩu môi, “Có kẻ cướp mối rồi.”

Thành Chu mặt đầy chấm hỏi.

Tư Đồ chỉ vào vách tường, “Bên kia vừa mới có người vào.”

“Là phòng VIP Tôn Quốc Hoằng bao í.” Hà Sinh giải thích.

“Hồi nào? Sao tôi không biết?”

“Trong lúc chúng ta đang nói chuyện.” Tư Đồ nói tiếp: “Vậy nên tạm thời con lừa khốn nạn họ Tôn sẽ không đến tìm ngài như tôi dự đoán.”

Hà Sinh an ủi Thành Chu, “Anh không cảm giác được cũng không có gì lạ, dù sao anh mới bắt đầu học chưa được bao lâu. Nhờ Hồng Diệp nhắc bọn em mới phát hiện đấy chứ.”

Thành Chu nhìn sang Hồng Diệp, “Người đó là ai? Lợi hại lắm hả? Ai mời tới thế?”

Hồng Diệp nhìn chằm chằm vào mặt Thành Chu, vẻ mặt có chút quái gở.

Thành Chu bị nhìn nổi hết da gà, thằng oắt này sao tự dưng lại nhìn anh như vậy? Trên mặt hay trên mình anh có thứ gì không ổn à?

Thành Chu nhịn không nổi phủi quần áo.

Hồng Diệp đột nhiên nhoẻn miệng cười.

“Hồng Diệp…”

“Suỵt!”

Nhìn dáng vẻ Hồng Diệp thế này là biết nó chẳng chịu nói gì, Thành Chu chỉ đành dùng mắt ra hiệu hỏi Hà Sinh và Tư Đồ.

Tư Đồ ngừng lại một lúc rồi nói: “Là người luôn bám theo ngài. Người đó phát hiện có cơ hội, lại nổi lòng tham nên muốn lợi dụng thế lực và địa vị của nhà họ Tôn đấy mà.”

“Người luôn bám theo tôi? Ai?”

Hà Sinh và Tư Đồ nhìn Hồng Diệp.

Hồng Diệp túm áo Thành Chu, “Cứ để hắn ta đắc ý chốc lát, đi thôi, chúng ta phải giành giải quyết chuyện bóng trắng trước hắn.”

Tư Đồ cũng thở dài, “Vốn tôi định tự giải quyết chuyện này, nhưng bây giờ thời gian không cho phép. Nếu để người đó chen vào, chúng ta sẽ rất nguy hiểm.”

Thành Chu vừa nghe đến đó đã vội nói: “Vậy chúng ta may chóng giải quyết chuyện bóng trắng rồi đến chỗ thầy anh.”

Tư Đồ lắc đầu, “Muốn giải quyết vấn đề bóng trắng thì phải biết lai lịch của họ trước, chuyện này giải thích khá phiền phức, dù sao cũng phải gặp thầy, chi bằng gặp rồi nói luôn để tránh phải kể lại lần nữa.”

Hà Sinh cười, “Thầy anh cũng sẽ ngại không đánh anh trước mặt bao nhiêu người thế này, có đúng không?”

“Hà Sinh!”

“Hửm?”

“Cậu bị lây nhiễm thói xấu rồi.”

Phong Thu, Triệu Cảm không rõ mọi người đang bàn gì lắm nhưng nghe ra hình như có người đến giúp Tôn Quốc Hoằng, người này lại là kẻ địch với bọn Thành Chu.

“Có cần bọn tôi giúp điều tra đối phương không?” Phong Thu mở miệng hỏi.

Tư Đồ cười cười, “Hiện tại không cần, sau này sẽ có lúc cần nhờ các anh giúp đỡ.”

Cả đám vừa người vừa ma thanh toán, trước khi đi Thành Chu còn nhìn lên cầu thang dẫn vào phòng VIP của Tôn Quốc Hoằng.

Cửa phòng đóng kín, chẳng biết bên trong tình hình thế nào.

Ra khỏi quán cà phê, Thành Chu cúi đầu hỏi con trai, “Chẳng phải con gọi tới cả đám cô hồn dã quỷ sao? Họ thế nào rồi? Có phải bị siêu độ rồi không?”

Thành Chu tâm lý có chút bất an, anh cảm thấy nếu đã mời tới giúp đỡ thì anh phải có trách nhiệm với họ, nếu vì anh mà để lũ ma quỷ đó bị người tiêu diệt có vẻ không hay cho lắm.

“Ai dám siêu độ chúng? Bản… tiểu gia bảo kê ai dám động đến chúng chứ? Ôi dào, chẳng phải đòi tới báo thù sao.” Hồng Diệp vừa hấc cằm thì nhìn thấy một bóng đen bò ra từ chân tường.

Người khác chẳng nhìn thấy gì, nhưng Thành Chu lại thấy rõ đối phương do dự một chút rồi dè dặt đến bên cạnh họ song lại không dám mò tới quá gần.

Hồng Diệp ra hiệu cho Hà Sinh.

Hà Sinh hiểu ý, chầm chậm đi đến góc tường.

Người đàn ông gầy còm trông khoảng hơn bốn mươi khom lưng, từng chút từng chút lui về góc tường.

Thành Chu nhìn thấy Hà Sinh lấy trong túi ra một cái túi màu đen giao cho hồn ma.

Nhận lấy cái túi, hồn ma trông vô cùng kích động, lưng cũng thẳng lên nhiều.

“Ngài dặn ông có thể lấy ba phần, còn lại chia cho những ai đã tới tối nay.”

“Ngài yên tâm.” Hồn ma nâng túi lên, khom lưng chào Hồng Diệp rồi lùi về trong bóng tối.

“Đó là gì vậy?” Thành Chu nhỏ giọng hỏi Hồng Diệp.

“Minh tệ. Minh tệ chính thức sử dụng dưới địa phủ, loại tiền tệ được hoan nghênh nhất ở chợ quỷ, không có gì so được.”

Trong lúc họ trò chuyện có một chiếc taxi trống chạy tới, nhưng họ tổng cộng có sáu người, cần thêm một chiếc nữa.

Cuối cùng Tư Đồ và Phong Thu, Triệu Cảm một xe, ba người nhà Thành Chu ngồi một xe.

Về chuyện họ cũng dùng phương tiện phổ thông như vậy, Phong Thu cảm thấy hình như… không mang tính kích thích cho lắm?

Tư Đồ như nhìn ra suy nghĩ của gã bèn trả lời thẳng vào đầu gã, “Lần sau dẫn anh vào đường âm dương, chỉ cần gan anh đủ to, tinh thần có đủ sức chịu đựng, chắc anh có ba mươi phần trăm cơ hội đến đích an toàn.”

Phong Thu hắng giọng một tiếng, nắm lấy tay Triệu Cảm đang ngồi kế bên.

Triệu Cảm lấy làm khó hiểu, “Mày làm gì thế?”

“…Mượn gan.”

Trước khi lên xe Thành Chu chợt ngẩng đầu nhìn lên lầu hai của quán cà phê.

Anh cảm giác trên lầu có ai đó đứng bên cửa sổ nhìn mình.

Đáng tiếc người đó đứng trong góc khuất, ánh đèn chỉ khiến cái bóng của người đó trải dài chứ không cho phép anh nhìn rõ mặt mũi.

Tuy không nhìn thấy mặt mũi nhưng Thành Chu cảm thấy người đó là đàn ông, hơn nữa ít nhất cũng bốn mươi tuổi.

Hồng Diệp cũng ngẩng đầu nhìn lên lầu hai, sau đó giơ tay lên làm động tác bắn chết.

“Mầm họa…”

Hả? Thành Chu dường như nghe thấy có ai đó nói chuyện với mình.

“Phải bị tiêu diệt.”

Thành Chu cau mày, bóng người trên lầu biến mất, nhưng hai câu hồi nãy là có ý gì? Mầm họa là muốn chỉ ai? Đừng nói là mình nha? Mình là người thật thà nhường nào…

Lẽ nào là Hồng Diệp?

Có người muốn tiêu diệt Hồng Diệp?

Phừng! Lửa giận của người làm bố là Thành Chu bị châm ngòi, không ngờ có người dám hại con trai của anh! Không thể tha thứ!

Khốn nạn, tốt nhất mày đừng để tao biết mày là ai, bằng không… Có liều cả mạng già tao cũng phải xử lý mày!

Thành Chu ôm con trai vào xe, vào trong rồi thì ôm nó thật chặt cứ như sợ có người đến cướp con trai của mình.

Tài xế dường như cảm thấy khí thế của anh quá mạnh, không dám nói chuyện với anh mà hỏi Hà Sinh đang ngồi ghế trước, “Đi đâu đây?”

“Khu số sáu, phố bắc, đường Tử Kim Bắc, số một trăm hai mươi, nhà khách của quân khu cũ.”

Bốn mươi lăm phút sau, hai chiếc taxi dừng lại trước cửa nhà khách quân khu cũ.

Công ty vệ sĩ Tranh Vanh thuê hai tầng ở đây làm phòng làm việc rồi nhờ vài mối quan hệ để dùng chung sân huấn luyện của trường quân đội sau lưng nhà khách.

“Đừng thấy bọn tôi thành lập được năm năm mà lầm, nghề này cạnh tranh khá cao, sĩ quan kiếm được bao nhiêu đều cho bọn tôi, vì vậy công ty không có khuếch trương. Hơn nữa việc huấn luyện vệ sĩ rất tốn kém…”

Phong Thu vừa đi vừa giới thiệu tình hình của công ty Tranh Vanh cho bọn Tư Đồ.

“Sân huấn luyện phía sau là phải trả tiền, còn dụng cụ này nọ cũng không rẻ. Nghề vệ sĩ này giống như vận động viên ấy, chế độ ăn uống cùng tập luyện ngày thường đều rất khoa học, mỗi khoản cân đối dinh dưỡng trong thực phẩm đã không rẻ, rồi nào là thợ xoa bóp, châm cứu, vật lý trị liệu, bác sĩ trực…”

“Sĩ quan vẫn sống ở đây, ông ấy không có mua nhà, tiền kiếm được đồng nào đều đổ vào công ty, hai ngày trước còn bảo phải xây cho chúng tôi một bồn ngâm thuốc bắc chuyên nghiệp.”

“Ông ấy không tìm bạn đời?” Tư Đồ ngắt lời Phong Thu, cả bọn đã bước vào nhà khách.

“Không. Ông ấy bảo đàn bà chẳng ai thích tính tình như ông, số ông định sẵn phải cô đơn cả đời.” Phong Thu cười khổ.

“Tính tình ông ấy vẫn thế?”

“Ừ, trông thì hung dữ lắm, lũ học sinh trường quân đội phía sau đều sợ ông ấy, thật ra sĩ quan chẳng qua mặt mày dữ một tí, độc mồm một tí, cáu kỉnh một tí thôi chứ không ra tay đánh người thật đâu.”

“Ai ở ngoài đó?” Cửa một phòng làm việc mở toang, người đàn ông trung niên đầu trọc mang dép lê bước ra ngoài.

Tư Đồ rất không biết xấu hổ mà trốn mất.

Phong Thu và Triệu Cảm vừa nghe thấy tiếng người đó là sống lưng thẳng tắp.

“Báo cáo sĩ quan! Là Phong Thu và Triệu Cảm!”

“Mẹ nó, bố mày nói bao nhiêu lần rồi, bố không còn là sĩ quan gì nữa, gọi anh Vanh!”

Triệu Cảm thả lỏng, mặt mày nhăn nhó nói: “Thế thôi gọi ông chủ hay sếp Tập đi, gọi anh Vanh người ta tưởng mình là xã hội đen đó.”

“Cậu lắm lời thế. Vào đi, kể tôi nghe xem chuyện gì, hồi nãy Tiểu Chiêu gọi điện thoại nói tôi biết hai cậu bị khách đá?”

“Vâng, anh Vanh, xin lỗi ạ…”

“Lỗi phải cái gì? Thằng oắt con đấy chẳng phải cậy hơi ông già của nó thôi sao? Lừa con mà dám đá người của ông, con mẹ nó ngày mai ông bảo Tiểu Băng đi làm nổ banh xe của nó!”

“Khụ, anh Vanh.” Có người ngoài kìa, ông anh kiềm chế tí.

Tập Vanh vuốt cái đầu bóng lương, liếc nhìn ba người Thành Chu, Hồng Diệp, Hà Sinh.

“Khách mới? Nếu muốn bàn chuyện làm ăn thì mời mai hẵng đến, ngày mai sẽ có nhân viên chuyên môn liên lạc với các cậu.”

“Không phải, bọn cháu là bạn của Tư Đồ, tối nay đặc biệt ghé thăm chú.” Thành Chu vừa nói là vào trọng điểm ngay và luôn, chẳng cho người khác có thời gian câu giờ.

“Tư Đồ? Tư Đồ nào?” Bàn tay sờ đầu của Tập Vanh hơi khựng lại.

“Tư Đồ Tranh. Ặc, Tư Đồ tên Tư Đồ Tranh đúng không?” Thành Chu sực nhớ hình như chưa hỏi thẳng Tư Đồ tên thật của anh ta.

“…Nể mặt mấy cậu dẫn theo con nít, bây giờ hãy rời khỏi đây ngay, đừng đến quấy rầy bọn tôi.” Giọng của Tập Vanh rất bình tĩnh nhưng người hiểu ông đều biết lửa giận của ông đã đạt tới đỉnh điểm.

“Hả?” Thành Chu há hốc mồm.

“Mấy người này là sao?” Tập Vanh dùng ánh mắt nghiêm khắc nhìn Phong Thu và Triệu Cảm.

“Sĩ quan, chuyện này hai ba câu kể không hết đâu, chúng ta vào trong trước hẵng nói có được không? Hành lang không phải là nơi để nói chuyện.” Phong Thu nói chuyện rất cẩn thận.

Tập Vanh cau mày.

Triệu Cảm cảm thấy đây là một tin tức vô cùng tốt, vì vậy không để ý đến Phong Thu đang kéo tay mình mà hớn hở sấn tới: “Sĩ quan, họ thật sự là bạn của Tư Đồ đó, chính là học trò cũ của sĩ quan Tiểu Tranh Tử đó, hôm nay bọn em tình cờ gặp họ. Ủa, anh ta đâu mất rồi?”

Tập Vanh xanh mặt, tay chỉ vào Triệu Cảm, “Trò đùa này chẳng buồn cười tí nào. Triệu Cảm, thằng oắt cậu đúng là gan cùng mình! Bây giờ cậu lập tức cút ngay đi, cút ngay đi! Ngày mai, không, cả tuần tới cũng đừng ló mặt ra gặp tôi!”

“Anh Vanh, sĩ quan Vanh, sĩ quan nghe tụi em giải thích, em không có đùa với sĩ quan đâu. Tối nay tụi em gặp Tư Đồ Tranh thật đó, không tin sĩ quan hỏi Phong Thu đi!”

Phong Thu chỉ đành gật đầu, nhưng mà Tư Đồ biến đâu mất rồi? Tại sao lại biến mất trong lúc mấu chốt thế này?

Tập đầu trọc triệt để lên cơn, “Tranh Tử sớm đã chết rồi! Chết rồi chết rồi chết rồi! Con mẹ nó hai thằng bây uống lộn thuốc hả, tối nay hùa nhau tới chọc bố mày! Con mẹ nó, có tin bây giờ ông đập chết tươi hai đứa hay không!”

“Ba ơi, ông hung dữ quá, còn chửi thề tùm lum, thầy cô nói mấy người chửi thề là lưu manh đó ba.” Giọng trẻ con của Hồng Diệp vang lên, át đi tiếng gầm giận dữ của Tập Vanh.

“Đúng, con trai con không được học ông ấy.” Thành Chu cố ý kéo Hồng Diệp ra sau lưng. Họ là người có văn hóa, không đấu với lưu manh. Chả trách Tư Đồ có chút lưu manh, thì ra là học theo lão già trọc đầu này.

Tập Vanh nghẹn họng, trong ngực tức anh ách.

Phong Thu bước lên, định kể lại mọi chuyện xảy ra tối nay một cách đơn giản nhất, nhưng lời sắp bật ra mới phát hiện chuyện này không dễ giải thích chút nào.

“Sĩ quan, bọn em thật sự không gạt sĩ quan, càng không dám trêu sĩ quan, tối nay quả thật bọn em đã gặp học trò của sĩ quan. Hơ, do chính anh ta bảo anh ta là Tư Đồ Tranh, ban nãy bọn em còn ngồi chung taxi.” Triệu Cảm càng nói càng nhỏ tiếng, bọn họ chưa từng gặp mặt Tiểu Tranh Tử, nếu Tư Đồ nói dối, nếu họ đến đây với mục đích khác…

Triệu Cảm bắt đầu phức tạp hóa vấn đề.

“Tư Đồ.” Hà Sinh cúi đầu gọi một tiếng. Thằng cha này bình thường gan to hơn trời, trông có vẻ chẳng có gì không dám làm, tại sao gặp lại ông thầy lúc còn sống là biến thành thỏ con? Bóng ma cũng không thấy đâu luôn.

“E hèm, thầy…”

Tập Vanh trợn mắt quay ngoắt lại.

Ngay sau cánh cửa từ căn phòng ông ta bước ra, một thanh niên cao to ngượng ngùng thò đầu ra, trên mặt là nụ cười lấy lòng.

“TRANH TỬ…!!!” Tập Vanh đang hung hãn chợt thấy mũi mình cay xè, hai hàng nước mắt vô thức ứa ra.
Bình Luận (0)
Comment